Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2087: Có đức mới là quân tử (1)

Vương Tử Quân lên xe rồi nhắm mắt dưỡng thần, xe chạy được nửa đường thì Vương Tử Quân mở to mắt nhìn Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, bí thư thị ủy Đồng Lục là ai?

- Bí thư Lý của thành phố Đồng Lục vừa mới được điều đến hội đồng nhân dân tỉnh, bây giờ phó bí thư Cao Đại Hòa đang chủ trì công tác ở thành phố Đồng Lục.

Phó bí thư chủ trì công tác? Vương Tử Quân có hơi giật mình, ngay sau đó đã hiểu nguyên nhân vì sao Uông Thanh Minh mời mình dùng cơm. Mặc dù nói Uông Thanh Minh tạm thời đưa Lôi Hợp Tuấn đến, thế nhưng rõ ràng bữa cơm này là vì Lôi Hợp Tuấn.

Nhưng chuyện này chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.

Điều làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hứng thú không phải là Mục Hoài Trụ mưu cầu vị trí bí thư thị ủy Đồng Lục, rốt cuộc là ai cản tay để cho sự việc của Lôi Hợp Tuấn khó thành như vậy? Phải biết rằng chủ tịch thường là người chủ trì công tác thị ủy khi bí thư vắng mặt, đây là chuyện cực kỳ hợp tình hợp lý.

Sau khi nhìn xe của Vương Tử Quân đi khuất thì Lôi Hợp Tuấn tiến lên hai bước nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, ngài cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó nghĩ ngơi thôi. Tôi biết rõ bên phía thành đông mới mở một làng du lịch, suối nước nóng bên kia là tinh khiết tự nhiên, thậm chí ngay cả thợ đấm bóp cũng có giấy chứng nhận chuyên nghiệp.

- Thôi bỏ đi, hôm nay uống chút rượu, nên về sớm nghỉ ngơi thì hay hơn. Uông Thanh Minh cười cười dùng giọng uyển chuyển từ chối.

Lôi Hợp Tuấn có chút bức bối vì lời nói của mình bị từ chối, hắn vẫn không cam lòng mà tiếp tục nói: - Trưởng phòng Uông, uống rượu thì dễ nghỉ ngơi mà thôi, hơn nữa sau đó tôi nên làm thế nào, mong ngài dốc lòng chỉ điểm.

- Cũng không cần quá tận lực, bí thư Vương là người thông minh, chuông vang lên cũng không cần búa tạ, anh ấy đã hiểu ý của chúng ta. Uông Thanh Minh có hơi nhíu mày, ngón tay khẽ gõ lên mặt kính xe trước mặt, sau đó lại có chút do dự nói: - Bí thư Tử Quân là người có kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, tuy anh ấy vừa mới đi vào tỉnh Mật Đông thế nhưng vị trí lại làm cho không ai có thể bỏ qua. Rất nhiều người muốn có được ý kiến của anh ấy. Hợp Tuấn, làm việc gì cũng phải nhìn vào trọng điểm, nếu cậu có được sự ủng hộ của anh ấy, có thể có thêm được nhiều hy vọng.

Lôi Hợp Tuấn nghe Uông Thanh Minh nói những lời đánh giá cao độ về Vương Tử Quân mà không khỏi kinh ngạc nhíu mày. Khi thấy giọng điệu của Uông Thanh Minh trịnh trọng như vậy thì hắn không khỏi dùng giọng khó hiểu nói: - Trưởng phòng Uông, anh ấy thật sự có độ nặng như vậy sao?

Lôi Hợp Tuấn có thể nói là cán bộ được một tay Uông Thanh Minh đề bạt lên, được Uông Thanh Minh kỳ vọng rất cao. Với tuổi tác hiện tại của Uông Thanh Minh, hắn biết mình công tác được vài năm nữa thì phải lui ra phía sau, những người có quyền lực như hắn sao không chuẩn bị cho mình một đội ngũ kế cận, để tiếp tục kéo dài quyền lợi của mình?

Có hai biện pháp kéo dài quyền lợi của mình, một là thông qua bản thân; một là thông qua người được mình đề bạt. Cần phải giúp bọn họ đi về vị trí cao, như vậy sẽ kéo dài lực ảnh hưởng của mình.

Tuổi tác là một sự vật không thể nào thay đổi được, Uông Thanh Minh biết mình sắp đụng phải một bức tường cao của cả đời người. Căn cứ vào tình huống trước mặt, nếu muốn tiến lên một bước nữa thì hầu như là khó còn hơn lên trời. Vì vậy lúc này hắn tập trung tinh thần ở phương diện bồi dưỡng người của mình.

Lôi Hợp Tuấn và Liêu Kỳ Đông là hai đối tượng được Uông Thanh Minh chú trọng bồi dưỡng, lúc này thấy Lôi Hợp Tuấn biểu hiện làm cho mình thất vọng thì Uông Thanh Minh không khỏi nhíu mày, thế nhưng hắn lại nhanh chóng che giấu cảm giác của mình.

Có một câu nói thế này: Có đức có tài là thánh nhân, không đức không tài là kẻ ngu dốt, có đức là quân tử, không đức là tiểu nhân.

Uông Thanh Minh căn bản đã nghiêm túc kết hợp thực tế để nghiên cứu về câu nói này, nếu trí lực không đủ thì khó thể nào làm tốt công tác, nếu không có sức khỏe tốt thì dù thế nào cũng vô dụng. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng thế nhưng nếu không có đức thì càng nguy hiểm, vì không biết khi nào người này sẽ tạo nên nguy hại cho mình.

Đã lâu rồi Uông Thanh Minh chưa bồi dưỡng thêm những người khác, thế nhưng nhìn từ tổng thể thì thấy Lôi Hợp Tuấn căn bản là có thái độ nói gì nghe nấy, tôn kính với mình, hơn nữa bây giờ hắn đã không còn thời gian để bồi dưỡng những người khác.

- Hợp Tuấn, Kỳ Đông, hai người lên xe của tôi, chúng ta cùng trò chuyện. Uông Thanh Minh vừa lên xe vừa khẽ mở miệng phân phó với hai cấp dưới của mình.

Có thể được lên xe cùng Uông Thanh Minh là sự việc mà hai người Lôi Hợp Tuấn và Liêu Kỳ Đông căn bản là cầu còn chưa được. Sau khi hai người đưa mắt nhìn nhau, Lôi Hợp Tuấn và Uông Thanh Minh ngồi phía sau, Liêu Kỳ Đông ngồi lên vị trí tay lái phụ.

Sau khi xe chạy đi thì Uông Thanh Minh cũng không lập tức lên tiếng. Hắn là chúa tể trong chiếc xe này, hắn không nói lời nào thì người khác cũng không dám tùy tiện. Sau khi xe chạy được năm phút thì Uông Thanh Minh chợt nói: - Các cậu cảm thấy sau khi Vương Tử Quân đến thì cục diện chính trị của tỉnh Mật Đông sẽ có biến hóa gì không?

Hai người Lôi Hợp Tuấn đều trầm mặc, bọn họ đã ý thức được ý nghĩa câu hỏi của Uông Thanh Minh. Thế nhưng bây giờ bọn họ trả lời căn bản là khá nguy hiểm, vì nếu bọn họ nói sai thì sẽ mất mặt trước lãnh đạo của mình.

Lôi Hợp Tuấn do dự giây lát rồi quyết định nói ra ý nghĩ của mình. Dù hắn có nói sai thì cũng không thể nào tiếp tục giả vờ không lên tiếng cho được. Hắn là cấp dưới, hắn sao có thể nói mình cao minh hơn lãnh đạo? Ánh mắt hắn không sắc bén, không lâu dài, mưu kế không cao, phân tích không đúng chỗ bằng lãnh đạo là một điều chắc chắn. Một cấp dưới có khuyết điểm thường làm cho lãnh đạo yêu mến, thử nghĩ mà xem, nếu như anh luôn tỏ ra cao minh hơn lãnh đạo một bậc, mọi chuyện đều nghĩ sâu xa hơn cả lãnh đạo, như vậy sao có thể làm cho lãnh đạo biểu hiện mình hơn thủ hạ một cái đầu được?

Vì vậy sau khi do dự giây lát thì Lôi Hợp Tuấn là người mở miệng đầu tiên: - Trưởng phòng Uông, nhìn từ phương diện nhận chức của bí thư Vương Tử Quân ở tỉnh Mật Đông, có thể thấy anh ấy đến để tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh.

Uông Thanh Minh khẽ gật đầu, ánh mắt hắn rơi lên người Liêu Kỳ Đông, rõ ràng àl muốn tìm hiểu ý nghĩ của Liêu Kỳ Đông ở phương diện này.

- Trưởng phòng Uông, Vương Tử Quân không giống như chủ tịch Đường, anh ấy còn trẻ và cho ra nhiều thành tích lớn, hơn nữa lại được lãnh đạo tuyến trên tán thưởng. Với độ tuổi hiện tại của anh ấy thì xem như tương lai là vô hạn, thế cho nên tôi cảm thấy số người trong tỉnh muốn dựa vào anh ấy là không ít. Liêu Kỳ Đông lên tiếng làm cho Uông Thanh Minh liên tục gật đầu, hắn chợt cười cười nói: - Biết rõ vì sao bây giờ số người tiếp xúc với Vương Tử Quân cũng không quá nhiều hay không? Đó là nhiều người đang chờ đợi quan sát. Tuy bây giờ Vương Tử Quân vẫn là một cán bộ lãnh đạo có thành tích cao vời, thế nhưng lực ảnh hưởng của bí thư Sầm trong tỉnh Mật Đông vẫn là cột trụ khó thể nào rung chuyển.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất