Lục Ngọc Hùng nhớ rõ có một lần thay đổi lãnh đạo một đơn vị thị ủy, trưởng phòng tổ chức có xin qua chỉ thị của Trình Tự Học về việc đề bạt nhân tuyển cho vị trí kia, để xem trong nhóm nhân tuyển có người nào tốt không? Trình Tự Học chỏ rằng trưởng phòng tổ chức chỉ hỏi theo kiểu tượng trưng, cũng không phải thật sự đề bạt, thế nên cũng không quan tâm. Kết quả là ở một hội nghị thường ủy không lâu sau đó, chủ tịch Lý Quý Niên nói ra đề nghị của mình.
Lý Quý Niên chờ trưởng phòng tổ chức giới thiệu tình huống của nhân tuyển, ngay sau đó lại đột ngột ném ra một đề tài thảo luận như vậy, thế là mọi người hai mặt nhìn nhau. Trưởng phòng tổ chức nói ra lý lịch của vị cán bộ kia xong thì cầm miệng không lên tiếng, chờ các vị thường ủy phát biểu ý kiến.
Nguồn tại http://Truyện FULLTrình Tự Học không ngờ Lý Quý Niên dám khiêu chiến quyền uy của mình ở hội nghị thường ủy, hơn nữa đối phương lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, làm cho lão mất đi lực chống đỡ. Thế là lão nổi giận, lão vỗ bàn dẫn đầu lên tiếng:
- Hay cho một câu tiền trảm hậu tấu, một phương diện thay đổi nhân sự quan trọng như vậy mà tôi làm bí thư nhưng lại không biết gì, như vậy truyền đi không phải sẽ là trò cười sao? Tôi thấy tốt nhất là thế này, phòng tổ chức nên xem xét tất cả cán bộ phù hợp và cho vào một danh sách, sau đó công khai xác định đánh giá, không những xem xét lý lịch ai dày hơn, còn phải nhìn vào cơ sở, nhìn vào thành tích.
Lý Quý Niên lần đầu tiên so chiêu đã bị Trình Tự Học đánh tơi bời, hoa trôi nước chảy, làm cho các vị thường ủy coi trọng tiền cảnh phát triển của chủ tịch Lý Quý Niên phải thất vọng nặng nề.
Nếu như Trình Tự Học về hưu, như vậy lão sẽ dập tắc ý nghĩ quyền lực trong đầu. Nhưng bây giờ lão vẫn còn là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, như vậy lão sẽ không thể không quan tâm đến quyền lực của mình.
Lúc này Trình Tự Học giả vờ từ chối, thế nhưng cũng không phải không muốn làm, thực tế lão đã sớm có tính toán với sự kiện lần này rồi. Chỉ là lão căn bản chưa thể xác định có bao nhiêu người giúp đỡ mình, vì vậy lúc này còn đang ra giá chờ hai người Lục Ngọc Hùng biểu hiện rõ ràng.
Nếu như không phải muốn lợi dụng Trình Tự Học để áp chế Vương Tử Quân, hai người Lục Ngọc Hùng và Trương Hợp Tuân căn bản sẽ chẳng cần đến chỗ này nhiều lời với Trình Tự Học. Vì thật sự cần thiết, thế cho nên hai người đưa mắt nhìn nhau, Lục Ngọc Hùng là người mở lời:
- Bí thư Trình, nếu không thì thế này, tôi gọi điện thoại trưng cầu ý kiến của chủ tịch Lý nhé?
- Như vậy là không hay.
Trình Tự Học nãy giờ không nói lời nào chợt mở miệng nói ra một câu như vậy.
Như vậy là không hay, có gì mà không hay? Trương Hợp Tuân nghĩ về câu nói của Trình Tự Học, thế là trong lòng càng có vài phần khinh thường với bộ dạng dối trá của đối phương.
Lục Ngọc Hùng lại càng không quan tâm đến những thứ thế này, gần đây hắn là người nổi tiếng cứng rắn, hắn đi thẳng đến bàn làm việc của Trình Tự Học, cầm lấy điện thoại gọi đi.
Nửa phút sau thì điện thoại nối thông, sau khi nối thông thì Lục Ngọc Hùng cũng không khách sáo, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:
- Chủ tịch Lý, bây giờ vì sự kiện đường sắt Mân Cô mà lòng người ở thành phố La Nam không được tốt cho lắm, chúng ta cần phải mời lão bí thư ra ổn định nhân tâm, ngài cảm thấy thế nào?
Nói thẳng vấn đề, một chiêu này của Lục Ngọc Hùng là khá nhanh, thế nhưng tốc độ cúp điện thoại của hắn cũng nhanh không kém, chỉ sau ba mươi giây đã cúp điện thoại.
- Anh Lục, anh cúp điện thoại sớm thế?
Trương Hợp Tuân có chút lo lắng, thầm nghĩ, có phải là Lý Quý Niên không đồng ý làm cho Lục Ngọc Hùng mất vui hay không?
Lục Ngọc Hùng cười hì hì nói:
- Nói xong sảng khoái thì cúp điện thoại, nếu không chẳng phả là sẽ lãng phí tiền điện thoại sao?
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì tiếp tục cười nói:
- Lão bí thư, mọi người cùng chung mục đích, chủ tịch Lý gần đây làm việc giống như tên, thế nhưng hôm nay lại nói một câu rất sung sướng và thoải mái lòng người.
- Sao? Cái gì mà sung sướng thoải mái lòng người?
Trình Tự Học tuy muốn bảo trì phong độ, nhưng lão là người có quan hệ lâu năm với Lý Quý Niên, thế nên lúc này cũng có chút hào hứng.
- An Thạch bất xuất, tương như thương sinh hà!(An Thạch không ra tay, chỉ sợ khó thể thành công!)
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì khẽ trừng mắt nhìn Trương Hợp Tuân ngồi bên cạnh mình.
Trình Tự Học cũng không xa lạ gì câu nói này, công tác đầu tiên của lão chính là làm giáo viên, lão biết rõ những lời này xuất phát từ đâu. Lão nghĩ đến câu nói đầy vinh dự của vị chủ tịch thành phố kia cho mình, lão vốn vận sức chờ phát động, bây giờ cảm thấy toàn thân càng thêm nhiệt tình và mạnh mẽ.
- Ngọc Hùng, cậu cũng không phải là trêu chọc làm cho ông lão như tôi vui vẻ đấy chứ? Tôi sao có thể đủ...
Gương mặt Trình Tự Học có hơi đỏ hồng, lão xoa xoa bàn tay, lão muốn khiêm tốn một chút, thế nhưng lời nói khiêm tốn còn chưa ra khỏi miệng thì Lục Ngọc Hùng đã vung tay lên lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Lý nói rất đúng, lão bí thư, thành phố La Nam chúng ta tuy không thể so với Đông Tấn, thế nhưng tình hình bây giờ là cực kỳ nguy cấp. Vì đường sắt Mân Cô mà lòng người trong thành phố La Nam đã bàng hoàng cao độ, nếu ngài không đứng ra ổn định nhân tâm, như vậy sau này chúng tôi muốn triển khai mở rộng công tác cũng cực kỳ khó khăn.
- Đúng vậy, bí thư Trình, anh là lão lãnh đạo, tuy yêu cầu của chúng tôi có vẻ quá phận với anh, thế nhưng dù thế nào thì anh cũng phải hy sinh cái tôi của mình vì sự phát triển của thành phố La Nam mới được.
Trương Hợp Tuân cầm bình trà châm thêm nước cho Trình Tự Học, sau đó dùng giọng chăm chú nói.
- Ôi, nếu các anh và chủ tịch Lý đã tín nhiệm tôi như vậy, tình thế bây giờ lại nguy cấp, tôi đây chỉ có thể đứng ra liên lạc mà thôi. Nhưng tôi nói trước, tôi chỉ cho ra lời đề nghị, còn chấp hành thế nào phải nhìn vào các anh.
Trình Tự Học bày ra bội dạng không thể nào làm gì hơn được, lão thở dài một hơi nói.
Lục Ngọc Hùng và Trương Hợp Tuân đưa mắt nhìn nhau một cái, chợt cảm nhận được ánh mắt của đối phương. Đặc biệt là Lục Ngọc Hùng, lúc này trong lòng hắn thật sự vang lên câu nói "vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập bàn thờ" để đánh giá về Trình Tự Học.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng khó thể nào không bội phục chủ tịch Lý, tuy chủ tịch nhiều khi dễ dàng lui bước, thế nhưng phương diện phỏng đoán tâm tư của Trình Tự Học cũng không phải là hai người Lục Ngọc Hùng có thể so sánh được.
- Lão bí thư, có ngài chủ trì đại cục, như vậy chúng tôi đều yên tâm. Ngài cứ yên tâm, ngài chỉ cần ở phia sau chỉ huy, tất cả những gì ở phía trước sẽ dành cho chúng tôi. Chúng tôi tin bí thư Vương từ thủ đô quay về sẽ cảm động rơi nước mắt vì hành động của ngài.
Trương Hợp Tuân xoa xoa hai bàn tay rồi cười nói với Trình Tự Học.
Cá cảm ơn gấu, Trình Tự Học cũng không phải là kẻ ngu, nào không suy đoán được phản ứng của Vương Tử Quân sau khi quay về? Vương Tử Quân không phải kẻ ngu, những sự việc sắp phát sinh lại hạ uy tín của hắn xuống con số không trong thành phố La Nam.