Trong khu văn phòng sáu tầng của phòng lao động thương binh xã hội thành phố Đông Bộ, trưởng phòng Bàng Đức Minh đang thương lượng với các vị phó phòng về vấn đề phúc lợi cuối năm. Bàng Đức Minh là trưởng phòng của phòng lao động, hắn là người có thủ đoạn, hơn nữa làm việc lại bảo trì nhất trí cao độ với bí thư Tiết, điều này làm cho vị trí của hắn ở phòng lao động thương binh xã hội thật sự chắc chắn như núi Thái Sơn.
Dù các vị phó phòng trợ thủ đều là cán bộ trẻ tuổi bừng bừng hùng tâm, thế nhưng cũng không thể không cúi mình dưới quyền uy của hắn.
- Chủ nhiệm Lý, những năm nay giá cả hàng hóa tăng cao, nếu như cứ theo như quy củ trước đó, chỉ sợ sẽ chẳng đủ nhét kẽ răng. Tôi nghe nói phòng nhân sự bên kia được nhiều hơn hai trăm đồng, nếu phòng lao động thương binh xã hội không bằng phòng nhân sự, điều này chẳng phải làm cho lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội không biết để mặt đi đâu sao?
Phó phòng Bạch Hiểu Cường của phòng lao động thương binh xã hội vừa thổi nước trà nóng vừa cười ha hả nói lời giật dây với chủ nhiệm văn phòng.
Dù là cấp bậc lãnh đạo gì ở trong đơn vị, khi bàn bạc về phúc lợi cho nhân viên công tác cũng phải nói vài lời hay, những lời đó sẽ chắc chắn rơi vào trong tai nhân viên, sau này nếu có gì cần hô hào sẽ lung lạc được nhiều nhân tâm.
Bạch Hiểu Cường vừa lên tiếng thì các thành viên ban ngành đã nhìn về phía trưởng phòng Bàng Đức Minh. Dù sao thì Bàng Đức Minh cũng là lãnh đạo đứng đầu phòng lao động thương binh xã hội, rất nhiều chuyện cần được hắn gật đầu mới có thể thông qua. Bàng Đức Minh rất hưởng thụ những ánh mắt xin chỉ thị của thuộc hạ, hắn là lãnh đạo đơn vị, không phải là người quyết định chính sách và quyền lợi của đơn vị sao?
Một cảm giác tự đắc bay lên trong lòng Bàng Đức Minh, hắn miễn cưỡng ngồi thẳng người, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì một vị phó chủ nhiệm văn phòng gõ cửa đi vào, sau đó đặt một phần văn kiện xuống trước mặt hắn.
Bàng Đức Minh thật sự có chút mất hứng vì hành vi mạo phạm của tên phó chủ nhiệm kia, nếu không phải tên kia thường ngày cũng đi gần bên mình, chỉ sợ hắn đã lớn tiếng mắng cho một chặp rồi. Nhưng khi ánh mắt hắn rơi lên văn kiện trước mặt, chút ý nghĩ dạy bảo phó chủ nhiệm đã không còn, tất cả tinh lực đều tập trung trên văn kiện trước mắt:
- Ủa, là văn kiện phê bình sai lầm gì sao?
Trên văn kiện có ghi một dòng chữ: "Thông báo về việc phê bình đồng chí Tiết Nhất Phàm!" Bàng Đức Minh đọc qua mà cảm thấy trong lòng run lên, khối chính quyền phê bình Tiết Nhất Phàm làm gì? Hắn cảm thấy rất nghi ngờ, cũng bất chấp đang họp ban ngành mà cầm văn kiện lên xem.
Các vị thành viên ban ngành thấy Bàng Đức Minh chú ý đến văn kiện kia như vậy, thế là không khỏi cảm thấy bị thu hút. Cả đám yên lặng nhìn trưởng phòng Bàng Đức Minh, không biết có chuyện gì xảy ra.
Vài phút sau Bàng Đức Minh đặt văn kiện lên bàn, hắn trầm ngâm một lát rồi bấm số điện thoại, khi điện thoại được nối thông thì trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Chủ nhiệm Tôn, anh có bận rộn gì không? Tôi là trưởng phòng Đức Minh.
Bàng Đức Minh đã hoàn toàn không còn là một người cực kỳ uy thế giống như trong đơn vị, bây giờ hắn cực kỳ khiêm tốn.
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Bàng Đức Minh chợt cười lớn nói:
- Chủ nhiệm Tôn, lúc này tôi cũng không nắm được hướng gió, thế cho nên tranh thủ thời gian xin chỉ thị của lãnh đạo, vừa rồi văn phòng khối chính quyền thành phố có phát xuống một văn kiện, nó thật sự làm cho tôi cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này đám người Bạch Hiểu Cường thật sự cảm thấy rất tò mò, cũng đã hiểu thân phận của chủ nhiệm Tôn, cả đám chăm chú vểnh tai lên nghe, nhìn chằm chằm vào lãnh đạo.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ điện thoại của Bàng Đức Minh quá cao cấp, bọn họ tuy lắng nghe nhưng cũng không có được chút tin tức gì, nhưng lại có một điều bọn họ cảm nhận được chính là vẻ mặt của trưởng phòng thật sự không bình thường.
- Vâng, cảm ơn anh, ngày nào đó anh rảnh, tôi sẽ mời anh làm vài ly cho vui.
Bàng Đức Minh khách khí nói vài câu với đầu dây bên kia thì cúp điện thoại.
Đám cán bộ lãnh đạo của phòng lao động thương binh xã hội biết lúc này tâm tình của trưởng phòng rất không vui, thế cho nên cũng không ai dám mở miệng, đỡ rơi vào tình huống nói năng không cẩn thận mà biến thành bia ngắm phát tiết của Bàng Đức Minh.
- Chủ nhiệm Lý, hai ngày qua anh có liên hệ với thư ký của chủ tịch Vương không? Vì sao chủ tịch Vương còn chưa đến phòng lao động thương binh xã hội chúng ta kiểm tra thị sát?
Bàng Đức Minh trầm ngâm một lát rồi đưa mắt nhìn vị chủ nhiệm văn phòng.
Viên chủ nhiệm văn phòng thấy Bàng Đức Minh đặt câu hỏi đầu tiên với mình, hắn cũng không dám chậm trẽ mà nhanh chóng dùng giọng cung kính nói:
- Cục trưởng Bàng, những ngày nay hầu như đều gọi điện thoại cho thư ký Triệu, thế nhưng thư ký nói rất khách khí, chỉ là kết quả lại không làm cho người ta hài lòng. Anh ấy nói thời gian này chủ tịch Vương rất bận, thật sự không có thời gian đến thị sát phòng lao động thương binh xã hội chúng ta.
- Chủ nhiệm Lý, không phải tôi nói với anh rồi sao? Tôi nói anh liên lạc, anh liên lạc như vậy à? Anh không biết động não nghĩ biện pháp sao? Anh gọi điện thoại đến thì sự việc sẽ thành sao?
Bàng Đức Minh vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
"Không phải ngài nói chỉ dùng điện thoại liên lạc thôi sao? Tôi cũng chỉ làm theo ý ngài mà thôi."
Chủ nhiệm Lý tuy cực kỳ uất ức nhưng vì là một cấp dưới nên chỉ có thể im lặng cúi đầu mà thôi.
Chủ nhiệm Lý tuy còn trẻ nhưng cũng không phải một tên thanh niên vừa tiến vào công tác trong đơn vị ban ngành, hăn biết rõ một quy củ: Thân là chủ nhiệm văn phòng, nhiệm vụ của hắn là phục vụ lãnh đạo. Trên thế giới này có nhiều kinh nghiệm liên hệ với lãnh đạo, nếu làm tốt thì sẽ thuận buồm xuôi gió, nếu đắc tội với lãnh đạo thì rõ ràng để lại hậu hoạn, biết đâu chỉ vì chút vấn đề này mà chính mình sẽ bị lãnh đạo ép cho sống dở chết dở.
Làm thuộc hạ thì quan trọng nhất là khôn khéo, đưa đẩy, làm tốt công tác.
Nếu có phiền toái, tuyến dưới phải xông trận, anh cũng phải tiến lên nhận trách nhiệm cho lãnh đạo mà không chút do dự; tất nhiên nếu đối mặt với thành tích và vinh dự, anh phải chú ý một nguyên tắc, chú ý đại cục; nếu không có sự chỉ đạo của lãnh đạo, không có ý chỉ của lãnh đạo, nào có cục diện tốt như vậy?
Nếu cứ theo logic như vậy, một cấp dưới đúng nghĩa phải nhớ một điều: Công lao là của lãnh đạo, nếu có sai sót thì chỉ có thể là thuộc hạ bất lực mà thôi.
Đợi đến khi Bàng Đức Minh phát tiết xong thì chủ nhiệm Lý Hội Chiến mới nơm nớp lo sợ đứng lên, lại dùng giọng lo sợ như học sinh tiểu học nói:
- Trưởng phòng Bàng, tôi phải đến văn phòng khối chính quyền thành phố xin chỉ thị của thư ký Triệu.
Bàng Đức Minh khẽ gật đầu, hắn phất tay tỏ ra mất kiên nhẫn với chủ nhiệm Lý, sau đó chờ cho chủ nhiệm Lý đi đến cửa phòng thì mới nói:
- Ôi, chút chuyện nhỏ đó anh cũng không làm được, thôi thì để tôi liên lạc sẽ hay hơn.
Chủ nhiệm Lý thật sự rất không thích những nhiẹm vụ như vậy, vì như thế chẳng khác nào cực kỳ hạ thấp tư thái của mình, rất chán nản, làm cho người ta cực kỳ bức bối. Chính mình là chủ nhiệm văn phòng của phòng làm việc, tất nhiên cũng phải có tự tôn, mình đã không thích thì trưởng phòng Bàng sẽ thế nào? Bây giờ trưởng phòng muốn tự mình xử lý vấn đề, điều này đã chứng tỏ sự việc quá quan trọng.
Chủ nhiệm Lý là một tâm phúc của trưởng phòng Bàng, tất nhiên hắn biết rõ lãnh đạo bây giờ nóng lòng muốn liên lạc với thư ký Triệu là có ý đồ. Lý Hội Chiến đã liên hệ với trưởng phòng Bàng nhiều năm, bây giờ lãnh đạo muốn tìm gặp thư ký Triệu, đó rõ ràng là ông say không phải vì rượu, lãnh đạo chỉ muốn tiếp xúc với vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi sau lưng thư ký Triệu mà thôi.
Sớm biết sự việc như vậy thì trước đó náo loạn làm gì?
Nếu trước đó Bàng Đức Minh không giở trò, tìm đủ mọi cách để chối bỏ hành động kiểm tra thị sát của chủ tịch Vương, bây giờ sao lại rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy? Lúc này lại tỏ ra hối hận, điên cuồng chạy đến nịnh bợ người ta, dán mặt nóng lên mông lạnh, đúng là không ra gì.
- Bây giờ tôi tuyên bố vài quyết định, tuy tết đến gần nhưng phòng lao động thương binh xã hội cũng không được thả lỏng công tác, tất cả thành viên ban ngành đều phải nắm bắt thật chặt khối công tác của mình. Ngày mai ban giám sát sẽ tiến hành kiểm tra định kỳ, nếu phát hiện người nào không đặt mình đúng vị trí công tác, không chịu bỏ lực ra công tác, như vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.
Bàng Đức Minh dùng giọng trầm bổng tuyên bố làm cho đám thành viên ban ngành ngồi trong phòng họp chỉ có thể tỏ ra cực kỳ nghiêm túc. Nhưng lúc này trong lòng bọn họ đang liên tục chửi chó má, dù sao cũng sắp tết nhất đến nơi, mọi người còn phải lo chuẩn bị, anh trói buộc mọi người như vậy, rõ ràng là làm cho mọi người khó xử. Bạch Hiểu Cường là người thân thuộc với Bàng Đức Minh, hắn vừa ghi chép vừa dùng dư quang khóe mắt nhìn sang lãnh đạo, đặc biệt là văn kiện trước mặt lãnh đạo, khi ánh mắt hắn nhìn thấy người khởi thảo văn kiện là Vương Tử Quân, hắn giống như bị một gáo nước lạnh đổ vào đầu, xem như chỉ nhìn qua đã hiểu rõ tất cả.
Vương Tử Quân đứng trên tầng mười bảy nhìn tuyết rơi ngoài trời, trong lòng hắn chợt xuất hiện nhiều ý nghĩ.
Đến hai mươi tháng chạp thì đã xem như sắp tết, nhưng lúc này đơn vị ban ngành thành phố Đông Bộ cũng không được rảnh rỗi. Dưới sự dẫn dắt của bí thư Tiết Diệu Tiến và chủ tịch Nhâm Xương Bình, đoàn người Vương Tử Quân đến thủ đô, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi các nhân sĩ của thành phố Đông Bộ ở thủ đô.
Tiệc và thiếp mời đã được các nhân viên công tác trú kinh của thành phố Đông Bộ sắp xếp xong, công việc của nhóm người Vương Tử Quân chính là nâng ly cạn chén với đám người quê ở thành phố Đông Bộ đang ở thủ đô, coi như tăng tiến cảm tình.
- Chủ tịch Vương, anh có bận rộn gì không?
Tiếng gõ cửa vang lên, một người phụ nữ hơn ba mươi có vài phần quyến rũ khẽ đi đến gian phòng của Vương Tử Quân rồi dịu dàng lên tiếng.
Đây là phó chủ nhiệm khu trú kinh của thành phố Đông Bộ, tên là Dương Hề Hề. Người phụ nữ này có bộ dạng rất khá, bộ ngực căng cứng như hai quả núi, cặp mông tròn lẳng, đi lại phô bày dường cong rất rõ ràng, hai mắt long lanh trong trẻo giống như có cá bơi bên trong. Điều khó có được chính là ánh mắt của Dương Hề Hề cũng không ngả ngớn và khiêu khích, ánh mắt rất có chất lượng, điều này làmn cho Vương Tử Quân không sinh ra phản cảm.
Khi đến thủ đô và được nghênh đón thì Vương Tử Quân gặp mặt người phụ nữ này một lần, tuy lúc này không biết người phụ nữ này đến tìm mình với mục đích gì, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn cười nói:
- Chủ nhiệm Dương, có chuyện gì sao?
- Tôi đến xem chủ tịch Vương có gì cần phân phó hay không? Vì bữa tiệc hôm nay mọi người đều phải đi ra ngoài, chiêu đãi lãnh đạo sẽ khó thể nào không có chỗ sơ hở. Tôi biết rõ các vị lãnh đạo thành phố đều là người một nhà, vì vậy nếu có gì không như ý thì sẽ rộng lượng tha thứ cho chúng tôi, nhưng chúng tôi là cấp dưới cũng không dám làm qua loa cho xong chuyện, cần phải đề cao công tác.
Dương Hề Hề nói bằng âm thanh khá mềm nhũn, trong giọng nói có chút quyến rũ, nghe vài tai làm cho người ta sinh ra cảm giác ngưa ngứa.
Vương Tử Quân dù có tâm tư tránh xa loại phụ nữ thế này nhưng vẫn phải có chút biểu hiện, hắn cười phất tay nói:
- Thái độ công tác của chủ nhiệm Dương thật sự đáng giá khẳng định, nên đề xuất khen ngợi. Cô cứ bận rộn đi, nếu có gì tôi sẽ nói ngay.
Dương Hề Hề đi vào phòng của Vương Tử Quân chủ yếu là muốn quen mặt lãnh đạo, bây giờ cán bộ khu trú kinh đều vây quanh Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình, nàng biết mình không thể chiếm được chỗ tốt gì từ phía hai vị lãnh đạo kia, thế cho nên chỉ có thể đi lối tắt về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân là một vị phó chủ tịch thường vụ nắm công tác văn phòng, tất nhiên khu trú kinh cũng nằm tron phạm vi của hắn. Lúc này Dương Hề Hề đến ra mắt hắn, tất nhiên đang muốn tạo ra ấn tượng tốt cho lãnh đạo chủ quản.
- Cám ơn chủ tịch Vương đã thông cảm.
Dương Hề Hề giống như căn bản không nghe thấy lời nói của Vương Tử Quân, nàng thấy ly trà của chủ tịch Vương chỉ còn một nửa thì nhanh chóng châm trà rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tối nay cần phải uống nhiều rượu, không bằng trước khi mở tiệc ngài kiếm chút gì đó ăn vào, nếu để bụng rỗng sẽ rất dễ say.
Vương Tử Quân thật sự không mạnh mẽ ở phương diện uống rượu, mà hắn lại là một vị phó chủ tịch thường vụ, thế nên sẽ không thể nào từ chối được tiệc rượu vào lúc này, hắn sảng khoái đồng ý:
- Vậy thì ăn chút gì đó đơn giản, chút nữa chuẩn bị ứng chiến.
Dương Hề Hề thấy Vương Tử Quân đồng ý lời đề nghị của mình thì gương mặt có chút vui vẻ, nàng hỏi rõ khẩu vị của Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng của lãnh đạo.
Vương Tử Quân bị Dương Hề Hề quấy rối cũng không còn tâm tư ngắm cảnh, hắn lấy điện thoại ra xem, thấy còn sớm thì bấm số của Mạc Tiểu Bắc. Thế nhưng hắn nhanh chóng thất vọng: Không thể gọi được cho nàng.
Vương Tử Quân tắt máy mà định gọi số điện thoại cố định, nhưng cuối cùng hắn cũng dừng lại, vì tối nay cũng không có thời gian, thôi thì để ngày mai hãy đến tìm vợ.
Mười phút sau Dương Hề Hề bưng đến một mâm thức ăn khá tinh xảo, bên trong có bốn món, có thêm một dĩa cải muối, nhìn qua rất nhẹ nhàng thoải mái.
- Chủ tịch Vương, vì vội vàng cũng không có gì ngon, chỉ chú trọng đơn giản thôi.
Dương Hề Hề bày thức ăn lên bàn nhỏ trong phòng, sau đó đưa đến một chiếc khăn nóng.
Vương Tử Quân cũng không từ chối sự tiếp đãi nhiệt tình của Dương Hề Hề, tuy hắn không hiểu rõ ràng lai lịch của nàng, nhưng nếu có người chủ động dựa vào thì hắn cũng căn bản không tỏ ra quá khắt khe, không quá khó khăn. Hắn là một lãnh đạo, nếu lúc nào cũng để cho thuộc hạ né tránh thì đó mới là thất bại.
- Chủ nhiệm Dương, chị đến khu thường trú thủ đô được mấy năm rồi.
Vương Tử Quân vừa uống canh vừa hỏi Dương Hề Hề.
- Từ khi xây dựng khu thường trú ở thủ đô thì tôi đã có mặt, có lẽ đã hơn ba năm rồi.
Dương Hề Hề khẽ nắm hai bàn tay lại với nhau rồi nói với Vương Tử Quân.
- Chủ nhiệm Dương công tác ở đây, vậy gia đình sắp xếp thế nào?
Vương Tử Quân hỏi những câu rất kiểu cách đúng như những gì lãnh đạo cần quan tâm đến thủ hạ của mình.
- Chồng tôi làm kinh doanh nhỏ ở thủ đô, cũng không chết đói được, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng có thể lo cho bản thân.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comDương Hề Hề thuận miệng nói vài câu liên quan đến tình huống gia đình, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, trong các vị khách đến dự tiệc hôm nay, uống rượu mạnh nhất chính là vụ trưởng Lý của bộ tài chính. Nếu ngài gặp phải anh ấy thì nên chú ý, cẩn thận lại uống say.
Dương Hề Hề còn vừa nói đã làm cho Vương Tử Quân sinh ra hứng thú, hắn cũng có một phần danh sách nhân viên tham gia bữa tiệc vào ngày hôm nay, nhưng có danh sách nhưng muốn biết đó là những ai và cấp bậc thế nào thì cũng không phải dễ dàng.
- Thế nào, anh ấy uống rượu tốt lắm sao?
Vương Tử Quân thuận tay gắp một miếng thức ăn rồi nói.
- Vụ trưởng Lý có tửu lượng bình thường nhưng tích cách hào sảng, thích uống ly lớn, ăn thịt miếng lớn, năm ngoái chủ tịch Tôn từng bị anh ấy ép cho quá chén.
Dương Hề Hề khẽ nhăn mày rồi nói:
- Chủ tịch Vương nếu không thích uống thì nên tránh xa anh ấy, người này nếu quấn lấy ai thì khó buông tha.
Vương Tử Quân khẽ đặt đữa xuống:
- Tôi đến đã xem qua danh sách, anh Trần có tham gia bữa tiệc này không?
Vương Tử Quân tuy nói ra hai chữ anh Trần nhưng Dương Hề Hề lại biết nó đại biểu cho ai, nàng có chút trầm ngâm rồi nói:
- Bình thường anh Trần sẽ không đến, dựa theo quy củ những năm qua, đều là bí thư Tiết tự mìnhh đến thăm hỏi anh Trần...