- Anh Trương, anh đã đến, nếu anh không đến thì hôm nay tôi phải mời khách.
Trương Thắng Lợi vừa vào cửa phòng họp thì có người đồng thanh nói.
Trương Thắng Lợi đưa mắt nhìn, người vừa lên tiếng là cục trưởng cục xí nghiệp Phạm Khiếu Huy, người này có giọng điệu khá lớn, một hội nghị trăm người căn bản không cần dùng micro.
- Anh Phạm, mời khách cái gì, tôi còn chưa đến ma anh đã chuẩn bị sẵn để mời cơm rồi sao?
Trương Thắng Lợi vừa trêu chọc vừa ngồi xuống bên cạnh Phạm Khiếu Huy.
- Ha ha, vừa rồi trước khi anh đến thì tôi đã đánh cuộc với Ngụy Sinh Tân, anh ấy nói rằng anh sẽ không đến, tôi nói anh sẽ đến, đánh cuộc một bữa cơm.
Phạm Khiếu Huy nói rồi khẽ xoa xoa bàn tay với một người đàn ông cao gầy ở đối diện:
- Anh Ngụy, hôm nay tôi muốn ăn vài món thôn dã, giữa trưa hôm nay cũng cần anh Ngụy phải xem xét lại, phải có một bữa trưa phong phú mới được.
Người đàn ông cao gầy cười hì hì nói:
- Điều này không là vấn đề, tôi sẽ phân phó xuống, trưa nay đừng hòng đi được, đến khách sạn điện lực của chúng tôi nếm thử tay nghề của đầu bếp mới xem thế nào.
Nghe thấy có người mời khách thì vài người trong phòng họp cũng ồn ào theo, bầu không khí rất nhiệt liệt. Người đàn ông cao gây tên là Ngụy Sinh Tân, tuy cấp bậc cũng giống như những người ở chỗ này, nhưng hắn là lãnh đạo điện lực nên tiền tài không thiếu, cũng không phải Trương Thắng Lợi có thể sánh được.
- Anh Trương, tôi nghe nói chủ tịch Vương muốn tuyên dương anh trên toàn huyện thì phải.
Ngụy Sinh Tân đợi tiếng cười lắng xuống thì quay sang cười hì hì hỏi Trương Thắng Lợi.
- Còn không phải sao? Nhưng gần đây tôi làm người an phận, tôi thật sự không có bản lĩnh gì, không đáng để cho lãnh đạo đề cao khen ngợi như vậy. Vì thế việc này tôi thấy nên bỏ qua thì hay hơn.
Trương Thắng Lợi ngoài miệng nói lời khiêm tốn nhưng lời giải thích lại cực kỳ khoe khoang.
Ý nghĩ của Trương Thắng Lợi đã quá rõ ràng, đó là Vương Tử Quân tuy muốnn chơi mình, nhưng mình lại áp chế xuống, đạo cao một thước nhưng ma cao một trượng, Trương Thắng Lợi hắn là ai? Muốn chơi sao? Còn chưa đủ lực.
- Nhưng tôi cũng cần phải cảm tạ trước mặt chủ tịch Vương, dù thế nào thì đây cũng là lời khẳng định của lãnh đạo với mình.
Trương Thắng Lợi nói như vậy làm cho vẻ mặt đám Ngụy Sinh Tân chợt biến đổi, bọn họ biết rõ Trương Thắng Lợi nào nói lời cảm tạ? Rõ ràng là muốn tạo ra khó khăn cho Vương Tử Quân, cho chủ tịch Vương biết thế nào là uất nghẹn.
- Anh Trương, thôi bỏ đi, chủ tịch Vương dù gì cũng là lãnh đạo của chúng ta, giữa trưa mọi người kính anh ấy hai ly là được. Truyện được copy tại
Truyện FULLPhạm Khiếu Huy có quan hệ không tệ với Trương Thắng Lợi, hắn tranh thủ khuyên nhủ.
Nếu không phải có Tôn Hạo châm ngòi thì Trương Thắng Lợi sẽ nghe lời Phạm Khiếu Huy, nhưng Tôn Hạo vừa rồi đã nói rõ ràng, Trương Thắng Lợi hắn cần gì phải do dự? Hắn biết rõ Phạm Khiếu Huy khuyên mình cũng là vì ý tốt, vì thế chỉ khẽ gật đầu với đối phương mà không nói thêm điều gì.
Bầu không khí trong phòng họp có hơi cổ quái, dù Trương Thắng Lợi phản kích Vương Tử Quân có xảy ra hay không cũng vậy mà thôi, sau hội nghị này sẽ có một tin tức lớn bùng ra ở huyện Lô Bắc.
Cửa phòng họp bị Tôn Hạ Châu đẩy ra, Vương Tử Quân xoải bước đi vào phòng, hắn khẽ gật đầu với các vị lãnh đạo đơn vị, sau đó đi đến chiếc ghé giữa phòng họp ngồi xuống.
- Mọi người đều đã đến đông đủ, như vậy là rất tốt, căn cứ vào phân công của huyện ủy, tôi phụ trách công tác của các vị, sau này chúng ta ăn cơm cùng nồi, kính xin mọi người phối hợp với công tác của tôi.
Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí trung tâm rồi mỉm cười nói.
Ngụy Sinh Tân và Trương Thắng Lợi đang đưa mắt đánh giá vị phó chủ tịch huyện quá mức trẻ tuổi, trên mặt đều lộ ra nụ cười sáng lạn, lời nói giấu trong miệng không phát ra.
- Tôi tên là Vương Tử Quân, tôi là phó chủ tịch mới đến nhận chức, tôi tin cũng không cần giới thiệu quá nhiều, các vị đã biết rõ tình huống của tôi rồi.
Vương Tử Quân khẽ vung tay lên với các vị cục trưởng rồi nói:
- Nhưng đây cũng là lần đầu tiên tội gặp mặt các vị, mời mọi người tự cho ra một vài lời giới thiệu, như vậy cũng để tôi làm quen với mọi người.
Sau khi nghe xong lời giới thiệu của Vương Tử Quân, vài vị lãnh đạo tham gia hội nghị đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai lên tiếng trước. Trương Thắng Lợi thấy không ai nói gì, hắn chuẩn bị đứng lên nói lời đầu tiên, nhưng cục diện vẫn bị Ngụy Sinh Tân cướp đoạt. Ngụy Sinh Tân đứng lên nói:
- Chủ tịch Vương, tôi là Ngụy Sinh Tân, phụ trách công tác của cục điện lực, sau này sẽ là lính của chủ tịch Vương, kính xin chủ tịch Vương phê bình nhiều hơn, nếu có thời gian thì đến cục điện lực chỉ đạo công tác.
Ngụy Sinh Tân nói dù rất khách khí nhưng cũng biểu hiện đầy đủ công phu miệng lưỡi, nếu Vương Tử Quân thật sự vung tay múa chân với hắn, hắn có nghe hay không thì chỉ trời mới biết được.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng hiểu sự cáo già của Ngụy Sinh Tân, chính mình mới đến, thậm chí còn chưa vung kiếm lần nào, thế cho nên cũng khó thu phục người. Hắn cười nhạt một tiếng rồi cười nói với Ngụy Sinh Tân:
- Cục trưởng Ngụy, anh đừng khách khí, anh chính là lãnh đạo một đơn vị giàu có, sau này kính xin anh giúp đỡ công tác của tôi nhiều hơn. Đúng rồi, tôi đến huyện Lô Bắc thì có nghe nói khách sạn của xí nghiệp điện lực thuộc cục điện lực huyện là rất tốt, trưa nay chúng ta đến quan sát một lần, thử xem món ăn như thế nào.
Vương Tử Quân nói rất khôi hài, vì vậy mà những lãnh đạo nơi đây đều nở nụ cười, trong phòng họp vang lên những tiếng cười vui vẻ, bầu không khí bắt đầu hòa hoãn hẳn lên.
Khi có tiếng cười thì bầu không khí cũng sống động hơn, Trương Thắng Lợi nhìn Vương Tử Quân chỉ cần nói vài lời đã làm cho bầu không khí trở nên khác biệt, trong lòng thầm nghĩ:
"Người này nhìn còn trẻ nhưng lại rất linh hoạt, hừ, cứ chờ đó, để cho Trương Thắng Lợi ta ném cho vài câu chuyện hài hước!"
- Chủ tịch Vương, tôi là Trương Thắng Lợi của cục thương mại, ngày hôm qua anh đến kiểm tra công tác nhưng trùng hợp là tôi không có mặt ở cơ quan, kính xin chủ tịch Vương thứ tội cho!
Trương Thắng Lợi cũng không chờ kẻ khác mở miệng, hắn đứng lên dùng giọng cợt nhả nói.
Vương Tử Quân nhìn Trương Thắng Lợi đang đứng trước mặt mình, trong lòng chợt rét lạnh nhưng ngoài miệng lại dùng giọng nóng hổi nói:
- Cục trưởng Trương, anh và tôi đều đi công tác, cũng không có gì cần phải phê bình.
Trương Thắng Lợi nhìn gương mặt bình tĩnh của phó chủ tịch Vương Tử Quân, cung không thấy có phản ứng gì khác, thế là thầm nghĩ, xem ra đối phương đã bị vấp phải cây đinh Đỗ Tự Cường, bây giờ đã biết làm người.
Trương Thắng Lợi có một ý nghĩ mới, hắn cười hì hì nói:
- Cám ơn sự hiểu biết của chủ tịch Vương, nhưng tôi vẫn luôn áy náy. Tôi thấy không bằng thế này, chủ tịch Vương, bữa cơm trưa nay cũng không làm phiền cục trưởng Ngụy, cơ hội này cứ để cho cục thương mại, thứ nhất tôi có thể bồi tội với chủ tịch Vương, thứ hai...
Trương Thắng Lợi nói đến đây thì lại cố gắng tỏ ra có chút ngại ngùng:
- Nghe anh Địch nói chủ tịch Vương đang chuẩn bị cho ra một bản tin vắn khen ngợi công tác của tôi, điều này làm cho tôi có chút xấu hổ, dù thế nào cũng phải cảm tạ sự khẳng định của lãnh đạo với công tác của tôi, thế nên bữa cơm này tôi sẽ quản.
Tất nhiên các vị lãnh đạo đơn vị nơi đây đều biết rõ bản tin khen ngợi kia là gì, đặc biệt là lúc này Trương Thắng Lợi càng mượn gió bẻ măng, chính thức lên tiếng và nói ra rõ ràng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Tử Quân, Ngụy Sinh Tân cảm tâhys Trương Thắng Lợi này rõ ràng muốn trêu tức vị phó chủ tịch trẻ tuổi kia. Vương Tử Quân nhìn biểu hiện của mọi người thì cũng hiểu rõ vấn đề, nếu úc này hắn muốn nổi giận cũng rất khó.
Trương Thắng Lợi nói rất biết cách ẩn giấu, dù Vương Tử Quân anh là quan lớn đè chết người thì có thể làm gì được chứ?
Đầu óc Vương Tử Quân nhanh chóng vận chuyển, hắn khẽ vung tay lên dùng giọng hời hợt nói:
- Cục trưởng Trương, anh muốn mời khách, tôi cũng không phản đối, tôi nghĩ các vị lãnh đạo nơi đây cũng sẽ giơ hai tay tán thành. Còn chuyện tin vắn biểu dương công tác của anh, nói ra tôi cũng nên phê bình chính mình, vì bản thảo của tin vắn này đã sớm được làm ra, nhưng còn chưa kịp phát ra lời khen ngợi với cục trưởng Trương.
Vương Tử Quân thật sự lên tiếng như nước chảy mây trôi, giống như đang nói về một chuyện bình thường nào đó, giọng điệu của hắn rất hời hợt, lại làm cho đám lãnh đạo ngồi trong phòng có vài phần khinh thường.
- À, tôi còn tưởng lần này sẽ được biểu dương lớn, xem ra là vui mừng quá sớm. Chủ tịch Vương, anh không biết đấy thôi, Trương Thắng Lợi tôi đây cố sức quan tâm đến công tác, cúc cung tận tụy, cũng vì kêu gọi đầu tư mà quanh năm suốt tháng luôn bận rộn, chưa từng được rảnh rỗi. Tôi còn tưởng rằng lần này sẽ được biểu dương nhiệt liệt, bây giờ xem ra cũng mất vui.
Trương Thắng Lợi tuy thầm cười lạnh nhưng mở miệng lại giống như đang thở dài vì mất đi cơ hội.
Khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười, hắn chợt tiện tay cầm lấy một phần văn kiện, sau đó thản nhiên nói:
- Cục trưởng Trương cũng không cần thất vọng, dù trong huyện không thể biểu dương anh, nhưng trong nhật báo thành phố lại có thông tin về anh, coi như tôi nợ anh một hạt vừng mà trả bằng quả dưa hấu, anh xem thế nào.
Vương Tử Quân nói rồi lấy từ trong cặp ra một tờ báo, tờ thứ hai của bài báo có một dòng chữ lớn: "Vài ghi chép về vị cục trưởng Trương Thắng Lợi vì dân phục vụ!"
Gương mặt Trương Thắng Lợi chợt trướng lên như thận lợn, vẻ mặt vui sướng vừa rồi chợt trở nên cô đọng. Hắn nhìn dòng chữ lớn trên báo, dòng chữ như nhấp nháy trêu tức hắn. Hăn đưa tay sờ đầu mình, giống như ai đó đang vỗ lên đầu hắn vậy.
Những năm nay báo đảng dành cho ai xem? Đám cán bộ thường nói: Ai viết thì người nấy xem, nhưng thật ra có rất nhiều cán bộ ngồi nhàm chán trong phòng, uống nước trà cả ngày, hút thuốc cả buổi, thế cho nên cũng có thời gian ngâm cứu báo đảng.
Cái đề mục "Cục trưởng vì nhân dân!" thật sự là quá vang dội, nếu như bản tin này do Trương Thắng Lợi nhờ người làm ra, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy thật sự rất sung sướng, xem như tiền không ném ra uổng phí, dùng tiền mua tờ giấy khen. Vấn đề là thứ này lại chính là kết quả mà chủ tịch Vương làm ra, thông tin này là thuốc tra vào mắt Trương Thắng Lợi. Hắn cảm thấy sợi dây thừng của chủ tịch Vương bất cứ lúc nào cũng có thể ném xuống buộc chặt người mình.
Phải biết rằng Trương Thắng Lợi đã nhìn chằm chằm vào vị trí trưởng phòng giáo dục từ rất lâu rồi, mỗi ngày đều phải chạy ra vào huyện ủy như cháu nội, như vậy để làm gì? Không phải đợi đến lúc anh Chúc về hưu thì mình có thể bổ sung sao? Nếu để cho người có tâm tư thấy được bản tin này, không phải đang tô son điểm phấn lên mặt thiếu phụ sao? Chỉ cần vung tay xem xét chặt một chút sẽ thấy ngay vấn đề.
Trương Thắng Lợi nghĩ đến những lời nhắc nhở của anh Hầu, đó là đừng nên căng thẳng, đừng tự tạo việc cho mình, đừng để người ta cầm được đằng chuôi, thế là hắn cảm thấy da đầu run lên, hai chân mềm nhũn giống như hư thoát, trong lòng vắng lạnh, cảm giác cô đơn bùng lên, mơ hồ có chút sợ hãi. Hắn nhịn không được phải giật mình, cảm thấy giống như mình bị ma xui quỷ khiến, giống như có gì đó không thể giải thích được. Khi đối mặt với lá bài không giống thông thường của chủ tịch Vương, hắn chợt cảm thấy mình rối loạn tất cả, vô kế khả khi.
Ve mặt đám người Ngụy Sinh Tân lại trở nên cực kỳ quái dị, tuy vừa rồi bọn họ cũng tỏ ra đủ tôn trọng Vương Tử Quân, nhưng cảm giác tôn trọng như vậy chẳng qua chỉ là làm cho ra vẻ, bọn họ căn bản cũng không tán thành nhưng cán bộ từ tuyến trên phái xuống đãi cát tìm vàng như thế này.
Nhưng bây giờ thấy phó chủ tịch ra tay không giống như bình thường thì thầm cảm thán, thật sự là người không thể nhìn từ vẻ bề ngoài, nước không thể đong bằng đấu. Vài tên cán bộ xảo quyệt thì đưa mắt nhìn nhau, tranh thủ thời gian ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười cứng nhắc trên gương mặt của Trương Thắng Lợi, hắn lại nói tiếp:
- Nhật báo Hồng Ngọc là báo đảng của chúng tă, hai cấp cán bộ lãnh đạo cấp huyện thị đều rất chú ý đến những tin tức trên tờ báo này, chút lực ảnh hưởng tất nhiên sẽ phải có. Cục trưởng Trương, sau này anh cũng đừng nên cứ mở miệng là nói chủ tịch Vương còn thiếu nợ mình đấy nhé?
Vương Tử Quân đặt tờ báo trong tay xuống bàn hội nghị, sau đó dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Trương Thắng Lợi. Lúc này Trương Thắng Lợi chỉ cảm thấy có ánh mắt sắc bén, nóng rát và lạnh buốt nhìn mình, hắn đành phải gật đầu xấu hổ, cổ họng căng cứng, muốn nói lại thôi, lại cảm thấy giống như hụt hơi.
Sau đó đến lượt vài vị cục trưởng khác, bầu không khí giống như càng lúc càng phối hợp, ai cũng trật tự và rõ ràng đứng lên báo cáo cương vị công tác của mình, cuối cùng đều dùng giọng chân thành nói Vương Tử Quân nếu có thể rút ra chút thời gian rảnh rỗi thì đến đơn vị của mình chỉ đạo công tác.
Cuối cùng dựa theo lệ cũ hội nghị, Vương Tử Quân sẽ cho ra chỉ thị trọng yếu. Vương Tử Quân nhìn mọi người, sau đó vừa cười vừa nói:
- Tất cả các vị đang ngồi đây đều là lãnh đạo đơn vị, tôi mong rằng mọi người đã quen với những lời phát biểu. Có câu thế này, hội nghị không long trọng, nói chuyện không quan trọng, lãnh đạo không coi trọng, tiến triển không thuận lợi, xếp đặt không thông suốt, quy hoạch không tốt đẹp, hoàn thành không viên mãn, thành công không quá lớn, công tác không vững chắc, quyết sách không anh minh.v.v. Đây là cái gì? Rõ ràng là những lời rỗng tuếch.
- Các đồng chí, bệnh hình thức thường hại chết người, hôm nay tôi cho mọi người một cái quy củ, sau này cứ có những cuộc họp của tôi, mọi người cần quan tâm đến tài liệu báo cáo, không cần phải chú ý vẻ bề ngoài, tôi chỉ chú trọng những lời được nói ra từ miệng các anh, không phải từ những lời sáo rỗng. Tôi mong các anh cũng đừng dùng giọng khách khí mà lừa gạt tôi, hy vọng các đồng chí phối hợp công tác.
Tiệc rượu giấc trưa cho Trương Thắng Lợi sắp xếp, vốn Ngụy Sinh Tân đã gọi điện thoại cho khách sạn diện lực chuẩn bị xong, nhưng Trương Thắng Lợi đành phải cướp lấy mà thôi.
Một hội nghị nhỏ xem như ném cục đá vào mặt biển khối chính quyền vào lúc cuối năm làm văng lên chút bọt nước nhỏ nhỏ, sau đó cũng bị những sự việc cuối năm lấn át. Nhưng bản tin về Trương Thắng Lợi lại được nhiều người quan tâm, được bàn tán xôn xao trong huyện ủy.
Đám cán bộ nhìn bản tin với ý nghĩa châm chọc cực kỳ sâu sắc mà ý thức được một vấn đề, đó là vị phó chủ tịch thường xuyên cười tủm tỉm và gật đầu với các cán bộ đi ngang qua bên cạnh mà không nói lời nào rõ ràng không thể động vào được.