Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1484: Chiều chuộng con trẻ khó trưởng thành (Hạ)

- Ngài có phải là Vương tiên sinh không? Tôi có quyền lợi này hay không thì chính mình biết rõ ràng. Bây giờ tôi chỉ nói cho ngài biết rõ, ngài mau chóng xin lỗi trưởng phòng Đinh, sau đó đưa con mình đi, nếu không chúng tôi sẽ cưỡng chế mời ngài đi.

- Bố, con muốn ở lại nhà trẻ.

Tiểu Bảo Nhi rõ ràng rất thích nơi này, nó không muốn đi.

Vương Tử Quân vỗ vỗ Tiểu Bảo Nhi nói:

- Không có việc gì, bố sẽ giải quyết ngay thôi.

Vương Tử Quân nói rồi lấy điện thoại ra, bây giờ nói lý với vị hiệu trưởng Lý kia rõ ràng là toi công, nếu người ta không nói đạo lý thì hắn cũng lười mở miệng.

Người phụ nữ kia thấy Vương Tử Quân lấy điện thoại ra thì nở nụ cười nhạt, hiệu trưởng Lý lại có chút lo lắng, thế nhưng khi nhìn người phụ nữ bên kia thì cũng nở nụ cười.

Có trưởng phòng Đinh ở đây, dù tìm ai cũng không có hiệu quả.

- Ai? Ai đánh cháu tôi? Có phải muốn chết không?

Một tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chạy đến phòng, vừa vào cửa đã quát lớn.

Khi thấy tên đàn ông kia thì hai mắt Vương Tử Quân khẽ híp lại, còn người phụ nữ kia thì gật đầu với người vừa đến:

- Tiểu Phong, cậu hò hét gì vậy? Cháu cậu ở đây.

Tên đàn ông đi đến trước mặt người phụ nữ, hắn bắt chuyện với nàng, sau đó nói với cậu bé mập mạp:

- Cháu trai, nói xem là ai đánh cháu, cậu bắt về thay cháu hả giận.

- Cậu, chính là nó đánh cháu.

Cậu bé giống như tìm được chỗ dựa của mình, nó chỉ vào Tiểu Bảo Nhi trong lòng Vương Tử Quân:

- Chính là nó, Vương Bắc Thần đánh cháu, nó đấm cháu vài cái.

- Anh dạy bảo con cái thế nào vậy? Dám đánh cháu tôi sao? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không dạy bảo con cái cho tốt, tương lai chỉ có thể ăn đạn đồng mà thôi.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Nhi, sau đó dùng giọng hung hăng nói với Vương Tử Quân.

Có vài việc xảy ra và Vương Tử Quân căn bản không muốn so đo với người ta, dù sao thì hắn là người có thân phận. Thế nhưng lúc này thấy đối phương vu oan cho con mình, điều này làm cho tâm tình của hắn vốn không thoải mái càng thêm đè nén. Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên đàn ông trước mặt, sau đó trầm giọng nói:

- Anh ở đơn vị nào? Anh mặc đồng phục cảnh sát cũng đừng nên thích nói bậy bạ gì thì nói, phải biết giữ thân phận.

- Tiểu tử, mày nói gì, cái gì mà nói bậy bạ? Tốt, mày đi theo ông một chuyến, ông cho mày biết thế nào là hậu quả khi dám vu oan cho ông.

Tên đàn ông nói đến đây thì lấy ra một cái còng:

- Đi, muốn để tao bắt hay tự động đi theo.

Vương Tử Quân nhìn còng tay sáng loáng, hắn thật sự tức điên, hắn không ngờ chính mình là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy lại phải đối mặt với chuyện này. Hắn nhìn bộ dạng hung ác của đối phương, sau đó nói:

- Anh bắt tôi vì tội danh gì?

- Tôi nghi ngờ anh chứa chấp tội phạm, mau theo tôi đi hỗ trợ điều tra.

Người đàn ông kia vừa nói vừa định tiến lên kéo Vương Tử Quân đi.

Vương Tử Quân nhìn người kia duỗi tay ra thì thản nhiên nói:

- Được, tôi đi hỗ trợ điều tra với anh, tôi cũng muốn xem anh có thể làm được những trò gì.

- Trưởng phòng Đinh, chuyện này coi như xong, chỉ là hai đứa bé có chút mâu thuẫn với nhau, không cần như vậy.

Triệu Tịnh Yên thấy Vương Tử Quân bị viên công an kia mang đi, nàng chợt vội vàng mở miệng xin xỏ.

Người phụ nữ kia không quan tâm đến Triệu Tịnh Yên, nàng ngửa đầu nhìn một thân cây đang nở hoa ngoài cửa sổ, giống như có thể nhìn vào đó mà ngộ ra đạo lý gì đó.

Hiệu trưởng Lý tuy thấy sự việc có hơi quá thế nhưng lại không dám đắc tội tên đàn ông kia, vì vậy sau khi thấy Triệu Tịnh Yên mở miệng thì lạnh lùng nói:

- Cô giáo Triệu, cô không đi làm kiểm điểm, còn ở lại đây làm gì?

Triệu Tịnh Yên có chút do dự, sau đó nàng cắn răng thật mạnh rồi nói:

- Hiệu trưởng Lý, chuyện này vốn là hai đứa bé có xích mích với nhau, sao lại thành ra thế này? Chúng ta là nhà trẻ, cần phải dạy bảo trẻ nhỏ, không nên làm cho phụ huynh xích mích với nhau.

- Cô dạy tôi sao? Triệu Tịnh Yên, tôi nói cho cô biết, nhà trẻ này chưa đến lượt cô làm chủ, nếu như cô thấy ở đây không phù hợp, vậy thì cô mau rời khỏi đây. Tôi nói cho cô biết, cóc ba chân khó tìm nhưng người hai chân thì đầy đường ra.

Hiệu trưởng Lý nói lời có tính sỉ nhục, điều này làm cho vẻ mặt Triệu Tịnh Yên chợt trắng bệch, nàng cắn răng dùng giọng thận trọng nói:

- Nếu như vậy thì tôi từ chức, từ chức thì có thể nhưng sự việc nên hòa giải tốt cho hai bên. Trưởng phòng Đinh, coi như tôi không làm tốt công tác, bây giờ đã bị trừng phạt, ngài cần gì phải chấp nhất với một đứa bé như vậy?

Người phụ nữ kia nhìn bộ dạng chăm chú của Triệu Tịnh Yên, nàng có chút chần chờ, khi định mở miệng thì người đàn ông công an bên kia chợt nói:

- Chị, chuyện này không nên bỏ qua như vậy, từ nhỏ đến lớn em chưa từng gặp qua loại người thế này, em phải cho hắn biết thế nào là hậu của của câu nói "miệng thối không có lợi!"

Triệu Tịnh Yên còn định lên tiếng thì Vương Tử Quân tiến lên nói:

- Cô giáo Triệu, chuyện này cô không cần quan tâm, tôi sẽ đi cùng bọn họ đến đồn công an, tôi cũng muốn xem là đồn công an nào cho ra hạng người như thế này.

Người đàn ông kia nghe thấy Vương Tử Quân nói đến ba chữ đồn công an thì gương mặt có vài phần trào phúng:

- Tiểu tử, hôm nay mày gặp may rồi, ông đây không đi đến địa phương nhỏ như đồn công an, ông đưa mày đến cục công an tỉnh.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương, hắn cười nói:

- Vậy thì được, tôi đi theo anh một chuyến.

Vương Tử Quân nói rồi xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Nhi, sau đó cười nói với Triệu Tịnh Yên:

- Cô giáo Triệu, cô không cần từ chức, sẽ không có chuyện gì.

Triệu Tịnh Yên căn bản hiểu rõ lai lịch của gia đình Chử Thăng Minh, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì càng cảm thấy Vương Tử Quân căn bản là không biết sống chết. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, vừa chuẩn bị mở miệng thì cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào với gương mặt rất sốt ruột.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Người đàn ông vừa đi vào thì mở miệng hỏi trưởng phòng Đinh.

Trưởng phòng Đinh chưa kịp mở miệng thì tên đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đã tươi cười dùng giọng nịnh nọt nói:

- Anh rể, có người ức hiếp Tiểu Minh, nhưng anh yên tâm, em đã xử lý tốt đẹp rồi.

Người đàn ông kia khẽ gật đầu giống như hiểu phương thức xử lý của em vợ, hắn cũng không quan tâm đến cậu em vợ, mà trực tiếp đi về phía vợ mình.

- Chử tiên sinh, đây căn bản không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hai đứa trẻ đùa giỡn với nhau, chúng ta là người lớn thì không cần tham gia chứ?

Triệu Tịnh Yên thấy Chử tiên sinh, ấn tượng của nàng về hắn là rất tốt, thế nên thấy đối phương thì căn bản mở miệng giúp đỡ cho một người căn bản không biết nông sâu như Vương Tử Quân.

Người đàn ông kia nhìn qua mặt Triệu Tịnh Yên, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân. Khi thấy nụ cười lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn chợt chấn động.

Vô tình Chử tiên sinh chợt cảm thấy chóng mặt, tuy là lần đầu tiên gặp mặt thế nhưng cũng không phải là hắn chưa từng được thấy Vương Tử Quân. Hắn nghĩ đến sự kiện mình thất bại thảm hại, thế là cảm giác căm hận bùng lên trong lòng.

Hận thì hận nhưng Chử Ngôn Huy vẫn nở nụ cười vui vẻ nói:

- Chào bí thư Vương, không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất