Đổng Quốc Khánh cảm thấy trong quan trường loại người như Vương Tử Quân rõ ràng là diễn viên hành động, điều này đã quá rõ ràng. Vương Tử Quân vừa lên đài đã mở miệng nói mình đến thành phố Đông Bộ để kéo thuyền, lời nói này cũng không phải là hót như khướu. Đổng Quốc Khánh nhanh chóng phát hiện đối phương thật sự có tài ở phương diện phát triển kinh tế, làm sống động kinh tế.
Đúng vậy, Vương Tử Quân đẩy mạnh phát triển khu quy hoạch kỹ thuật cao, kéo đầu tư rầm rộ, khó có được chính là tất cả hạng mục đều cho ra hiệu quả tốt, trực tiếp tạo đà cho guồng máy kinh tế của cả thành phố. Vì thế mà Đổng Quốc Khánh không thể không lau mắt nhìn đối với chiến lược kêu gọi đầu tư bên ngoài của Vương Tử Quân.
Lăn lộn phát triển trong quan trường một thời gian dài, ai mà không có chút năng lực ẩn giấu, đồng thời bất kỳ kẻ nào cũng từng phải làm trợ thủ cho người khác. Đổng Quốc Khánh tự nghĩ chính mình cực kỳ hiểu rõ tình huống đáng xấu hổ của một người trợ thủ, thật ra làm lãnh đạo đứng hàng thứ hai cũng rất khó khăn, vừa phải biểu hiện tài hoa của mình, vừa phải thuần phục dưới sự lãnh đạo của cấp trên, thậm chí rất có thể sẽ bị chèn ép, căn bản không tìm được đúng vị trí của mình.
Thật lòng thì Đổng Quốc Khánh cũng muốn nới tay một chút với Vương Tử Quân. Hắn là lãnh đạo một thành phố vài triệu dân, hắn là một ngọn núi nhìn xa trăm dặm, vì sao lại không có khí độ cho được. Thế nhưng Vương Tử Quân chỉ làm vài việc nhỏ nhặt đã bùng ra hào quang, chính thức ảnh hưởng đến Đổng Quốc Khánh, lúc này hắn nên đặt sự tôn nghiêm của mình đến chỗ nào? Đừng quên Đổng Quốc Khánh là lãnh đạo đứng đầu, mà cái gì là đứng đầu? Chính là bá chủ một phương. Nhưng bây giờ địa vị của hắn ở thành phố Đông Bộ lại liên tục giảm xuống, trong mắt các vị lãnh đạo thành phố anh em, chính hắn là bí thư thị ủy thế nhưng lại uất ức giống như bù nhìn.
Lời nói của người bạn cũ trong buổi tụ họp làm cho nổi đau chất giấu sâu trong lòng Đổng Quốc Khánh chợt xuất hiện. Vương Tử Quân thật sự vung kiếm quá mạnh mẽ, có tinh thần tư duy và ý thức đi trước thiên hạ, hơn nữa lại vận dụng khéo léo vào phương diện phát triển kinh tế, lại kiếm được thành tích lớn, thế cho nên danh tiếng vang xa tiến rộng. Đổng Quốc Khánh nhìn vào đó mà cảm thấy sau lưng xuất hiện gió lạnh, những cơn gió này rít qua da thịt giống như cạo cả vào xương. Lúc này hắn mới chợt nhớ đến lời nói của một người nước ngoài:
- Tình nguyện để cho kẻ địch đứng trong trướng của mình tiểu ra ngoài, cũng không thể để cho bọn họ đứng bên ngoài tiểu vào trong.
Đổng Quốc Khánh cảm thấy nguyên tắc của mình chẳng phải quan tâm kẻ đi tiểu là kẻ thù hay bạn bè, đều phải quy củ đi vào toilet mới được. Không thể được, hắn nhất định phải kéo về những vinh dự vốn nên thuộc về mình, phải làm cho mọi người biết rõ Đổng Quốc Khánh mình không phải là kẻ hèn nhát. Vương Tử Quân có thể là một người giỏi phát triển kinh tế, nhưng Đổng Quốc Khánh mình cũng không kém cạnh chút nào.
Ngọn lửa bấy lâu nay Đổng Quốc Khánh áp chế tận đáy lòng chợt bùng phát mạnh mẽ vì một câu nói của Trình Tự Học. Đối với Đổng Quốc Khánh thì lời nói của Trình Tự Học là một vật dẫn, một sợi dây thuốc nổ kích hoạt thùng thuốc súng oán khí giữa hắn và Vương Tử Quân. Điều hắn cần phải làm chính là cố gắng vượt qua Vương Tử Quân, ngoài phương diện thủ đoạn chính trị, hắn cần phải cho ra thành tích ở phương diện phát triển kinh tế. Hắn phải làm cho mọi người biết rõ, hắn là bí thư thị ủy cũng không phải luôn thua kém Vương Tử Quân.
- Tử Quân, tối nay có việc gì không?
Giọng điệu của Thạch Kiên Quân ở đầu dây bên kia cực kỳ thân thiết, Vương Tử Quân nhận được điện thoại của chủ tịch Thạch khi đang ngồi trên xe. Tuy hắn không biết vì sao chủ tịch Thạch lại hỏi như vậy, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng điệu biết điều nói:
- Buổi tối cũng không có sắp xếp gì cả, chủ tịch Thạch có việc gì xin cứ phân phó.
- Cũng không phải có gì cần phân phó, tôi cảm thấy hôm nay khá phù hợp, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?
Trong lời nói của Thạch Kiên Quân có chút ý nghĩa hàm hồ, cùng dùng cơm? Vương Tử Quân vội vàng cười nói:
- Nếu chủ tịch Thạch đã có hứng như vậy, không bằng để cho tôi sắp xếp thì hay hơn.
- Tử Quân này, cậu cũng không cần quản vấn đề này, cậu cũng không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần vác thân đến há miệng dùng cơm là được.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhịn không được mà cười phá lên ha hả.
Sau khi Thạch Kiên Quân ở bên kia cúp điện thoại thì Vương Tử Quân ở bên này chợt rơi vào trầm ngâm. Hội nghị hôm nay Thạch Kiên Quân đã biểu hiện ngẩng cao đầu hơn so với những lần trước đó rất nhiều, Vương Tử Quân cũng hiểu vì sao Thạch Kiên Quân lại như vậy. Dù sao thì lúc này Thạch Kiên Quân đã loại bỏ đi chữ "quyền" trong ba chữ quyền chủ tịch, đã là nhân vật đứng hàng thứ hai của tỉnh Sơn Nam một cách danh chính ngôn thuận, cuối cùng cũng không cần phải kẹp đuôi như trước. Hơn nữa nếu Thạch Kiên Quân không đề xuất chủ trương của mình, chỉ sợ sẽ bị người ta xem thường.
- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?
Anh Đổng chạy xe đến ngã tư đường thì mở miệng khẽ xin chỉ thị của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân có hơi trầm ngâm, hắn nhìn dòng xe cộ hối hả, sau đó lên tiếng:
- Đi đến khách sạn San Hô.
Anh Đổng biết rõ khách sạn San Hô ở chỗ nào, thế là hắn cũng không nói nhiều, nhanh chóng chạy xe về phía khách sạn San Hô.
Khách sạn San Hô chính là một khách sạn bốn sao vừa mới mở, là một tụ điểm ăn uống, ca hát, tắm rửa. Nghe nói khách sạn này không liệt vào hàng năm sao cũng là vì ông chủ khách sạn biết rõ những địa điểm mà tỉnh Sơn Nam xác định là nơi tiếp đãi thường chỉ là khách sạn bốn sao mà thôi, thế cho nên hắn cũng không đám đi sau mà tới trước.
Trước kia Vương Tử Quân đã có một lần đến khách sạn San Hô, khi đó vì nói chuyện kinh doanh với một vị thương nhân, cũng không có liên lạc quá lớn với khách sạn này.
Lần này chủ tịch Thạch Kiên Quân quyết định ăn cơm ở khách sạn San Hô, ít nhất cũng chứng tỏ chủ tịch thạch an tâm về khách sạn này.
Khi Vương Tử Quân đi đến khách sạn thì trong nhà xe rộng lớn của khách sạn đã dừng lại đủ loại xe với đầy đủ nhãn hiệu, tuy không nhìn rõ được tất cả các xe, thế nhưng chỉ cần đưa mắt cũng thấy có hơn phân nửa xe ở nơi này có biển số nhà nước.
- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Vừa xuống xe thì một cô gái mặc trang phục công sở hơn hai mươi tuổi đã khẽ đi đến trước mặt Vương Tử Quân. Cô gái này có gương mặt thanh tú, dáng người thon thả, Vương Tử Quân đã không phải là người thấp, thế nhưng nàng đeo giày cao gót đứng trước mặt hắn lại giống như cao hơn một chút.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng đi theo cô nhân viên này đến trước một cánh cửa kính. Dưới sự dẫn dắt của nàng, một phút sau Vương Tử Quân đã đi đến bên ngoài một gian phòng "cửu long tôn" rất lớn.