Kim Điền Lạc thấy tên thanh niên kia thì cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, tình hình tài chính của thành phố La Nam khá căng thẳng, những năm nay đều không đổi xe mới, chiếc xe số một này mới mua được một năm, thế nhưng bên phía phòng tài chính căn bản lại khó thể nào thay đổi xe cho lãnh đạo một cách thống nhất được.
Kim Điền Lạc dù nói rằng khó thống nhất đổi xe, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khác. Đó chính là khi nào ngài muốn đổi xe thì chúng tôi sẽ đổi theo, chẳng qua ý nghĩa của nó khá ẩn giấu, nhưng hắn tin bí thư Vương hoàn toàn có thể hiểu được.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu, hắn nhìn chiếc xe Nissan Bluebird rồi trầm ngâm giây lát nói:
- Tôi nhớ trước đó hình như là bí thư Trình đi chiếc xe này thì phải?
- Đúng vậy, chiếc xe này trước kia là của chủ tịch Trình, bây giờ chủ tịch đến công tác ở hội đồng nhân dân thành phố, thế cho nên phải giao xe ra.
Kim Điền Lạc có chút trầm ngâm, sau đó nói.
- Bây giờ anh ấy sang hội đồng nhân dân và đi xe gì?
Vương Tử Quân nhìn lướt qua chiếc Nissan Bluebird rồi hỏi.
- Là Santana.
Kim Điền Lạc nhìn vào mắt Vương Tử Quân, hắn nói không chút do dự.
Santana so sánh với Nissan Bluebird tất nhiên sẽ kém hơn rất nhiều, Vương Tử Quân nìhn chiếc xe Nissan Bluebird đang còn rất mới, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Anh Kim, anh cho người đưa chiếc xe này sang cho chủ tịch Trình, lái chiếc Santana về cho tôi.
Kim Điền Lạc có chút sững sốt, sau đó dùng giọng khó khăn nói:
- Bí thư Vương, chỉ sợ như vậy là không tốt lắm, chiếc xe Nissan Bluebird này là xe số một của thị ủy, ngài là...
- Không phải một chiếc xe có thể chống đỡ được thể diện của tôi, cũng không cần một chiếc xe có thể chống đỡ được.
Vương Tử Quân khoát tay áo rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Đi đổi đi.
Kim Điền Lạc dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn gọi tên thanh niên kia đến. Tiểu tử kia tuy có chút nghi hoặc với lời nói của thư ký trưởng Kim Điền Lạc, thế nhưng hắn cũng không nói nhiều mà nhanh chóng chạy đi.
- Bí thư Vương, xe của tôi ở bên kia, chúng ta cùng đi đến thị ủy nhé?
Kim Điền Lạc có chút do dự, sau đó nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Thư ký trưởng Kim, tôi thấy khoảng cách từ khách sạn đến thị ủy căn bản chưa đến một kilomet, chỉ mất mười phút đi bộ mà thôi, hôm nay chúng ta cùng đi qua, cũng không chậm trễ đâu.
Kim Điền Lạc còn muốn tiếp tục khuyên can, thế nhưng Vương Tử Quân ở bên kia đã sớm bắt đầu đi bộ về phía ủy ban thành phố. Hắn nhìn Vương Tử Quân cất bước, sau đó chỉ có thể chạy theo, thế nhưng trước khi đi hắn vẫn không quên nháy mắt với vị giám đốc khách sạn đứng ở phía bên kia.
- Thư ký trưởng Kim, anh công tác ở thành phố La Nam được bao lâu rồi?
Vương Tử Quân giống như một người dân bình thường đi trên đường cái, hắn mỉm cười hỏi Kim Điền Lạc.
Kim Điền Lạc biết rõ đây là Vương Tử Quân đang tìm hiểu về mình, thế cho nên hắn nhanh chóng nói:
- Tôi năm xưa xuất ngũ thì đến thành phố La Nam, nhưng khi đó không công tác ở thành phố.
Sau khi nói vài câu thì Vương Tử Quân xem như hiểu sơ bộ vài thông tin về Kim Điền Lạc. Thư ký trưởng Kim là điển hình của cán bộ xuất thân quân ngũ, nhưng người này chuyển nghề tương đối sớm, từ vị trí tiểu đoàn phó về địa phương làm chủ tịch xã, sau đó từng bước đi đến vị trí hôm nay.
- Thư ký trưởng Kim, anh công tác cũng không dễ dàng gì.
Sau khi nói chuyện một lúc thì quan hệ giữa hai người nhìn có vẻ thân cận hơn khá nhiều, khi hai người đi gần đến ủy ban thành phố, đúng lúc có những tiếng ầm ầm vang lên.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn chợt quay đầu lại, đúng lúc thấy phía sau có một chiếc xe chạy đến như bay, tốc độ thật sự kinh người. Khi nhìn thấy chiếc xe thì Vương Tử Quân nhanh chóng vung tay kéo Kim Điền Lạc còn đang chần chừa sang một bên.
Kim Điền Lạc giống như đi vào Quỷ Môn Quan, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, trong miệng không khỏi mắng:
- Con bà nó, về nhà chịu tang hay sao mà chạy ẩu như vậy?
Khi Kim Điền Lạc nói xong thì chiếc xe kia chạy vào trong ủy ban thành phố, lúc này hai vị cảnh sát giao thông trực ban trên con đường đi ngang qua ủy ban thành phố giống như không thấy gì, vẫn đứng nơi đèn tín hiệu giao thông, giống như chưa có gì phát sinh.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc xe ở phía bên kia, sau đó lạnh lùng đi đến nói với hai tên cảnh sát giao thông:
- Vừa rồi chiếc xe kia vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa còn tông vào người khác, các anh không xử lý hành vi phạm luật giao thông như vậy sao?
- Xử lý? Cậu không thấy chiếc xe kia là gì sao? Nó là BMW đấy, biết không? Cậu nói tôi bắt chiếc xe như vậy? Cậu có bị điên không?
Một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trào phúng nói.
Bên cạnh người này là một viên cảnh sát giao thông hơn bốn mươi tuổi, hắn cười cười nói:
- Cậu thanh niên, không phải còn chưa đụng vào người sao? Thôi bỏ qua đi, có một vài người mà dân chúng bình thường như chúng ta căn bản không làm gì được.
Khi Vương Tử Quân nói chuyện với hai tên cảnh sát giao thông thì Kim Điền Lạc cũng đi đến, hắn nghe hai tên cảnh sát giao thông nói chuyện với nhau mà không khỏi đổ mồ hôi hột. Lúc này hắn cũng xem như biết chiếc xe kia của ai, thế nhưng không hiểu vì sao đối phương lại chạy ẩu một cách trùng hợp như vậy.
Vương Tử Quân không nói gì thêm nhưng lại đưa mắt nhìn Kim Điền Lạc. Thư ký trưởng Kim nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
- Hai anh còn không mau tiến lên giữ chiếc xe vừa phóng vào ủy ban thành phố cho tôi nữa sao?
Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát, sau đó hắn lớn tiếng quát lên với hai tên cảnh sát giao thông.
Hai tên cảnh sát giao thông cũng sững sờ, thế nhưng bọn họ chưa từng tiếp xúc với thư ký trưởng văn phòng thị ủy, tất nhiên sẽ chẳng quen biết gì. Bọn họ cũng từng thấy mặt Kim Điền Lạc trên tivi, thế nhưng lúc này bọn họ cũng không thể ngờ thư ký trưởng sẽ đi bộ đi làm.
- Anh nói thì hay lắm, con bà nó, nếu tôi làm theo lời anh, như vậy cũng đừng cầm bát ăn cơm nữa rồi.
Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi có chút lỗ mãng, hắn căn bản không nói nhiều mà lớn tiếng mắng Kim Điền Lạc.
- Cục trưởng cục công an là ai? Gọi anh ta đến đây, cấp dưới như thế này sao? Cấp dưới chấp pháp không nghiêm thì điều đầu tiên chính là năng lực của lãnh đạo có vấn đề.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc rồi nói ra từng chữ một.
Kim Điền Lạc cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng, hắn thật sự không ngờ bí thư Vương này nhìn xa như vậy, mở miệng đã trực tiếp nắm lấy cục trưởng cục công an. Nhưng lúc này hắn căn bản không giải thích, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi đi. Lúc này hai tên cảnh sát giao thông cũng thật sự ngây người, tên thanh niên phía bên kia vừa mở miệng đã trực tiếp truy cứu trách nhiệm của cục trưởng cục công an.
Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi thấy Kim Điền Lạc lấy điện thoại ra gọi đi thì cảm thấy sự việc căn bản không đơn giản như mình tưởng tượng, mà tên cảnh sát giao thông lớn tuổi thì càng thêm căng thẳng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Kim Điền Lạc có quan hệ khá tốt với cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung, nếu như bình thường thì hắn sẽ mở miệng nói vài lời để lộ ra chút nội dung để giúp đỡ cục trưởng Hà Tiến Chung. Thế nhưng lúc này Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh, hắn cũng không dám nói lung tung. Hắn sợ mình nói một câu không đúng sẽ làm cho Vương Tử Quân mất vui.
- Cục trưởng Hà phải không? Tôi là Kim Điền Lạc, bí thư Vương đang ở ngã tư đường Quang Minh trước ủy ban thành phố, anh đến đây ngay đi.