Chu Dật Quần giằng co đến tận nửa đêm, liên tục gọi điện thoại, liên tục mở miệng mời khách nhưng không được bất kỳ ai nể mặt. Hắn ngồi trong khách sạn buồn bực nửa ngày, cuối cùng thì mở màng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm thức dậy rửa mặt, ăn vài cái bánh điểm tâm, nuốt vài chén cháo, thật sự ăn như sói như hổ nhưng giống như nuốt dấm chua. Hắn lau miệng, tranh thủ đưa theo nhân viên nghiệp vụ Tiểu Trương chạy về phía tổng bộ của siêu thị Quân Thành.
Tốc độ khuếch trương của Siêu thị Quân Thành ở thành phố Giang Thị có thể nói là như gió bão, siêu thị mọc lên như nấm, khắp nơi đều là những siêu thị trong liên minh của Quân Thành. Nhưng tổng bộ của siêu thị Quân Thành vẫn giống như một cô gái nông thôn mộc mạc, vẫn được thiết lập ở trong một siêu thị tổng, nếu so sánh với tình huống phát triển hiện tại thì thật sự giống như hai trạng thái cực đoan. Nhưng những kẻ kinh doanh cáo già lại thầm cảm thán giám đốc của siêu thị Quân Thành thật sự không đơn giản, có thể kinh doanh phát triển tốt đẹp như vậy, văn phòng lại khá đơn sơ, đây mới thật sự là chân nhân bất lộ tướng.
Khi chiếc Santana của Chu Dật Quần chạy vào tổng bộ của siêu thị Quân Thành thì còn chưa đến bảy giờ rưỡi, hắn nhìn vào cánh cổng còn khép chặt mà thầm cảm thán, cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ mà thôi. Nửa giờ chờ đợi làm cho hắn giống như đứng trên đống lửa ngồi xuống đống than, thật sự là tâm phiền ý loạn.
- Quản lý Triệu, anh đã đến rồi à?
Chu Dật Quần nhìn hình bóng quen thuộc mà chạy lên tiếp đón như một con thỏ nhỏ, nụ cười tươi rói trên mặt còn có vẻ rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Quản lý Triệu lại có phản ứng rất nhạt với sự nhiệt tình của Chu Dật Quần, hắn chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi về phía phòng làm việc. Chu Dật Quần nhìn biểu hiện hờ hững của quản lý Triệu, trong lòng chợt mát lạnh. Nhưng lúc này hắn có việc cần nhờ người, dù khó khăn thế nào, không thoải mái ra sao cũng chỉ có thể cố gắng úp mặt nóng lên mông lạnh mà thôi.
- Quản lý Triệu, trưa nay anh có kế hoạch gì chưa? Đã lâu không cùng anh uống vài ly, hôm nay mong anh cho tôi chút cơ hội, giữa trưa tôi làm chủ, hai anh em vui vẻ một chút nhé?
Chu Dật Quần thật sự lớn hơn quản lý Triệu hơn chục tuổi nhưng trong miệng vẫn cố gắng hạ thấp mình.
Quản lý Triệu thế nào lại không biết vì sao Chu Dật Quần lại đến tìm mình? Nhưng chuyện này hắn cũng không thể làm chủ được. Nếu so sánh với những đơn vị khác thì siêu thị Quân Thành không những trả lương nhân viên cao, thậm chí đãi ngộ và phúc lợi cũng là luận công ban thưởng. Những năm qua hắn cố gắng công tác, bây giờ nhận được công việc tốt ở siêu thị Quân Thành, lại là quản lý, nào có dễ dàng gì? Nhưng giám đốc cũng rất coi trọng hắn, nếu không thì vì sao cứ mỗi tháng lại phát tiền mừng cho mình?
- Anh Chu, tôi biết rõ anh nghĩ gì, thế này đi, trước tiên anh đến phòng làm việc chờ tôi, để tôi đến báo cáo với tổng giám đốc rồi nói sau.
- Vâng, vâng, vậy làm phiền anh rồi. Anh cứ yên tâm, chỉ cần sự việc này có thể giải quyết được ổn thỏa, tiểu đệ nhất định sẽ báo đáp thích đáng.
Chu Dật Quần nghe thấy quản lý Triệu mở miệng đồng ý thì cũng tranh thủ thời gian cúi đầu khom lưng nói.
Quản lý Triệu chỉ có thể cười khổ, chỉ gật đầu không cho ý kiến, hắn đưa Chu Dật Quần đến ngồi chờ trong phòng khách rồi quay đầu bước đi.
Phòng khách rất yên tĩnh, Chu Dật Quần ngồi chờ và đưa mắt nhìn khắp chung quanh. Phòng khách này khá đơn sơ, ngoài một cái đồng hồ treo ở vị trí bắt mắt thì chỉ còn một biển quảng cáo màu đỏ: "Nếu anh vui thì mong hãy nói cho bạn bè biết; nếu anh không hài lòng thì hãy nói cho chúng tôi biết, siêu thị Quân Thành sẽ luôn cố gắng vì quyền lợi của khách hàng, phục vụ tốt nhất cho quý khách!"
Chu Dật Quần thấy tấm biển quảng cáo như vậy mà thầm cảm thán, con bà nó, đúng là quảng cáo ở khắp mọi nơi, ngay cả phòng khách cũng có một tấm biển như vậy, ngồi chờ cũng được nhìn quảng cáo, thế là trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục siêu thị Quân Thành. Hắn ngẩng đầu nhìn, kim đồng hồ đã chỉ vào con số tám, hắn ngồi trên ghế sa lông bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Một phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, trưởng phòng Chu không nhịn được phải đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách. Khi hắn đang cảm thấy cực kỳ rối loạn thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào.
- Quản lý Triệu...
Trưởng phòng Chu vui sướng đi ra ngoài cửa, sau đó mở cửa ra thật mạnh, nhưng đập vào mắt hắn lại không phải là gương mặt quen thuộc của quản lý Triệu.
- Tiên sinh, quản lý Triệu còn đang bề bộn công tác, tôi đến đưa nước cho anh.
Bác gái hơn năm mươi tuổi nở nụ cười khiêm tốn, bà đặt ấm trà lên bàn, sau đó gật đầu với Chu Dật Quần rồi đi ra ngoài.
Text được lấy tại Truyện FULLChu Dật Quần tuy không khát nước nhưng muốn làm cho tâm tình của mình thêm bình thản nên rót cho mình một ly, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ uống xong thì quản lý Triệu ở bên kia cũng đã nói chuyện xong rồi.
Kim đồng hồ trên tường vẫn tiếp tục di động, dựa theo tính toán của Chu Dật Quần thì quản lý Triệu sẽ sắp quay về phòng, nhưng cuối cùng thì vẫn không thấy người đâu cả. Hắn cảm thấy rất bức bối, không những quản lý Triệu chưa về, ngay cả dì tạp vụ lúc nãy cũng chưa từng bước chân vào đây thêm lần nào.
Chu Dật Quần uống hết bình trà mà quản lý Triệu còn chưa quay về, hắn muốn chờ thêm một lát nữa, nhưng cảm thấy quá mắc tiểu, thế là muốn đi ra ngoài tìm chỗ giải quyết. Nhưng hắn chợt nghĩ lại, nếu hắn đi ra ngoài và quản lý Triệu quay về thì toi công, thế cho nên đành phải nín nhịn. Thế là lúc này hắn chờ đợi mà cảm thấy trong lòng như có mèo cào, đứng ngồi không yên.
Mười hai tiếng chuông vang lên mà còn chưa thấy quản lý Triệu ở chỗ nào, điều này làm cho Chu Dật Quần cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn kéo cửa và chạy ra ngoài như một con khỉ bị đốt đuôi. Thời tiết buổi trưa quá khói chịu, nhưng đó là đối với từng người, phải xem anh đang ở trong nhà vệ sinh hay đang ở ngoài mới được.
Chu Dật Quần không biết lúc mình đang khổ sở chạy ra khỏi phòng khách thì có một cặp mắt sáng rực từ trên lầu nhìn xuống, khóe miệng người này đang cười tủm tỉm. Sau khi Chu Dật Quần chạy đi xa, một ngón tay thon dài đưa xuống rút điện thoại, gương mặt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào:
- Chồng, Chu Dật Quần đã đợi đến trưa, thiếu chút nữa thì đái ra quần.
Vương Tử Quân ở đầu dây bên kia nghe được âm thanh dịu dàng quen thuộc thì trong lòng thầm buồn cười, dù hắn có oán niệm với nhà máy rượu Hồng La Xuân, thế nhưng cũng không đặt nặng vấn đề đối phương bắt mình chờ đợi cả nửa ngày. Không ngờ mình chỉ thuận miệng nói ra vài câu với nha đầu Tần Hồng Cẩm, bây giờ nàng lại quan tâm như vậy.
Vương Tử Quân tuy cảm thấy mánh khóe của Tần Hồng Cẩm áp dụng với Chu Dật Quần có chút buồn cười, nhưng ngoài miệng hắn chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Vợ, em cho bọn họ một bài học là được, việc kinh doanh vẫn phải phân biệt rõ ràng.
- Cái gì mà kinh doanh cho rõ ràng, chỉ cần dám ức hiếp chồng em, như vậy đều là quân khốn kiếp. Em sẽ không quan tâm đến bọn họ, em sẽ cho bọn họ trả một cái giá đắt.
Giọng điệu của Tần Hồng Cẩm mềm mại vô hạn nhưng thái độ lại cực kỳ khí phách, điều này cũng không thể trách được nàng. Hôm nay nàng đã không còn là một cô gái năm xưa mới đến xông pha ở thành phố Giang Thị vài năm trước, bây giờ nàng là bà chủ của siêu thị Quân Thành hùng bá tỉnh Chiết Giang, nhà máy rượu Hồng La Xuân tuy có chất lượng tốt nhưng trong thành phố Giang Thị vẫn còn vài nhà máy rượu như vậy, đừng nghĩ rằng bọn họ có thể thích làm gì thì làm.
Vương Tử Quân thầm than một tiếng, phụ nữ thật sự là động vật cảm tính, nếu đã động vào vấn đề, đừng nói là chỉ số thông minh của bọn họ quá kém, thật sự chỉ có thể là hết thuốc chữa. Nhưng hắn vẫn thầm cảm thấy hạnh phúc, có một người phụ nữ dịu dàng như vậy quan tâm đến mình, chẳng lẽ không phải quá hạnh phúc rồi sao? Sau khi Tần Hồng Cẩm nói vài lời thương nhớ, Vương Tử Quân cúp điện thoại.
Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Tần Hồng Cẩm mà không khỏi cảm thấy có chút thương nhớ, nếu như không phải bây giờ hắn vừa đến huyện Lô Bắc, còn muốn tạo ra ấn tượng tốt cho cán bộ công nhân viên ở đây, để bọn họ không xem mình là cán bộ cần mạ vàng thì hắn đã muốn chạy về thành phố Giang Thị ôm ấp mỹ nhân như bông của mình.
Vương Tử Quân chợt cảm thấy trong lòng bùng lên một ngọn lửa nóng, hắn cố gắng dùng lý trí để chèn ép. Hắn trở nên trầm ngâm, sau đó đặt hết tâm tư của mình vào vấn đề thay đổi chế độ xã hội của nhà máy in.
Việc thay đổi chế độ xã hội của nhà máy in là không thể chờ đợi thêm được nữa, nhưng nếu không có tiền thì không xong. Nếu chỉ dựa vào áp lực của siêu thị Quân Thành với nhà máy Hồng La Xuân thì thật sự còn chưa đủ, Vương Tử Quân nghĩ đến hậu chiêu dự bị của mình, hắn chợt nở nụ cười.
Giám đốc Tần Thọ Sinh, Vương Tử Quân này thật sự xin lỗi anh rồi.
Hai ngày này tâm tình của Tần Thọ Sinh thật sự giảm xuống rất thấp, siêu thị Quân Thành đột nhiên giảm giá bán sản phẩm của nhà máy đã ảnh hưởng đến hai mươi phần trăm sức tiêu thụ. Dù biên độ như vậy cũng không thể làm khó hắn, dù thế nào hắn vẫn chèo chống tốt, nhưng nếu cứ thế mãi thì sẽ sinh ra những ảnh hưởng khó thể nào đền bù được.
Tần Thọ Sinh nghĩ đến những tin đồn bùng lên vài ngày qua mà cảm thấy bực bội, vẻ mặt khó coi. Tuy những tên kia không dám nói ngay trước mặt hắn, nhưng hắn là giám đốc nhiều năm, có chút động tĩnh gió thổi cỏ lay nào mà qua khỏi cặp mắt sắc bén của hắn?
Thằng ngu Chu Dật Quần có chút việc nhỏ mà cũng không thể nào xử lý cho êm đẹp, đã đi đến thành phố Giang Thị hai ngày nhưng thậm chí còn chưa tìm ra được nguyên nhân vì sao siêu thị Quân Thành lại hạ giá sản phẩm của nhà máy Hồng La Xuân, đúng là ngu ngốc đến cực điểm.
Tần Thọ Sinh cực kỳ bực bội, trong đầu có ý nghĩ đạp ngã Chu Dật Quần, thế nhưng ý nghĩ này cũng nhanh chóng bị hắn cắt đứt. Không phải không tìm được ai thay thế cho Chu Dật Quần, nhưng nếu thay thế là người khác, chưa chắc đối phương đã trung thành và tận tâm được như vậy. Những năm nay muốn tìm được kẻ trung thành và tận tâm với mình cũng không được dễ dàng.
Có nên đi tìm vài vị lãnh đạo thành phố, để bọn họ gây chút áp lực cho siêu thị Quân Thành hay không? Dù siêu thị Quân Thành là xí nghiệp trên tỉnh thành, nhưng dù sao bọn họ cũng có chi nhánh ở thành phố Hồng Ngọc. Thế là nhiều hình bóng của lãnh đạo xẹt qua lòng Tần Thọ Sinh, nhưng lúc này hắn lại khó thể nào quyết định nên đi tìm ai.
Tần Thọ Sinh cầm lấy tờ nhật báo Hồng Ngọc rồi dùng ánh mắt chán nản nhìn qua. Cũng giống như các tờ báo cấp thành phố khác, hôm nay nhật báo Hồng Ngọc cũng có bốn trang, hắn nhìn thân hình vạm vỡ của bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân ở trang đầu mà tâm tình phiền loạn cũng dần bình tĩnh trở lại.
Tần Thọ Sinh đọc qua tờ báo mà không phát hiện ra điều gì cần quan tâm, thế là hắn đặt tờ báo xuống, sau đó thuận tay cầm nhật báo Chiết Giang lên xem. Sau khi xem xong trang đầu, hắn chuẩn bị xem bản tin quốc tế ở đằng sau, nhưng chính hắn còn chưa kịp lật qua thì có một bài viết hấp dẫn ánh mắt.
"Nói về mức độ thành tín của các xí nghiệp!"
Bản văn này rõ ràng do một nhà báo lão luyện viết ra, dù là cách đặt câu hay đưa ra những câu hỏi đều cực kỳ cay độc và độc đáo, phân tích rất rõ ràng về hai chữ thành tín đối với thương gia và giới kinh doanh, ngày nay rất ít khi được đọc những bài viết chất lượng như vậy trên báo đảng. Tần Thọ Sinh thầm cảm thán một câu, sau đó tiếp tục đọc bài báo, vô tình chìm đắm vào trong những dòng văn vô tận.
Khi đọc được một nửa thì vẻ mặt Tần Thọ Sinh đã trở nên rất khó coi, vì tác giả này lấy ví dụ thật sự không tốt, hết lần này đến lần khác lại nói đến vấn đề nhà máy Hồng La Xuân thiếu nợ nhiều năm không trả, đồng thời cũng căn cứ vào đó để cho ra nhiều suy luận, điều này không khỏi làm hắn căm tức.
"Thành tín là một văn hóa xí nghiệp, đồng thời cũng là căn bản để xí nghiệp có thể kiêu ngạo. Thử nghĩ xem, nếu như chút hành vi nghiệp vụ đó mà anh cũng không chuẩn bị cho tốt, như vậy anh làm sao có thể làm cho người tiêu thụ sản phẩm của mình cảm thấy yên tâm?"
Những dòng chữ này giống như tiếng chuông đồng liên tục vang lên bên tai Tần Thọ Sinh, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng nhà máy rượu của mình sẽ phải chịu một đòn trí mạng. Phải biết rằng hắn định vị nhà máy rượu Hồng La Xuân rất cao, những người uống rượu nếu đọc qua tờ báo này, nếu sinh ra hoài nghi về chất lượng rượu của mình, chủ yếu mình chỉ dựa vào chủ nghĩa bảo hộ của chính quyền để đẩy mạnh tiêu thụ thì sẽ không phải kế hoạch lâu dài, dần dà sẽ sinh ra tâm lý phản nghịch với người tiêu thụ. Bây giờ lực tác động của chính quyền liên tục giảm xuống, nếu lãnh đạo không phân công cho các đơn vị tiêu thụ sản phẩm, sợ rằng công nhân đã sớm chết đói vì cơ chế thị trường rồi.
Tần Thọ Sinh nghĩ đến hậu quả như vậy mà cảm giác phẫn nộ chợt biến thành lạnh lẽo, hắn gần đây cảm thấy mình dựa vào quan hệ để cắt đứt tiền nợ một triệu với huyện Lô Bắc là sáng suốt, nhưng bây giờ càng nghĩ càng không đúng, xem ra chính hắn đang đẩy mình vào lò thuốc súng.
- Tút, tút, tút...
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên dồn dập, Tần Thọ Sinh bị tiếng chuông điện thoại làm cho hoảng sợ. Hắn cầm điện thoại lên alo một tiếng, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng điệu khá khẽ khàng. Sau khi nghe được âm thanh này thì hắn trở nên nghiêm túc, giọng điệu mất kiên nhẫn vừa rồi cũng biến thành giọng nịnh hót.
- Bí thư, ngài có gì cần phân phó sao?
Tần Thọ Sinh tỏ ra cực kỳ khiêm tốn và cung kính, thậm chí còn chưa từng làm như vậy mới chính mẹ đẻ của mình.
- Tiểu Tần, cậu làm gì vậy? Vì sao lại để người ta cho ra một bản tin mặt trái như thế? Mà lại chọc lên đến cấp tỉnh? Tôi nhắc nhở cậu, Hồng La Xuân là một nhãn hiệu của thành phố Hồng Ngọc, lãnh đạo thành phố khóa trước đã cố gắng giúp đỡ, dù thế nào thì anh cũng không được làm cho lá cờ đầu này ngã đổ.
Âm thanh ở đầu dây bên kia rất trang trọng, dù không phê bình nhưng nghe vào trong tai của Tần Thọ Sinh lại làm toàn thân rét run.