Lưu Thành Quân và Hầu Thiên Đông một trước một sau đi vào phòng họp, hai vị chủ quản của huyện Lô Bắc lúc này đi vào với gương mặt đầy gió xuân. Hầu Thiên Đông ngồi xuống vị trí của mình ở chính giữa quốc kỳ, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lão dùng giọng cực kỳ có khí phách nói:
- Tốt, các đồng chí, bây giờ bắt đầu họp.
Thư ký đã sớm rót nước, Hầu Thiên Đông đưa mắt nhìn các vị thường ủy, lúc này mới mỉm cười nói:
- Trước tiên tuyên bố với mọi người một việc, tin chắc mọi người cũng đã nghe nói, đó là bí thư Lưu của ủy ban tư pháp tỉnh muốn mở một hội nghị chấp pháp văn minh ở huyện Lô Bắc chúng ta.
- Đến lúc đó không những bí thư Lưu sẽ đến, còn tập trung tất cả cán bộ lãnh đạo khối tư pháp của các huyện thị anh em, có thể nói đây là chuyện vui lớn nhất trong nhiều năm qua ở huyện Lô Bắc. Vì vậy trước khi chính thức tiến vào đề tài thảo luận hôm nay, tôi đề nghị chúng ta dành một tràng pháo tay nhiệt liệt cho bí thư Vương Tử Quân, anh ấy là người phụ trách hệ thống tư pháp, không những làm cho huyện Lô Bắc chúng ta thêm vẻ vang, còn làm cho thành phố Hồng Ngọc nhận được hào quang.
Hầu Thiên Đông là bí thư huyện ủy nhiều năm, tất nhiên sẽ biết cách nắm giữ tiết tấu của hội nghị, lão nói xong thì là người vỗ tay đầu tiên.
Đây cũng là đạo lý trong quan trường: Hễ là họp thì chỉ cần một người nói chuyện, những người khác đều phải nói theo, như vậy xem như định luận. Đặc biệt là lãnh đạo nói rõ ý kiến của mình về một vấn đề không liên quan đến vấn đề nhân sự, như vậy sẽ làm cho đám cán bộ theo đuôi ào ào. Lưu Thành Quân là một lão quan trường nhiều kinh nghiệm, tất nhiên hắn sẽ hiểu sâu đạo lý này. Lúc này hắn vừa mở miệng nói lời đồng ý vừa liên tiếp gật đầu với Vương Tử Quân, lại vừa vỗ tay rất lớn, mà các thường ủy cũng ra sức vỗ tay, thế là bầu không khí hội trường chợt tăng mạnh, vui vẻ thoải mái, âm thanh cuồn cuộn.
Vương Tử Quân cũng vỗ tay vài cái theo làn sóng vỗ tay, đợi tiếng vỗ tay dừng lại, hắn lúc này mới mỉm cười với Hầu Thiên Đông rồi nói:
- Bí thư Hầu, tôi có ý kiến với lời nói của anh, tuy tôi là chủ quản hệ thống tư pháp, thế nhưng anh quy kết hết công lao lên đầu tôi, như vậy rõ ràng là chụp mũ mua danh chuộc tiếng.
Vương Tử Quân tỏ ra được sủng ái mà kinh hoàng, hắn nói tiếp:
- Công tác của khối tư pháp ở huyện chúng ta sở dĩ có thể được lãnh đạo tư pháp tỉnh tán thành chủ yếu là nhờ sự lãnh đạo và thúc đẩy của các vị lãnh đạo huyện ủy chính quyền, cũng không tránh khỏi sự giúp đỡ của các vị lãnh đạo đang ngồi nơi dây. Đây là kết quả mà ban ngành huyện ủy chính quyền chúng ta đồng tâm hiệp lực, chung sức quản lý, nếu chỉ dựa vào một mình Vương Tử Quân tôi đây, sao có thể làm được chuyện lớn thế này?
Vương Tử Quân vừa nói vừa khiêm tốn chắp tay với bốn phía, trong lòng hắn biết rõ, càng vào những tình huống thế này thì chính mình càng không thể biểu hiện ra sự vội vàng xao động. Những lời của hắn nói trúng tâm khảm của các vị thường ủy huyện ủy, đúng vậy, Vương Tử Quân anh mới lên nhận chức vài ngày, sao có thể quy kết công lao lên người mình, xem ra tiểu tử này cũng tự hiểu lấy mình.
Hầu Thiên Đông và Lưu Thành Quân cũng không hẹn mà cùng gật đầu, rất thỏa mãn với thái độ nhã nhặn biết mình biết người của Vương Tử Quân. Tuy bọn họ biết đây chủ yếu là người ta khiêm tốn, thế nhưng là lãnh đạo nắm quyền lớn, nếu không hào phóng và phóng khoáng, tùy ý nhận hết về mình, như vậy không hpari làm cho đại cục rối loạn, người người ghanh ghét sao?
Vì hội nghị lần này không liên quan đến vấn đề nhân sự, thế cho nên không có tranh cãi lợi ích, hơn nữa thị ủy chính quyền lại cực kỳ coi trọng, thế là trên phương diện sắp xếp các hạng mục cũng không ai đề xuất ra ý kiến thiêu thân, cho nên các hạng mục của hội nghị cũng được nhanh chóng thông qua.
Tôn Quốc Lương chờ mãi mà không có cơ hội lên tiếng, nhưng khi nói đến vấn đề ai làm báo cáo đại biểu cho huyện Lô Bắc, hắn không chờ người khác mở miệng mà đứng lên dùng giọng danh chính ngôn thuận để phát biểu ý kiến:
- Lần này hội nghị tư pháp toàn tỉnh được tổ chức ở huyện chúng ta, tôi cảm thấy không thể bỏ qua công lao của khối tư pháp, có thể nói là càng vất vả thì công lao càng lớn. Nhưng ủy ban tư pháp dù sao cũng là một ban ngành của huyện ủy, công tác của nó phải được hoàn thành dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, vì vậy tôi cảm thấy phải để cho bí thư Hầu làm đại biểu đọc báo cáo, như vậy thì quy cách hội nghị sẽ tăng lên cao vời, cũng thể hiện đầy đủ sự coi trọng của huyện ủy đối với công tác tư pháp.
Tôn Quốc Lương mở miệng thì tất cả mọi người đều biết rõ ý nghĩa của nó là gì, nhưng người trà trộn trong quan trường thì những chuyện đắc tội với người dù nhìn thấu nhưng không nói rõ, cứ mơ hồ coi như không là được.
Đám người Tân Quân Tắc không thể mở miệng nhưng Trần Lộ Dao thì lại không thể không lên tiếng, dù sao thì trước đó hắn đã thương lượng tốt với Tôn Quốc Lương, hơn nữa vào thời điểm mấu chốt này cũng nên nói vài lời chèn ép Vương Tử Quân, hắn cũng tình nguyện thúc đẩy chuyện này.
- Các đồng chí, tôi cảm thấy đồng chí trưởng phòng Quốc Lương nói rất đúng, tất nhiên cũng không phải nói bí thư Vương Tử Quân không thể báo cáo, tôi cảm thấy dù là bất cứ thứ gì thì sự lãnh đạo của đảng cũng là vấn đề đệ nhất. Hơn nữa bí thư Hầu tự mình làm báo cáo cũng đại biểu cho hình tượng của huyện Lô Bắc, cái này cũng có thể làm cho danh tiếng của huyện Lô Bắc được đề cao, anh nói xem có đúng không, bí thư Vương?
Trần Lộ Dao nói rồi mỉm cười hỏi Vương Tử Quân.
Trần Lộ Dao nghĩ rằng vẻ mặt Vương Tử Quân phải căng cứng, dù sao thì chuyện nở mày nở mặt như vậy bị cướp đi, đối phương sẽ cảm thấy không chút dễ chịu. Nhưng khi hắn dùng ánh mắt hả hê nhìn Vương Tử Quân, đúng lúc thấy Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn, giống như hồn nhiên không biết những tổn hại trong cách sắp xếp của mình.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của trưởng phòng Tôn và bí thư Trần, tôi cảm thấy người phát biểu báo cáo tổng kết trên hội nghị tư pháp tỉnh nên là bí thư Hầu, như vậy thì hay hơn.
Vương Tử Quân khẽ đặt ly nước xuống rồi nói tiếp:
- Bí thư Hầu tự mình báo cáo mới thật sự là đúng đắn, bí thư Trần vừa rồi đã cho ra ý kiến, như vậy thì bí thư Hầu, vì biểu hiện sự coi trọng của ngài với công tác của khối tư pháp chúng tôi, tôi thấy anh không nên chối từ.
Vẻ mặt Vương Tử Quân không chút biến đổi, nhưng vẻ mặt Hầu Thiên Đông lại có chút khó coi, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn về phía Tôn Quốc Lương và Trần Lộ Dao, trong lòng thầm mắng vì hai người kia đem đến phiền phức cho mình.
Khi bàn bạc trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi đó Vương Tử Quân đã rõ ràng đề xuất yêu cầu ép bí thư Hầu Thiên Đông phải đứng lên đọc báo cáo tổng kết. Khi đó Hầu Thiên Đông cố gắng phản đối, nhưng Vương Tử Quân lại hết sức kiên trì, hơn nữa còn nói ra hàng đống lý do khi lãnh đạo huyện ủy đứng lên báo cáo.
Dưới sự kiên trì của vương tử quân, Hầu Thiên Đông khiêm tốn một phen, cuối cùng cũng ỡm ờ đồng ý. Vương Tử Quân bây giờ tất nhiên sẽ không có bất kỳ lời dị nghị nào khi có vị thường ủy đứng lên phát biểu ý kiến cho rằng bí thư Hầu nên là người đọc báo cáo.
Bây giờ thì có vấn đề, vốn là sự việc đã được tính toán tốt lại bị hai tên Tôn Quốc Lương và Trần Lộ Dao trộn lẫn, giống như chính Hầu Thiên Đông muốn tranh giành với Vương Tử Quân trước mặt các vị thường ủy. Vì các vị thường ủy có ai không biết Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương là người của bí thư huyện ủy? Hai người này kẻ xướng người họa nói ra như vậy, rõ ràng là muốn mình nở mặt nở mày, ai lại không cho rằng đó là mưu kế chính lão đặt ra?
Chưa nói đến vấn đề người khác nghĩ như thế nào, nhưng bản thân bí thư Vương sẽ nghĩ như thế nào? Hắn có cảm thấy những gì mà mình khiêm nhường lúc vừa rồi chỉ là giả dối? Biết đâu đối phương đang thầm mắng mình, nói mình rõ ràng là chơi xiếc, trước mặt một câu sau lưng một câu? Nếu như Vương Tử Quân là người bình thường thì không có vấn đề, đằng này với lực ảnh hưởng của hắn trong huyện ủy vào lúc này, sợ rằng đã có xu thế vượt qua Trần Lộ Dao. Tất nhiên nếu như mưu sâu kêu gọi Vương Tử Quân về phía mình vì sự kiện này mà bị ảnh hưởng, đồng thời đối phương còn kết oán với mình, như vậy là được không bù mất.
Thành tích không nói sẽ không chạy đi, vấn đề là nói lại ảnh hưởng, Hầu Thiên Đông trầm ngâm một lát và cuối cùng quyết đoán không lên tiếng, cũng không phải muốn làm lu mờ hình tượng của mình, mà lúc này điều quan trọng nhất đối với lão chính là đoàn kết chặt với Vương Tử Quân.
Hầu Thiên Đông thấy Tả Minh Phương có ý muốn lên tiếng, lão sợ vị phó bí thư này lại làm cho vấn đề thêm nghiêm trọng, thế cho nên mới vội vàng mở miệng:
- Các đồng chí, tôi cảm thấy rất vui khi các đồng chí tỏ ra tôn trọng tôi như vậy, nhưng sắp xếp như vậy là không hợp lý. Khối tư pháp thật sự nằm dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, thế nhưng có được thành tích như hôm nay thì không thể nào không liên quan đến sự cố gắng công tác của bí thư Vương và các nhân viên của khối tư pháp. Tôi là lãnh đạo huyện ủy nhưn cũng không phải việc gì cũng tự làm, tất cả công tác đều phải thể nghiệm. Khi công tác thì tôi yêu cầu các đồng chí nên liều mạng kéo xe, chẳng lẽ đến lúc lĩnh thưởng thì tôi lại không nói hai lời mà tiến lên tranh cướp? Chuyện này tôi không tiếp nhận.
- Tôi cảm thấy nên cho đồng chí Vương Tử Quân báo cáo ở hội nghị tư pháp lần này là hay nhất, dù sao thì đây cũng liên quan đến công tác tư pháp, tất cả huyện thị anh em đến huyện Lô Bắc chúng ta để học hỏi kinh nghiệm, tôi đi lên không phải là râu ông nọ cắm cằm bà kia sao? Chưa nói đến vấn đề người ta chỉ trỏ nói này nọ, tôi cảm thấy mình và chủ đề hội nghị cũng không hợp nhau. Được rồi, chuyện này không cần bàn bạc, cứ quyết định cho bí thư Vương làm báo cáo.
Hầu Thiên Đông sau khi quyết định thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đang lên tiếng, sau đó tiếp tục nói:
- Bí thư Tử Quân, nhiệm vụ gian khổ này tôi giao cho anh, anh nhất định phải nâng cao chất lượng, hoàn thành nhiệm vụ một cách vinh quang, tốt, chúng ta tiếp tục thảo luận các hạng mục tiếp theo.
Vương Tử Quân thật sự không biết nói làm sao cho phải khi có một nhiệm vụ nhảy vào trong tay mình, khi tuyến trên thông báo về việc tổ chức hội nghị ở huyện Lô Bắc, hắn đã ý thức được hội nghị này chính là một việc làm chính mình khó xử.
" Ai sẽ là người làm báo cáo? "
Vương Tử Quân tất nhiên rất hy vọng mình là người được đứng lên làm báo cáo, hơn nữa dựa theo lẽ thường thì nên là như vậy, đồng thời dựa theo tình thế trước mắt thì chính mình cũng không phải không thể tranh thủ nhiệm vụ vẻ vang này. Nhưng nếu hắn đứng lên tranh thủ, sợ rằng mối quan hệ vừa mới hòa hoãn với Hầu Thiên Đông lại tiếp tục trở nên căng cứng.
Sau khi suy xét nhiều lần, Vương Tử Quân cuối cùng cũng quyết định bỏ qua cơ hội biểu hiện lần này để ném cho Hầu Thiên Đông. Trong lòng hắn biết rõ, chỉ cần hội nghị khối tư pháp tỉnh tổ chức ở huyện Lô Bắc thì người thắng lớn nhất chính là mình. Đến lúc đó các vị lãnh đạo khối tư pháp của các huyện thị anh em sẽ tập trung ở huyện Lô Bắc, mà bí thư huyện ủy lại đứng lên làm báo cáo, như vậy nói rõ điều gì? Đay rõ ràng là bí thư ủy ban tư pháp huyện Lô Bắc là người biết điều, không tranh công, ôm việc mà không tranh thưởng, đến đúng chỗ không việt vị, cống hiến mà không quá biểu hiện, đây mới thật sự là phong độ cao. Truyện được copy tại
Truyện FULLCây có mọc thành rừng thì gió bão vẫn thổi bật rễ, những ngày nay Vương Tử Quân đã tạo ra danh tiếng lớn trong huyện Lô Bắc, lúc này nên an phận một chút mới hay. Có câu nói thế này, an phận mới chính là phương pháp khoe khoang mạnh mẽ nhất, sau khi hắn suy nghĩ thấu đáo thì nhanh chóng ném cơ hội báo cáo cho bí thư Hầu, đây cũng là điều mà hắn tình nguyện.
Nhưng trong hội nghị thường ủy hôm nay thì Tôn Quốc Lương và Trần Lộ Dao chợt xuất hiện chen ngang, điều này quá bất ngờ. Nhưng lúc này hai người bọn họ lên tiếng nịnh hót rõ ràng là đập đá lên chân lừa, bọn họ yêu cầu bí thư Hầu phải đứng lên đọc báo cáo, làm cho bí thư Hầu không biết làm gì hơn là ném cơ hội báo cáo vốn đã vuột ra khỏi tầm tay vào trong túi áo của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Hầu Thiên Đông bắt đầu nói về các chương trình hội nghị tiếp theo, hắn không khỏi thở dài, thầm nghĩ, muốn lập bàn thờ trinh tiết cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là phải trả cái giá lớn. Ví dụ như lúc này, giọng điệu của bí thư Hầu Thiên Đông thật sự là đau đớn chết người.
Nếu như Vương Tử Quân cảm thấy bất đắc dĩ thì Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương lại cực kỳ khổ sở, hai người bọn họ cũng không nôốc, lúc này kế sách mà hai người trước đó đã bàn luận với nhau thật kỹ chợt tạo nên kết quả biến hay thành dở.
Không ngờ Vương Tử Quân này lại lên tiếng mạch lạc và phóng khoáng như thế, Hầu Thiên Đông vì không muốn chứng tỏ mình là người đã bày mưu đặt kế nên phải nhổ miếng thịt béo ra khỏi miệng, Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương muốn nịnh hót với lãnh đạo nhưng không ngờ lại kết thúc một cách không ra gì.
Ngu xuẩn, đây thật sự là một chuyện quá ngu xuẩn, dù sau khi tan họp thì Hầu Thiên Đông cũng không phàn nàn gì với Trần Lộ Dao và Tôn Quốc Lương, thế nhưng phần " nhân tình " này sẽ được bí thư ghi khắc trong lòng.
Trần Lộ Dao cảm thấy hối tiếc không thôi, hắn không tự chủ được nghĩ về uy thế của Vương Tử Quân. Hầu Thiên Đông biểu hiện là mình không thao tác chuyện lần này, thà nhổ miếng thịt trong miệng ra chứ không muốn nuốt vào, đây không phải nói rõ một sự thật: Lãnh đạo huyện ủy rất cố kỵ với bí thư Vương sao?
Hùng Trạch Luân đi tới đi lui trong phòng làm việc của mình, Hầu Thiên Đông lúc này đang cười giống như khó thể che giấu được niềm vui, mà Lưu Thành Quân cũng mỉm cười, thế nhưng lại có vài phần đố kỵ với bí thư Hầu Thiên Đông.
Hầu Thiên Đông vì sao lại nhường lại cơ hội báo cáo, Lưu Thành Quân biết rất rõ ràng. Nhưng khi đến chỗ của bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân, lại biến thành tình huống Hầu Thiên Đông chủ động đẩy Vương Tử Quân ra, điều này làm cho bí thư Hùng liên tục gật đầu, trong miệng không ngừng nói: " Như vậy mới tốt, hay, anh là một lãnh đạo tốt.... " Hai câu này đánh giá trên người Lưu Thành Quân thì có thể đúng, nhưng bây giờ nó lại là của Hầu Thiên Đông, đúng là mình có chút thiệt thòi.
- Bí thư Tử Quân, bí thư Hùng đã đồng ý với phương án của chúng ta, tháng vừa rồi anh và các đồng chí hệ thống tư pháp đã vất vả, bây giờ cũng cần nắm vững công tác. Tôi nói rõ ràng một chuyện, đó chính là anh cần gì thì tôi sẽ toàn lực giúp đỡ, còn chuyện tiền bạc, tài chính, anh cứ tìm đến chủ tịch Lưu.
Hầu Thiên Đông được bí thư thị ủy Hùng Trạch Luân khen ngợi vài câu, thế là trong lòng rất đắc ý, đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn. Thầm nghĩ may mà mình ném miếng thịt thơm ra cho Vương Tử Quân, nếu không cũng chẳng biết bí thư Hùng Trạch Luân sẽ nghĩ gì về mình.
Dù đó là một chuyện tốt sẽ giúp cho người ta nở mày nở mặt, thế nhưng những chuyện này nếu so sánh với ấn tượng đối với lãnh đạo trực tiếp thì không đáng là gì. Chỉ cần nhìn vào thái đội của bí thư Hùng Trạch Luân với Vương Tử Quân, Hầu Thiên Đông càng có ý nghĩ kéo Vương Tử Quân về phía mình.
Vương Tử Quân chợt cười nói:
- Hội nghị lần này có quy cách khá cao, tôi cũng không có kinh nghiệm gì, bí thư Hầu, chủ tịch Lưu, hai vị lãnh đạo cũng không thể buông tay mặc kệ. Tôi thấy hay là chúng ta thành lập tổ trù bị cho hội nghị, hai vị chính là phó tổ trưởng, tôi sẽ làm chủ nhiệm văn phòng cho hai anh.
Lưu Thành Quân nghe được ý nghĩ của Vương Tử Quân thì thầm nghĩ người này thật sự khá linh hoạt, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho người ta nói mình không làm gì trong hội nghị lần này, tương lai báo cáo công tác cũng có một điểm sáng thành tích.