Trình Tự Học khoát tay rồi trầm giọng nói với Trương Hợp Tuân:
- Bí thư Trương, lời này của anh tôi cũng không dám gật bừa, đường sắt Mân Cô thay đổi tuyến đường cũng không phải sẽ sửa lại vì vị trí của tôi thay đổi.
Nguồn tại http://Truyện FULL- Điều này chúng tôi biết rõ, dù sao đây cũng là khách quan, chỉ là phương thức xử lý của bí thư Vương thật sự quá sức tùy tiện. Thành phố La Nam chúng ta vốn cũng không có gì, vất vả lắm mới được ngài dẫn dắt và khôi phục được chút nguyên khí, cũng không thể tiếp tục bị hành hạ như vậy được.
Trương Hợp Tuân nói với vẻ mặt nghiêm túc, giống như lúc này thành phố La Nam đang ở trước mặt nguy cơ vậy.
Quan trường cần dựa thế làm việc, mượn lực đẩy lực, anh có thể không có lý lịch, thế nhưng không thể không có quan hệ. Một con người có một mạng lưới quan hệ rất phức tạp, nó được tích lũy sau nhiều năm, không phải chỉ dựa vào chút tiểu thông minh và động não thì có thể làm được. Trình Tự Học đã sớm hiểu quá rõ điều này, cũng đã sớm khắc sâu ý nghĩa của nó.
Vì thế sau khi nghe hai người Trương Hợp Tuân và Lục Ngọc Hùng kẻ xướng người họa, giống như thành phố La Nam không có Trình Tự Học thì địa cầu sẽ không thể tiếp tục xoay. Dù lão không bài xích những lời nịnh nọt của hai người bọn họ, thế nhưng trong lòng cũng không cho là thật. Dù sao thì lão cũng đã lui ra khỏi trung tâm chính trị của thành phố La Nam, không thể tiếp tục dùng quyền uy của nhân vật đứng đầu để làm gì thì làm.
Có một số việc làm nhạt đi sẽ hay hơn, trong đầu Trình Tự Học lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là lão khoát tay áo dùng giọng thản nhiên nói:
- Bí thư Vương dù sao vẫn còn trẻ, có tính tích cực công tác, giàu tình cảm, xúc động là khó tránh khỏi, nhưng lại là một người tốt và có năng lực. Hai anh là những cán bộ lão thành ở thành phố La Nam, các anh có kinh nghiệm công tác phong phú, nên phụ trợ cho bí thư Vương để đẩy mạnh phát triển thành phố La Nam. Tôi tin tưởng dưới sự hỗ trợ của hai anh, bí thư Vương sẽ nhanh chóng tiến vào vị trí công tác tốt nhất.
Lục Ngọc Hùng nhìn thoáng qua Trương Hợp Tuân ngồi ngay bên cạnh mình, hai mắt cực kỳ có ý nghĩa, thế nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh. Trương Hợp Tuân nghe và hiểu ám hiệu của Lục Ngọc Hùng, biết rõ ý nghĩ của đối phương. Dù hắn không muốn mở miệng, thế nhưng lại cảm thấy mình không thể không nể mặt đối phương.
- Lão bí thư nhìn xa trông rộng, phòng ngừa chu đáo, xưa nay luôn là tấm gương cho chúng tôi học tập. Nhưng lão bí thư, bây giờ quần chúng thành phố La Nam có chút rung chuyển, đủ mọi lời nghị luận về đường sắt Mân Cô đã đẩy bí thư Vương lên đầu sóng ngọn gió. Càng vào lúc này tôi càng cảm thấy dù là nhìn vào góc độ có lợi cho công tác hay có lợi cho bí thư Vương, anh ấy cũng không thích hợp ra mặt. Vì toàn thành phố La Nam, xin lão bí thư vì sự ổn định đại cục mà hy sinh chút thời gian nhàn nhã của mình.
Trương Hợp Tuân nói đến đây thì dùng giọng chân thành nói:
- Lão bí thư, lúc này cán bộ và nhân dân thành phố La Nam đều nhìn vào ngài, nếu lúc này ngài không đứng ra gánh vác, chỉ sợ hậu quả rất nghiêm trọng, làm lòng người bàng hoàng.
Lục Ngọc Hùng cũng biết rõ Trương Hợp Tuân là người da mặt dày không kém mình, sẽ là người có thể mở miệng cổ xúy lãnh đạo, bản lĩnh vuốt mông ngựa cực kỳ cao siêu. Hôm nay hắn được nhìn thấy đối phương biểu hiện, thế là vừa buồn cười vừa cảm thán. Trương Hợp Tuân quả nhiên danh bất hư truyền, nhìn vào những lời nịnh nọt lãnh đạo của đối phương, nào đâu phải chỉ là da mặt dày, thật sự là không coi ai ra gì, nói mà không biết xấu hổ.
Nhưng Trương Hợp Tuân đã mở đầu, cũng xem như cùng mục đích với Lục Ngọc Hùng, thế cho nên Lục Ngọc Hùng cũng tranh thủ nói tiếp:
- Lão bí thư, bí thư Trương nói đúng, ngài đã cố sức quan tâm đến thành phố La Nam, cũng nên nghỉ ngơi một chút, thế nhưng nhìn vào tình thế trước mắt, ngài cũng không nên bỏ qua mặc kệ được.
Trình Tự Học tuy đầu óc tỉnh táo nhưng lúc này thấy hai người Trương Hợp Tuân và Lục Ngọc Hùng kẻ xướng người họa thì trong lòng vẫn cực kỳ thoải mái. Lão lơ đãng đưa mắt nhìn Lục Ngọc Hùng, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Tình huống mà hai anh nói thì tôi cũng biết, nhưng các anh tìm lầm người rồi, cho dù bí thư Vương bây giờ không giữ vững cục diện, các anh cũng không nên tìm một lão già như tôi. Chủ tịch Lý cũng là một cán bộ lão thành, để anh ấy ra mặt không tốt hơn sao?
- Chủ tịch Lý sao? Anh ấy đã rụt đầu rụt cổ lại rồi.
Lục Ngọc Hùng dùng giọng khinh thường và có chút trêu chọc để tiếp lời Trình Tự Học.
Trương Hợp Tuân nghe những lời này của Lục Ngọc Hùng mà thiếu chút nữa phun hớp trà trong miệng ra ngoài. Hắn dùng tay chỉ chỉ Lục Ngọc Hùng, gương mặt như cười như không:
- Bí thư Lục, chúng ta cũng không nên hãm hại người như vậy.
- Tôi nào có hãm hại người, rõ ràng là tư tưởng người ta không được thuần khiết.
Lục Ngọc Hùng vung tay lên rồi khẽ dựa lưng ra phía sau, cuối cùng mới dùng giọng âm trầm nói:
- Anh Trương cũng nên thành thật khai báo, những lời vừa rồi của tôi làm anh nghĩ đi hướng nào rồi vậy?
Trong số những phó bí thư thành phố La Nam thì chỉ có Lục Ngọc Hùng dám nói ra những lời như vậy. Trình Tự Học nhìn vẻ mặt tùy tiện của Lục Ngọc Hùng, lại khẽ so sánh Lục Ngọc Hùng với Trương Hợp Tuân, nhưng vẻ mặt hai người đều treo nụ cười, căn bản không thể nào nhìn rõ hai người này đang nghĩ gì.
Trương Hợp Tuân hiểu ý nghĩ của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng hắn là một người chiến sĩ kiên định, hắn dù đánh chết cũng không nói ra vấn đề. Hắn chẳng qua chỉ mỉm cười dưới ánh mắt của Lục Ngọc Hùng, không nói lời nào.
- Ngọc Hùng, có những lời nói ra cần chú ý.
Trình Tự Học nói một câu mang ý nghĩa phê bình với Lục Ngọc Hùng, sau đó tiếp tục:
- Chủ tịch Quý Niên là rất tốt, hơn nữa kinh tế mạnh mẽ, các anh có thể tìm anh ấy, tôi cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất. Ngoài ra làm như vậy thì bí thư Vương bên kia cũng dễ dàng tiếp nhận hơn.
- Lão bí thư, lão tướng ra ngựa sẽ có uy lực mạnh mẽ hơn, vẫn là ngài lên tiếng thì bí thư Vương sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Trương Hợp Tuân cười cười nói tiếp:
- Dù sao thì ngài cũng là cán bộ lão thành.
- Bí thư Trình, bí thư Trương nói đúng, là ngài mới tốt nhất.
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì tiếp tục lên tiếng:
- Nếu là chủ tịch Lý ra mặt, chỉ sợ anh ấy sẽ tiếp tục co rụt lại.
Trình Tự Học cũng không quan tâm đến những lời nói của Lục Ngọc Hùng, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó cũng không nói gì thêm.
Hai người Lục Ngọc Hùng suy đoán tâm tư của Trình Tự Học, hai bên đã công tác với nhau nhiều năm, Trình Tự Học hiểu hai người Lục Ngọc Hùng là ai, mà Lục Ngọc Hùng và Trương Hợp Tuân cũng hiểu Trình Tự Học là người thế nào.
Lục Ngọc Hùng thấy Trình Tự Học tuy không có bản lĩnh gì, thế nhưng lại cực kỳ mưu cầu danh lợi ở phương diện tranh quyền đoạt thế. Năm xưa Trình Tự Học là bí thư thị ủy La Nam, tuy công tác không có thành tích gì to tát thế nhưng lại nắm thật chặt quyền lợi ở thị ủy, thậm chí có một số việc còn đánh mạnh vào mặt Lý Quý Niên, tạo nên trận chiến lớn.