- Cục trưởng Liêu, đây là ý gì?
Lý Tú Anh thấy mình căn bản không ngăn được vài tên cảnh sát, thế là thẹn quá hóa giận, dùng ánh mắt sáng ngời như điện nhìn về phía cục trưởng Liêu.
Cục trưởng Liêu nhìn Trương Thông Binh người của Trương Thông Binh tiến lên bắt hai tên đàn ông đứng bên giường Tào Viễn, hắn đã ý thức được sự việc không đơn giản. Hắn là một phó cục trưởng cục công an tỉnh, bây giờ cục công an thành phố dám tiến lên bắt người trước mặt mình, rõ ràng họ cũng có chỗ dựa mạnh mẽ.
Nhưng những điều này không quan trọng, chủ yếu là hắn không thể tiếp tục mất mặt trước người nhà Tào gia. Hắn cân nhắc một chút rồi dùng giọng lạnh lùng nói:
- Trương Thông Binh, còn không mau thả người sao?
- Thật xin lỗi cục trưởng Liêu, chúng tôi chấp hành mệnh lệnh của cục công an thành phố, nếu anh muốn chúng tôi hủy bỏ hành động lần này, như vậy mong anh để cho lãnh đạo thành phố chúng tôi cho ra chỉ thị.
Trương Thông Binh cúi chào cục trưởng Liêu, sau đó dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh vứt lại một câu, cuối cùng cất bước đi ra khỏi phòng.
Lý Tú Anh còn muốn mở miệng thì bị Tào Chân Nhi kéo lại, nàng đưa mắt nhìn đám cảnh sát cất bước bỏ đi và hai tên đứng canh bên cửa, chợt cảm thấy vấn đề khó thể giải quyết.
Tuy Tào Chân Nhi không hiểu rõ sự thật như thế nào, thế nhưng em mình là người ra sao thì nàng lại hiểu rõ ràng. Nếu để cho cảnh sát điều tra, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi cho Tào Viễn.
- Mễ Hoa Lâm này đúng là to gan, đợi đến khi rời khỏi La Nam thì ông sẽ thu thập hắn.
Cục trưởng Liêu hung hăng mắng một câu, gương mặt đỏ bừng.
Tuy cục trưởng Liêu tỏ ra cực kỳ tức giận nhưng trong lòng lại căn bản không như biểu hiện bên ngoài. Đối với hắn thì chuyện này chính mình không cần chen tay vào thì quá tốt, trời sập tuyến trên sẽ chống, mặc dù hắn rất muốn làm tốt mối quan hệ với Tào gia, thế nhưng cục diện này xuất hiện, hắn biết rõ mình căn bản không còn phù hợp đứng bên trong nữa rồi.
Lúc này cục trưởng Liêu nói đến thành phố La Nam lại xem như một lời nhắc nhở cho Tào Chân Nhi, hắn tin Tào Chân Nhi là người thông minh, nàng chắc chắn nghe và sẽ hiểu ngay.
Khoảnh khắc này Tào Chân Nhi chợt bừng tỉnh, khi đến thành phố La Nam thì nàng quá vội vàng, thế cho nên bây giờ nghe thấy lời nhắc nhở của cục trưởng Liêu mới nhớ La Nam là nhà của Vương Tử Quân, đây không phải là cơ hội tốt cho Vương Tử Quân sao?
Tào Chân Nhi nghĩ đến người đàn ông vung tay gọi gió lật tay gọi mưa, thậm chí có thể biến sự việc đầu sóng ngọn gió nơi dư luận chuyển thành không có gì, còn tăng cao danh tiếng cho mình, nàng chợt nghĩ:
"Lúc này không phải là Tào gia bọn họ muốn làm phiền cô ngôi sao kia, rõ ràng là thời cơ tốt cho bí thư Vương với mánh khóe thông thiên và vận may ngút trời đả kích Tào gia!"
Lúc này nên làm gì cho phải đây?
Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, tuy hắn không hỏi nhưng từng tin tức luôn tụ tập trong phòng hắn.
- Bí thư Vương, có vài phóng viên muốn đến phỏng vấn ngài, anh xem sắp xếp như thế nào?
Khi Vương Tử Quân phê duyệt xong văn kiện cuối cùng tron ngày, Lữ Hâm Sâm chợt bước vào báo cáo.
Lữ Hâm Sâm dù đang cười nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng bất an. Dù sao trong sự kiện Vương Tử Quân chứng minh chiếc đồng hồ của mình, hắn và Trương Hợp Tuân vón cho rằng Vương Tử Quân không chết cũng bị lột da, không ngờ đối phương lại có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ ảnh hưởng đến danh dự lần này. Người này không những nói rõ nguồn thu nhập hợp pháp của vợ, thậm chí còn được người ta tung hô và hâm mộ vì đem đến hãnh diện cho quốc gia.
Lữ Hâm Sâm nghĩ đến tình huống đám người trên mạng vốn chuẩn bị dùng ngòi bút làm vũ khí sắc bén công kích Vương Tử Quân, thế nhưng sau khi biết rõ chân tướng thì lại giống như biến thành người khác. Bọn họ liên tục nói tốt về Vương Tử Quân, cũng nói lời ủng hộ Mạc Tiểu Bắc, thật sự làm cho người ta cảm khái.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comNhững năm nay giúp đỡ nhau trong lúc khốn khó là không nhiều, thế nhưng đám người muốn đến dệt hoa trên gấm lại rất đông. Người ta không cần tốn nhiều sức lực thì đám phóng viên đã ùa đến, nói chung báo chí đều nắm chặt cơ hội lần này để ca tụng công đức phát triển kinh tế của Vương Tử Quân ở thành phố La Nam, thật sự là tình thế quá to lớn.
Lúc này đám người truyền thông đang liên tục tạo thế, hơn nữa dư luận lại có ảnh hưởng có lợi, đã dùng xu thế dời núi lấp biển để nâng cao uy vọng của Vương Tử Quân. Lúc này trong cạnh tranh tiến lên thường ủy tỉnh ủy, anh không thể không thấy tình huống Vương Tử Quân đang một người một ngựa tiến nhanh về phía trước được.
Tình thế phát triển đến hiện trạng hiện tại làm cho Lữ Hâm Sâm thật sự sợ hãi, vì thế hắn suy tư một phen, sau đó chủ động đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mỉm cười nói với Lữ Hâm Sâm:
- Trưởng phòng Hâm Sâm, tôi có gì hay mà phỏng vấn? Thành phố La Nam chúng ta sở dĩ có cục diện tốt như vậy cũng là kết quả đồng tâm hiệp lực cùng nhau đi lên giữa cán bộ và quần chúng nhân dân, theo tôi thấy không bằng đưa bọn họ đến các xí nghiệp lớn nhỏ trong thành phố. Như vậy không những thỏa mãn tâm nguyện của các phóng viên, còn có thể tuyên truyền về thành phố La Nam. Những sự kiện tuyên truyền miễn phí như thế này có lẽ sẽ được các xí nghiệp nhiệt tình tiếp đón.
Sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân, Lữ Hâm Sâm không khỏi cười ha hả, hắn dùng giọng phục tùng nói:
- Bí thư Vương thật sự nhìn xa trông rộng, nhưng tôi cảm thấy ngài cũng nên tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Anh là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, anh ra mặt có thể đại biểu cho hình tượng của thành phố chúng ta, bản thân ngài chính là một danh thiếp quá rõ ràng cho thành phố chúng ta rồi.
Lữ Hâm Sâm là người giỏi ăn nói, hắn bình tĩnh nói những lời dễ nghe với lãnh đạo của mình.
Những năm qua Vương Tử Quân dẫn đầu cán bộ quần chúng La Nam phát triển kinh tế, thật sự đã tạo ra rất nhiều thành tích. Bản thân Vương Tử Quân chính là tấm danh thiếp sống của thành phố La Nam, những lời như vậy căn bản không phải chỉ được một mình Lữ Hâm Sâm nói ra. Nhưng người ta nói như thế nào thì Vương Tử Quân không quan tâm, bản thân hắn cảm thấy khoe khoang vênh váo tự đắc không bằng làm việc đến nơi đến chốn.
Vì vậy Vương Tử Quân căn bản là cười khoát tay áo với lời đề nghị của Lữ Hâm Sâm, nhưng dù từ chối thì hắn vẫn khẳng định và khen ngợi công tác của Lữ Hâm Sâm. Điều này làm cho Lữ Hâm Sâm cảm thấy rất vui mừng, sung sướng.
Vương Tử Quân nhìn Lữ Hâm Sâm rời khỏi phòng mình với vẻ mặt mỹ mãn, gương mặt hắn chợt trầm xuống. Hắn căn bản biết rõ tình huống trong sự kiện ủy ban kỷ luật tỉnh ủy xuống thành phố La Nam điều tra về mình. Có thể nói như thế này, ai nói gì thì hắn cũng biết. Đối với loại người là cỏ ngã đầu tường như Lữ Hâm Sâm thì anh cần phải có toan tính, lúc này hắn nịnh hót về anh, đến khi anh có chuyện thì sẽ nhanh tay lau sạch các mối liên hệ. Đối với loại người mà đặt xuốn đất giẫm vài lượt còn chưa hết thoải mái thì Vương Tử Quân sao lại có thể xem trọng và tin dùng được? Nhưng bây giờ còn chưa là lúc xử lý vấn đề này, hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, hắn chợt cười nói:
- Chào bí thư Đường, tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân, cậu ở đâu, hôm nay anh Trịnh làm món thịt heo rừng, chúng ta uống vài ly nhé?
Đường Cảnh Ung nói chuyện trong điện thoại rất thân mật, giống như hai người căn bản không phải quan hệ thượng cấp hạ cấp, lại càng giống như là bạn bè khăng khít.
Thực tế trước khi gọi điện thoại đến thì Đường Cảnh Ung còn chú tâm suy xét xem nên đối đãi với Vương Tử Quân như thế nào.