Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1322: Đi theo sói ăn thịt(hạ)

- Ha ha, Tử Đông, những năm nay sự nghiệp giáo dục của thành phố An Dịch chúng ta luôn đi đầu tỉnh Sơn Nam, xem ra không thể nào bỏ qua công lao của anh. Tôi luôn có ý nghĩ muốn uống với anh hai ly, hôm nay có mặt bí thư Vương, chúng ta cùng uống hai ly.

Cuối cùng thì Lý Dật Phong uống hai ly, Tiếu Tử Đông uống ba ly. Tiếu Tử Đông nhìn vào cách mà bí thư Lý Dật Phong vừa uống rượu với Quách Tiên Vi, hắn biết bí thư đã thay đổi cách nhìn với mình. Lúc này hắn biết Lý Dật Phong tỏ ra như vậy cũng không phải vì mình có cống hiến gì lớn ở sự nghiệp giáo dục của thành phố An Dịch, căn bản là đối phương nể mặt bí thư Vương.

- Tử Đông thật sự rất tốt, tôi vẫn muốn kéo anh ấy về thành phố La Nam, thế nhưng anh ấy ở thành phố An Dịch, các cụ ở nhà lại lớn tuổi, dù thế nào cũng khó thể chuyển ổ. Bí thư Lý, sau này xem như Tử Đông là trọng trách của ngài rồi.

Vương Tử Quân cũng không nói vòng quanh, hắn đã ra tay, muốn biểu hiện sự coi trọng của mình với Tiếu Tử Đông.

Vương Tử Quân rõ ràng là muốn tìm vị trí cho bộ hạ cũ của mình. Lý Dật Phong là ai? Chỉ cần nghe lời mở đầu thì đã biết đoạn cuối, hắn có chút do dự, sau đó cười ha hả nói:

- Chúng ta là người hầu, trong cơ chế hiện tại cứ có vi là có vị, Tử Đông là người có khả năng, dù là bí thư Vương không nói thì tôi cũng chuẩn bị gia tăng trọng trách.

- Nghe trưởng phòng Lữ nói thì hình như là bí thư Nhất Phong đang nghiên cứu phân phối cho thành phố An Dịch một vị trí phó chủ tịch.

Quách Tiên Vi khẽ cười rồi dùng giọng bình tĩnh nói.

- Ha ha, Tử Đông rất tốt, trưởng phòng Quách anh cũng nên nói tốt cho cán bộ thành phố An Dịch chúng tôi vài câu với trưởng phòng Lữ mới được.

Lý Dật Phong căn bản đã sớm có suy xét với vị trí phó chủ tịch thành phố An Dịch, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân đã nói và Quách Tiên Vi cũng nhân cơ hội mở miệng, hắn cũng không dám mở lời cự tuyệt.

Đối với Lý Dật Phong, dù Tiếu Tử Đông làm phó chủ tịch hay là người khác thì cũng chỉ có thể nghe theo lời lãnh đạo đứng đầu thành phố như hắn mà thôi. Nếu như hắn đồng ý với Vương Tử Quân, xem như Vương Tử Quân thiếu hắn một phần nhân tình, mà nhân tình này sẽ cực kỳ quan trọng trong thường ủy tỉnh ủy.

Lý Dật Phong nở nụ cười tủm tỉm bỏ đi, bầu không khí trong phòng không có gì thay đổi, thế nhưng Tiếu Tử Đông ngồi bên cạnh Vương Tử Quân lại cảm thấy rất ấm áp. Nếu như trước khi Lý Dật Phong chưa đi qua thì hắn còn có chút hoài nghi, như vậy đến bây giờ thì hắn đã biết rõ sự kiện mình tiến lên vị trí phó chủ tịch thành phố đã như ván đóng thuyền.

- Cậu Tiếu, chúc mừng cậu, sau này cậu sẽ tiến lên một cảnh giới khác.

Quách Tiên Vi nhìn thấy vẻ mặt biến đổi của Tiếu Tử Đông, sau đó hắn nâng ly rượu lên chúc mừng Tiếu Tử Đông. Sau khi dùng cơm với Tiếu Tử Đông, Vương Tử Quân cáo từ hai người Quách Tiên Vi và Tiếu Tử Đông. Lúc này Tiếu Tử Đông đã biết Vương Tử Quân tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, thế là trong lòng càng vui mừng không thôi. Hèn gì Lý Dật Phong nói chuyện khách khí như vậy, thì ra lão lãnh đạo của mình đã tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy, xem ra sau này phải trao đổi nhiều hơn với lãnh đạo của mình.

Vì còn cả buổi chiều mới đến bữa tiệc tối, thế cho nên Vương Tử Quân cho Lý Đức Trụ lái xe đến nhà Trương lão gia tử. Tuy phong cảnh vẫn như trước, thế nhưng lúc này sức khỏe của Trương lão gia tử căn bản không bằng như trước.

Nhưng Trương lão gia tử vẫn đang còn rất minh mẫn, nói chuyên khá lớn. Lão ngồi trên ghế trong sân, vừa uống trà vừa nói chuyện với Vương Tử Quân, nói nhiều nhất chính là những năm tháng hào hùng của mình khi còn trẻ.

Đối với tâm tính thích nói chuyện cũ của các cụ, Vương Tử Quân căn bản là hiểu rõ. Dù là Mạc lão gia tử hay ông nội nhà hắn đều thu lại lịch sử phát triển của mình, mọi người đều nói không ngừng miệng, mà điều làm cho các cụ vui nhất chính là con cháu hiếu kính với mình.

Vương Tử Quân là người rèn luyện bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện đến cao độ, hắn vừa nghe lão gia tử lên tiếng, vừa thỉnh thoảng mở miệng hỏi han, không khỏi làm cho lão gia tử cảm thấy rất vui.

- Tử Quân, tiểu tử cậu có thể đi đến vị trí hôm nay, tôi đây cũng thật sự không ngờ.

Sau khi nói về vài sự kiện trong chiến đấu năm xưa, Trương lão gia tử chợt thay đổi chủ đề nói.

Trước mặt người khác thì Vương Tử Quân nhất định sẽ khiêm tốn một phen, là nhờ vào sự bồi dưỡng của tổ chức. Thế nhưng trước mặt Trương lão gia tử thì nói như vậy là không có ý nghĩa, hắn khẽ cười nói:

- Cái này là nhờ cháu có chút thành tích!

Nhìn Vương Tử Quân cười tươi như hoa, Trương lão gia tử chợt mắng:

- Tiểu tử cậu đúng là càng ngày càng không ra gì, mới được khen một cái mà vểnh lỗ mũi lên trời rồi.

- Hì hì,đây không phải là ông không xem cháu là người ngoài sao?

Vương Tử Quân trả lời làm cho Trương lão gia tử rất thỏa mãn, lão nhìn Vương Tử Quân, cười hì hì một lúc, sau đó gương mặt chợt trở nên nghiêm túc.

- Tử Quân, biết cái gì là chính trị gia không?

Giọng nói của Trương lão gia tử làm cho Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn thu nụ cười trên mặt, sau đó trầm giọng nói:

- Ông, chính trị gia chính là phát triển khát vọng chính trị của mình...

Vương Tử Quân cũng không giấu diếm, hắn trực tiếp nói ra những gì thấu hiểu của mình về chính trị.

- Cậu chỉ nói đúng được phân nửa.

Trương lão gia tử lắc đầu rồi nâng ly nước lên nói:

- Chính trị gia còn có một phương diện quan trọng, chính là thông qua hành động của mình để làm cho đối thủ ngày càng ít, đồng minh ngày càng nhiều. Chỉ khi nào có thật nhiều đồng minh thì mới có thể tiến xa hơn.

Trương lão gia tử không tiếp tục lên tiếng nhưng ánh mắt lại tràn đầy nghiêm túc. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương lão gia tử, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong lòng.

Trước khi đi đến vị trí thường ủy tỉnh ủy, Vương Tử Quân trên cơ bản toàn dựa vào sức lực của mình để tiến lên. Tuy hắn cũng có một nhóm đồng minh, thế nhưng quan hệ giữa các bên cũng không quá sâu. Lúc này lời nói của Trương lão gia tử càng làm cho hắn sinh ra cảm giác như được nghe tiếng chuông vào lúc sáng sớm.

Làm cho kẻ địch của mình ngày càng ít, đồng thời cũng làm cho đồng minh ngày càng nhiều, chỉ như vậy thì mới có thể tiến xa hơn.

Vương Tử Quân ngồi trong nhà Trương lão gia tử mà suy nghĩ rất nhiều. Lúc này kinh nghiệm kiếp trước và kiếp này giống vì những lời nói của Trương lão gia tử mà liên tục chuyển hóa trong đầu hắn.

- Ông à, cháu đi đây.

Vương Tử Quân nhìn bầu trời dần tối, thế là khẽ nói với Trương lão gia tử.

Tuy Vương Tử Quân cũng không nói gì, thế nhưng Trương lão gia tử là người kinh nghiệm tràn trề, có gì mà chưa từng gặp qua? Lần này sở dĩ lão nói ra những lời như vậy cũng vì không xem Vương Tử Quân là người ngoài. Lúc này phản ứng của Vương Tử Quân làm cho Trương lão gia tử cảm thấy rất thỏa mãn.

Ngọc không mài giũa sẽ không sáng.

Trong mắt Trương lão gia tử thì Vương Tử Quân là một khối ngọc, mà khối ngọc này không khác gì con cháu trong nhà, vì vậy mới dùng ngôn ngữ để chỉ điểm cho Vương Tử Quân, làm cho hắn sửa đổi những thứ tích cách không phù hợp với quan trường.

- Tiểu tử, có một quyển sách không quá hay nhưng một câu trong đó lại nói rất đúng với phương diện quan trường, tiểu tử cậu phải nhớ một câu, đó là hăng quá hóa dở.

Trương lão gia tử chợt đứng lên khỏi ghế rồi vỗ vỗ bả vai của Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.

Vương Tử Quân đồng ý một tiếng rồi rời khỏi nhà Trương lão gia tử, khi lên xe hắn vẫn cân nhắc lời nói của Trương lão gia tử.

Sau đó Vương Tử Quân đến khách sạn Sơn Viên, hắn đã đến khách sạn này không ít lần, lúc này nhìn qua cũng không khác gì dĩ vãng.

- Chào bí thư Vương.

Khi Vương Tử Quân xuống xe thì một tên trẻ tuổi mập mạp đi đến, hắn nở nụ cười vui vẻ vươn hai tay với Vương Tử Quân, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Vương Tử Quân biết người này, chính là giám đốc khách sạn Sơn Viên, hình như còn có chức vụ phó cục trưởng cục quản lý sự vụ cơ quan ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng tên tuổi cụ thể là gì thì Vương Tử Quân căn bản là không nhớ rõ.

Trước kia khi Vương Tử Quân đến thì hai bên có chút quen biết mà thôi, nhưng bây giờ khi Vương Tử Quân xuống xe, đối phương rõ ràng là chờ sẵn để tiếp đón.

Vương Tử Quân mỉm cười bắt tay nói hai câu với người kia, nói rằng cảnh sắc của khách sạn Sơn Viên thật sự rất đẹp.

- Bí thư Vương, mời ngài đi bên này, tôi là Tiểu Từ của khách sạn Sơn Viên, sau này ngài có việc gì cứ phân phó.

Người nọ đã hơn bốn mươi lăm tuổi, nhưng vẫn xưng là Tiểu Từ trước mặt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe đối phương nói tên thì cười ha hả nói:

- Anh Từ, anh cũng không nên nói tôi già cỗi, chúng ta cũng không phải người ngoài, cũng đừng nên khách khí như vậy.

Vương Tử Quân nói một câu không phải là người ngoài làm cho anh Từ cảm thấy rất vui. Hắn thầm nghĩ:

"Ai cũng nói các vị thường ủy tỉnh ủy căn bản không dễ tiếp xúc, xem ra cũng không phải là như vậy, hay là anh ấy có sự coi trọng với mình?"

Anh Từ có ý nghĩ như vậy, thế là càng thêm cung kính với Vương Tử Quân, lời nói càng tràn đầy thân cận.

- Bí thư Vương, mỗi lãnh đạo tỉnh ủy đều có một điểm nghỉ ngơi ở chỗ này. Ngài là người thường xuyên đến thành phố Sơn Viên công tác, sao có thể không có địa điểm nghỉ ngơi cho được? Khách sạn Sơn Viên là một địa phương chuyên phục vụ cho lãnh đạo, nếu không đảm bảo điều kiện tốt cho ngài nghỉ ngơi, như vậy cũng là tôi không làm tốt công tác của mình.

Anh Từ vừa cùng Vương Tử Quân đi vào trong khách sạn, vừa nói ra ý nghĩ sắp xếp phòng cho Vương Tử Quân ở khách sạn Sơn Viên.

Tuy Vương Tử Quân có nhiều địa điểm nghỉ ngơi ở thành phố Sơn Viên, đặc biệt là thành phố La Nam còn có văn phòng ở nơi này, nhưng hắn vẫn tiếp nhận ý tốt của anh Từ. Tuy hắn không nhất định đi đến, thế nhưng hắn tiếp nhận vẫn làm cho anh Từ cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ đã đến, hắn đang nói chuyện gì đó với một cô gái trẻ mặc tây trang. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Quan Vĩnh Hạ cười nói:

- Bí thư Vương, tôi đang định gọi điện thoại cho người quan trọng nhất của bữa tiệc hôm nay là anh, cũng không ngờ anh đã đến. Xem ra câu nói nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến là không sai.

Vương Tử Quân vươn tay bắt tay Quan Vĩnh Hạ, sau đó cười nói:

- Tôi đây vốn chuẩn bị ngủ lấy sức, nhưng nghĩ đến phương diện thư ký trưởng muốn triệu kiến tôi, nào còn dám ngủ? Thế là mới nhanh chóng chạy đến đây.

Hai người Vương Tử Quân và Quan Vĩnh Hạ nói chuyện với nhau rồi cười phá lên ha hả, nhưng nụ cười của Vương Tử Quân thì ung dung tự nhiên, nụ cười của Quan Vĩnh Hạ lại có chút khác thường.

Vương Tử Quân vẫn là một cán bộ lãnh đạo thanh niên trẻ tuổi hăng hái, nhưng lúc này nhìn lại Vương Tử Quân thì Quan Vĩnh Hạ lại sinh ra cảm giác khác thường. Nhưng rốt cuộc đó là cảm giác gì thì Quan Vĩnh Hạ căn bản là khó nói nên lời.

- Bí thư Vương, đây là Thẩm Lỵ My phó giám đốc khách sạn Sơn Viên, chính là một người có khả năng của khách sạn Sơn Viên.

Quan Vĩnh Hạ khẽ vẫy tay với người phụ nữ trẻ tuổi ở bên cạnh rồi lên tiếng giới thiệu.

Người phụ nữ kia hơn ba mươi tuổi, dáng người không phải rất cao, thế nhưng cơ thể lồi lõm hấp dẫn, đứng nơi đó cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.

- Chào bí thư Vương, sau này mong bí thư chỉ đạo công tác của khách sạn chúng tôi nhiều hơn một chút.

Thẩm Lỵ My nói, nàng cung kính duỗi hai tay của mình ra.

Vương Tử Quân nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thẩm Lỵ My mà sinh ra chút cảm giác khác thường, hắn cười cười nói với Thẩm Lỵ My:

- Khách sạn Sơn Viên chính là khách sạn kiểu mẫu ở tỉnh Sơn Nam, Trí Tân đã sớm yêu cầu tôi cho người đến học tập, đến lúc đó mong giám đốc Thẩm cũng đừng quá tiếc rẻ kinh nghiệm.

- Lãnh đạo phân phó thì tôi nào dám có tâm tư như vậy!

Tuy Thẩm Lỵ My vẫn muốn nói thêm vài lời với Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân đã chuyển chú ý của mình lên người Quan Vĩnh Hạ. Tâm tính của Vương Tử Quân đã có sự chuyển biến sau cuộc trò chuyện với Trương lão gia tử, thế nhưng cấp bậc của Tiễn Minh Lý vào lúc này căn bản không làm hắn sinh ra nhiều chú ý.

Thẩm Lỵ My còn trẻ mà đã là phó giám đốc khách sạn Sơn Viên, tất nhiên cũng không phải chỉ dựa vào năng lực, phương diện khôn khéo và diện mạo cũng là những thứ có quan hệ trực tiếp.

Lúc này ánh mắt của Thẩm Lỵ My chủ yếu tập trung lên người vị thường ủy tỉnh ủy trẻ tuổi đang chậm rãi trò chuyện với thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ. Tuy trên mặt bí thư Vương vẫn luôn là nụ cười tỏa sáng, thế nhưng nụ cười đó lại làm cho người ta sinh ra cảm giác khó hiểu.

Loại người như thế này là thật sự khó hầu hạ.

- Bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch khi nào thì đến?

Vương Tử Quân nói hai câu với Quan Vĩnh Hạ thì cười hỏi.

Năm phút sau.

Quan Vĩnh Hạ nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:

- Đáng lý ra hai vị lãnh đạo sẽ đến sớm, thế nhưng tạm thời có chút việc, thế cho nên phải trì hoãn một chút.

- Vậy chúng ta đi ra đại sảnh nghênh đón lãnh đạo.

Vương Tử Quân nói rồi cất bước đi ra bên ngoài.

Nghênh đón bí thư Hào Nhất Phong chính là công tác của Quan Vĩnh Hạ, nhưng Vương Tử Quân không phải là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy mà là thường ủy tỉnh ủy, ở trong phòng chờ cũng không phải là thất lễ. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại muốn đi ra nghênh đón đám người Hào Nhất Phong.

Quan Vĩnh Hạ nhìn Vương Tử Quân cất bước đi ra, hắn không khỏi nhíu mày thêm chặt. Lúc này hành động của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy rất khó hiểu, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác, đó chính là Vương Tử Quân bây giờ thật sự rất khó đối phó.

Quan Vĩnh Hạ hầu như là người nhìn thấy rõ sự phát triển của Vương Tử Quân ngay từ đầu, hắn thật sự rất bội phục năng lực của viên cán bộ thanh niên này, hơn nữa còn là một người có nhiều kinh nghiệm đấu tranh, lại có thành tích rất lớn, thường tìm được thành tích xứng đáng trong các cuộc tranh chấp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất