Bí Thư Trùng Sinh

Chương 732: Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm

"Lỗ Thiết Chùy?"

Tên lính thật sự chưa từng nghe qua cái tên này, thế nhưng hắn nhìn bộ dạng chất phác của ba ông lão nông thôn, cảm thấy bọn họ căn bản sẽ không giả mạo đến đây lừa gạt, thế là hắn dùng giọng quan tâm hỏi:

- Bác xem có phải làm tìm lầm chỗ rồi không?

- Anh nói đây không phải là đường Xuân Thiên sao?

Ông lão có chút chần chừ nhưng vẻ mặt lại nhanh chóng trở nên kiên định, dù sao thì lão biết chủ tịch huyện đưa mình đến đây, tuyệt đối sẽ không thể nào sai lệch đi đâu được.

- Đây là đường Xuân Thiên.

Tên lính khẽ gật đầu dùng giọng khẳng định đáp lời.

- Nơi này có phải là Nhị Viện ở đường Xuân Thiên không?

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ở bên cạnh ông lão sáu mươi chợt lên tiếng nói.

- Đúng là khu nhà Nhị Viện trên đường Xuân Thiên.

Tên lính dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ba người nông dân, hắn dùng giọng không đám khẳng định nói:

- Nhị thúc của anh còn có cái tên gì khác không?

Hai người đàn ông trẻ tuổi đưa mắt nhìn ông lão sáu mươi, thế là ông lão cầm tẩu hút hai hơi thuốc rồi đột nhiên vỗ đùi nói:

- À, tôi còn có một bức thư của Nhị thúc, trên thư có tên của chú ấy.

Ông lão vừa nói vừa run rẩy lấy từ trong chiếc túi làm bằng bao phân của mình ra một bức thư, tên lính đưa đầu sang nhìn, thấy trên bức thư có ghi vài chữ Lỗ Đại Lôi, thế là lập tức hỏi:

- Có phải chú của bác tên là Lỗ Đại Lôi không.

- Tiểu tử, tôi mới là Lỗ Đại Lôi.

Ông lão chợt nở nụ cười nói, sau đó lật đến trang thư cuối cùng:

- Đây mới là tên của Nhị thúc.

Tên chiến sĩ trẻ tuổi chợt đỏ mặt, thầm nghĩ lần này mình làm sao vậy, thiếu chút nữa thì khinh thường một lão nông đáng tuổi bố mình. Nhưng khi hắn đỏ mặt thì ánh mắt cũng nhìn thấy cái tên đáng giật mình hoảng sợ.

- Lỗ Tiền Tiến.

Lỗ Đại Lôi thấy tên chiến sĩ nhìn thấy cái tên mà tỏ ra giật mình hoảng sợ, thế là cảm thấy thả lỏng hơn một chút. Tuy lão chưa từng đến những nơi phồn hoa đô hội thế này, nhưng dù sao lão cũng có kinh nghiệm vài chục năm sống trên đời, tất cả cũng không uổng phí. Lão nhìn vào phản ứng của tên chiến sĩ canh gác, lão thấy người này nhất định biết Nhị thúc của mình, mà mình cũng không tìm lầm người.

- Các bác thật sự là thân thích của thủ trưởng Lỗ sao?

Tên chiến sĩ che miệng của mình, chỉ sợ không làm vậy thì mình sẽ nói ra tên riêng của thủ trưởng mất.

- Này đồng chí, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, những thứ khác có thể nói bậy được, nào có chuyện nhận Nhị thúc bậy bạ chứ?

Ông lão cầm bức thư giống như bảo bối, lão vừa bỏ nó vào trong chiếc túi của mình vừa đắc ý nói.

Sau khi xác định thân phận của ba lão nông, tên chiến sĩ trực ban nhanh chóng báo cáo cho thượng cấp. Mười phút sau ba nông dân thôn quê được tên chiến sĩ đưa vào trong một khu nhà khá rộng rãi.

- Là ai vậy?

Khi vừa mới tiến vào trong sân nhà, một ông lão mặc quân trang không có tiêu chí gì dùng giọng mười phần khí phách hỏi tên chiến sĩ dẫn đầu.

- Nhị thúc, cháu là Đại Lôi.

Ông lão cầm tẩu thuốc đi vào sân, khi thấy ông cụ trong sân thì kích động đi đến, bộ dạng không thua kém gì tên chiến sĩ trẻ tuổi kia.

Ông cụ trong sân thấy người đến là Lỗ Đại Lôi thì cười ha hả tiến lên nói:

- Đại Lôi, đứa cháu này cuối cùng cũng không quên Nhị thúc, cuối cùng cũng đến thăm chú, mau vào nhà.

Tên chiến sĩ lúc này mới tỉnh táo trở lại, thầm nghĩ nhiệm vụ của mình xem như hoàn thành, hắn lặng lẽ đi ra ngoài. Hai người nông dân đi theo Lỗ Đại Lôi cũng cất bước vào nhà, bọn họ vừa đi vừa đưa mắt nhìn ông lão cấp bậc ông là một đại nhân vật trong truyền thuyết của thôn làng mình.

Sau khi ba người đặt túi xuống, Lỗ Đại Lôi bắt đầu trò chuyện cùng Lỗ Tiền Tiến. Lão thận trọng ngồi xuống đối diện với Lỗ Tiền Tiến rồi khẽ nói:

- Nhị thúc, ngài vẫn khỏe chứ ạ?

- Rất khỏe, mỗi bữa có thể ăn hai chén cơm, còn tiểu tử cậu hình như có vẻ già đi rồi. xem tại TruyenFull.com

Lỗ Tiền Tiến vừa nói vừa chỉ vào hai người đàn ông đi theo Lỗ Đại Lôi:

- Hai người bọn họ...

- Nhị thúc, đây là con lớn của anh Tài Đức, tên là Văn Bưu, bây giờ là trưởng thôn của chúng ta, còn đây là Nhị tiểu tử nhà cháu.

Lỗ Đại Lôi chỉ vào hai tên đàn ông rồi giới thiệu.

- Tốt tốt tốt, đến đây là tốt rồi, lần này đến ở lại hai ngày. Tôi cũng muốn về quê đi dạo vài vòng, lại sợ làm cho địa phương thêm phiền toái.

Lỗ Tiền Tiến nói, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Lỗ Đại Lôi xoa xoa hai bàn tay, kinh nghiệm nói rõ với lão về tâm tình của Nhị thúc của mình vào lúc này là như thế nào. Nhưng vị Nhị thúc nhiều năm không gặp lại tỏ ra lạnh nhạt, điều này làm cho lão căn bản không thể biểu đạt được tâm tình của mình, thế cho nên chỉ biết xoa xoa tay mà thôi.

Lỗ Tiền Tiến cười cười, lão bắt đầu hỏi tình huống trong thôn, thu hoạch thế nào., những người cùng thế hệ với mình bây giờ đang sống ra sao.

Lỗ Đại Lôi đều thuận miệng trả lời câu hỏi của Lỗ Tiền Tiến, căn bản không chút chần chừ. Nhưng dù nói thế nào thì lão cũng thấy mình thậm chí căn bản không thể nhắc đến lời nhắn nhủ của lãnh đạo huyện, thế cho nên sốt ruột đến mức liên tục chà xát bàn tay.

Hai tên đàn ông bên cạnh thì lại càng biến thành kẻ câm điếc, hai người bọn họ chỉ biết ngồi đó thật sự quy củ, chỉ nghe hai ông lão nói với nhau, vì không được hỏi nên cũng không dám lên tiếng.

"Hai tên ngốc, trong thôn thì nói hay lắm, là cán bộ ăn to nói lớn, đến đây thì im thin thít không nói được gì, vẫn là ông đây phải lên tiếng!"

Chủ tịch huyện nói chỉ cần làm tốt chuyện lần này thì sẽ làm đường nhựa cho người trong thôn, Lỗ Đại Lôi nghĩ đến con đường mơ ước thế là cắn chặt răng chuẩn bị nói rõ ràng sự việc với Nhị thúc Lỗ Tiền Tiến.

- Đại Lôi, cậu đến đây cũng không phải chỉ là thăm chú, cậu có chuyện gì thì cứ nói đi, để xem một ông lão như tôi có làm được không.

Lỗ lão gia tử là một người đã xông pha thế sự nhiều hơn cháu mình không biết bao nhiêu lần, bây giờ thấy Lỗ Đại Lôi đưa hai đứa cháu nội đến, nhất định là có chuyện.

Lỗ Đại Lôi đã thầm hạ quyết tâm, bây giờ thấy cơ hội đến thì lập tức không chút do dự, lão lên tiếng:

- Nhị thúc, là thế này, thành phố La Nam vốn mở đường sắt thông qua huyện chúng ta.

Lỗ Đại Lôi tuy đã hạ quyết tâm, thế nhưng lão mở miệng thì vẫn có chút khó ăn nói, thật sự cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Nhưng Lỗ Đại Lôi vừa nói ra một câu thì cảm thấy dễ dàng hơn, lời nói cũng bắt đầu ăn khớp và lợi hại hơn:

- Người trong thôn trong huyện vừa nghe nói có đường sắt thì tỏ ra rất vui vẻ, đều nói đường được nối thông thì vào thủ đô thăm ngài cũng tiện hơn. Nhưng không biết vì sao con đường chưa mở thì phát sinh biến đổi, lại chuyển sang thành phố Đông Bộ. Nhị thúc ngài có biết không, thành phố Đông Bộ bên kia có vài nhánh đường sắt, bây giờ lại tiếp tục mở đường sắt ở thành phố bọn họ, không phải ức hiếp chúng ta sao?

Lỗ Đại Lôi nói sắp xong mà cảm thấy toàn thân vã đầy mồ hôi, lão cảm thấy một phút mở miệng còn khổ sở hơn làm việc ngoài đồng một ngày.

Nụ cười trên mặt Lỗ Tiền Tiến chậm rãi biến mất, ánh mắt có hơi đục của lão cũng dần sáng lên. Lỗ Đại Lôi vốn thở dài một hơi, lúc này bị Nhị thúc nhìn chằm chằm mà đổ mồ hôi hột.

- Ai nói cậu đến tìm tôi? Có phải là lãnh đạo huyện không?

Lỗ Tiền Tiến nói không quá lớn, thế nhưng khí thế dẫn binh năm xưa chợt bùng phát mạnh mẽ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất