Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2080: Nhắm vào tiền tài chính (2)

Vương Tử Quân là người công tác cơ sở nhiều năm, hắn biết rõ tình hình tài chính của các cấp đều rất căng thẳng. Cho dù là những hạng mục đã được cho vào dự toán thì cũng không nhất định sẽ được thực hiện. Hơn nữa Vương Tử Quân đã nghe rõ lời nói của Triệu Thu Cúc, số tiền cần giải ngân cho sở giáo dục là không nhỏ. Có một lần Vương Tử Quân dùng cơm với trưởng phòng tài chính, người này liên tục kêu khổ, nói là một tỉnh phát triển kinh tế căn bản có nhiều hạng mục cần tiền, dù thế nào thì trưởng phòng tài chính cũng khó thể cho ra quyết đoán được. Chỉ cần nhìn vào túi tiền thì hầu như người nào cũng nhụt chí, chỉ có thể dùng phương pháp chặt đầu cá vá đầu tôm, bình tĩnh thực hiện từng hạng mục công tác theo trình tự mà thôi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn cũng không lập tức tỏ thái độ mà chi khẽ nói: - Phía phòng tài chính nói thế nào?

- Bí thư Vương, nếu như không phải anh Cảnh của phòng tài chính không nói câu nào, tôi cũng không chạy đến đây tìm ngài. Hai tháng qua tôi liên tục tìm anh ấy đòi tiền, thế nhưng anh Cảnh một là nói không tiền, hai cũng nói không tiền, thật sự giống như tôi đang đi đến mượn tiền của anh ấy vậy. Nói đến trưởng phòng tài chính thì giọng điệu của Triệu Thu Cúc có chút khó chịu.

Vương Tử Quân căn bản từng dùng cơm với trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu, người này không quá cao thế nhưng giọng điệu trò chuyện lại cực kỳ kiên cường. Người này có thể tiến lên làm trưởng phòng tài chính, bình thường nếu không phải là tâm phúc của bí thư thì cũng là người của chủ tịch tỉnh. Nhưng Cảnh Tự Tiêu ở trước mặt vị lãnh đạo phân công quản lý là Vương Tử Quân thì tỏ ra cực kỳ tôn trọng.

Vị lãnh đạo chủ quản tài chính giống như người đứng đối lập với tất cả các vị lãnh đạo khác, vì có rất nhiều chuyện cần tiền, nhiệm vụ chủ yếu của trưởng phòng tài chính là giúp đỡ lãnh đạo phân phát số tiền này đến từng hạng mục cụ thể. Nhưng đám người phụ trách các ngành thì luôn muốn nhanh chóng nhận được phần tiền của mình trước.

Vì vậy một vị trưởng phòng tài chính dù cho có chu đáo thế nào cũng khó thể không bỏ sót.

- Bí thư Vương, bây giờ tôi không giống như là giám đốc sở giáo dục, tôi giống như biến thành trưởng phòng văn thư vậy. Mỗi ngày tôi vừa đi làm thì đã có người đến đòi tiền, đám người này xếp hàng rồng rắn trước cửa phòng. Nói thật với ngài, tôi cũng không thể nói tránh đi được, cũng không dám mạnh miệng, ngài cứ nghĩ mà xem, nếu tiếp tục như vậy thì tôi nên làm gì bây giờ? Triệu Thu Cúc thấy Vương Tử Quân không tỏ thái độ thì nhanh chóng mở miệng kêu khổ.

Vương Tử Quân tiến lên hai bước rồi trầm giọng nói: - Bây giờ còn thiếu bao nhiêu tài chính?

- Cũng không quá nhiều, bây giờ còn thiếu hơn ba bốn trăm triệu. Triệu Thu Cúc nghe thấy Vương Tử Quân hỏi đến tiền thì tỏ ra cực kỳ vui mừng.

Hơn ba bốn trăm triệu, con số này đối với một tỉnh thì không phải là gì quá lớn, chỉ cần cố gắng một chút thì hoàn toàn có thể giúp đỡ được. Nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo chủ quản tài chính, hắn biết rõ muốn mở một cánh cửa của phòng tài chính cũng không đơn giản như vậy.

Lúc này tất cả các đơn vị đều nhìn chằm chằm vào trong lòng bàn tay của phòng tài chính, người nào cũng có hàng đống lý do để đòi tiền. Nếu như Vương Tử Quân xử lý tốt cho Triệu Thu Cúc, như vậy người đến kêu khổ với hắn sẽ càng nhiều hơn. Lý do mà Triệu Thu Cúc đưa ra cũng cực kỳ đường đường chính chính, hơn nữa nàng là người đầu tiên chủ động đến tận cửa phòng Vương Tử Quân, nếu như từ chối thì giống như có tác động không hay đến lực ảnh hưởng của hắn ở Mật Đông.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Giám đốc Thu Cúc, phương diện tài chính luôn có khó khăn, tôi tin tưởng trưởng phòng Cảnh cũng không phải là cố ý từ chối. Vì người không lo cơm gạo không biết giá cả đắt đỏ thế nào, tôi hy vọng chị có thể thông cảm cho anh ấy.

Triệu Thu Cúc nghe những lời này của Vương Tử Quân thì tâm tình chợt trầm xuống, nàng thầm nghĩ lần này mình lại đến không công, sớm biết kết quả như vậy không bằng đừng đến thì hay hơn.

- Nhưng nguyên tắc của tôi là dù nghèo thì cũng không cho giáo dục nghèo nàn, tôi nghĩ chị nên tìm gặp trưởng phòng Cảnh một lần nữa, mời anh ấy dùng cơm tối, tôi sẽ tiếp khách cho chị, sẽ mở miệng hỏi xem thế nào. Biểu hiện của Triệu Thu Cúc căn bản không gạt được ánh mắt Vương Tử Quân, hắn nhìn vẻ mặt của đối phương mà sinh ra nghi hoặc, không hiểu vì sao người này lại có thể tiến lên làm giám đốc sở giáo dục tỉnh Mật Đông cho được.

Tuy giáo dục cũng không phải là một ban ngành quan trọng, thế nhưng công tác của nó là quản lý tất cả trường học và phương diện giáo dục trong tỉnh, cũng phải đầu tư nhiều tiền, vì vậy các vị lãnh đạo sở giáo dục cũng không phải quá kém.

Nữ cán bộ dù có ưu thế trời cho, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy Triệu Thu Cúc không phải là người tám mặt lung linh, ít nhất cũng kém xa Trình Viên Lệ.

- Bí thư Vương, việc này cứ quyết định như vậy, đến tối tôi sẽ đến đón ngài. Triệu Thu Cúc mặc dù là người khiếm khuyết ở phương diện đưa đẩy thế nhưng cũng không phải là người ngu, Vương Tử Quân đã ra mặt giúp đỡ mình như vậy, anh Cảnh dù là thần giữ cửa thì cũng không dám không nể mặt một người là phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh.

Vương Tử Quân nhìn Triệu Thu Cúc hấp tấp rời đi mà nở nụ cười, ánh mắt lại rơi lên văn bản xin chỉ thị của thành phố Linh Long.

Xây dựng hạng mục là chuyện tốt, thế nhưng xây dựng một khu công nghệ có liên quan đến nhiều vấn đề. Gần đây có thông tin khắp địa phương xây dựng khu công nghệ, thế nên ai cũng thiếu hụt xí nghiệp đến đầu tư, thậm chí có nhiều khu công nghệ bị bỏ hoang.

Vương Tử Quân cũng không phản đối chuyện xây dựng khu công nghệ, thế nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho việc để đất đai xói mòn, như vậy rõ ràng là làm lãng phí tài nguyên.

Lần này thành phố Linh Long xây dựng khu công nghệ cần một quỹ đất vài kilomet vuông, Vương Tử Quân nghĩ đến những hậu quả mà nó mang lại, thế là không khỏi nhíu mày thật chặt.

Nhưng nếu muốn thay đổi hiện trạng ồ ạt xây dựng khu công nghệ cũng không phải là một chuyện dễ dàng, tuy bây giờ hắn là lãnh đạo thứ ba trong tỉnh Mật Đông, thế nhưng dù sao thì căn cơ vẫn chưa ổn, muốn làm việc thì ít nhất phải có được sự giúp đỡ của bí thư Sầm Vật Cương và chủ tịch Đường Chấn Huy.

Vì công tác hiện tại chính là tìm hiểu tình hình trong tỉnh, thế cho nên những ngày qua Vương Tử Quân cũng không quá mệt mỏi, buổi chiều còn chưa tan tầm thì nhận được điện thoại của Triệu Thu Cúc, nói là muốn đến đón hắn đi dự tiệc.

Vương Tử Quân hiểu vì sao Triệu Thu Cúc biểu hiện tâm tư như vậy, người ta đến đón mình cũng có chút thành ý, nhưng chỉ sợ phương diện xuất phát điểm là không quá tốt.

Vương Tử Quân cũng không cho Triệu Thu Cúc đến đón mình, hắn ngồi xe chạy đến khách sạn Ngân Bồng cách sở giáo dục không quá xa. Khi hắn xuống xe thì Triệu Thu Cúc đã cùng một người đàn ông trung niên cung kính đứng chờ, thấy hắn xuống xe thì Triệu Thu Cúc tiến lên đón chào.

Sau khi đơn giản bắt tay với nhau, Vương Tử Quân cùng Triệu Thu Cúc chậm rãi đi vào trong thang máy. Khi mọi người đi vào trong thang máy, thông qua giới thiệu thì Vương Tử Quân biết người đàn ông trung niên kia chính là phó giám đốc Trần Hữ Chí, là trợ thủ của Triệu Thu Cúc ở sở giáo dục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất