Tào Chân Nhi nghĩ đến người đem đến tốc độ phát triển kinh tế khủng bố cho thành phố La Nam, thế nên có thêm một phần thấu hiểu với Nguyễn Chấn Nhạc. Nàng trầm ngâm giây lát rồi ân cần hỏi han:
- Anh chuẩn bị xử lý vấn đề này như thế nào?
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, có một số việc chỉ cần có người phụ trách là được.
Nguyễn Chấn Nhạc nói giống như đã suy tính trước mọi việc.
Tào Chân Nhi chợt cảm thấy tim mình run lên, đó cũng không phải là vì nàng quan tâm đến Nguyễn Chấn Nhạc, mà nàng quan tâm đến vị trí của hắn. Dù thế nào thì lúc này nàng cũng không muốn Nguyễn Chấn Nhạc mất luôn vị trí hiện tại.
Nếu như gánh trách nhiệm về việc này thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ bị trễ nãi vài năm, vài năm như vậy chính là thời điểm hoàng kim trong sự nghiệp của Nguyễn Chấn Nhạc.
- Chấn Nhạc, khi phân định trách nhiệm thì anh cũng không thể bày ra bộ dạng anh hùng nghĩa hiệp, nhất định phải nghĩ chu đáo, ít nhất cũng phải trưng cầu ý kiến các trưởng bối trong nhà.
- Thật sự buồn cười, điều này em cũng không cần phải dạy anh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng khinh thường nói, tuy không lời nói như vậy làm cho Tào Chân Nhi bực bội, thế nhưng dù sao thì cũng xem như phát tiết một câu.
Hai người Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi tuy là đồng sàng dị mộng nhưng dù sao cũng đã sống bên nhau nhiều năm. Hai năm qua số lần cãi nhau liên tục tăng tiến, nhiều lúc ồn ào dữ dội, hôn nhân cũng không còn mặn nồng. Nhưng có một vấn đề mà Tào Chân Nhi rất tự tin, đó là nàng vẫn cảm thấy Nguyễn Chấn Nhạc vẫn còn là một người đảm đương. Bây giờ xem ra hắn cũng không phải là người đại công vô tư, chính mình xem ra đã tôn trọng hắn rồi.
- Chân Nhi, anh là bí thư thị ủy, là người nắm phương hướng, còn phương diện tiến cử hạng mục gì, xí nghiệp gì kinh doanh ra sao, anh sao có thể tự làm được? Sao có thể trông nom tất cả được?
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì giọng điệu càng trở nên nhẹ nhàng hơn:
- Em chờ mà xem tivi, nhất định sẽ có tin tức tốt.
- Anh định xử lý trưởng phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp sao?
Tào Chân Nhi khẽ hỏi.
- Xử lý bọn họ căn bản không vượt qua được vụ này, phải đặt nó lên người có trách nhiệm, như vậy mới có thể bình hòa được.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nở nụ cười thoải mái nói:
- Anh đã làm thì em cứ yên tâm.
"Cần đặt nó lên người có trách nhiệm!"
Tào Chân Nhi đã hiểu rõ Nguyễn Chấn Nhạc muốn làm thế nào, lúc này nàng thật sự không khỏi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Đàn ông như vậy thật sự quá đáng sợ, không ngờ khi bắt đầu xây dựng khu công nghiệp Lam Hà thì Nguyễn Chấn Nhạc đã tính sẵn đường lui về sau này cho mình.
Nguyễn Chấn Nhạc là bí thư thị ủy nắm công tác nhân sự và phương hướng phát triển của thành phố, nếu khu công nghiệp Lam Hà có thể phát triển tốt, như vậy kinh tế của thành phố Đông Bộ sẽ tăng trưởng mạnh, hắn sẽ có được thành tích; nếu có chuyện gì xảy ra, hắn có thể lấy từ trong nhóm người phụ trách ra một kẻ để chịu tội thay, chính hắn có thể chạy đi với kế kim thiền thoát xác...
Tào Chân Nhi nghĩ đến điều ày thì trầm lặng nói:
- Nếu như vậy là anh vẫn còn hy vọng với vị trí thường ủy tỉnh ủy?
- Không có hy vọng quá lớn.
Nguyễn Chấn Nhạc thở dài một hơi rồi thản nhiên nói:
- Tuy anh có thể chính nghĩa xử lý sự việc này, thế nhưng dù sao cũng phải có chút trách nhiệm.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì lại trầm ngâm lên tiếng:
- Chân Nhi, thành phố Hồng Đảo còn thiếu một vị trí chủ tịch, anh muốn đến đó.
Thành phố Hồng Đảo có cấp phó bộ, nếu như có thể đến đó nhận chức chủ tịch thành phố, như vậy vẫn có được chức vụ phó tỉnh.
Dù vị trí phó bộ như vậy căn bản không có một người nào có đủ lực bằng một vị trí thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng đó lại là bậc thang cuối cùng. Sau khi nghe kế hoạch của Nguyễn Chấn Nhạc, Tào Chân Nhi có một hy vọng sinh tồn trong cửa tử. Thế nhưng nàng cũng cảm thấy rất bi ai, chính mình thật ra cũng không phải là người hiểu quá rõ về Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc là người căn bản luôn biểu hiện cực kỳ bình thường, thế nhưng thực tế đã sớm chuẩn bị tất cả. Chỉ sợ rằng những ngày tốt lành của đám người đang làm việc kiếm tiền cho hắn sẽ kết thúc.
- Anh sợ sao?
Không biết vì sao mà Tào Chân Nhi chợt cho ra một câu hỏi như vậy. Đầu dây bên kia chợt trầm mặc, không khí trầm mặc làm cho Tào Chân Nhi sinh ra xúc động muốn cúp điện thoại.
"Sợ sao? Sợ người kia sao?"
Tào Chân Nhi rất muốn biết đáp án, vì vậy nàng không cúp điện thoại.
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc, giọng nói của Nguyễn Chấn Nhạc lại vang lên:
- Kẻ không mưu cầu toàn cục sẽ không đủ lực để đảm đương việc lớn, kẻ không mưu cầu tương lai sẽ không đủ mưu để xử lý việc nhất thời. Anh không phải sợ hắn, anh cảm thấy không nên tiếp tục dông dài mất thời gian.
- Con đường tương lai còn xa vời vợi, còn tiếp tục nâng cao một bước. Anh thề, chờ một ngày anh tiến lên bậc thang mới, anh sẽ quay trở lại.
- Chủ tịch Trình, đến giờ uống thuốc rồi.
Nữ thư ký trưởng Cam Tiểu Quyên bưng ly nước đến khẽ nói với Trình Hiểu Bình.
Trình Hiểu Bình đang trầm tư, nàng giống như căn bản không nghe được lời nói của thư ký trưởng. Cam Tiểu Quyên do dự một chút, sau đó khẽ nhắc nhở:
- Chủ tịch Trình, ngài nên uống thuốc.
Trình Hiểu Bình bị người ta làm ảnh hưởng đến khả năng suy tư, thế là ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cam Tiểu Quyên. Nhưng lúc này nàng cố gắng áp chế lửa giận, lại phất phất tay nói với Cam Tiểu Quyên:
- Hôm nay không uống thuốc.
- Chủ tịch Trình, đây là lời phân phó của bác sĩ, còn nói...
Cam Tiểu Quyên không thuận theo lời Trình Hiểu Bình mà tiếp tục mở miệng khuyên nhủ.
Nhìn bộ dạng không đạt mục đích không bỏ qua của Cam Tiểu Quyên, Trình Hiểu Bình nở nụ cười, nàng nói:
- Được rồi, lấy thuốc ra.
Cam Tiểu Quyên vội vàng đưa thuốc cho Trình Hiểu Bình, đồng thời khóe miệng nàng nở nụ cười nhàn nhạt. Sở dĩ nàng kiên trì như vậy chỉ là vì suy xét cho sức khỏe của lãnh đạo, cho dù nói vài câu cũng không lưu lại di chứng.
Sau khi phục vụ Trình Hiểu Bình uống thuốc xong, Cam Tiểu Quyên nói:
- Chủ tịch Trình, ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi nửa giờ, như vậy thuốc mới hiệu quả.
Trình Hiểu Bình khoát tay áo nói:
- Lúc này thành phố có nhiều công tác như vậy, tôi sao có thể nghỉ ngơi chứ?
Cam Tiểu Quyên nhìn bộ dạng bận rộn của Trình Hiểu Bình, nàng vội vàng cầm lấy bình thủy châm nước vào ấm trà cho lãnh đạo. Trình Hiểu Bình cười cười nói với Cam Tiểu Quyên:
- Tiểu Quyên, em thông báo cho trưởng phòng Triệu và chủ nhiệm Lý, mời bọn họ đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Cam Tiểu Quyên chợt sững sờ, hai họ Triệu và Lý là thế gia vọng tộc, trong thành phố Đông Bộ này cũng không phải có ít những vị trưởng phòng Triệu và chủ nhiệm Lý.
- Là trưởng phòng Triệu phòng tài nguyên môi trường và chủ nhiệm Lý của hiệp hội quản lý khu công nghiệp Lam Hà.
Trình Hiểu Bình thấy Cam Tiểu Quyên có chút sững sốt, thế là khoát tay thản nhiên nói.