Lưu Thành Quân đối mặt với hai bàn tay Tần Thọ Sinh đưa đến thì chợt dừng lại, trước nay Tần Thọ Sinh luôn nổi tiếng ngạo mạn khắp thành phố Hồng Ngọc, hai người cũng từng gặp mặt nhau, khi đó thái độ của Tần Thọ Sinh với Lưu Thành Quân rất hờ hững, bây giờ lại nhiệt tình làm cho Lưu Thành Quân có chút không thích ứng.
Cũng may Lưu Thành Quân là người có kinh nghiệm quan trường, sau khi dừng lại một chút thì cũng bắt đầu thanh tỉnh, hắn nhanh chóng duỗi hai tay ra bắt chặt tay Tần Thọ Sinh, sau đó dùng giọng nhiệt tình và khách khí nói:
- Giám đốc Tần có thể đại giá quang lâmm xuống huyện Lô Bắc chúng tôi, thật sự là làm cho kẻ hèn này cảm thấy vẻ vang. Trước kia đến thành phố Hồng Ngọc không có cơ hội, bây giờ anh đến đây cũng nên cho tôi một cơ hội, để cho tôi có thể tận tình địa chủ.
Lưu Thành Quân bắt chặt hai tay của Tần Thọ Sinh giống như bạn bè lâu năm không gặp, đám người Vương Tử Quân đi theo sau lưng của Lưu Thành Quân cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
- Giám đốc Tần, đây là phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường của huyện Lô Bắc chúng ta.
Lưu Thành Quân nói, sau đó hắn chỉ vào Đỗ Tự Cường rồi giới thiệu.
Tần Thọ Sinh thấy Đỗ Tự Cường duỗi hai tay ra, hắn cũng bắt tay người này theo kiểu chuồn chuồn lướt nước. Hắn khách khí với Lưu Thành Quân cũng là vì đối phương là chủ tịch huyện Lô Bắc, nếu như là trước kia thì hắn sẽ mặc kệ một vị quan thất phẩm tép riu như thế này.
Tần Thọ Sinh tuy vẫn tỏ ra nhiệt tình nhưng biểu hiện lại cứ như gần như xa, nụ cười trên mặt cũng nhàn nhạt. Nhưng những vị phó chủ tịch cũng xem như thức thời, đối phương trước nay cực kỳ kiêu ngạo, thế nào lại khách khí với mình? Thế nên sau khi bắt tay thì Đỗ Tự Cường nhanh chóng lui ra, sau lưng hắn chính là Tôn Hạo.
Tôn Hạo dù rất căm tức vì Tần Thọ Sinh đến đây giống như cho hắn một bạt tai, nhưng lúc này hắn cũng tự hiểu lấy, cũng không dám trêu chọc nhân vật có thể hô phong hoán vũ ở thành phố Hồng Ngọc như Tần Thọ Sinh. Khi thấy Tần Thọ Sinh bắt tay với Đỗ Tự Cường xong, hắn vội vàng vươn tay ra, lại dùng giọng nhiệt tình nói:
- Tôi là phó chủ tịch Tôn Hạo của huyện Lô Bắc, hoan nghênh anh đến làm khách.
Trên mặt Tần Thọ Sinh vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng lúc này giữa hai hàng chân mày đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng tất cả đều đã rơi vào trong mắt của chủ nhiệm Hạ Kiến Nhân ở phía sau. Hạ Kiến Nhân là kẻ tám mặt lung linh, nào không thấy lãnh đạo của mình đang mất hứng?
Ông chủ mất hứng thì hậu quả rất nghiêm trọng, khi thấy Tôn Hạo đứng ra vươn hai tay với lãnh đạo của mình, Hạ Kiến Nhân nhanh chóng tiến lên, hắn bắt chặt tay Tôn Hạo, sau đó nói một tiếng "nghe danh đã lâu".
Tôn Hạo vốn đang đứng nở nụ cười nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở nên khó nhìn, dù Hạ Kiến Nhân tỏ ra nhiệt tình như lửa nhưng quy cách lại khác biệt rõ ràng, Tần Thọ Sinh người ta căn bản không muốn bắt tay mình, mình lại là người áp mặt nóng lên mông lạnh.
Nếu như là lúc bình thường thì Tôn Hạo đã sớm nổi giận, nhưng bây giờ đối mặt với một Tần Thọ Sinh có quan hệ thân thiết với bí thư thị ủy thì hắn cũng không dám. Tần Thọ Sinh có thể điều vị bí thư huyện ủy Lô Bắc trước kia đến khối mặt trận tổ quốc thị ủy, mình chỉ là một vị phó chủ tịch huyện, không phải chỉ là một cái búng tay sẽ xong đời sao?
Những vị phó chủ tịch khác thấy hoàn cảnh của Tôn Hạo thì cũng thức thời không dám vươn tay ra, chỉ gật đầu chào hỏi Tần Thọ Sinh mà thôi.
Tần Thọ Sinh mãi dùng ánh mắt dò xét nhìn ra sau lưng Lưu Thành Quân, hắn chưa từng gặp mặt Vương Tử Quân, cũng không biết trong số vài vị phó chủ tịch thì vị đại thần tạo ra áp lực khủng bố cho mình là ai. Hắn nghi ngờ một lúc lâu, cuối cùng mới dứt khoát hỏi thẳng:
- Chủ tịch Lưu, không biết vị nào là chủ tịch Vương?
Dù Tần Thọ Sinh nói rất bình thường nhưng người khác nghe vào trong tai thì lại mẫn cảm cảm nhận được ý nghĩa nịnh nọt. Tiền Diễm Lệ nãy giờ luôn đưa mắt đánh giá Tần Thọ Sinh, nàng cũng không quên cười ngọt ngào, tìm cơ hội khoe khoang vẻ đẹp của mình. Đã nhiều năm qua nàng lợi dụng nguyên tắc kết giao nam nữ khác phái để luôn chiếm được những sự quan tâm đặc thù, nàng tin trên đời này không có chó không ăn thịt, không có mèo không ăn vụng. Không ngờ Tần Thọ Sinh lại giống như không thấy nàng, thế là không khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đứng đó không tỏ ra sợ hãi, hắn hồn nhiên không phát hiện ra tình huống mình bị mọi người chú ý.
- Tử Quân, anh đến đây ra mắt giám đốc Tần.
Lưu Thành Quân dù không thoải mái nhưng vẫn phải vẫy tay với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Nhưng Vương Tử Quân còn chưa kịp tiến lên phía trước thì Tần Thọ Sinh đã nhanh chóng đi hai bước đến trước mặt Vương Tử Quân, tấm lưng thẳng thớm của hắn vừa rồi không khỏi có hơi khom xuống.
- Ôi, chủ tịch Vương, những ngày trước thật sự thất lễ, anh đi đến nhà máy đúng lúc tôi đi công tác bên ngoài, vì thế mà chiêu đãi không chu toàn, làm anh chậm trễ, kính xin anh bao dung tha thứ.
Vương Tử Quân vừa mới duỗi tay ra thì Tần Thọ Sinh đã nhanh chóng vươn hai tay giữ chặt lấy, sau đó lại dùng sức rung lắc.
Nhóm người Lưu Thành Quân có thể trở thành chủ tịch và phó chủ tịch huyện Lô Bắc thì đều là người thành tinh, khi thấy thái độ của Tần Thọ Sinh lúc này và trước đó như hai người khác biệt thì lập tức cho ra một kết luận, đó là hôm nay Tần Thọ Sinh sở dĩ đến trả tiền nợ cũng là vì Vương Tử Quân mà thôi.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, hắn dùng giọng hời hợt nói:
- Đây chỉ là vài chuyện nhỏ, giám đốc Tần không nên cứ đặt nặng trong lòng.
Tần Thọ Sinh nhìn người thanh niên với gương mặt không chút gợn sóng sợ hãi mà thầm kêu lên một tiếng may mắn, thật sự quá may mắn, may mà mình không vì tức giận váng đầu. Xem ra người này có hậu trường không nhỏ, hơn nữa khí độ thế này muốn chơi mình không phải là chuyện từng phút từng giây sao? Vô tình ý nghĩ cố gắng bù đắp quan hệ với Vương Tử Quân chợt bùng lên trong đầu Tần Thọ Sinh.
- chủ tịch Vương, tôi đã hiểu tình huống chúng tôi thiếu nợ, đúng là thật sự hỗ thẹn. Để bày tỏ lòng hối lỗi của nhà máy rượu Hồng La Xuân, đảng ủy nhà máy chúng tôi đã nghiên cứu và cho ra quyết định, đó là giúp đỡ khối chính quyền huyện Lô Bắc một chiếc xe mới để sử dụng cho việc đi lại.
Tần Thọ Sinh nắm chặt hai tay của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành và đầy toan tính nói.
Tần Thọ Sinh nói làm cho đám người Lưu Thành Quân chợt ngây ngốc, Tần Thọ Sinh này không những trả tiền nợ, còn đến tặng xe. Lưu Thành Quân tự nghĩ mình không có sức quyến rũ nhân cách mạnh mẽ như vậy để cho Tần Thọ Sinh phải hạ mình, bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông cũng không được như vậy, thế cho nên chỉ có một loại giải thích: "Người ta đến vì Vương Tử Quân!"
Tuy trên danh nghĩa là tặng xe cho khối chính quyền huyện Lô Bắc, nhưng thực tế người nơi đây đều biết rõ ý tứ của Tần Thọ Sinh: Đó là muốn tặng xe cho Vương Tử Quân. Lưu Thành Quân càng tỏ ra nghi hoặc, Vương Tử Quân này là cây lớn rễ sâu thế nào? Đã sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ ra sao với giám đốc nhà máy rượu Hồng La Xuân?
Lưu Thành Quân chợt ý thức được trong nhóm thành viên ban ngành khối chính quyền có một nhân tố không ổn định, nhưng đây không phải là chuyện tốt với mình sao? Hắn là một vị chủ tịch huyện, trước nay bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông lại đi gần với phó chủ tịch thường vụ Đỗ Tự Cường, nếu như Vương Tử Quân có bản lĩnh lớn như vậy, mình sao không mượn tay người khác để lợi dụng?
Vì đến để trả tiền, thế cho nên sau đó hai bên nói chuyện với nhau rất hợp ý, Tần Thọ Sinh ngồi trên vị trí chủ vị dành cho khách, đối điện với hắn chính là Lưu Thành Quân, mà bên cạnh hắn lại chính là Vương Tử Quân.
Nếu dựa theo sắp xếp của khối chính quyền huyện Lô Bắc, vị trí của Vương Tử Quân phải là cuối cùng, nhưng Tần Thọ Sinh không chịu, cứ tự quyết định vị trí như vậy.
Sau khi hai bên bàn luận xong thì đạt thành nhận thức chung, giữa trưa thì bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông cũng vội vàng chạy từ thị ủy về huyện Lô Bắc, lão cố ý mở tiệc chiêu đãi Tần Thọ Sinh ở nhà khách huyện ủy, mời tất cả thường ủy cùng tham gia.
Trên bữa tiệc, các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc đều có biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, mà đoàn người đến từ nhà máy rượu Hồng La Xuân cũng tỏ ra rất tích cực, bầu không khí bữa tiệc tất nhiên sẽ càng thêm hòa hợp, khách và chủ đều vui vẻ.
Chỉ là sau bữa tiệc rượu, điều làm cho mọi người nói chuyện say sưa chính là giám đốc nhà máy Hồng La Xuân là Tần Thọ Sinh lại đứng lên uống rượu nhận lỗi.
Vào lúc kết thúc bữa tiệc, Tần Thọ Sinh dùng lời nhãn nhặn từ chối lời mời nâng ly với tất cả mọi người, hắn tự mình cầm ly rượu đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó xếp ba ly rượu thành một hàng và uống cạn.
Theo những gì mà nhân viên tham gia bữa tiệc nói lại, chủ tịch Vương vẫn luôn mỉm cười, cũng không mở miệng nói nhiều, trước sau chỉ có ba câu, đó là: Đừng khách khí, đừng khách khí, không cần khách khí.
Khách đi chủ nhà đưa tiễn, Tần Thọ Sinh uống đến mức say mèn được Hạ Kiến Nhân dìu vào trong xe, nhưng một chiếc Santana mới tinh lại được để lại cho khối chính quyền huyện Lô Bắc. Chiếc xe mới tinh phản chiếu ánh sáng mặt trời bùng lên những luồng sáng màu vàng, giống như một cô cô gái trang điểm đẹp đẽ đứng đó, ai đi ngang qua cũng không khỏi đưa mắt nhìn.
Những năm qua huyện Lô Bắc luôn thiếu hụt tài chính, theo lời của bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông, chính là bố chồng đeo giày của con dâu, chuyện tiền bạc rất căng thẳng. Vì vậy mà chiếc xe của bí thư huyện ủy Hầu Thiên Đông cũng thường xuyên bị hư hỏng, bây giờ có một chiếc xe mới được đưa đến, rõ ràng sẽ sinh ra một lực hấp dẫn không nhỏ, đám lãnh đạo huyện Lô Bắc không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng đó là ý nghĩ của đám lãnh đạo huyện ủy, Vương Tử Quân cũng không có nhiều cố kỵ như vậy. Hắn ngồi trong phòng làm việc mà cảm thấy đau đầu, hôm nay Tần Thọ Sinh uống cạn ba ly rượu phạt trên bàn rượu, điều này tuy hắn không muốn nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn phải đáp lễ, xem như tiếp nhận lời xin lỗi chân thành của Tần Thọ Sinh.
Nghe nói người trong quan trường chức vị càng lớn thì tửu lượng sẽ ngày càng giảm, vì anh nghĩ xem, khi anh lên làm quan lớn thì đâu còn ai dám ép rượu anh? Tất nhiên nếu trên bàn tiệc còn có vị lãnh đạo cấp bậc cao hơn anh, như vậy cũng đừng nói nhiều.
Tần Thọ Sinh đến đây với ý nghĩ gì thì Vương Tử Quân biết rất rõ, hắn vốn cũng không có ý làm khổ đám lãnh đạo nhà máy rượu Hồng La Xuân, bây giờ Tần Thọ Sinh đã cúi đầu chịu thua, hắn tất nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt, không phải ai cũng phải có lòng khoan dung sao?
- Alo, em đang ở chỗ nào?
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Hồng Cẩm.
- Chồng, có phải anh đang nhớ đến em không? Em cũng đang rất nhớ anh.
Những âm thanh dịu dàng liên tục vang lên giống như kích thích những ý nghĩ khác lạ đang bành trướng trong lòng Vương Tử Quân. Tần Hồng Cẩm chỉ cần đợi hắn gọi điện thoại là nhanh chóng dùng ngôn ngữ để kích thích.
Có câu nói rượu đi bên cạnh sắc, Vương Tử Quân vốn uống nhiều rượu, bây giờ nghe Tần Hồng Cẩm nói như vậy thì trong đầu chợt xuất hiện hai cặp chân dài thon thả, lửa nóng bắt đầu bốc lên hừng hực.
- Chồng, có phải nhớ em rồi không?
Tần Hồng Cẩm giống như một con cáo đang ăm trộm gà, nàng vừa nói vừa cười.
Vương Tử Quân rất muốn vung tay đánh mạnh vào mông cô gái có gan kích thích mình một trận, nhưng đáng tiếc là hắn chưa có thần thông đánh người thông qua điện thoại, chỉ có thể mở miệng nói:
- Em đợi đó cho anh, xem khi về anh sẽ cho em biết tay thế nào, nhất định phải cho em cầu xin tha thứ mới xong.
Vương Tử Quân nói lời ác độc mà chỉ đón nhận những nụ cười nũng nịu từ Tần Hồng Cẩm mà thôi.
- Hồng Cẩm, chuyện kia xem như bỏ qua đi.
Vương Tử Quân lúc này cố gắng áp chế lửa nóng trong lòng, hắn khẽ nói.
- Hừ, hắn ta dám ức hiếp chồng em, sao có thể đơn giản bỏ qua như vậy? Người ta còn chuẩn bị nhiều thủ đoạn, chuẩn bị trêu tức hắn một trận.
Giọng điệu mềm mại của Tần Hồng Cẩm giống như đang làm nũng, nếu những lời này rơi vào trong tai của giám đốc Tần Thọ Sinh, chỉ sợ đối phương sẽ có tâm tư nhảy lầu tự vận.
- Tần Thọ Sinh không những trả tiền mà còn tặng một chiếc xe.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn dùng giọng nước chảy mây trôi nói.
- Tặng một chiếc xe không là vấn đề gì với hắn, nhưng này chồng, nếu cứ bỏ qua như vậy thì thật sự là quá dễ dàng với tên kia rồi.
Tần Hồng Cẩm dựa lưng lên ghế làm việc của mình, nàng vừa xiết chặt một bàn tay nhỏ vừa dùng giọng hung hăng nói.
Vương Tử Quân khẽ gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ phụ nữ quả nhiên khó thể cân nhắc, người phụ nữ này đối với mình thì mềm mại như nước nhưng đối mặt với kẻ đắc tội với mình thì lại ra tay cực kỳ hung ác. Nhưng cũng vì vậy mà hắn sinh ra cảm giác ngọt ngào, vui vẻ.
- Được rồi, không cần tiếp tục hồ đồ.
- Vậy thì thôi, chồng này, hắn ta tặng xe cho anh, vậy sau này anh cũng không cần ngồi chiếc xe nát kia nữa chứ?
Tần Hồng Cẩm trước nay rất chú ý đến tình cảnh của Vương Tử Quân, trước đó nàng chuẩn bị mua cho hắn một chiếc Toyota nhập khẩu để đi lại, nhưng lại bị hắn mắng cho một trận.
- Điều này cũng chưa chắc.
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến vấn đề mình ngồi xe gì.
- Sao lại như vậy? Chồng, lần này anh có cống hiến lớn cho huyện Lô Bắc, không những thu về một khoản tiền nợ, còn được tặng một chiếc xe. Chưa nói đến chuyện tăng thể diện cho huyện Lô Bắc, còn giải quyết một vấn đề cực kỳ khó khăn, chỉ cần không phải là tên ngốc thì ai cũng biết xe này là món quà nhận lỗi của Tần Thọ Sinh, bọn họ ai dám cướp xe với anh. nguồn TruyenFull.com
Dù hai bên đang ở xa nhau nhưng Vương Tử Quân nhất định cũng có thể tưởng tượng ra hình tượng tức giận như một con sư tử của Tần Hồng Cẩm ở đầu dây bên kia, trong lòng cũng bùng lên cảm giác ngọt ngào. Trên phương diện tình cảm thì đàn ông cảm thấy kiêu ngạo nhất vì điều gì? Anh có thể không cao, không có bạc triệu nhưng vẫn có thể là mặt trời của một cô gái nào đó.
- À, chính quyền không phải là xí nghiệp, cái gì cũng có sự phân biệt rõ ràng. Chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy còn phải dùng xe cũ nát, anh là một tên phó chủ tịch mới đến nhận chức mà dùng xe mới thì thật sự khó thể chịu đựng được, như vậy là quá rêu rao. Em không nhớ câu nói an phận chính là khoe khoang nhất sao?
Vương Tử Quân khẽ gõ bàn rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Quân vội vàng nói một tiếng vào trong điện thoại:
- Em à, có người đến, sau này chúng ta nói chuyện sau.
Thế là Vương Tử Quân cúp điện thoại.
- Chủ tịch Vương, bí thư Hầu và chủ tịch Lưu mời anh qua có chuyện.
Tôn Hạ Châu cung kính đến trước bàn làm việc của Vương Tử Quân rồi khẽ nói.