Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1258: Làm người cần phải kẹp chặt đuôi

- Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ nên làm thế nào.

Nguyễn Chấn Nhạc đã nghe không ít những lời nhắc nhở như vậy, nhưng hắn vẫn phải mở miệng cảm tạ sự quan tâm của thư ký trưởng đại nhân với mình.

- Ừ, tôi tin tưởng Chấn Nhạc cậu nhất định sẽ làm tốt.

Quan Vĩnh Hạ nói thêm hai câu chuyện phiếm rồi cúp điện thoại.

Quan Vĩnh Hạ gọi điện thoại đến thật sự là một tin tức tốt, Nguyễn Chấn Nhạc đặt điện thoại xuống và sinh ra ý nghĩ như vậy.

Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, là người cực kỳ linh thông tin tức, lúc này hắn gọi điện thoại đến cho Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên nói rõ vị trí thường ủy tỉnh ủy sẽ rơi lên đầu mình. Đối phương gọi điện thoại thể hiện sự quan tâm đến mình, càng muốn mình nợ một phần nhân tình.

Quan Vĩnh Hạ này rõ ràng là sắp thành tinh, nhưng đối phương có chút thông minh dù không sai, thế nhưng lại xem ra có tâm tư không quá mạnh mẽ.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang đánh giá về Quan Vĩnh Hạ, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Khi hắn nói mời vào, đúng lúc thư ký và quyền chủ tịch Trình Hiểu Bình đi vào.

- Chủ tịch Hiểu Bình, có chuyện gì sao?

Sau khi khoát tay cho Trình Hiểu Bình ngồi xuống thì Nguyễn Chấn Nhạc trầm giọng hỏi.

Vẻ mặt Trình Hiểu Bình có chút nghiêm túc, nàng tiếp nhận ly trà từ trong tay thư ký của Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó mới nói:

- Bí thư Nguyễn, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của chủ tịch Lục, chủ tịch Trần của thành phố Yên Hư sẽ đưa theo người của phòng tài nguyên môi trường đến thành phố chúng ta, chuẩn bị tiến hành trao đổi về vấn đề của sông Lam Hà.

"Trao đổi?"

Nguyễn Chấn Nhạc có hơi nhíu mày, hắn biết rõ sự kiện dòng sông Lam Hà đang ô nhiễm và căn bản là không thể đạt chuẩn, nhưng vì nó liên quan đến thành tích của mình, hắn cố gắng nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết mà thôi.

Nhưng bây giờ một vị phó chủ tịch thành phố Yên Hư chạy đến, rõ ràng trong tay bọn họ có nhiều thứ, nếu không cũng sẽ chẳng chạy đến thành phố Đông Bộ.

Nguyễn Chấn Nhạc chần chừ giây lát rồi trầm giọng nói:

- Có phải là khu công nghiệp lại để rò rỉ chất thải rồi không?

"Rò rỉ chất thải?"

Trình Hiểu Bình nghe thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy mà thầm hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ làm bí thư đúng là thoải mái, chỉ cần nói một chữ đã đẩy trách nhiệm ra khỏi người mình. Anh cũng không phải không biết những xí nghiệp kia gây ô nhiễm như thế nào, còn giả vờ với tôi làm gì?

Nhưng Trình Hiểu Bình căn bản không dám nói ra những lời đang nghĩ trong lòng, dù sao thì nàng cũng là cấp dưới của Nguyễn Chấn Nhạc, vị trí của nàng lại do điện thoại lấy về đưa vào trong tay.

- Bí thư Nguyễn, tôi phải làm kiểm điểm với anh, chúng tôi không làm tốt công tác của mình.

Trình Hiểu Bình có chút do dự, sau đó nàng nhanh chóng mở miệng làm kiểm điểm.

Nguyễn Chấn Nhạc cười thầm một câu, hắn và Trình Hiểu Bình đều là người hiểu chuyện, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói:

- Làm không tốt công tác, để xuất hiện tình huống rò rỉ chất thải. Chủ tịch Hiểu Bình, chị mới tiến lên chủ trì công tác của ủy ban nhân dân thành phố, có một số công tác cũng xem như luống cuống tay chân, được này mất kia, điều này là rất bình thường.

- Nhưng sau này chị công tác cần phải học phương pháp dùng mười ngón tay đánh dương cầm, chỉ như vậy mới biến thành một người cầm lái phù hợp.

Một thành phố chỉ có một người cầm lái, bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc nói ra những lời này, rõ ràng là một lời ám hiệu cho Trình Hiểu Bình.

Quả nhiên Trình Hiểu Bình sau khi nghe được những lời của Nguyễn Chấn Nhạc thì chợt cảm thấy vui mừng như điên. Trở thành người cầm lái thành phố Đông Bộ, như vậy thì rõ ràng là con đường làm quan của nàng sẽ có bước tiến lớn.

- Bí thư Nguyễn, tôi nhất định nhớ rõ chỉ thị của ngài, sẽ không ngừng đổi mới là học tập kinh nghiệm công tác.

- À, biết sai có thể sửa, liên tục hoàn thiện chính mình mới là xu hướng tốt.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nhìn Trình Hiểu Bình nói:

- Chị nói đến người của thành phố Yên Hư sao?

Trình Hiểu Bình thấy Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy thì thở dài một hơi, nàng biết rõ chỉ cần là bí thư Nguyễn ra tay, sẽ không có vấn đề gì không giải quyết được, thế là nàng dùng giọng khẳng định nói:

- Là thành phố Yên Hư.

Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, ngay sau đó hắn bấm một số điện thoại. Khi điện thoại nối thông thì hắn cười nói:

- Chào chủ tịch Từ, tôi là Nguyễn Chấn Nhạc.

Trong ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, Triệu Quân Dũng đi đến phòng làm việc của mình thì thấy vài đồng chí đang đứng đó nhỏ to bàn luận gì đó. Khi thấy tình cảnh kia thì vẻ mặt của hắn khẽ biến đổi.

Triệu Quân Dũng ho khan một tiếng, những người kia nhanh chóng quay về vị trí của mình như ruồi bọ bị xua đuổi.

Triệu Quân Dũng không nói gì mà đi vào phòng, sau khi uống trà thì hắn cảm thấy đầu rất nặng, cuối cùng ngồi một lúc lâu mới tỉnh táo một chút. Thật lòng thì lúc này hắn lại nghĩ đến tình huống đám nhân viên nhỏ to với nhau, thế là hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Dù Triệu Quân Dũng không nghe rõ bọn họ đang nói về vấn đề gì, thế nhưng hắn cảm thấy giống như bọn họ đang nghị luận về mình. Sau sự kiện điều tra ở thành phố La Nam, Triệu Quân Dũng biết được mình có một biệt hiệu mới: Bá Nhạc!

Đó là một biệt hiệu làm cho Triệu Quân Dũng cảm thấy căn bản là cực kỳ phá hoại, hắn biết rõ ngoại hiệu này do chủ nhiệm Thường Triệu Dũng đặt ra, chủ yếu là châm chọc mình đến thành phố La Nam với đoàn người hùng hậu chẳng những không tìm ra được phần tử nào biến chất, ngược lại còn điều tra và bảo vệ được một đồng chí cán bộ điển hình.

Sự việc kia vốn cũng không phải là thứ gì quá xấu, thế nhưng Thường Triệu Dũng lại dùng cái lưỡi ba tấc của mình để phá hoại, những lời được phát ra khỏi miệng căn bản là có hương vị khác hẳn. Triệu Quân Dũng nghe những lời như vậy mà giống như có một miếng xương đang đính trong họng mình.

Con bà nó, có nên báo cáo sự việc này cho bí thư Mục hay không? Triệu Quân Dũng thật sự cảm thấy rất do dự.

Nếu như là dĩ vãng thì hắn nhất định sẽ báo cho bí thư Mục biết ngay, nhưng sau khi từ thành phố La Nam quay về, gương mặt bí thư Mục luôn âm trầm, điều này làm cho hắn không còn dũng khí báo cáo công tác với lãnh đạo của mình.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Triệu Quân Dũng nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, hắn nhanh chóng đứng lên tiếp điện thoại, trầm giọng nói:

- Bí thư Mục, tôi là Triệu Quân Dũng.

- Quân Dũng, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Giọng nói của bí thư Mục vẫn rất bình thản, thế nhưng nghe vào trong tai Triệu Quân Dũng lại giống như chỉ thị từ trung ương. Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng đi về phía phòng làm việc của bí thư Mục.

Phòng làm việc của bí thư Mục ở lầu ba, Triệu Quân Dũng đi lên bậc thang thấy có tốp năm tốp ba người đang đứng đó nghị luận về việc gì đó, âm thanh của bọn họ không quá lớn, hắn căn bản không nghe thấy rõ ràng.

Khi Triệu Quân Dũng đi qua thì không hiểu vì sao đám người kia lại dừng lời không tiếp tục nói.

Không có lửa sao có khói? Triệu Quân Dũng công tác nhiều năm trong cơ quan, hắn biết rõ sự việc nào cũng có nguyên nhân và đạo lý. Hắn nhìn hai nhân viên công tác nở nụ cười với mình, thế là trong lòng thầm nghĩ:

"Xảy ra chuyện gì?"

Khi lên lầu ba, Triệu Quân Dũng chợt nghĩ đến những lời nghị luận khi mình đi vào trong phòng làm việc, không phải lãnh đạo đang bất mãn với mình, đang định tiếp tục di dời công tác nữa sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất