Mối quan hệ giữa các vị lãnh đạo trong một ban ngành là rất đặc biệt. Quan hệ giữa hai bên có đôi khi giống như một con thuyền, cần đồng tâm hiệp lực, cần phối hợp với nhau, cùng nhau yểm hộ; lại có đôi khi giống như xe, tuy lớp vỏ bên ngoài rất đẹp đẽ tươi mới nhưng động cơ bên trong lại rắc rối phức tạp, va đập vào nhau chan chát. Nhưng căn cứ vào quy củ truyện xấu bên trong không nên nói ra ngoài, thế nên tất cả đều cố găng nhẫn nại, biểu hiện thật sự hòa hợp êm ấm.
Trong phòng làm việc của Nhâm Xương Bình, Vương Tử Quân và Nhâm Xương Bình ngồi đối diện với nhau. Nhâm Xương Bình dù mỉm cười nhưng Vương Tử Quân lại thấy gương mặt đối phương quá nhạt nhẽo, giống như anh em cùng cha khác mẹ vậy.
Hạng mục trọng điểm chính là tự tay các thành phố báo cáo cho lãnh đạo tỉnh, không ngờ hạng mục nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản không thể nào hoàn thành lại có tên trong danh sách hạng mục trọng điểm, nếu như không có sự gật đầu của Nhâm Xương Bình là căn bản khó thể nào thông qua được.
Nhưng Vương Tử Quân tuy hiểu cũng không muốn đối thoại gay gắt với Nhâm Xương Bình, coi như mình và Nhâm Xương Bình ồn ào một trận cũng không có kết quả gì.
Mười phút sau Nhâm Xương Bình nhìn Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng mình với nụ cười tủm tỉm, hắn không khói nở nụ cười lạnh. Tuy Vương Tử Quân không ít lần cho hắn ăn quả đắng nhưng vị trí của hắn là thứ mà Vương Tử Quân không thể so sánh được. Tất cả đàn ông trở thành lãnh đạo đều rất giống nhau, bọn họ thật sự thích thao túng người khác, tất nhiên Nhâm Xương Bình cũng không phải ngoại lệ.
Nhâm Xương Bình bỏ phần văn kiện vừa đưa cho Vương Tử Quân xem xét vào trong cặp, hắn nhấc điện thoại gọi cho nhân viên thư ký của mình. Nửa phút sau Nhâm Xương Bình nở nụ cười nói vào trong điện thoại:
- Chào giám đốc Cát, tôi là Nhâm Xương Bình của thành phố Đông Bộ.
Nhà máy rượu Tân Nguyên chỉ là tên gọi thường, nó còn được gọi là tập đoàn Tân Nguyên. Vương Tử Quân đứng trước cánh cổng lớn đầy khí phách của tập đoàn Tân Nguyên, hắn nhìn năm chữ "nhà máy rượu Tân Nguyên" được viết khá lớn trên cổng, thế là không khỏi đánh giá nhà máy này lên vài phần.
Nhà máy rượu Tân Nguyên có thể cạnh tranh trong ngành sản xuất rượu cực kỳ tàn khốc, ngoài chất lượng rượu thì quan trọng bọn họ phải có lý niệm kinh doanh thật tốt. Trước khi tìm đến nhà máy rượu Tân Nguyên thì hắn đã tìm hiểu nhiều thông tin, hắn biết giám đốc Cát Trường Binh của nhà máy rượu Tân Nguyên là một người thật sự không thể nào coi thường, là một người cực kỳ giỏi và có năng lực. Cũng vì một người như vậy mà một nhà máy rượu quốc doanh gần như sắp đóng cửa lại có thể phát triển và đi đến thời điểm bây giờ.
Lúc này có thể để cho nhà máy rượu Tân Nguyên xây dựng công trình ở thành phố Đông Bộ, chủ yếu cần phải nhìn vào ý kiến của giám đốc Cát Trường Binh. Nếu Cát Trường Binh đồng ý thì tất cả xem như dễ nói, nếu giám đốc Cát cực lực phản đối, như vậy xem như không còn cách nào khác.
- Đồng chí, xin hỏi anh tìm ai?
Khi xe của Vương Tử Quân chạy đến cổng nhà máy rượu Tân Nguyên, một tên bảo vệ hơn bốn mươi chạy đến dùng giọng trịnh trọng hỏi.
Lý Cẩm Hồ từ trong xe đi ra nói:
- Chúng tôi là người của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, đã có hẹn trước với giám đốc Cát của các anh...
- Đã có hẹn trước? Sao tôi không nhận được thông báo từ phòng làm việc của giám đốc?
Tên bảo vệ dùng giọng đầy nghi ngờ nói một câu rồi tiếp tục:
- Các vị chờ chút, tôi đi liên lạc với văn phòng cái đã.
Lý Cẩm Hồ nghe thấy tên bảo vệ nói như vậy thì vẻ mặt có chút bức bối, dù đây không phải là thành phố Đông Bộ, thế nhưng bọn họ người ta chặn xe ngoài cửa, đồng thời vấn đề chính là trên xe còn có chủ tịch Vương. Đúng lúc hắn định vung tay gọi tên bảo vệ thì Vương Tử Quân đã khoát tay nói:
- Không có quy củ sẽ khó phát triển, cứ để người ta liên lạc hỏi han cái đã.
Khi tên bảo vệ ở cổng cầm lấy điện thoại, trên tầng cao nhất của tòa nhà thuộc nhà máy rượu Tân Nguyên có một cô gái mặc trang phụ công sở đến khẽ gõ cửa phòng giám đốc.
- Thưa giám đốc, vừa rồi bảo vệ ngoài cổng gọi điện thoại đến, nói là người của thành phố Đông Bộ đến gặp mặt... Truyện được copy tại
Truyện FULLDọng nói của cô gái rất dịu dàng dễ nghe, có lẽ chỉ là người Giang Nam mới có chất giọng mượt mà như vậy.
Trong một gian phòng rộng hơn trăm mét vuông, một người đàn ông hơn bốn mươi đang ngồi sau bàn làm việc xem xét văn kiện. Thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất trong văn phòng cũng không phải là bàn làm việc rất lớn, chính là một tấm ảnh lớn. Trong tấm ảnh chính là tổng giám đốc tập đoàn Tân Nguyên đang bắt tay cực kỳ nhiệt tình với bí thư tiền nhiệm của tỉnh ủy Sơn Nam Dương Độ Lục.
- Khối chính quyền thành phố Đông Bộ?
Người đàn ông nghe thấy những chữ này thì chợt nhớ đến cái gì đó, hắn nhanh tay lật qua lật lại văn kiện trước mặt, sau đó giống như nhớ ra điều gì nói:
- Nói với bọn họ hôm nay tôi bận, để bọn họ ngày mai hãy đến.
- Vâng!
Dù biết rõ hành trình của lãnh đạo nhưng cô thư ký đã quen thuộc phong cách làm việc của Cát Trường Binh, tất nhiên nàng sẽ không nói thêm dù chỉ một lời, nàng khẽ cười với Cát Trường Binh, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Cát Trường Binh không quan tâm đến cô gái bỏ đi, hắn tiếp tục nhìn lên văn kiện trước mắt, bộ dạng rất say sưa.
- Anh nói gì? Hôm nay giám đốc đã đi rồi sao? Nhưng anh ta hẹn gặp mặt chúng tôi vào hôm nay.
Lý Cẩm Hồ nghe thấy tên bảo vệ nói thì có chút tức giận.
Lần này người phụ trách liên lạc với phía nhà máy rượu Tân Nguyên chính là Lý Cẩm Hồ, trước đó đã nó rõ chín giờ gặp mặt giám đốc Cát Trường Binh. Vì thế vì đến kịp giờ, sáu giờ sáng bọn họ đã phải xuất phát từ thành phố Đông Bộ chạ đến nhà máy rượu Tân Nguyên, nhưng bây giờ đi đến nhà máy thì Cát Trường Binh lại đi mất rồi.
Điều làm cho Lý Cẩm Hồ cảm thấy tức giận chính là chúng tôi đến từ phương xa, giám đốc Cát Trường Binh kia lại đi ra ngoài, nhà máy có nhiều người nhưng cũng không ai muốn tiếp đãi. Bây giờ đối phương dùng giọng đông cứng nói Cát Trường Binh không có ở công ty, đây căn bản là xem thường và đùa giỡn bọn họ.
- Giám đốc của chúng tôi không có mặt ở đây...
Tên bảo vệ nhìn vẻ mặt tức giận của Lý Cẩm Hồ, lại thấy đối phương cứ đứng yên tại chỗ mà không bỏ đi, thế là tiếp tục nhắc lại một câu. Câu nói đã quá rõ ràng, giám đốc chúng tôi không có mặt ở đây, vì thế tốt nhất là các anh nên đi thôi.
- Cẩm Hồ, lên xe...
Vương Tử Quân ngồi trong xe nghe thấy rất rõ ràng, hắn thật sự có chút bức bối vì bộ dạng kiêu ngạo của đám người nhà máy rượu Tân Nguyên. Dù bức bối nhưng hắn đến để hợp tác, nếu náo loạn thì cũng không có gì là tốt với mình.
Lý Cẩm Hồ nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân, hắn biết rõ lúc này mình dù có tranh chấp với tên bảo vệ cũng không có ích gì, vì thế trầm giọng nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, đám người nhà máy rượu Tân Nguyên thật sự quá phận, tôi sẽ liên lạc với bọn họ.
Lý Cẩm Hồ nhanh chóng gọi điện thoại, hắn nói vài câu với đối phương rồi cúp điện thoại.
Triệu Quốc Lương căn cứ vào lời nói của Lý Cẩm Hồ để biết đám người nhà máy rượu Tân Nguyên cúp máy trước. Lý Cẩm Hồ là phó thư ký trưởng của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, là cán bộ có năng lực được Vương Tử Quân đề bạt, trong thành phố Đông Bộ căn bản không có mấy người dám cúp điện thoại của hắn.
Không ngờ bây giờ một tên trợ lý của nhà máy rượu Tân Nguyên dưới tình huống thất lễ lại cắt đứt điện thoại của Lý Cẩm Hồ, Triệu Quốc Lương nhìn vào tình huống này mà cảm thấy chuyến đi của chủ tịch Vương căn bản không được phía nhà máy rượu Tân Nguyên coi ra gì.
- Chủ tịch Vương, vi trợ lý Trần kia nói sáng mai giám đốc của bọn họ có hai mươi phút, yêu cầu chúng ta đến đúng giờ.
Lý Cẩm Hồ đặt điện thoại xuống rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Cẩm Hồ rồi nói:
- Nếu là như vậy thì chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ lại, ngày mai đi gặp vị giám đốc kia.
Nhìn bề ngoài thì Vương Tử Quân biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng thực tế thì hắn lại rất nén giận. Lần này hắn có thể nói là kích động mà đến nhưng thất vọng ra về, chỉ nhìn vào thái độ của nhà máy rượu Tân Nguyên, có thể thấy chính quyền thành phố Đông Bộ muốn kéo nhà máy rượu Tân Nguyên đến xây dựng cơ sở và hoạt động là không dễ dàng gì.
- Chủ tịch Vương, tôi có một người bạn học là phó chủ tịch quận này, anh xem tôi có nên liên lạc với anh ấy để sắp xếp gặp Cát Trường Binh?
Sau khi tìm được khách sạn thì Lý Cẩm Hồ đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Vậy thì anh liên lạc đi.
Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ nói chuyện với nhau, đúng lúc này chuông điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn nhin dãy số rồi nghe máy:
- Alo!
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Nhâm Xương Bình:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi là Nhâm Xương Bình, anh bên kia thế nào rồi, có được gặp giám đốc Cát Trường Binh không?
- Chủ tịch Nhâm, chúng tôi đến nhà máy rượu Tân Nguyên, nhưng bọn họ nói giám đốc Cát Trường Binh không có ở đấy, thế là chúng tôi chuyển cuộc hẹn sang ngày mai.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm rồi khẽ nói.
- À, chủ tịch Vương, Cát Trường Binh kia rất kiêu ngạo, thật sự không dễ tiếp xúc. Điều này tôi biết rất rõ, nhưng càng là như vậy thì càng yêu cầu chúng ta phải có thái độ khiêm tốn mà đối đãi với anh ấy. Dù sao người ta cũng là thần tài, chỉ cần bọn họ xây dựng nhà máy ở thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ tương đương nuôi trồng một con giống phát triển kinh tế cho chúng ta. Vì vậy dù là thế nào thì chúng ta cũng phải cố gắng chứng thực hạng mục đầu tư của nhà máy rượu Tân Nguyên...
Nhâm Xương Bình tuy vẫn nói rất bình tĩnh nhưng bên trong lại giống như có vài phần uy nghiêm và chỉ thị làm cho người ta không thể nào cò kè mặc cả. Đây rõ ràng là đang cố gắng gây ra áp lực cho mình, Vương Tử Quân nghĩ như vậy và thầm cười lạnh.
- Chủ tịch Nhâm cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định cố gắng hết sức để đàn phán với nhà máy rượu Tân Nguyên...
Sau khi nói lời đảm bảo với Nhâm Xương Bình, Vương Tử Quân hàn huyên thêm hai câu với chủ tịch Nhâm về công tác trong thành phố, sau đó ăn ý cúp điện thoại.
- Chủ tịch Vương, bạn học của tôi nói Cát Trường Binh này không phải là người dễ hẹn gặp mặt, anh ấy nói sẽ cố gắng hết sức cho chúng ta.
Khi Vương Tử Quân gọi điện thoại thì Lý Cẩm Hồ đã lại đi đến bên ngoài phòng, hắn chỉ cần nhìn vào những lời nói và biểu hiện của Vương Tử Quân thì đã biết chủ tịch Vương vừa gọi điện thoại với ai. Nhưng hắn là một thư ký trưởng hợp cách, hắn cũng không nhắc đến nội dung cuộc điện thoại vừa rồi của Vương Tử Quân, chỉ khẽ báo cáo với Vương Tử Quân về việc hẹn gặp mặt Cát Trường Binh.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Thay tôi cảm ơn anh bạn học của anh, nếu như hôm nay không thể sắp xếp được, như vậy chúng ta mời người ta một bữa cơm.
- Chủ tịch Vương, cũng không cần ngài mời cơm, bạn học cũ của tôi nghe nói ngài đến thì nhất định phải xin ngài một bữa cơm. Anh ấy nói rằng sẽ cố gắng tận tình địa chủ, kính mong được tiếp đón lãnh đạo.
Lý Cẩm Hồ xoa xoa bàn tay nói.
- Nếu người ta đã nhiệt tình như vậy, chúng ta sao lại không đi cho được?
Vương Tử Quân khẽ ngồi xuống ghế sa lông rồi nói:
- Người ta tất nhiên sẽ là chủ, chúng ta đi vào địa bàn của người ta, không phải là khách theo chủ sao?
Bạn học của Lý Cẩm Hồ tên là Hà Lộ Giang, vào lúc mười một giờ trưa thì hắn cùng Lý Cẩm Hồ đi đến phòng khách sạn của Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, chào mừng anh đến chỗ chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Hà Lộ Giang này có độ tuổi tương đồng với Lý Cẩm Hồ, dáng người không quá cao nhưng hai mắt đầy linh hoạt lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ lanh lẹ thông minh tháo vát. Sau khi Hà Lộ Giang đi vào cửa thì Vương Tử Quân đứng lên nói:
- Cũng không thể nói là kiểm tra chỉ đạo công tác, nếu không thì chủ tịch Đông Nhiễm của các anh sẽ nổi giận...
Khi gặp mặt Vương Tử Quân thì Hà Lộ Giang thật sự kinh hoảng, hắn tuy đã từng nghe nói đến cái tên Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không ngờ phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ lại trẻ tuổi như vậy. Khi Vương Tử Quân nhắc đến chủ tịch Đông Nhiễm thì chút chần chừ trong lòng hắn đã tan thành mây khói.
Tuy Vương Tử Quân thật sự quá trẻ so với sức tưởng tượng của Hà Lộ Giang, thế nhưng dù Vương Tử Quân có trẻ như thế nào cũng không thể cải biến được sự thật, đây chính là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Vương, tôi là bạn học cùng thời đại học của Lý Cẩm Hồ, khi đó hai người chúng tôi ở bên nhau còn lâu hơn cả anh ấy ở cùng với vợ. Anh ấy là phó thư ký trưởng của anh ở thành phố Đông Bộ, bây giờ đến đây cũng mong anh vung tay cho tôi làm phó thư ký trưởng, để cho tôi nếm thử chút hương vị làm thư ký trưởng là như thế nào.
Hà Lộ Giang là người giỏi ăn nói, chỉ nói vài ba câu đã làm tốt công tác kéo gần quan hệ với người đối diện.
Vương Tử Quân vừa nói chuyện với Hà Lộ Giang vừa thầm quan sát Lý Cẩm Hồ, phát hiện Hà Lộ Giang tuy thật sự có vài điểm láu cá, thế nhưng cũng có nhiều phương diện phù hợp với tính cách của mình.
- Chủ tịch Vương, tôi hiểu mục đích của ngài khi tìm đến nhà máy rượu Tân Nguyên, nhưng chuyện này thật sự không dễ làm. Giám đốc Cát Trường Binh của nhà máy rượu Tân Nguyên chính là một người cực kỳ vênh váo kiêu ngạo ở thành phố chúng tôi, đừng nói một phó chủ tịch quận như tôi, dù là chủ tịch hay bí thư quận cũng không được hắn coi ra gì, có chuyện gì xảy ra thì hắn đều trực tiếp báo cáo lên cho lãnh đạo thành phố.
Nói đến Cát Trường Binh thì Hà Lộ Giang tuy vẫn cười nhưng trên mặt lại có chút phẫn nộ, rõ ràng Hà Lộ Giang này cũng có chút bất mãn với thái độ của Cát Trường Binh.
Nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn nhảy vào, hắn chỉ lẳng lặng chờ Hà Lộ Giang nói tiếp.
- Đáng lý ra dựa theo chỉ thị của thành phố thì nhà máy phải được xây dựng nơi đây, thế nhưng Cát Trường Binh lại từ chối. Vì thế mà thành phố chúng tôi cũng có vài vấn đề khúc mắc với đám người nhà máy rượu Tân Nguyên, thế nhưng sau này vẫn phải chấp hành theo ý của bọn họ. Đối với nhà máy rượu của bọn họ, không chỉ là thành phố Đông Bộ của anh, các thành phố khác cũng cực kỳ tranh thủ hạng mục này.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, sau đó cùng hàn huyên với Hà Lộ Giang về nhà máy rượu Tân Nguyên. Mười phút sau Hà Lộ Giang đứng lên khỏi ghế sa lông rồi nói:
- Chủ tịch Vương, ngài đi đến thành phố chúng tôi từ sớm, cũng chưa có gì chiêu đãi. Bây giờ đã đến giờ ăn, hay là chúng ta đi tìm chút gì đó lấp bụng cái đã.
Vương Tử Quân đã cho ra quyết định, hắn cũng không từ chối lời mời của Hà Lộ Giang. Đám người nói vài câu khách khí, sau đó cùng nhau chuẩn bị bước ra cửa.
Hà Lộ Giang có thể nói cực kỳ coi trọng đám người Vương Tử Quân, tiếp đãi nhóm Vương Tử Quân trong một phòng xa hoa nhất của khách sạn, đủ mọi loại thức ăn được cá cô nhân viên phục vụ rất xinh đẹp bưng vào phòng.
- Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly, chúc anh thuận buồn xuôi gió trên hành trình đến thành phố chúng tôi...
Hà Lộ Giang cũng không tìm thêm người đến bồi rượu, sau khi mọi người ngồi vào vị trí của mình, hắn nâng ly rượu mời Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế chủ vị.
Vương Tử Quân cũng không thể không uống khi có người mời rượu, tuy tửu lượng của hắn chỉ là bình thường nhưng vẫn hào hứng bừng bừng uống rượu với Hà Lộ Giang.
Chủ nhân nhiệt tình thì tất nhiên bầu không khí bàn rượu sẽ vừa lòng đẹp ý, Vương Tử Quân uống vào hai ly dưới lời mời nhiệt tình của Hà Lộ Giang, dù cơ thể có chút bồng bềnh nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Sau khi mọi người dùng cơm no nê thì điện thoại của Hà Lộ Giang vang lên, lúc này miệng lưỡi của hắn thật sự không còn bao nhiêu gò bó, hắn tự nhiên nghe điện thoại.
- Alo, anh nói gì? Giám đốc Cát của các anh hôm nay không đi ra ngoài, ở trong công ty sao?
Giọng điệu của Hà Lộ Giang lúc này không khỏi được nâng cao lên một chút, mà giọng điệu như vậy của hắn thật sự làm chấn động màng tai đám người Vương Tử Quân.
Lý Cẩm Hồ gặp lại bạn cũ, tuy nắm chắc tửu lượng của mình nhưng cũng uống đến mức chóng mặt mơ hồ, thế nhưng bây giờ nghe được những lời của bạn học thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, cảm giác giật mình chợt xuất hiện, thế là đầu óc nhanh chóng tỉnh táo.
Cát Trường Binh hôm nay luôn ở trong văn phòng, bọn họ lại có hẹn với người này, khi đi đến cổng công ty thì người ta lại dùng lý do giám đốc Cát không có nhà để từ chối không gặp. Bây giờ thông qua điện thoại của Hà Lộ Giang, bọn họ chợt hiểu ra vấn đề: Vị giám đốc Cát Trường Binh kia cũng không phải đã đi ra ngoài, chẳng qua hắn không muốn gặp đoàn người Vương Tử Quân.
Lý Cẩm Hồ cảm thấy một cảm giác tức giận bùng lên bừng bừng, hắn muốn lên tiếng, chợt nghe thấy Hà Lộ Giang nói:
- Tôi có một người bạn công tác ở khối chính quyền thành phố Đông Bộ, bọn họ muốn gặp giám đốc của anh bàn vài việc, anh có thể sắp xếp để gặp mặt vào chiều hôm nay được không?
- Biết rồi, cám ơn anh...
Hà Lộ Giang cúp điện thoại thì quay sang cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi đã hỏi rồi, chiều nay Cát Trường Binh không có thời gian rãnh, anh xem...
Vương Tử Quân cười nói:
- Không có chuyện gì, dù sao thì chúng tôi cũng có hẹn với giám đốc Cát Trường Binh vào ngày mai. Có câu nói làm việc cũng không sợ sớm tối, ngày mai gặp cũng giống như chiều nay mà thôi.
Hà Lộ Giang cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương nói rất hay, nghe anh nói chuyện một buổi mà còn hơn đọc sách vài năm...
Sau khi đưa nhóm Vương Tử Quân quay về khách sạn, Hà Lộ Giang nói thêm vài lời rồi cáo từ bỏ đi. Sau khi Hà Lộ Giang đi thì Lý Cẩm Hồ đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, Cát Trường Binh bày ra chiêu thức như vậy, xem ra ngày mai chúng ta có đến gặp mặt cũng không dễ gì đàm phán thành công.
Lý Cẩm Hồ châm thuốc cho Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân hút vào hai hơi thuốc rồi cười nói:
- Trời muốn mưa mà cô gái muốn lấy chồng, nếu có thể đàm phán thì cứ đến, nếu đàm phán không tốt thì cũng xem như chúng ta đã tận tâm.
Lý Cẩm Hồ khẽ gật đầu, bây giờ cũng vừa mới biết được trò mèo của Cát Trường Binh thông qua Hà Lộ Giang, còn chuyện đàm phán với người này vào ngày mai, cũng chỉ có thể xem xét vào chủ tịch Vương mà thôi.
Sáng hôm sau nhóm Vương Tử Quân dùng điểm tâm ở khách sạn, sau đó đi đến cổng nhà máy rượu Tân Nguyên đúng tám giờ sáng. Lúc này tên bảo vệ tuy vẫn tiếp lên cản xe và tìm hiểu xem ai đến, thế nhưng sau đó cũng không chặn bọn họ tiến vào. Hắn để Lý Cẩm Hồ đăng ký tên, sau đó để cho bọn họ đi vào trong công ty.
- Chào anh, xin hỏi anh có phải là chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ không? Tôi là Tiểu Lộ thuộc văn phòng giám đốc, bây giờ giám đốc đang họp, xin anh đến văn phòng nghỉ ngơi một chút.
Sau khi nhóm Vương Tử Quân xuống xe, một cô gái hơn hai mươi tiến lên chào đón. Nàng khẽ bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng dịu dàng êm ái nói.
- Vậy làm phiền chị.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tiểu Lộ rồi khẽ nói lời cảm ơn.
Dưới sự dẫn đường của Tiểu Lộ, đám người Vương Tử Quân đi thang máy lên một phòng khách được lắp đặt trang thiết bị rất xa hoa. Tiểu Lộ tự mình rót trà cho nhóm người Vương Tử Quân, sau đó nói một câu "các vị cứ ngồi chờ", cuối cùng rời khỏi phòng khách.
- Chủ tịch Vương, Cát Trường Binh này thật sự không biết xấu hổ, đã hẹn trước nhưng vẫn để cho chúng ta vào phòng khách chờ đợi, xem ra sau này nếu có cơ hội phải dạy cho một bài học.
Triệu Quốc Lương nhìn Tiểu Lộ bỏ đi, trong giọng nói tràn đầy bất mãn.
Vương Tử Quân khoát tay áo không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Thời gian rất kỳ quái, đôi khi nó trôi qua rất nhanh, nhưng đôi khi lại giống như rất chậm. Triệu Quốc Lương lúc này cảm thấy nó trôi quả rất chậm, dù mới qua hơn một giờ nhưng hắn lại cảm thấy giống như một năm, trong lòng sinh ra cảm giác cực kỳ khó chịu.
- Giám đốc của chị đã họp xong chưa?
Triệu Quốc Lương thấy Tiểu Lộ đến châm trà rồi không nhịn được phải hỏi.
- Thật xin lỗi, giám đốc của chúng tôi còn chưa họp xong.
Tiểu Lộ vẫn nở nụ cười cực kỳ nghề nghiệp, nhưng nụ cười này rơi vào mắt Triệu Quốc Lương thì thật sự khó thể nào làm hắn vui vẻ cho được.
- Vậy thì đến khi nào giám đốc của chị mới họp xong?
Triệu Quốc Lương cung không vì vậy mà không nói lời nào, hắn đứng thẳng người khỏi ghế sa lông rồi tiếp tục hỏi Tiểu Lộ. Nếu như trước kia Triệu Quốc Lương có hành vi thất lễ như vậy thì Lý Cẩm Hồ biết đâu sẽ ngăn cản, thế nhưng bây giờ Lý Cẩm Hồ căn bản không nói lời nào, vì trong lòng hắn lúc này cũng rất tức giận.
Ngày hôm qua đối phương đã bắt chủ tịch Vương phải chờ đến hôm nay, bây giờ lại dùng danh nghĩa họp hành để bắt mọi người phải chờ, nào có phải là trùng hợp, chính là cố ý làm khó mình.
- Thật xin lỗi, là hội nghị ban giám đốc, chúng tôi cũng không được vào, thế cho nên cũng căn bản không biết lúc nào sẽ kết thúc.
Tiểu Lộ vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng lời nói của nàng cũng không còn mấy phần dịu dàng.
- Vậy chị có thể thông báo cho giám đốc của mình một tiếng được không? Chủ tịch Vương của chúng tôi đã chờ ở đây được nửa ngày rồi...
Triệu Quốc Lương nhìn Tiểu Lộ rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.
- Thật xin lỗi thư ký Triệu, chuyện này chúng tôi thật sự không thể nào làm giúp anh được. Vừa rồi tôi đã nói với anh rồi, ngay cả tôi cũng không được vào phòng họp. Nếu ngài cảm thấy chờ đợi mệt mỏi, không bằng ra ngoài đi một vòng, chờ đến khi giám đốc họp xong thì chúng tôi sẽ thông báo.
Tiểu Lô vừa nói vừa chỉ ra bên ngoài:
- Khu vực này của chúng tôi có một địa điểm vui chơi giải trí, đến đó đi dạo một vòng là rất hay.
Lời nói của Tiểu Lộ làm cho Vương Tử Quân nhướng mày, hắn khoát tay áo về phía Triệu Quốc Lương còn đang định lên tiếng:
- Quốc Lương, kiên nhẫn một chút.
- Tiểu Lộ, làm phiền cô rồi, lát nữa nếu giám đốc tan họp, làm phiền cô nói với anh ấy là chúng tôi đang chờ ở chỗ này.
Tiểu Lộ nghe được lời của Vương Tử Quân thì nụ cười càng thêm sáng lạn, nàng nhìn thoáng qua Triệu Quốc Lương rồi nói:
- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, đến khi giám đốc họp xong tôi sẽ thông báo ngay.
- Vậy thì tốt rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tiểu Lộ, lại ngồi xuống ghế.
Tiểu Lộ rót trà cho ba người rồi rời khỏi phòng khách, nàng đi về phía một gian phòng không có bảng hiệu, khẽ gõ cửa và đi vào.
- Giám đốc!
Tiểu Lộ đi đến trước một bàn làm việc khá lớn, sau đó cung kính nói với giám đốc Cát Trường Binh đang ngồi ghi chép cái gì đó.
Cát Trường Binh cũng không nói lời nào mà hí hoáy viết. Tiểu Lộ đã rất quen thuộc với hành vi của giám đốc, nàng đứng bên cạnh đợi giám đốc viết xong mới mở miệng.
- Thế nào rồi?
Vài phút sau Cát Trường Binh đặt bút xuống mới trầm giọng hỏi Tiểu Lộ.
- Bọn họ vẫn còn chờ trong phòng, nhìn bộ dạng của chủ tịch Vương kia giống như không gặp được ngài sẽ không về.
Tiểu Lộ khẽ cười rồi nhanh chóng nói.
- Không đi sao? Không đi thì đừng đi, chỗ này của chúng ta cũng không thiếu cơm, nếu bọn họ không đi thì cô sắp xếp cho bọn họ một bữa cơm là được.
Cát Trường Binh đặt cây bút trong tay xuống rồi dùng giọng khinh thường nói.
Tiểu Lộ nhìn gương mặt Cát Trường Binh, trong lòng có chút chần chừ, sau đó khẽ hỏi:
- Giám đốc, chủ tịch Vương này tuy chỉ là cấp phó trong thành phố, nhưng anh ta dù sao cũng là phó chủ tịch thường vụ, anh xem có nên sắp xếp thời gian gặp mặt anh ta không?
- Không cần.
Cát Trường Binh nhìn thoáng qua Tiểu Lộ rồi nói.
- Phó chủ tịch thì sao? Không phải những ngày qua cô luôn gặp các vị chủ tịch à? Bọn họ đến chỗ này của chúng ta, có ai không muốn kéo chúng ta đến đầu tư ở vùng đất của mình?
Cát Trường Binh phất tay dùng giọng đắc ý nói.
- Giám đốc, ngài còn gì cần phân phó không?
Tiểu Lộ có thể công tác trong văn phòng của giám đốc, tất nhiên nàng sẽ là người thông minh. Bây giờ Cát Trường Binh đã hạ quyết tâm, tất nhiên nàng sẽ không ngốc mà tiếp tục khuyên can, dù sao thì Vương Tử Quân kia cũng không có quan hệ gì với nàng.
- Không có gì, cô cứ xử lý việc của mình là được, nhớ kỹ, đến lúc dùng cơm thì phải mời bọn họ, dùng tiêu chuẩn của công ty chúng ta để tiếp đãi cho tốt.
Cát Trường Binh trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.
- Tiêu chuẩn của công ty?
Tiểu Lộ dùng giọng có chút khó tin hỏi:
- Thế nào là tiêu chuẩn của công ty?
- Trong công ty chúng ta có mấy tiêu chuẩn?
Cát Trường Binh dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tiểu Lộ, ánh mắt của giám đốc Cát làm cho Tiểu Lộ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhưng nàng cũng không dám hỏi tiếp. Nàng nói một tiếng đã hiểu với Cát Trường Binh, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Cát Trường Binh nhìn Tiểu Lộ bỏ đi mà khóe miệng khẽ cong lên, khi ánh mắt hắn chuyển xuống văn kiện sắp viết xong thì chuông điện thoại vang lên.
- Alo, tôi là Cát Trường Binh.
Cát Trường Binh nhìn dãy số có chút quen thuộc, hắn bấm nút nghe rồi trầm giọng nói.
- Chào giám đốc Cát, tôi là Nhâm Xương Bình của thành phố Đông Bộ, có phải vị phó chủ tịch của chúng tôi còn đang chờ ngoài phòng làm việc của ngài?
Một âm thanh có vài phần tươi cười truyền đến từ đầu dây bên kia.
Cát Trường Binh nở nụ cười khinh thường rồi nói:
- Chủ tịch Nhâm cứ yên tâm, anh ấy còn đang chờ bên ngoài.
- Rất tốt, nếu như có thể để anh ta chờ lâu hơn thì tốt. Giám đốc Cát, chuyện này là vất vả cho anh, đợi đến khi nào anh đến thành phố Đông Bộ, tôi và ngài không say không về.
Nhâm Xương Bình dùng giọng nhiệt tình bình dị và cực kỳ gần gũi nói vào trong điện thoại, nếu lời nói này của hắn để cho người quen nghe thấy được, cũng không biết có bao nhiêu người hoài nghi đây là giọng nói của ai.
- Không cần đâu, chủ tịch Nhâm, ngài cũng không cần tốn nhiều công sức, hạng mục đã được quyết định rồi...
Cát Trường Binh không thèm quan tâm đến sắp xếp của Nhâm Xương Bình, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói.
Nhâm Xương Bình dán mặt nóng lên mông lạnh, điều này làm cho hắn cực kỳ xấu hổ, đồng thời cũng thấy cực kỳ ngột ngạt.
Chỉ là Cát Trường Binh kia là kẻ lắm tiền nhiều của, dù Nhâm Xương Bình có tức giận thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Nhâm Xương Bình thầm nghĩ Cát Trường Binh ngươi cứ ở đó mà kiêu ngạo, nếu tôi có cơ hội đi sang địa bàn của các anh, tôi sẽ cho anh đẹp mặt.
Lại nửa giờ trôi qua, khi kim đồng hồ chỉ vào con số mười một giờ thì Tiểu Lộ trước đó không xuất hiện lại đi vào phòng khách. Lúc này trong phòng khách ngoài Vương Tử Quân vẫn đang ngồi rất bình tĩnh, vẻ mặt hai người Triệu Quốc Lương và Lý Cẩm Hồ đều khá bức bối nhưng cũng rất nghiêm túc.
Khi thấy Tiểu Lộ đi đến thì Triệu Quốc Lương đứng lên ghế sa lông hỏi:
- Chủ nhiệm Lô, có phải hội nghị ban giám đốc đã xong rồi không?
- Thật xin lỗi chủ tịch Vương, ban giám đốc còn đang họp, theo tôi thấy thì hội nghị này không biết đến khi nào mới chấm dứt. Bây giờ đã đến giờ cơm trưa, cũng không biết các ngài có đói bụng không, nếu đói thì chúng ta đến nhà ăn dùng cơm rồi nói sau.
Tiểu Lộ cung không phải trả lời câu hỏi của Triệu Quốc Lương, nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng hỏi.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Nếu công ty các cô đang họp ban giám đốc thì chúng tôi sẽ chờ thêm một chút nữa. Đúng rồi, có phải tất cả các vị giám đốc đều đến tham gia họp không?
- Đúng vậy, không những người của ban giám đốc đều tham gia, thậm chí tất cả quản lý của đơn vị cũng đến trình diện.
Tiểu Lộ không biết Vương Tử Quân hỏi vậy là có ý gì, nhưng nàng cảm thấy điều này không là gì bí mật nên trực tiếp trả lời.
- À, ra là hội nghị mở rộng, vậy có phải tất cả lãnh đạo đơn vị đều phải tham gia chứ?
Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một hớp nước rồi tùy ý hỏi.
- Tất cả đều đến đông đủ.
Tiểu Lộ căn bản cũng không nghĩ đến điều gì khác, nàng chỉ thuận miệng trả lời Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm nhưng trong ánh mắt lại lóe lên cái nhìn lạnh lẽo. Tiểu Lộ căn bản cũng không kịp phản ứng, nàng khẽ cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, nếu không thì chúng ta đi ăn rồi nói sau nhé?
- Không cần, không biết hội nghị ban giám đốc của các chị họp đến bao giờ mới xong, lần sau chúng tôi sẽ đến.
- Đúng rồi, chúng tôi ở khách sạn Kim Khải, nếu như giám đốc của các người muốn đến tìm, có thê nói anh ấy tự nhiên.
Vương Tử Quân lên tiếng rất ôn hòa nhưng lời này lọt vào trong tai lại làm cho Tiểu Lộ khẽ nhếch mép.
"Để giám đốc đi tìm anh ta? chủ tịch Vương này có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Bây giờ còn đang bị giám đốc vứt ở chỗ này, vì sao giám đốc sẽ phải đến tìm hắn? Đúng là quá buồn cười!"
Tiểu Lộ nghĩ như vậy nhưng vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, cẩn thận nói sẽ chuyển lời của Vương Tử Quân với giám đốc của mình.
- Chủ tịch Vương, chúng ta phải làm sao đây?
Khi rời khỏi phòng khách của nhà máy rượu Tân Nguyên thì Lý Cẩm Hồ dùng giọng gấp gáp hỏi. Hắn là triệu kim phù phụ trách công tác của Vương Tử Quân, hắn biết rõ áp lực mà chủ tịch Vương bây giờ đang phải gánh chịu. Bọn họ đã hai lần không được gặp giám đốc Cát Trường Binh, hắn thật sự cảm thấy sốt ruột thay cho Vương Tử Quân.
- Đi ăn cơm.
Vương Tử Quân cười cười với Lý Cẩm Hồ, sau đó trầm giọng nói.
"Đi ăn cơm?"
Lý Cẩm Hồ thật sự không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một đáp án như vậy. Nhưng khi nhìn nụ cười bình tĩnh của Vương Tử Quân thì trong lòng hắn thoải mái hơn một chút, cũng không nói gì thêm. Triệu Quốc Lương nhanh chóng tiến lên mở cửa xe cho Vương Tử Quân, mời Vương Tử Quân vào Lý Cẩm Hồ vào ngồi bên trong, chính mình ngồi xuống vị trí tay lái phụ.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?
Thái Thần Bân dù không đi lên nhưng nhìn vẻ mặt của nhóm người Vương Tử Quân thì hắn cũng biết sự việc không được thuận lợi, thế là khẽ lên tiếng hỏi Vương Tử Quân.
- Tìm một quán ăn ngon nào đó trong thành phố này, chúng ta ăn một bữa thật ngon.
Vương Tử Quân nở nụ cười sáng lạn khoát tay áo với Thái Thần Bân rồi phân phó.
Thái Thần Bân cũng không hỏi nhiều, hắn đồng ý một tiếng, sau đó chiếc xe Audi chạy như bay về phía trước.
Khi xe của Vương Tử Quân chạy ra cửa chính, trước mặt có một chiếc xe Audi mới tinh chạy đến. Chiếc xe này tuy nhìn từ bề ngoài giống như xe của Vương Tử Quân, thế nhưng thân xe mới tinh lại lóe sáng và bóng loáng hơn nhiều.
- Tổng giám đốc Tần, ngài đã về rồi.
Bảo vệ ngoài cửa thấy chiếc xe Audi kia chạy vào thì nhanh chóng sai người đẩy cổng, sau đó cười hai hả chào hỏi về phía chiếc xe Audi.
Cửa sổ chiếc Audi khẽ hạ xuống, một người đàn ông trung niên cười ha hả với tên bảo vệ:
- Anh Mã, những ngày nay không gặp, xem ra anh đã công tác ngày càng thuần thục, rất tốt, rất tốt.
Người đàn ông trung niên nói xong thì chiếc xe Audi mới cứng chạy nhanh vào bên trong nhà máy, hai chiếc xe xẹt qua nhau, ánh mắt người đàn ông trung niên kia cũng chuyển lên người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân và người đàn ông trung niên kia đưa mắt nhìn nhau, sau đó thu hồi ánh mắt, nhưng Lý Cẩm Hồ ngồi phía trước lại hỏi tên bảo vệ đang bận rộn kéo cổng:
- Anh bảo vệ, người vừa chạy xe vào là quản lý của công ty các anh sao?
- Quản lý sao? Hì hì, cậu đúng là có mắt không tròng, tôi nói cho cậu biết, đó không phải là quản lý của chúng tôi, mà là tổng giám đốc Tần của công ty. Trong tập đoàn ngoài giám đốc Cát thì tổng giám đốc Tần là cao nhất.
Vẻ mặt Triệu Quốc Lương chợt trở nên khó nhìn, lúc này hắn đã hiểu vì sao vừa rồi Vương Tử Quân lại hỏi Tiểu Lộ xem có ai tham gia hội nghị. Hắn nghĩ đến câu trả lời của Tiểu Lộ, một ngọn lửa nóng chợt bùng lên trong lòng.
- Chủ tịch Vương, bọn họ rõ ràng là khinh người quá đáng.
Không muốn gặp thì nói là không gặp, lại ép bọn họ chờ cho đến tận trưa, điều này làm cho Triệu Quốc Lương thật sự rất bức bối. Nhưng càng làm hắn thêm tức giận chính là đám người khốn kiếp kia bắt chủ tịch Vương phải ăn không ngồi chờ.
Khi Triệu Quốc Lương làm thư ký cho Vương Tử Quân càng lâu, hắn chợt phát hiện mình đã liên hệ với vinh nhục của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Triệu Quốc Lương, hắn cười nói:
- Quốc Lương, vậy cậu nghĩ nên làm sao bây giờ?
"Làm sao bây giờ?"
Triệu Quốc Lương lúc này cũng không biết nên làm gì, nếu nhà máy rượu Tân Nguyên là một xí nghiệp trong thành phố Đông Bộ, hắn còn có thể tìm ra biện pháp. Nhưng nhà máy rượu Tân Nguyên không nằm trong thành phố Đông Bộ, hơn nữa còn là xí nghiệp trọng điểm của địa phương, dù là thế nào cũng không thể làm gì được đám người này.
- Điều này, điều này...
Triệu Quốc Lương không nghĩ ra được ý kiến gì, hắn trầm ngâm một chút rồi dùng giọng không cam lòng nói:
- Chủ tịch Vương, dù thế nào thì chúng ta cung không thể bỏ qua chuyện này được.
Thái Thần Bân lái xe không quá nhanh, khi Triệu Quốc Lương lên tiếng thì bọn họ vừa mới đi đến bên dưới những dòng chữ lớn dưới cổng nhà máy rượu Tân Nguyên. Vương Tử Quân nhìn những dòng chữ phát sáng trên cổng, vẻ mặt hắn chợt bừng bừng cảm giác lạnh lẽo.
Nếu nói ra thì Vương Tử Quân cũng thật sự bực bội không kém gì Triệu Quốc Lương khi rơi vào tình huống đến nhà máy rượu Tân Nguyên bị người ta ghẻ lạnh, dù sao thì không công bị người ta gạt đến tận trưa, điều này dù là bất kỳ người nào cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu. Nhưng đây không phải là thành phố Đông Bộ, mà nhà máy rượu Tân Nguyên cũng không phải là người cần cầu xin bọn họ, tuy Vương Tử Quân tức giận nhưng ở dưới hoàn cảnh không quen thuộc này cũng không thể nào cho ra biện pháp để dạy cho nhà máy rượu Tân Nguyên một bài học.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy nhà máy rượu Tân Nguyên căn bản không có thành ý cùng đàm phán với chúng ta, tôi thấy không bằng nên đổi sang hợp tác với xí nghiệp khác. Không phải ngài có quan hệ rất tốt với giám đốc Tần Thọ Sinh của nhà máy rượu Hồng La Xuân sao? Tuy nhà máy Hồng La Xuân không bằng nhà máy rượu Tân Nguyên, nhưng những năm qua Hồng La Xuân phát triển rất tốt, bọn họ mở nhà máy ở thành phố Đông Bộ, như vậy cũng xem như có lợi cho cả đôi bên.
Khi Lý Cẩm Hồ là phó chủ tịch huyện Hồng Bắc thì đã từng uống rượu với giám đốc Tần Thọ Sinh của nhà máy Hồng La Xuân, hắn biết rõ Tần Thọ Sinh rất bội phục Vương Tử Quân. Bây giờ hắn thấy Vương Tử Quân rơi vào tình huống tiến thối lưỡng nan trên sự kiện nhà máy rượu Tân Nguyên thì khẽ lên tiếng nói.
- Nhà máy rượu Hồng La Xuân.
Hai mắt Vương Tử Quân chậm rãi phát sáng, tuy quy mô của nhà máy Hồng La Xuân thật sự chênh lệch khá lớn với nhà máy rượu Tân Nguyên, thế nhưng hắn từng uống qua hai loại rượu này và cảm thấy không có quá nhiều khác biệt. Nhưng nhà máy rượu Tân Nguyên thì được giúp đỡ khá nhiều, hơn nữa thủ đoạn đẩy mạnh phát triển tốt hơn của Hồng La Xuân, thế nên mới thành nhãn hiệu rượu đệ nhất tỉnh Sơn Nam.