Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2325: Hầm cầu quấy lên sẽ thối (1)

vương tử quân ngồi trên mặt ghế, hai tay duỗi thẳng đặt trên tay vịn, hai mắt nhìn thẳng, bộ dạng hờ hững, rất khó có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Trình Minh Vũ là cán bộ cấp bậc thấp nhất đến tham gia tiếp đãi lần này, bây giờ lại làm ra chuyện, điều này nói rõ điều gì? Nói rõ có kẻ chủ mưu phía sau.

Tuy Vương Tử Quân chỉ cần nói một câu là Trình Minh Vũ sẽ bị đưa ra ngoài, thế nhưng nếu hắn làm như vậy thì rõ ràng là chuyện qua cầu rút ván sẽ được người ta cho rằng rất đúng.

- Anh là Trình Minh Vũ phải không? Anh nói các anh kêu gọi đầu tư xong thì bị người ta chơi trò qua cầu rút ván, anh là trưởng phòng công thương thành phố Linh Long, anh có biết lương tháng của cán bộ bình thường là bao nhiêu không? Vương Tử Quân nhìn Trình Minh Vũ rồi dùng giọng lạnh lùng hỏi.

- Tôi...Được hơn hai ngàn đồng. Trình Minh Vũ đã mất đi bộ dạng say, hắn ngập ngừng nói.

- Tôi hỏi anh, một công nhân viên chức nghỉ hưu mỗi tháng được bao nhiêu? Vương Tử Quân căn bản không cho đối phương cơ hội dừng lại mà tiếp tục hỏi.

Trình Minh Vũ cũng biết rõ điều này, thế nhưng trường hợp này không dễ trả lời, khí thế mạnh mẽ vừa rồi đã mất sạch.

- Chủ tịch Miêu, nếu trưởng phòng Trịnh không biết đáp án thì anh nói cho anh ta biết. Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ rồi lạnh lùng nói.

Miêu Dược Hổ đứng ở một bên cực kỳ xấu hổ, hắn quẫn bách giải thích dưới cái nhìn soi mói của Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, thật xin lỗi, thành phố Linh Long không làm tốt công tác của mình...

- Anh trả lời vấn đề của tôi. Vương Tử Quân dùng ánh mắt hung hăng nhìn Miêu Dược Hổ rồi lạnh lùng hỏi.

- Tiêu chuẩn dành cho cán bộ nghỉ hưu của thành phố Linh Long căn bản không được như vậy, mỗi tháng được bốn trăm đồng. Miêu Dược Hổ cắn răng dùng giọng kiên trì nói.

- Các anh có nghe chủ tịch của mình nói gì không? Trở về suy nghĩ lại một chút, có phải các anh đến thành phố Hongkong được ở trong khách sạn tốt nhất, ăn món ngon nhất, sau đó bị phê bình và cảm thấy người ta phải xin lỗi mình không? Vương Tử Quân nói đến đây rồi chỉ ra ngoài cửa: - Ngày mai tôi muốn được nghe ý kiến của anh.

Trình Minh Vũ giống như một con gà bại trận, hắn cúi đầu đi ra ngoài, vẻ mặt của những người tham gia tiếp đãi lại dễ chịu hơn.

Triệu Hiểu Bạch đứng bên cạnh Vương Tử Quân và thở ra một hơi, khi Trình Minh Vũ gây náo loạn thì hắn căn bản cảm thấy trái tim của mình bị treo lên cao.

Khi Triệu Hiểu Bạch đang nghĩ rằng có nên cho người kéo Trình Minh Vũ ra ngoài hay không, Vương Tử Quân chỉ cần nói vài câu đã làm cho Trình Minh Vũ nói không nên lời.

Vương Tử Quân không quan tâm đến Miêu Dược Hổ đang đứng bên cạnh với vẻ mặt xấu hổ, hắn nói với Đậu Thịnh Sơ: - Đậu tiên sinh, đã cho anh phải chê cười, có vài đối phương căn bản không thoát khỏi chỗ cong trong suy nghĩ của mình, điều này nói rõ chúng tôi vẫn chưa làm tốt công tác.

- Chủ tịch Vương, tôi không đi đường chính trị nhưng cũng hiểu rõ chấp chính vì dân, lý niệm quan trọng là cần kiệm liêm chính, như vậy mới lấy được sự giúp đỡ của nhân dân. Tôi mời ngài một ly. Đậu Thịnh Sơ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng cực kỳ tôn kính nói.

Bầu không khí tiệc rượu giống như càng có thêm sức sống khi gương mặt Vương Tử Quân tràn đầy nụ cười. Bữa tiệc hôm nay vốn sắp kết thúc, thế nhưng Vương Tử Quân và Đậu Thịnh Sơ nói chuyện với nhau thêm mười phút càng kéo dài thời gian ra một chút.

Tâm tình của Trương Tề Bảo có chút bực mình, hắn vốn có thể hỏi như vậy nhưng lại do dự mãi không nói ra. Hắn hiểu Trình Minh Vũ hôm nay gây náo loạn rất khó có khả năng không liên quan đến Miêu Dược Hổ, dưới điều kiện không được sắp xếp sẵn thì một hành vi như vậy là quá không bình thường.

Trương Tề Bảo cũng không hiểu Trình Minh Vũ kia làm trưởng phòng công thương như thế nào, lại để người ta đẩy lên đầu sóng. Người này giống như một thằng ngu, chẳng lẽ không có suy nghĩ sao? Ngay cả chút tư tưởng thông thường nhất cũng không biết à? Hay là đối phương đang giả vờ? Người này làm như vậy chủ yếu có người quan trọng đứng sau lưng thúc đẩy? Ý nghĩ này lóe lên làm cho Trương Tề Bảo không nhịn được phải giật mình, mồ hôi vã ra.

Thành phố Linh Long nằm trong phạm vi thế lực của ai? Trong quan trường chú trọng các mối quan hệ và liên hệ, chính mình nên suy xét cẩn thận rồi nói sau.

Sau khi tiễn Đậu Thịnh Sơ về phòng nghỉ ngơi, Vương Tử Quân chuẩn bị leo lên xe. Trương Tề Bảo đi theo phía sau chợt trầm giọng tự kiểm điểm: - Chủ tịch Vương, xảy ra cục diện như hôm nay là do tôi không hoàn thành công tác của mình...

Vương Tử Quân khoát tay áo với Trương Tề Bảo: - Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh cũng không thể dự liệu được, hơn nữa Trình Minh Vũ vốn là nhân viên phải tham gia, thế nên anh cũng không có vấn đề gì.

- Chủ tịch Vương, nếu hôm nay ngài không phản ứng kịp thời, chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm túc. Trương Tề Bảo nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: - Phía thành phố Linh Long bên kia phải...

Khi Trương Tề Bảo lên tiếng thì điện thoại của Triệu Hiểu Bạch chợt vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn màn hình điện thoại rồi báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, là điện thoại của chủ tịch Miêu Dược Hổ thành phố Linh Long.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu nghe máy, nói là tôi không có thời gian gặp mặt anh ấy.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng rồi nghe máy. Gần đây hắn cực kỳ có tiến bộ ở phương diện từ chối người khác, thế nên nhanh chóng mở miệng từ chối Miêu Dược Hổ khá điệu nghệ.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì Triệu Hiểu Bạch khẽ báo cáo: - Miêu Dược Hổ nói sẽ đến phòng làm việc của ngài làm kiểm điểm, vì bọn họ không làm tốt công tác của mình.

- Đến phòng làm việc của tôi làm kiểm điểm sao? Tôi thấy một số người còn chưa nhận thức rõ sự nguy hại của xa hoa lãng phí. Miêu Dược Hổ anh ta không phải muốn làm kiểm điểm sao? Thư ký trưởng Tề Bảo, anh thông báo xuống bên dưới, chiều này tổ chức hội nghị công tác, để cho Miêu Dược Hổ làm người điển hình lên tiếng kiểm điểm. Vương Tử Quân cười lạnh một tiếng rồi nói với Trương Tề Bảo.

Gương mặt Trương Tề Bảo lúc này cực kỳ nghiêm túc, ý nghĩ liên tục xoay chuyển. Hắn biết rõ lần này chủ tịch Vương thật sự nổi giận, hắn nhạy cảm nhìn được tâm tư của chủ tịch Vương. Trình Minh Vũ chỉ là trưởng phòng công thương, người này dám lên tiếng náo loạn nếu không có ai đứng phía sau thì khó thể tin. Người này cũng không phải kẻ ngốc, nếu không có người thì căn bản không dám mở miệng như vậy, nhưng mình làm gì có căn cứ nào?

Vương Tử Quân mở cửa sổ xe, hắn cảm nhận được luồng gió lạnh run người. Hắn cảm nhận giá lạnh, tâm tư chợt bình tĩnh lại. Hắn đang quyết định ra tay chỉnh đốn bầu không khí xa loa lãng phí, nhưng cũng biết làm như vậy sẽ có kết quả bắn ngược. Nhưng hắn không ngờ có người dám dùng thủ đoạn này để gây phiền cho mình.

Nếu anh đã dám nhảy ra, cũng đừng trách tôi giết gà dọa khỉ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất