Một con hẻm nhỏ vắng vẻ, một căn nhà ba tầng vững chải bên cạnh một hàng trúc xanh mướt.
Nơi đây thật sự là một quán trà rất có hương vị, trên tấm biển hiệu không biết đã trải qua bao mưa gió có ghi bốn chữ: "Quán trà Lâm Vãn!"
- Chủ tịch Vương, mời anh đi bên này.
Vương Tử Quân đi đến trước cửa quán thì tên thanh niên luôn đi cạnh Đổng Quốc Khánh tiến lên nở nụ cười tiếp đón. Vương Tử Quân thật sự không biết tên của người này, hắn mỉm cười bắt tay với đối phương, sau đó đi theo chỉ dẫn của người kia đi lên một gian phòng ở lầu hai.
Gian phòng này không lớn, Đổng Quốc Khánh đang nhàn nhã ngồi uống trà bên trong, nước được đun sôi phì khói ầm ầm, không gian như được bao phủ trong khói sương, làm cho gian phòng tăng thêm vài phần hư ảo.
- Chủ tịch Vương, mời anh đi sang bên này.
Đổng Quốc Khánh thật sự không còn chút cảm giác say, hắn đứng lên chỉ vào vị trí bên cạnh mình, tỏ ý mời Vương Tử Quân ngồi xuống.
Vương Tử Quân cũng không khách khí, hắn ngồi xuống bên cạnh Đổng Quốc Khánh rồi cười nói:
- Trưởng phòng Đổng, ngài thạt sự rất có nhã hứng, sau khi uống rượu thì tìm một quán trà đẹp như thế này để thưởng thức, thật sự thần tiên cũng kém ngài.
Đổng Quốc Khánh cầm ấm trà châm nước cho Vương Tử Quân rồi nói:
- Quán trà Lâm Vãn này chính là chốn cũ của tôi, năm xưa khi tôi công tác ở thành phố Đông Bộ, khi không có việc gì thường đến đây uống trà. Hôm nay uống vào chút rượu, cũng muốn đến xem quán trà còn mở cửa hay không, may mà nơi này không làm tôi thất vọng. Nhưng nếu uống trà một mình thì thật sự có chút cô độc, thế nên mới mời chủ tịch Vương sang uống trà cùng một ông lão như tôi cho vui.
- Trưởng phòng Đổng đang tuổi tráng niên, nếu ngài là một ông lão thì cũng không biết có bao nhiêu cán bộ ở thành phố Đông Bộ không biết nên gọi mình là gì.
Vương Tử Quân khẽ nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn cười dùng giọng nịnh nọt nói với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh rất thỏa mãn với lời nịnh nọt của Vương Tử Quân, tuy hắn biết rõ những lời kia thật sự không thể coi là thật.
Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng không tiếp tục dây dưa ở phương diện này, ha ha cười nói:
- Tử Quân, khi cậu mới đến thành phố Đông Bộ, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể đứng vững bàn chân. Cũng không ngờ những ngày qua cậu không những mở ra cục diện của mình, lại biến thành một tồn tại không nhỏ ở thành phố Đông Bộ, tôi thật sự bội phục cậu ở điểm này.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Trưởng phòng Đổng, ngài như vậy là quá đề cao tôi rồi, sở dĩ có thể mở ra cục diện cũng là nhờ lãnh đạo quan tâm, được các đồng chí giúp đỡ, nếu không chỉ dự vào một mình tôi thì không được gì.
Đổng Quốc Khánh rất tán thưởng sự khiêm tốn của Vương Tử Quân, trẻ tuổi mà có thể thắng không kiêu không nóng nảy như vậy, hèn gì có thể nhanh chóng mở ra cục diện ở thành phố Đông Bộ. Bộ hạ cũ của hắn cũng rất tôn sùng Vương Tử Quân, vì thế có thể thấy mình mời Vương Tử Quân đến đây uống trà cũng không sai.
- Chủ tịch Tử Quân, cậu đã công tác ở thành phố Đông Bộ một thời gian, chắc chắn cậu cung đã ý thức được những vấn đề tồn tại ở nơi đây. Bây giờ tỉnh ủy cử tổ công tác của chúng tôi xuống Đông Bộ, trong mắt rất nhiều người thì chúng tôi chính là những kẻ đến gây phiền toái, nhưng thực tế thì tôi cảm thấy chúng tôi chỉ đến trợ giúp đồng chí bí thư Diệu Tiến triển khai mở rộng công tác mà thôi.
Đổng Quốc Khánh tuy nói không quá lớn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mặt Vương Tử Quân, giống như muốn tìm ra được thứ gì đó từ trên mặt đối phương.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng có chút gây sự của Đổng Quốc Khánh, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh. Đến khi Đổng Quốc Khánh nói xong thì hắn mới trầm giọng nói:
- Tôi hiểu chuyện này, tôi cảm thấy dù là Tiết Nhất Phàm và Lý Khang Lộ gây ra bao nhiêu nhiễu loạn, chúng ta cũng đều phải xem sự phát triển của thành phố Đông Bộ làm trọng.
- Cậu nói rất đúng, tỉnh ủy cũng có ý này, càng là lúc này thì chúng ta càng cần phải đoàn kết để đối phó với tất cả vấn đề phát sinh.
Đổng Quốc Khánh nâng lyy trà lên làm một ngụm rồi nói tiếp:
- Bây giờ với tình huống của thành phố Đông Bộ thì cái cần nhất chính là đoàn kết, chỉ có đoàn kết ban ngành mới có thể đưa thành phố Đông Bộ thoát khỏi tình huống khốn đốn, cũng chỉ có đoàn kết đội ngũ mới có thể đưa thành phố Đông Bộ phát triển về phía huy hoàng.
Đổng Quốc Khánh liên tục nói hai chữ đoàn kết, tất nhiên nó có ý nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết. Đoàn kết ban ngành, đoàn kết đội ngũ, tất cả đều rất cần thiết, lúc này Đổng Quốc Khánh lại nói ra cả hai, chứ không phải là một bí thư thị ủy như Tiết Diệu Tiến.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Trưởng phòng Đổng, tôi hiểu ý của ngài, chỉ cần chúng ta cùng ra sức, tôi tin tưởng tất cả khó khăn chỉ là tạm thời, ngày mai thì thành phố Đông Bộ sẽ càng thêm huy hoàng hơn.
- À, tôi cũng tin tưởng như vậy.
Hai mắt Đổng Quốc Khánh chợt lóe lên, sau khi châm trà cho Vương Tử Quân thì hắn cũng không tiếp tục bàn về vấn đề này, lại chuyển dời chủ đề lên kinh nghiệm công tác của hắn ở thành phố Đông Bộ vào thời điểm trước kia.
- Chủ tịch Tử Quân, cậu biết vì sao quán trà này lại lấy tên là Lâm Vãn không?
Đổng Quốc Khánh nâng ly trà lên, sau đó mở miệng dùng giọng có chút thần bí nói.
Vì sao gọi là quán trà Lâm Vãn? Vương Tử Quân chợt có một ý nghĩ trong đầu, hắn cười nói:
- Không phải dựa vào sở thích ngồi lên chiếc xe Lâm Vãn của thủ tướng đấy chứ?
- Ha ha ha, cậu cũng phạm vào sai lầm giống như tôi năm xưa. Khi xưa tôi đến nơi này cũng có ý nghĩ như cậu, nhưng đáp án lại khác. Tôi nói cho cậu biết, chỗ này sở dĩ gọi là quán trà Lâm Vãn, vì chủ nhân của nó tên là Lâm Vãn.
Vương Tử Quân dù thế nào cũng không ngờ lại có một đáp án như vậy, hắn không khỏi gãi gãi đầu nói:
- Thậm chí có chuyện này sao? Thật sự khó ngờ.
Sau khi châm thêm ba lượt nước thì bình trà đã nhạt, hai bên nói chuyện thêm nửa giờ, sau đó Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh cùng rời khỏi quán trà Lâm Vãn. Khi bắt tay rời đi, Đổng Quốc Khánh giữ chặt tay Vương Tử Quân nói:
- Đoàn kết là con đường dễ đi nhất.
Tuy lên xe nhưng Vương Tử Quân vẫn suy nghĩ về lời nói của Đổng Quốc Khánh, ý nghĩa của nó là gì thì hắn hiểu rất rõ, nhưng nếu thật sự đi theo đúng ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, hắn thật sự làm không được.
Đổng Quốc Khánh là lãnh đạo tổ công tác của tỉnh ủy, lúc này đến thành phố Đông Bộ có thể nói là địa vị rất quan trọng. Nhưng bây giờ thành phố Đông Bộ vẫn là của bí thư Tiết Diệu Tiến, cũng không phải là địa vị của Đổng Quốc Khánh có thể so sánh được.
Lúc này Tiết Diệu Tiến cũng vì sự kiện Tiết Nhất Phàm mà rơi vào nguy cơ. Nếu nói Tiết Diệu Tiến như một con thuyền đang giữa muôn trùng sóng dữ thì Đổng Quốc Khánh rõ ràng là một con thuyền đang mạnh mẽ vượt trùng khơi. Vương Tử Quân nếu có thể dựa vào con thuyền của Đổng Quốc Khánh thì thật sự là chuyện tốt. Không thể nghi ngờ nếu có sự trợ giúp của đổng quốc khánh, sau này công tác của hắn sẽ càng thêm thuận lợi, địa vị ở thành phố Đông Bộ cũng càng thêm vững chắc.
Nhưng thật lòng thì Vương Tử Quân lại không chuẩn bị làm như vậy, tuy hắn biết như thế sẽ mang đến cho mình bao nhiêu chỗ tốt, nhưng hắn cũng biết chỉ cần mình dựa vào Đổng Quốc Khánh, như vậy say này công tác của mình sẽ phải xoay tròn theo đối phương.
Đây chính là phương diện mà Vương Tử Quân căn bản không thể nào tiếp nhận được.
Tầng số sáu của khu văn phòng thị ủy có vài phòng đặc biệt được mở ra để làm phòng làm việc cho tổ công tác, tuy tổ công tác đến thành phố Đông Bộ cũng không can thiệp nhiều, thế nhưng sự có mặt của tổ công tác cũng không khỏi làm cho khu thị ủy sinh ra bầu không khí đè nén.
Loại cảm giác này căn bản là không nhìn thấy, thế nhưng nó thật sự xuất hiện trong lòng mọi người.
Nếu so sánh chuyện tổ công tác tỉnh ủy đến thành phố Đông Bộ thì sự kiện tổng giám đốc Tiết Nhất Phàm tập đoàn Lam Hà là con gái của bí thư thị ủy và phó chủ tịch Lý Khang Lộ tham ô tài sản càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn. Nhưng lúc này phải chờ điều tra của ủy ban kỷ luật, trước đó căn bản không có tin tức gì chính xác, cũng vì vậy mà làm cho tin đồn bay đầy trời.
Trong tình thế như vậy thì Vương Tử Quân căn bản giống như không thấy và không quan tâm, hắn đi làm thì vẫn đi làm, có việc gì cần xử lý thì xử lý, căn bản không xem những sự việc kia có gì liên quan đến mình.
Vương Tử Quân uống trà ngon của Mạc Tiểu Bắc mang từ thủ đô đến cho mình, hắn khẽ duỗi tay. Loại trà này nếu bán trên thị trường sẽ có giá không rẻ nhưng hắn uống vào và thật sự khó cảm nhận được hương vị gì đặc biệt, nhưng vì đây là ý tốt của Mạc Tiểu Bắc, hắn tất nhiên cũng không thể biến lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ sói được.
- Chủ tịch, khu quy hoạch kỹ thuật cao bên kia đã xảy ra chuyện, vì vấn đề di dời giải tỏa àm phát sinh xung đột với hai thôn, một nhân viên công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao đã phải nhập viện.
Lý Cẩm Hồ chạy đến có chút vội vàng, hắn thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng báo cáo.
- Người thế nào?
Vương Tử Quân cũng kinh hoảng, bây giờ thành phố Đông Bộ giống như đứng trên đầu sóng ngọn gió ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ lại có chuyện xảy ra, thật sự nhà dột gặp mưa đêm.
- Người không có vấn đề, nhưng lúc này người thân của những người bị thương đang tụ tập ở trước cổng khối chính quyền thành phố, yêu cầu khối chính quyền phải cho bọn họ một câu trả lời rõ ràng.
Lý Cẩm Hồ xoa xoa bàn tay trầm giọng nói với Vương Tử Quân. Người đang vây quanh cổng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân nghe thấy vậy mà rơi vào trầm ngâm. Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, khu quy hoạch kỹ thuật cao chính là hạng mục do chính một tay bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến thúc đẩy phát triển, chủ nhiệm Trương Đảo Long của khu quy hoạch kỹ thuật cao lại là ái tướng của bí thư Tiết Diệu Tiến. Trước đó vì muốn đẩy Trương Đảo Long lên vị trí chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao thì bí thư Tiết Diệu Tiến đã từng tiến hành một lần thỏa hiệp với Vương Tử Quân.
Bây giờ Tiết Diệu Tiến tuy vẫn là bí thư thị ủy nhưng lực ảnh hưởng ở thành phố Đông Bộ đang giảm xuống rất thấp, vài ngày qua Đổng Quốc Khánh dẫn dội ngũ xuống thành phố Đông Bộ cũng giống như không muốn làm gì, nhưng đại đa số cán bộ thị ủy đã coi Đổng Quốc Khánh là tồn tại cao nhất.
Vương Tử Quân nhìn qua cửa sổ thấy vài chục tên đàn ông mặc trang phục không đồng nhất đã tụ tập ở cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố, bọn họ đang giằng co với bảo vệ. Dù đứng quá xa không thấy rõ tình hình thực tế, nhưn chỉ cần nhìn động tác của đôi bên cũng có thể thấy nhóm đàn ông phía bên kia rất kích động.
- Tút tút tút.
Khi Vương Tử Quân đang định tiến thêm một bước hỏi Lý Cẩm Hồ xem tình huống rốt cuộc là thế nào, đột nhiên điện thoại vang lên. Lý Cẩm Hồ nghe máy, chợt thấy bên trong truyền ra âm thanh của thư ký trưởng Đào Chính Đào.
- Chủ tịch Vương có đó không?
Đào Chính Đào trao đổi hai câu ngắn gọn với Lý Cẩm Hồ, thế là Lý Cẩm Hồ đưa điện thoại sang cho Vương Tử Quân, Đào Chính Đào lại nói:
- Chủ tịch Vương, chủ tịch Nhâm muốn đối thoại với quần chúng đến kêu oan ở cổng văn phòng khối chính quyền thành phố, anh ấy yêu cầu năm phút sau các vị phó chủ tịch tập trung bên dưới.
- Tôi biết rồi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Đào Chính Đào, hắn lại rơi vào trầm ngâm. Chủ tịch đối thoại với quần chúng kêu oan, đây vốn là một việc cực kỳ bình thường, nhưng bây giờ Nhâm Xương Bình làm như vậy thì căn bản làm cho người ta tìm ra được hương vị không tầm thường.
Nhâm Xương Bình lúc này chỉ sợ cũng không đơn giản là đối thoại với quần chúng.
Khi Vương Tử Quân đang thầm suy nghĩ về mục đích của Nhâm Xương Bình, đúng lúc điện thoại lại vang lên. Lúc này người gọi điện thoại đến là La Hồng Chương. Từ sau khi Vương Tử Quân trợ giúp La Hồng Chương đến nhận công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, La Hồng Chương có thể nói là cực kỳ thân cận với Vương Tử Quân, rất nhiều chuyện chỉ chú tâm dựa vào chủ tịch Vương.
La Hồng Chương lần này gọi điện thoại đến vì sự kiện dân chúng kêu oan, Vương Tử Quân căn cứ vào những báo cáo của La Hồng Chương để biết rõ vài vấn đề. Khu quy hoạch kỹ thuật cao muốn triển khai mở rộng và phát triển mạnh hơn, người đứng đầu là Trương Đảo Long họp ban ngành và cho ra quyết định cưỡng chế đối với những hộ dân bấy lâu nay không chịu di dời giải tỏa, thế là phát sinh xung đột lần này.
Sau khi nghe xong báo cáo của La Hồng Chương thì Vương Tử Quân cũng không bày tỏ thái độ, hắn đơn giản nói một câu tôi biết rồi, sau đó tắt điện thoại.
La Hồng Chương gọi điện thoại đến mất hơn ba phút, khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của mình, hắn đã thấy Nhâm Xương Bình đang đứng ở dưới lầu. Bên cạnh Nhâm Xương Bình chính là phó chủ tịch Trình Hiểu Bình chủ quản khu quy hoạch kỹ thuật cao, vẻ mặt của chủ tịch Trình cực kỳ bình tĩnh và nghiêm túc.
Sau khi phát sinh xung đột vào hai ngày trước thì Nhâm Xương Bình bắt đầu cố ý lôi kéo vị phó chủ tịch nữ duy nhất trong ban ngành khối chính quyền là Trình Hiểu Bình. Hơn nữa Trình Hiểu Bình lại rất tích cực đáp lại lời lôi kéo của Nhâm Xương Bình, hai người có thể noi là tâm đầu ý hợp, mối quan hệ gần đây rất mật thiết.
- Chủ tịch Tử Quân, Trương Đảo Long này thật sự quá mức ẩu tả, chuyện lớn như vậy mà không báo cáo với chủ tịch chủ quản, trực tiếp ra tay, thật sự không có tố chất kỷ luật.
Nhâm Xương Bình thấy Vương Tử Quân đi xuống thì trầm giọng nói ngay.
"Vô tổ chức kỷ luật!"
Vương Tử Quân nghe rõ lời bình của Nhâm Xương Bình, hắn thầm nghĩ những lời rõ ràng là nói về phía bí thư Tiết Diệu Tiến, rõ ràng bây giờ Trương Đảo Long thật sự khó sống khi lọt vào tay chủ tịch Nhâm Xương Bình.
- Chủ tịch Nhâm, sự kiện này xảy ra thì chúng ta phải cho Trương Đảo Long một bài học, chuyện lớn như vậy mà không báo cáo cho lãnh đạo, rõ ràng không xem đảng ủy chính quyền ra gì.
Trình Hiểu Bình đứng bên cạn Nhâm Xương Bình cũng dùng giọng cực kỳ căm phẫn nói.
Khi ba người nói chuyện thì phó chủ tịch Chúc Vu Bình từ trên lầu đi xuống, lúc này ngoài phó chủ tịch chủ quản tài chính là Lưu Nham Phú không có mặt thì các vị phó chủ tịch khác đã đến đông đủ.
Lúc nà ngoài cổng văn phòng khối chính quyền thành phố ngoài lực lượng bảo vệ còn có nhiều cảnh sát đứng chung quanh, vài cán bộ văn thư của văn phòng khối chính quyền đang tiến lên nói gì đó với người dân kêu oan.
- Trương Đảo Long kia không trả tiền cho chúng tôi, lại muốn phá nhà của chúng tôi, nếu chuyện này các người không cho ra câu trả lời phù hợp, chúng tôi sẽ kiên quyết không bỏ qua.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi với gương mặt đỏ bừng bừng đang lớn tiếng nói với nhân viên công tác.
- Đúng, tiểu tử ở nhà đánh bị thương, chuyện này nhất định phải làm cho ra lẽ.
- Chúng tôi không đi, nếu khối chính quyền không cho chúng tôi câu trả lời thích đáng, chúng tôi sẽ không đi.
Đúng lúc đám người đang ồn ào loạn xạ, chợt có ai lên tiếng chủ tịch thành phố đến, thế là tất cả ánh mắt đều tập trung về phía Nhâm Xương Bình.
- Các vị, tôi là Nhâm Xương Bình, mọi người có gì thì cứ từ từ nói, chỉ cần chúng tôi có vấn đề sẽ lập tức sửa chữa, quyết không để cho nhân dân chịu tổn thất.
Nhâm Xương Bình vừa nói xong thì bầu không khí vứa mới yên ắng đã trở nên náo nhiệt, một tên đàn ông hô lớn:
- Chủ tịch Nhâm, ngài nói rất hay, nhân dân chúng tôi có một vị quan như ngài thì thật sự quá phúc đức. Bây giờ khu quy hoạch kỹ thuật cao không những không trả tiền mà muốn cưỡng chế nhà cửa của chúng tôi, còn đánh người bị thương, chuyện này các người phải cho chúng tôi câu trả lời rõ ràng.
- Các vị hương thân, tôi đã biết nguyên nhân của sự kiện này, lúc này Nhâm Xương Bình tôi có thể nói cho mọi người biết, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, nếu phát hiện ra bất kỳ hiện tượng nào không đúng, trách nhiệm thuộc về ai thì kẻ đó phải gánh chịu, chúng tôi tuyệt đối không nương tay.
- Chủ tịch Nhâm nói như vậy thật sự rất tốt, nhưng tâm tư của anh ấy có lẽ không nằm ở phương diện này.
Trương Thông đứng bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, cũng xem như đáp lời Trương Thông.
Sau khi Nhâm Xương Bình tỏ thái độ thì dân chúng bắt đầu tản đi, lúc này gương mặt đầy nụ cười của Nhâm Xương Bình đã trở nên cực kỳ âm trầm.
- Trương Đảo Long này thật sự là coi trời bằng vung, Chính Đào, anh gọi điện thoại cho mời chủ nhiệm Trương đến đây, nói là tôi có chuyện cần nói với anh ấy.
Đào Chính Đào trước nay căn bản chưa từng chậm trễ với lời phân phó của chủ tịch Nhâm, lúc này cũng không ngoại lệ. Hắn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Đảo Long truyền lời của chủ tịch Nhâm Xương Bình.
Vì Nhâm Xương Bình muốn xử lý vụ này nên nhóm người Vương Tử Quân đều lục tục quay về phòng. Bây giờ Nhâm Xương Bình muốn khai đao với Trương Đảo Long, nhưng người mà Nhâm Xương Bình chĩa vào chính là bí thư Tiết Diệu Tiến.
- Chủ tịch Vương, lần này xem ra vị chủ tịch đại nhân của chúng ta đang từng bước ép sát.
Chúc Vu Bình trên đường về phòng của mình thì lắc lư đi vào phòng của Vương Tử Quân, hắn dùng một câu hai nghĩa nói.
Chúc Vu Bình trước nay rất ít khi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn là thường ủy thị ủy, trước nay đều có sự kiêu ngạo của mình. Trước kia hắn luôn tỏ ra tôn trọng một vị phó chủ tịch thường vụ có vị trí cao hơn mình trong hội nghị thường ủy, thế nhưng lại chưa từng đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Chúc Vu Bình không đến đã bày tỏ một thái độ rất rõ ràng.
Bây giờ Chúc Vu Bình lại đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa mời Chúc Vu Bình vào phòng ngồi xuống vừa cười nói:
- Anh Chúc, hôm nay anh đến rất đúng lúc, tôi vừa nhận được chút trà ngon từ một người bạn, chúng ta cùng nhau chia xẻ một chút.
Chúc Vu Bình thấy Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến lời nói của mình, thế là trong mắt lóe lên vài luồng sáng, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn không chút biến đổi, hắn nói:
- Chủ tịch Vương, anh đúng là người có phúc, hì hì, tôi đây cũng muốn nếm thử xem trà ngon của chủ tịch Vương là thế nào.
- Nếu nói về uống trà thì trong thành phố chúng ta chỉ có đồng chí Trương Đảo Long xem như có nghiên cứu rất sâu, nhưng kể từ khi anh ta đến công tác ở khu quy hoạch kỹ thuật cao thì chuyện uống trà cũng xem như hoang phế. Sự việc hôm nay nói trắng ra thì rõ ràng là anh ấy không may, chỉ tiêu của khu quy hoạch kỹ thuật cao là do thường ủy thị ủy định ra, nếu anh ấy kết thúc mà không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải gánh trách nhiệm. Bây giờ anh ấy dùng thủ đoạn có hơi mạnh một chút thì chủ tịch Nhâm lại không đồng ý, nếu chủ tịch Nhâm cứ như vậy thì sau này làm gì còn đồng chí nào tích cực công tác nữa?
Chúc Vu Bình lai tiếp tục chuyển dời chủ đề câu chuyện lên người của Trương Đảo Long, có thể thấy hắn rất muốn kéo giúp Trương Đảo Long một tay trước mặt Vương Tử Quân. Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, hắn thật sự thấy được ánh mắt của Chúc Vu Bình lóe lên chút chờ mong. Chúc Vu Bình chờ đợi cái gì? Không phải trong sự việc này còn có gì đó nữa sao? Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân trầm ngâm rồi nói:
- Chủ tịch Chúc, sự kiện khu quy hoạch kỹ thuật cao không phải vừa mới tiến hành điều tra sao? Tôi tin tưởng khối chính quyền thành phố sẽ có một ý kiến xử lý thích hợp nhất.
- Điều này tôi cũng tin tưởng, đúng như những gì chủ tịch Vương đã nói, kể từ khi Lý Khang Lộ gặp chuyện không may thì hệ thống xây dựng bây giờ thật sự là lòng người bàng hoàng, rất nhiều công tác đều không ra đầu ra đuôi. Tôi cảm thấy chủ tịch Lưu Nham Phú trông nom công tác tài chính có vẻ nhàn nhã, phải biết rằng nên gia tăng trọng trách cho anh ấy, nếu không chúng ta cứ bận rộn cả ngày mà anh ấy thì nhàn nhã dạo chơi cũng không được.
Chúc Vu Bình vừa cười vừa nói về chuyện phân công công tác của Lưu Nham Phú, dù nói về phương diện nào thì đều là chuyện tốt. Bây giờ Chúc Vu Bình muốn ném khối công tác của Lý Khang Lộ cho Lưu Nham Phú, tất nhiên là vì Vương Tử Quân đi rất gần với Lưu Nham Phú. nguồn TruyenFull.com
- Tôi tin tưởng năng lực của chủ tịch Nham Phú!
Vương Tử Quân khẽ cười cười với Chúc Vu Bình rồi nói. Chúc Vu Bình nói chuyện mười phút trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi cáo từ quay về phòng mình, đến khi về đến phòng thì trong lòng hắn vẫn chưa bình tĩnh. Hắn nghĩ đến nụ cười của Vương Tử Quân mà trong lòng đầy cảm giác không phục. Hai bên đều là thường ủy thị ủy, cùng là phó chủ tịch thành phố, dù hắn không phải là thường vụ nhưng lại công tác nhiều năm, Vương Tử Quân có vị trí trên hắn thì cũng phải thua kém về độ nặng. Vì thế mà trước nay Chúc Vu Bình luôn xem mình mạnh mẽ hơn Vương Tử Quân, nhưng nếu bây giờ so sánh với Vương Tử Quân thì hắn thật sự cảm thấy uất ức cho vị trí phó chủ tịch của mình. Hắn cố gắng điều hòa tâm tình của mình, sau đó cầm điện thoại lên bấm số, vài tiếng tút vang lên, điện thoại nối thông, đầu dây bên kia vang lên giọng nói vội vàng của Trương Đảo Long:
- Chủ tịch Chúc, sự việc kia thế nào rồi?