Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1785: Nghe lời thì ở lại, không nghe thì điều chỉnh (1)

Tiểu Bảo Nhi nhìn chiếc xe hơi trong tay Kim Hành Thuấn, nó dùng sức lắc đầu. Kim Hành Thuấn mỉm cười, hắn tiến lên đưa chiếc xe cho Tiểu Bảo Nhi, sau đó lại nói: - Cháu trai, bác và bố cháu là đồng sự, bác mua thứ gì thì chắc chắn bố sẽ cho cháu nhận lấy.

Khi hai người đang trò chuyện, một cô gái hơn hai mươi tuổi đi ra, sau khi nhìn Tiểu Bảo Nhi ôm món đồ chơi thì giật mình hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, cháu đang nói chuyện với ai vậy?

Người phụ nữ này bộ dạng xinh đẹp, lại thiếu vài phần khí chất, chắc chắn không phải là vợ của trưởng phòng Vương. Thẩm Tiềm Thiết thầm suy đoán thân phận của người phụ nữ này, hắn lên tiếng giải thích: - Đây là chủ tịch Kim, đến bàn công tác với trưởng phòng Vương, lúc này trưởng phòng Vương có ở nhà không?

Nghe nói đó là chủ tịch tỉnh thì gương mặt của cô gái có vài phần gò bó, nàng khẽ nói: - Trưởng phòng Vương còn chưa về nhà, có lẽ nửa giờ sau mới về.

"Nửa giờ? Chủ tịch Kim có thể chờ được sao?" Thẩm Tiềm Thiết nhìn Kim Hành Thuấn, lúc này chiếc xe đã được Kim Hành Thuấn đưa đến tay Tiểu Bảo Nhi, Kim Hành Thuấn giống như trút được gánh nặng, hắn phất tay đồng ý: - Vào nhà chờ trưởng phòng Vương một chút.

Người phụ nữ trẻ đưa Kim Hành Thuấn và Thẩm Tiềm Thiết vào trong nhà, đi đến nhà theo kiểu như thế này căn bản là hạ cấp đến nhà lãnh đạo, sự việc hôm nay dựa theo thân phận của chủ tịch Kim, căn bản là chờ trưởng phòng Vương ở nhà, nếu truyền ra ngoài thì căn bản là không dễ nghe.

Thẩm Tiềm Thiết nghĩ như vậy mà cảm thấy đau lòng, chủ tịch Kim còn như thế huống hồ là mình. Xem ra chủ tịch Kim đã sớm chuẩn bị tốt tư thái, còn chuẩn bị sẵn lễ vật cho con trai Vương Tử Quân, thế nên bây giờ chờ Vương Tử Quân đi về thì có gì là khó?

Khi đi vào phòng khách nhà Vương Tử Quân, Thẩm Tiềm Thiết vừa mới bình tĩnh trở lại đã càng có thêm vài phần kinh ngạc. Hắn nhìn người đang ngồi cách đó không xa, chợt sinh ra cảm giác như gặp quỷ.

Không, dù Thẩm Tiềm Thiết có gặp quỷ thật sự thì cũng không giật mình như vậy.

Trong phòng khách nhà Vương Tử Quân có một người đang ngồi lẳng lặng xem báo chí, khi nhóm người Kim Hành Thuấn đi vào thì người kia cũng ngẩng đầu lên.

Người kia ngẩng đầu lên căn bản có thể hù chết người, điều này làm cho Thẩm Tiềm Thiết sợ đến mức thiếu chút nữa đái ra quần, vì gặp mặt đối phương căn bản là quá bất ngờ.

Chính là Diêu Trung Tắc, là phó bí thư tỉnh ủy Diêu Trung Tắc, người này đang ngồi trong nhà Vương Tử Quân.

Diêu Trung Tắc cũng không ngạc nhiên vì Kim Hành Thuấn đến nhà Vương Tử Quân, nhưng hắn lại dùng giọng điềm nhiên như không nói với Kim Hành Thuấn: - Chủ tịch Kim, đã vài ngày không gặp anh, nhìn vẻ mặt của anh thì giống như mới bị cảm thì phải?

- Cám ơn bí thư Diêu quan tâm, tôi đã già rồi, căn bản không còn trẻ khỏe như thanh niên nữa. Kim Hành Thuấn tự nhiên ngồi xuống đối diện với Diêu Trung Tắc, sau đó hắn dùng giọng nhàn nhạt cười nói: - Hai ngày trước tôi gặp chủ tịch Viên Lệ, chị ấy nói có một số căn bệnh lây qua đường tình dục đang hoành hành, căn bản làm cho dân số tăng trưởng còn nhiều hơn cả kinh tế.

Thẩm Tiềm Thiết nhìn hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau cực kỳ hào hứng mà không khỏi sinh ra cảm giác mặc cảm, nếu như mình gặp người quen trong này, chắc chắn sẽ không được tự nhiên. Thế nhưng hắn nhìn bí thư Diêu và chủ tịch Kim trò chuyện với nhau, hắn cảm thấy hai bên cực kỳ thoải mái tự nhiên.

Thẩm Tiềm Thiết cẩn thận ngồi xuống sau lưng Kim Hành Thuấn, hắn cố gắng làm cho mình biến mất trong mắt Diêu Trung Tắc. Không biết có phải là trời già rủ lòng thương hay không, Diêu Trung Tắc căn bản khôngn trò chuyện với hắn.

- Tuýt tuýt... Tiểu tử trong nhà Vương Tử Quân chạy thẳng vào trong nhà, một tay kéo một chiếc xe hơi, điều này làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy có vài phần buồn cười.

Thẩm Tiềm Thiết nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi mà không khỏi chớp chớp mắt, hai chiếc xe đồ chơi của Tiểu Bảo Nhi căn bản là rất mới, nhìn từ ngoại hình thì căn bản không có gì là khác nhau.

Thẩm Tiềm Thiết nhìn hai chiếc xe mà không khỏi hiểu ra vài vấn đề, hắn nhanh chóng nhìn sang gương mặt của Diêu Trung Tắc, thấy vẻ mặt của phó bí thư có vài phần xấu hổ.

Thẩm Tiềm Thiết thầm than một tiếng, xem ra núi không cao nhưng có tiên thì thành danh, nước không sâu nhưng có giao long thì linh thiêng, căn bản là khắc họa đúng tình cảnh này. Mặc dù người chủ căn nhà này không phải là nhân vật quyền lực nhất Nam Giang, thế nhưng ít nhất hai người Kim Hành Thuấn và Diêu Trung Tắc vẫn phải sốt ruột chạy đến tận nhà, vẫn không quên mua lễ vật cho con trai đối phương, đây cũng không phải là đãi ngộ mà người thường có thể được nhận.

Nửa giờ sau đó Thẩm Tiềm Thiết giống như đang đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Nhưng lúc này Kim Hành Thuấn và Diêu Trung Tắc vẫn bừng bừng hào khí nói về việc ô nhiễm công nghiệp, hai người rất vui vẻ, căn bản không chút mất hứng.

Khi hai người đang còn định bàn bạc với nhau về vài vấn đề, chợt nghe thấy có người cười đi đến: - Bí thư Diêu, chủ tịch Kim, hai vị lãnh đạo đại giá quang lâm, căn bản là làm vẻ vang cho nhà kẻ hèn này.

Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn vốn đang ngồi trên ghế sa lông, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hầu như cùng đứng lên một lúc. Diêu Trung Tắc là người đầu tiên mở miệng: - Ôi, trưởng phòng Tử Quân, bây giờ anh mới tan tầm, tôi phải phê bình anh mới được.

Diêu Trung Tắc cười nói, người ngoài nhìn vào cảm thấy mối quan hệ giữa hai bên là cực kỳ thân cận. Vương Tử Quân bắt tay với Diêu Trung Tắc, sau đó cười bắt tay với Kim Hành Thuấn: - Trước khi tan tầm tôi có đến bệnh viện một chuyến, vì trưởng phòng Trần bị cảm thế nên làm trễ nãi thời gian của hai vị lãnh đạo.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Thẩm Tiềm Thiết căn bản có vài phần giật mình, trưởng phòng Vương nhất định là đi thăm Trần Viễn Lũng. Thẩm Tiềm Thiết là một cán bộ trung tầng trong ủy ban nhân dân tỉnh, còn là một vị phó thư ký trưởng, thế nhưng hắn không thể không thừa nhận quyền lực của mình thua xa Trần Viễn Lũng.

Khoảng thời gian này phía tỉnh ủy sẽ thay người, trừ Thẩm Tiềm Thiết ra còn có Trần Viễn Lũng. Khi Vương Tử Quân mất đi uy danh thì Trần Viễn Lũng căn bản là hoạt động rất hăng, thế nhưng còn chưa kịp khôi phục sức sống thì Vương Tử Quân đã cường thế đứng lên, tất cả kỳ vọng của Trần Viễn Lũng xem như tan thành mây khói.

Thẩm Tiềm Thiết tỉnh táo suy xét, hắn cảm thấy đồng tình với Trần Viễn Lũng. Mạc dù mình và Trần Viễn Lũng là hai người chịu tiếng xấu thay cho người khác, thế nhưng ít nhất mình còn được Kim Hành Thuấn chèo chống phía sau, còn Trần Viễn Lũng thì sao? Bây giờ chỉ là một người cô đơn, căn bản tự mình chịu đựng cơn đau.

Diêu Trung Tắc nghe Vương Tử Quân nói đến Trần Viễn Lũng, hắn giả vờ như không nghe thấy điều này. Vương Tử Quân căn bản biết rõ lòng dạ của Diêu Trung Tắc và Kim Hành Thuấn, nhưng hai người cùng nhau đến nhà, hắn cũng không nói điều gì, chỉ giả vờ hồ đồ mà thôi, thế là nhanh chóng vui vẻ hẳn lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất