Bí Thư Trùng Sinh

Chương 781: Sông sâu có khúc

Đạo sĩ kia mặc đạo bào màu xanh, trên gương mặt gầy gò có vài phần bộ dạng tiên phong hạo cốt. Có lẽ bọn họ đã được chính quyền xã thông báo, thế cho nên cực kỳ chú ý nghênh đón nhóm người Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, mời ngài vào bên trong.

Triệu Thiết Chùy giới thiệu người đạo sĩ kia chính là quan chủ của Tam Thanh Quan, pháp danh Huyền Chân. Tuy Tam Thanh Quan ở nơi thâm sơn cùng cốc, thế nhưng đạo nhân Huyền Chân lại là người ăn nói bất phàm, thật sự có kiến thức rộng rãi.

Đạo nhân Huyền Chân sắp xếp cơm nước ở dưới một tàng cây cổ thụ, bàn ghế đá, không những sạch sẽ còn rất mát mẻ, thật sự rất có phong cảnh. Huyền Chân đạo nhân đã sớm có chuẩn bị, chỉ sau mười phút thì các đồ đệ đã đưa lên hơn chục món ăn.

Tuy tất cả đều là đồ chạy nhưng vật liệu và nấu nướng rất tốt, vì vậy mà thành phẩm cũng rất ngon. Huyền Chân đạo nhân thấy thức ăn đã được dọn xong thì khẽ đưa mắt nhìn Triệu Thiết Chùy, giống như trưng cầu ý kiến của Triệu Thiết Chùy.

Triệu Thiết Chùy vung tay áo, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế chủ vị:

- Bí thư Vương, các vị lãnh đạo, chúng ta ở chỗ này cũng không có rượu gì ngon, chỉ có loại rượu nhạt tự ủ, đột rượu không cao, dùng để giải khát mùa hè là rất tốt.

Triệu Thiết Chùy nói xong thì Huyền Chân đạo nhân đưa một bình rượu dến đặt trước mặt nhóm người Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn chai rượu được ủ chừng mười năm cũng không nói gì, thế nhưng vẻ mặt Nhan Sĩ Tắc chợt trở nên âm trầm.

Tuy Nhan Sĩ Tắc không biết rượu kia là thế nào, nhưng hắn lại rất tức giận với hành vi của Triệu Thiết Chùy. Bí thư Vương là ai? Đây là lãnh đạo thị ủy, có trường hợp nào chưa từng trải qua? Anh đưa đến một chai rượu chưa được ban ngành liên quan kiểm tra chất lượng, nếu có vấn đề gì xảy ra, trách nhiệm này anh gánh nổi sao?

Hơn nữa trước khi đến Nhan Sĩ Tắc đã sớm dặn dò Triệu Thiết Chùy, nói đối phương mua loại rượu bình thường là được, cũng không ngờ đối phương lại cho ra loại rượu như vậy.

Khi Nhan Sĩ Tắc chuẩn bị ngăn cản thì Vương Tử Quân cười cười nói:

- Nếu là rượu đặc sản địa phương, như vậy chúng ta nếm thử một chút.

Thấy Vương Tử Quân tỏ thái độ như vậy thì Nhan Sĩ Tắc dù có nổi giận cũng không dám phát tác, chỉ sợ Vương Tử Quân sẽ mất hứng. Vì thế mà hắn để phần tâm tư này trong lòng, cung quyết định sau khi quay về sẽ nhất định cho viên bí thư đảng ủy này sang vị trí khác.

Triệu Thiết Chùy cũng không miêu tả quá chính xác, độ rượu không cao nhưng uống vào cũng chẳng thấy thua kém những loại rượu khác, món ăn rất ngon cho nên bữa cơm cũng xem như vui vẻ thoải mái.

Sau một giờ vừa ăn vừa trò chuyện thì xem như bữa cơm kết thúc, khi Vương Tử Quân nghe Nhan Sĩ Tắc nói về quy hoạch phát triển ở thành phố la nam, những tiếng khóc sướt mướt chợt từ bên ngoài truyền vào.

Khi nghe thấy tiếng khóc như vậy thì vẻ mặt đám lãnh đạo huyện Dương Cương chợt trở nên khó coi, dù là có chuyện gì, có người khóc khi Vương Tử Quân dùng cơm, điều này luôn làm cho người ta cảm thấy mất hứng.

- Bí thư Vương, có thể là nhà người ta có tang, phong tục nơi này là như vậy, khi nào nhà có tang sẽ đến Tam Thanh Quan thông báo.

Trần Minh Tuấn trầm ngâm giây lát rồi cắn răng nói với Vương Tử Quân.

Không thể nghi ngờ Trần Minh Tuấn là người phản ứng rất nhanh, Nhan Sĩ Tắc đang có chút sợ hãi cũng phải thầm khen đối phương nhanh nhẹn, hắn cũng nhanh chóng phụ họa:

- Đúng vậy, bí thư Vương, vùng này của chúng tôi thường có thói quen như vậy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu cũng không nói gì, Huyền Chân đạo nhân thấy Nhan Sĩ Tắc gật đầu thì lên tiếng:

- Các vị thí chủ, tôi ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Khi Huyền Chân đạo nhân chuẩn bị rời đi thì một đạo nhân trẻ tuổi chạy đến, hắn vội vàng lên tiếng:

- Sư phụ, không hay rồi, anh Nhiếp của thôn Thượng Sơn bị người ta đánh chết.

Đối phương nói lớn thiếu chút nữa làm cho đám lãnh đạo huyện Dương Cương đi thị sát cùng Vương Tử Quân sợ đến mức hồn phi phách tán. Tuy Nhan Sĩ Tắc đã quyết tâm đi theo Vương Tử Quân, thế nhưng càng là như vậy thì càng cẩn thận trong chuyến thị sát lần này, cố gắng biểu hiện năng lực công tác của mình. Lúc này bí thư Vương đến huyện Dương Cương kiểm tra công tác, thế nhưng lại phát sinh sự việc đánh chết người, loại chuyện này lọt vào tai sẽ làm cho lãnh đạo nào thoải mái?

Lãnh đạo thích dùng người thân cận với mình, thế nhưng nếu anh không có lực khống chế, luôn gây phiền toái cho lãnh đạo, cho dù lãnh đạo có tán thưởng anh, cuối cùng cũng chỉ bỏ qua và lạnh nhạt với anh mà thôi.

Nhan Sĩ Tắc nhìn gương mặt âm trầm của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy đầu lưỡi của mình khô đắng. Đối mặt với bí thư thị ủy có uy thế mạnh mẽ, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng xin chỉ thị nói:

- Bí thư Vương, tôi đi ra xem có chuyện gì xảy ra.

- Chúng ta cùng đi xem.

Vương Tử Quân đứng lên rồi hỏi:

- Tiểu sư phụ, anh Nhiếp sao lại bị người ta đánh chết?

Tên đạo nhân trẻ tuổi không biết thân phận cụ thể của Vương Tử Quân, thế nhưng cũng biết đó là một lãnh đạo lớn, nếu không phải người nhà của anh Nhiếp chạy đén khóc lóc, hắn cũng không trở nên như vậy. Lúc này hắn đưa mắt nhìn tình huống khắp bốn phía, lại dùng giọng căng thẳng nói:

- Anh Nhiếp, hôm qua anh Nhiếp...Bị người ta đánh, hôm nay mới...

Vương Tử Quân chợt đưa mắt nhìn Triệu Thiết Chùy, dù không nói nhưng Triệu Thiết Chùy lại cảm thấy một áp lực vô hình tiến đến làm cho mình run rẩy.

- Bí thư Vương, chuyện này...Tôi biết rõ chuyện này.

Triệu Thiết Chùy trầm ngâm giây lát rồi mới khẽ nói.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Triệu Thiết Chùy, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

- Anh nói cho tôi xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

- Bí thư Vương, Nhiếp lão chính là bố của Nhiếp Vinh Quân.

Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì giống như sợ Vương Tử Quân quên mất Nhiếp Vinh Quân là người nào, hắn vội vàng bổ sung:

- Nhiếp Vinh Quân chính là vị phó phòng xây dựng thành phố La Nam chúng ta.

Nhà của phó phòng xây dựng Nhiếp Vinh Quân ở xã Tôn Gia Câu sao? Lúc này bố của Nhiếp Vinh Quân lại bị người ta đánh chết? Ánh mắt Vương Tử Quân chợt trở nên âm trầm.

- Ai đánh bố của Nhiếp Vinh Quân?

Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại cực kỳ có khí phách, giọng điệu rất lạnh lẽo.

- Vài chủ nợ chạy đến nhà Nhiếp Vinh Quân, nói Nhiếp Vinh Quân nợ bọn họ một triệu, yêu cầu Nhiếp lão trả tiền. Đừng nói là Nhiếp lão, dù là ủy ban xã cũng không có được số tiền một triệu như vậy.

Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói tiếp:

- Vì Nhiếp lão không trả được tiền nên bọn họ đập nhà, còn đánh Nhiếp lão và em trai của Nhiếp Vinh Quân bị thương.

Từng tiếng khóc từ bên ngoài truyền đến, Vương Tử Quân khẽ gõ lên mặt bàn, dù âm thanh có hơi trầm nhưng động tác vô thức như vậy không khỏi làm cho đám lãnh đạo huyện Dương Cương liên tục đổ mồ hôi hột.

- Kẻ người bây giờ đã bị khống chế chưa?

Sau khi trầm ngâm một lát thì Vương Tử Quân dùng giọng điệu cực kỳ trầm thấp nói.

Triệu Thiết Chùy cúi đầu xuống khá thấp nhưng không lên tiếng, lúc này bốn phía như chết lặng. Text được lấy tại Truyện FULL

- Bốp.

Vương Tử Quân vỗ tay thật mạnh lên bàn đá, hắn nhìn Triệu Thiết Chùy rồi trầm giọng nói:

- Tôi hỏi anh đã bắt được kẻ đả thương người ta chưa?

- Bí thư Vương, người này, lúc bắt đầu thì...Bị công an xã bắt được, nhưng, nhưng...

Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì đưa mắt nhìn Trần Minh Tuấn đứng cách đó không xa.

Vẻ mặt Trần Minh Tuấn lúc này cực kỳ trắng bệch, có gió lạnh thổi qua nhưng mồ hôi vẫn vã đầy trên trán. Hắn nhìn ánh mắt và giọng điệu của Vương Tử Quân, thế là cắn chặt răng không nói lời nào.

- Nhưng cái gì?

Vương Tử Quân cũng không nhìn vẻ mặt Trần Minh Tuấn, hắn tiếp tục truy vấn.

- Nhưng...Nhưng sau đó chủ tịch Trần gọi điện thoại đến, nói tập đoàn Đống Phát là xí nghiệp đi đầu trong thành phố chúng ta, hơn nữa đây là sự việc thiếu nợ trả tiền, nói chúng tôi thả người.

Triệu Thiết Chùy giống như đã đặt quyết tâm, hắn lên tiếng bằng giọng điệu khá nhanh.

Tập đoàn Đống Phát? Hai mắt Vương Tử Quân khẽ híp lại, từ sau khi đến thành phố La Nam thì hắn trên cơ bản đã tìm hiểu về tình huống nơi này. Tập đoàn Đống Phát là xí nghiệp tư nhân lớn nhất thành phố La Nam, phạm vi kinh doanh liên quan đến khoáng sản và bất động sản, có thể nói là một sản nghiệp quan trọng của thành phố La Nam.

Khi Vương Tử Quân từ thủ đô quay về thì giám đốc Trịnh Khiếu Đống đã ba lần bảy lượt mời dùng cơm, thế nhưng đều bị Vương Tử Quân dùng đủ mọi lý do từ chối. Hắn không ngờ lúc này tập đoàn Đống Phát lại có liên quan đến Nhiếp Vinh Quân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất