Sau khi sự kiện chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân bị đưa ra ngoài ánh sáng, Đường Cảnh Ung cảm thấy Vương Tử Quân xem như bị loại khỏi cuộc cạnh tranh lần này. Mặc dù nguồn gốc chiếc đồng hồ trên tay Vương Tử Quân là cực kỳ bình thường, nhưng Vương Tử Quân căn bản không thể nào đứng vững trên dư luận. Không ngờ người vợ xinh đẹp của Vương Tử Quân lại lợi hại như thế, thu nhập không có vấn đề, hơn nữa còn là niềm tự hào của nhiều người.
Một người phụ nữ thiên tài mua một chiếc đồng hồ đắt tiền làm vật đính ước tình yêu cho chồng mình dựa trên tình hình tài chính của mình, hơn nữa còn có những vật tham chiếu của tập đoàn Quân Thành, có gi mà không được chứ?
Vương Tử Quân ngay từ đầu vốn có thể nói cho rõ ràng, thế nhưng hắn lại căn bản không nói ra, không làm gì cả. Đợi đến khi sự việc cực kỳ náo loạn hắn mới phát lực, biến tình huống mây mù đầy trời thành không khí trong xanh mặt trời rực rỡ. Hắn không những xóa bỏ những vết bẩn trên người mình, còn thuận đà để công khai thành tích phát triển kinh tế của thành phố La Nam trước mặt nhiều người, rõ ràng là một người cực kỳ ẩn nhẫn.
Thử hỏi xem, bây giờ có nơi nào trong nước không biết thành phố La Nam, có người nào không biết từ sau khi Vương Tử Quân tiến lên làm bí thư thị ủy thì La Nam bắt đầu tiến vào giai đoạn phát triển siêu tốc? Chưa đến ba năm thì nơi đây đã biến đổi nghiêng trời lệch đất, trở thành một viên minh châu sáng rực của tỉnh Sơn Nam?
Hơn nữa sự kiện lần này còn có một điểm tốt, đó là sau này người ta căn bản cũng không thể nào ra tay với Vương Tử Quân ở phương diện phát triển kinh tế, xem như hành động lần này một công bà ba lợi.
Trong đầu Đường Cảnh Ung chợt xuất hiện một câu nói: "Ẩn mà không phát", công phu tu thân dưỡng khí như vậy là không thể xem thường, thật sự là hậu sinh khả úy.
Sau khi xem xét thì Đường Cảnh Ung càng thêm nhận thức sâu sắc về câu nói này, xem như dệt hoa trên gấm không bằng giúp đỡ nhau lúc khó khăn, nhưng nếu không có cơ hội giúp đỡ nhau lúc khó khăn thì dệt hoa trên gấm cũng là một trong những phương án hay.
Vì vậy Đường Cảnh Ung quyết định mời Vương Tử Quân một bữa cơm, thuận tiện cùng Vương Tử Quân trao đổi vài vấn đề về sự kiện bí thư thị ủy thành phố phát triển kinh tế tiến vào trong hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy. Tuy Vương Tử Quân căn bản sẽ nhất định có kế hoạch của mình, thế nhưng lúc này gặp mặt cũng cho Vương Tử Quân biết rõ thái độ của mình: "Đó là Đường Cảnh Ung căn bản sẽ tích cực giúp đỡ hắn tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy!"
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ tâm tư của bí thư Đường Cảnh Ung, thế là hắn có biểu hiện càng thêm khiêm tốn:
- Cám ơn bí thư Đường, tôi là lính của ngài, uống rượu với ngài là vinh hạnh của tôi. Ngài chỉ cần nói một tiếng, tôi đảm bảo dù gió mưa bão tố thế nào cũng sẽ nhanh chóng chạy đến.
Có đôi khi hạ thấp tư thái của mình là thấp kém; thế nhưng có đôi khi lại là giả vờ giống như không hiểu.
Vương Tử Quân hạ thấp tư thái làm cho Đường Cảnh Ung tiến thêm một phần hiểu biết, rõ ràng là đối phương đắc thế mà không bừa bãi, càng là loại người này thì tương lai phát triển càng cao vời.
- Tử Quân, tôi và cậu còn phải dùng những lời khách khí như vậy sao?
Đường Cảnh Ung nói đến đây thì cười nói:
- Tiểu Bắc nếu có thì cũng mời đến luôn, lúc này cháu gái của cậu thật sự rất sùng bái Tiểu Bắc, đặc biệt là muốn có được chữ ký của cô ấy.
Đường Cảnh Ung nói đến cháu gái, Vương Tử Quân đã từng gặp qua, nhưng đó cũng không phải là một cô gái nhỏ, là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi. Vương Tử Quân mới là một người hơn ba mươi, căn bản cũng không thể gọi người ta là cô cháu gái nhỏ được.
- Bí thư Đường, tôi sẽ tích cực hưởng ứng lời triệu hoán của ngài.
Vương Tử Quân có vẻ càng thêm khách khí, hắn hỏi thăm tình huống gia đình của Đường Cảnh Ung, sau đó mới cúp điện thoại.
Còn không chờ Vương Tử Quân suy nghĩ mình nên bàn gì vỡi Đường Cảnh Ung, điện thoại của hắn chợt vang lên. Lúc này hắn cũng không nhìn dãy số báo trên màn hình, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy có người nói:
- Bí thư Vương, táo nhà tôi đã hết rồi, anh đến tặng cho một thùng được rồi.
Người có thể vênh mặt hất hàm yêu cầu Vương Tử Quân đến tặng táo ở trong tỉnh Sơn Nam chỉ có một, đó chính là chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân. Mỗi lần đến nhà Thạch Kiên Quân thì Vương Tử Quân đều có thói quen đem theo một thùng táo. Có lần Khương Long Cương chủ động hỏi hắn rằng: "Bí thư Vương, đi đến nhà chủ tịch Thạch có cần chuẩn bị lễ vật gì không?"
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comKhương Long Cương mỗi ngày đều có nhiều thời gian đi theo Vương Tử Quân, thế nên căn bản biết rõ thói quen mỗi lần đến nhà chủ tịch Thạch Kiên Quân đều đem theo một rương táo của lãnh đạo. Hắn hỏi như vậy rõ ràng là có thiện ý nhắc nhở lãnh đạo của mình: "Đến nhà chủ tịch Thạch vài ngày một năm, không sợ người khác nói rằng mình luôn mang táo, thậm chí là lãnh đạo đã ăn táo chán ngán sao? Có nên đổi món khác hay không?"
Nhưng Khương Long Cương căn bản không dám trực tiếp đề xuất với Vương Tử Quân, trong mắt hắn thì hành vi của Vương Tử Quân là vô tâm thế nhưng lại ẩn giấu ý nghĩa cực kỳ quan trọng, hắn sao có thể vung tay múa chân chỉ kế lung tung cho lãnh đạo của mình được?
Không ngờ Vương Tử Quân lại nhận ra tâm tư của Khương Long Cương, hắn cười lớn nói:
- Chỉ cần tôi tọa trấn ở thành phố La Nam, sẽ có táo đến nhà chủ tịch Thạch liên tục. Cậu nghĩ mà xem, cho dù khi mà chủ tịch Thạch cảm thấy chán ngán cũng sẽ dở khóc dở cười nghĩ đến tôi, việc này là ai làm? Tất nhiên dùng táo La Nam đang thừa thãi là thích hợp nhất. đọc truyện mới nhất tại TruyệnFULL.com
Vương Tử Quân nói một lời khá khôi hài, Khương Long Cương nghe mà giật mình líu lưỡi. Bí thư Vương lo lắng hết lòng vì sự phát triển của thành phố La Nam, chiêu thức gì cũng cho ra được, biến chủ tịch tỉnh trở thành người tuyên truyền quảng cáo cho mình, thế nhưng lời lẽ lại hào hùng công khai như vậy.
Thạch Kiên Quân gọi điện thoại đến tất nhiên cũng không phải là vì yêu cầu Vương Tử Quân đến tặng táo, mục đích chủ yếu của hắn chính là yêu cầu Vương Tử Quân đến nhà mình. Còn tại sao lại phải đi, hai người bọn họ đều thầm hiểu, thế nên không cần nói rõ ràng.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không từ chối lời kêu gọi của chủ tịch Thạch Kiên Quân, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi đã chuẩn bị táo rồi, tối nay ngài có rãnh không?
Sau khi định ước thời gian với chủ tịch Thạch, Vương Tử Quân nở nụ cười.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Khương Long Cương đi đến. Lúc này Khương Long Cương rõ ràng là người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, hắn vui cười dùng giọng tươi sáng nói:
- Bí thư Vương, bí thư Tống ủy ban tư pháp đến.
- Mời bí thư Tống vào.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Khương Long Cương, sau đó khẽ phân phó.
Một phút sau bí thư Tống Ích Dân đi vào, hắn vừa vào thì cười nói:
- Bí thư Vương, lúc này thành phố La Nam chúng ta đã nổi tiếng như mặt trời giữa ban trưa, từ sáng đến nay tôi nhận được không ít điện thoại của bạn bè cũ, bọn họ đều đang cố gắng đào mỏ từ người tôi. Tôi biến thành một người hướng dẫn miễn phí, thế là bọn họ muốn đến du lịch, đồng thời cũng muốn làm thịt tôi, muốn tôi làm con rồng phóng túng.