Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1987: Gió bão nổi lên (1)

- Chủ tịch Kim, trưởng phòng Vương là người thúc đẩy cải cách nhân sự, bây giờ đã được đại đa số các tỉnh thành chung quanh học hỏi kinh nghiệm, nếu ngài có đề nghị gì thì trực tiếp nói với anh ấy. Chúng ta đều là người một nhà, tôi tin tưởng lời đề nghị của anh sẽ được chăm chú suy xét. Nếu nói trên phương diện chức vụ thì Đậu Minh Đường căn bản đè lên đầu Đậu Minh Đường, bây giờ hắn lên tiếng yêu cầu Kim Hành Thuấn nên chú ý lời nói, không nên đâm người ta sau lưng.

Lời nói thế này căn bản là không khách khí, thậm chí có thể nói là vẽ lên mặt đối phương. Sau khi Đậu Minh Đường lên làm phó bí thư tỉnh ủy thì luôn ẩn nhẫn, làm cho người ta sinh ra cảm giác vị phó bí thư này không có mũi nhọn. Nhưng bây giờ hắn mở miệng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác như vả vào mồm.

Vẻ mặt Kim Hành Thuấn chợt biến đổi, hắn nào không hiểu lời châm chọc của Đậu Minh Đường? Hắn cảm thấy xấu hổ, thấy mặt nóng hừng hực. Hắn thấy đại cục hôm nay đã định, nhưng hắn không ngờ Đậu Minh Đường những ngày qua luôn ẩn nhẫn lại phản kích sắc bén như vậy.

Nhưng Kim Hành Thuấn cũng không muốn nuốt trôi cơn tức này, bây giờ đại cục đã định, hắn không cho rằng bằng vào một người như Đậu Minh Đường có thể làm ra thiêu thân gì khác. Khi hắn chuẩn bị mở miệng thì Lý Thừa Uyên đã lên tiếng: - Tôi đã từng thảo luận với chủ tịch Kim về phương diện truy cứu trách nhiệm cán bộ, chúng tôi cảm thấy phương diện nhận lỗi từ chức có thể tạo nên cơ chế từ trên xuống dưới, như vậy mới đảm bảo có tác dụng mạnh mẽ. Lúc này lãnh đạo thượng cấp cực kỳ chú ý đến cải cách nhân sự của tỉnh Nam Giang, chúng ta quyết không thể cho ra bất kỳ sai lầm nào trong vấn đề này được.

Lý Thừa Uyên nói đến đây thì đưa mắt nhìn Đậu Minh Đường, giọng điệu càng thêm trầm thấp: - Bí thư Đậu, anh là phó bí thư nắm công tác nhân sự, những lời này cũng giống như những gì anh đã nói. Tôi cho rằng dù là ai phạm vào sai lầm thì cũng phải trả giá thật nhiều, anh nói xem có đúng không?

Lý Thừa Uyên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, có thể nói là ở sát nút phía sau Đậu Minh Đường. Lời nói của hắn vào lúc này cực kỳ sắc bén, hơn nữa còn chĩa vào Vương Tử Quân. Mọi người ngang hàng nhau trước mặt chế độ, thế cho nên những lời này coi như chĩa vào chỗ hiểm của Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Lý có sự coi trọng đến công tác nhân sự, điều này làm tôi cảm động, nếu có thời gian thì tôi nhất định sẽ cùng chủ tịch Lý tham khảo về phương diện công tác cải cách nhân sự. Đầu óc Đậu Minh Đường khẽ xoay chuyển, vừa cười vừa nói.

Đậu Minh Đường nói rất trôi chảy, rất có ý nghĩ một lạng bạt ngàn cân, nhưng những lời này rơi vào trong tai Lỗ Kính Tu, lại làm cho Lỗ Kính Tu thở dài một hơi. Đậu Minh Đường không phải là người chịu rơi xuống thế hạ phong, bây giờ bị Lý Thừa Uyên ép cho như vậy, rõ ràng là vì quá lo lắng.

Căn bản là quá lo lắng.

Lỗ Kính Tu nghĩ đến chuyện Lý Thừa Uyên cứ mãi nhắc đến quy chế truy cứu trách nhiệm cán bộ, hắn nghĩ đến vai trò của mình trong sự kiện này, thế là cảm thấy những lời nói của Đậu Minh Đường và Lý Thừa Uyên giống như một cây đao lấp lánh hào quang, không phải mũi đao đang chĩa về phía Lỗ Kính Tu hắn sao? Điều này không khỏi làm cho trái tim của hắn chợt xiết chặt, một cảm giác đau đớn kéo đến đánh úp lên người hắn, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại.

Diệp Thừa Dân ngồi trên vị trí của mình, Đào Nhất Hành đưa cho bí thư một tư liệu về nội dung hội nghị. Bí thư Diệp xem xét rồi ngẩng đầu trầm giọng nói: - Các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, trưởng phòng Vương xin nghỉ, chúng ta sẽ không đợi. Thư ký trưởng Nhất Hành, sau hội nghị thì anh sẽ truyền đạt tinh thần xuống bên dưới, kể cả trưởng phòng Vương, những người vì lý do mà không thể tham gia hội nghị đều phải được truyền đạt rõ ràng, hơn nữa cần phải trưng cầu ý kiến của bọn họ về quyết định của hội nghị thường ủy.

Diệp Thừa Dân nói làm cho bầu không khí phòng họp yên tĩnh trở lại. Vừa rồi mọi người cho ra những lời đối chọi gay gắt, đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi, quyết định hướng đi chính thức vẫn phải dành cho hội nghị thường ủy.

- Thưa các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp, chủ đề của hội nghị hôm nay chính là thảo luận về hành động tối qua của cục công an thành phố Đông Hồng. Diệp Thừa Dân nói đến đây thì đưa mắt nhìn khắp bốn phía, đám thường ủy ngồi trong phòng đều ngầm hiểu ánh mắt của lãnh đạo, đều nhìn về phía lãnh đạo. Lúc này vẻ mặt đám người có chút âm trầm, giống như mọi người hôm nay đến đây chính là đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn, giải quyết một phiền phức, tất cả đều có chung một biểu hiện khí khái, hơn nữa cũng hy vọng lãnh đạo thấy được sự quyết tâm của mình. Vì vậy đám người này che giấu nụ cười rất tốt, vừa không làm cho lãnh đạo của mình hiểu lầm, vừa treo cao sự việc không liên quan đến mình. Chính mình có thể chế giễu đối phương, thế nhưng dù thế nào cũng phải có ý thức đại cục.

Diệp Thừa Dân đưa mắt nhìn đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng, lão cũng không nói điều gì vào lúc này. Lão không nói lời nào cũng không phải tin tưởng vẻ mặt của đám người trong phòng, đám người kia có tâm tư gì thì lão hiểu rất rõ, có người nào không phải là đèn cạn dầu? Có người nào tình nguyện thành thật nói với nhau bằng những lời thật lòng? Căn bản chỉ là những chính khách bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

Vì vậy Diệp Thừa Dân không nói lời nào nhưng lại hưởng thụ cảm giác ưu việt hơn người cao cao tại thượng, lão chỉ muốn nói vài câu tuyên truyền về vấn đề giác ngộ, thế nhưng lại cố gắng biểu hiện sự phẫn nộ của mình.

Sau khi suy nghĩ kỹ thì Diệp Thừa Dân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Lỗ Kính Tu, giọng nói khá lạnh: - Cục công an thành phố Đông Hồng lần này tự tiện ra tay xử lý vấn đề, mang đến những ảnh hưởng ác liệt cho tỉnh Nam Giang, trước khi họp tôi đã nhận được điện thoại của lãnh đạo trung ương, yêu cầu cho ra lời giải thích.

- Lúc này mọi người nói xem chuyện này Nam Giang chúng ta nên cho ra lời giải thích thế nào thì hợp lý với lãnh đạo thượng cấp?

Tuy mọi người trên cơ bản đều hiểu rõ ràng thế nhưng giọng nói thất lạc của Diệp Thừa Dân vang lên và không ai dám lên tiếng tiếp chiêu. Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ trầm mặc, đám người ngồi đây đều có biểu hiện khác nhau, thế nhưng hầu như ai cũng cúi đầu của mình thấp xuống một chút.

- Nếu là hành động của cục công an, như vậy thì Chân Hồng Lỗi là cục trưởng cục công an tỉnh, anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì? Sau khi đặt bút lên bàn thì Chử Vận Phong bắt đầu điểm danh.

Câu nói chất vấn của Chử Vận Phong giống như đặt lò xo xuống mông Chân Hồng Lỗi, lão vừa nói dứt lời thì Chân Hồng Lỗi đã nhanh chóng đứng lên.

Chân Hồng Lỗi đứng trong hội nghị thường ủy mà cảm thấy cực kỳ sảng khoái, đã một năm rồi hắn cứ mãi nhẫn nhịn, kẹp chặt lấy đuôi của mình, vì hắn không muốn trêu chọc người kia. Tên kia không phải là người, rõ ràng là một con nhím mà không ai cắn vào được, cho dù anh không cẩn thận động vào thì cũng sẽ bị một cây lông đâm sâu vào da thịt, anh sẽ đau đớn đến mức không thể không mở miệng cầu xin tha thứ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất