Huyền Chân đạo nhân gật gật đầu rồi nhanh chóng sắp xếp một gian phòng tốt nhất cho Vương Tử Quân nghỉ ngơi. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, các vị lãnh đạo lớn nhỏ ở thành phố La Nam mới thở dài một hơi.
- Bí thư Triệu, bí thư Vương mời ngài vào gặp mặt.
Khi Nhan Sĩ Tắc đang luống cuống tay chân phân phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy bố trí sắp xếp cho hội nghị kinh tế toàn thành phố vào chiều mai, Đổng Trí Tân nhanh chóng đi đến phòng họp, hắn trầm giọng nói với Triệu Thiết Chùy.
Triệu Thiết Chùy chợt sững sốt, sau đó hắn đưa mắt nhìn Nhan Sĩ Tắc. Nhan Sĩ Tắc khẽ gật đầu với Triệu Thiết Chùy, tỏ ý bảo hắn đi nhanh lên.
Khi Triệu Thiết Chùy đi đến phòng thì Vương Tử Quân vẫn chưa ngủ, bí thư Vương đang đọc sách "Đạo Đức Kinh". Triệu Thiết Chùy định hô một tiếng bí thư Vương, thế nhưng nhìn lãnh đạo đang đọc sách say sưa, lời nói cũng không thể phát ra khỏi miệng.
Triệu Thiết Chùy có thể tiến lên làm bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Câu thì cũng không phải là người đơn giản, hắn thấy Vương Tử Quân không lên tiếng, thầm biết bí thư Vương đang cố gắng bày ra tư thái như vậy cho mình xem. Hắn có chút chần chờ, ngay sau đó ngượng ngùng đứng sang một bên chờ bí thư Vương đọc cho xong.
Vài chục phút trôi qua, Vương Tử Quân lúc này mới đặt sách ở bên cạnh, hắn nâng ly trà đã nguội lạnh lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng không chút biểu cảm nói:
- Biết rõ vì sao tôi bắt anh đứng đó nãy giờ không?
Triệu Thiết Chùy chợt chấn động, trong lòng bùng lên cảm giác hốt hoảng, hắn chần chờ giây lát, sau đó mới cúi đầu nói:
- Biết!
- Nếu đã biết rõ thì ngồi xuống đi.
Vương Tử Quân nói rồi khoát tay áo với Triệu Thiết Chùy, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống nói chuyện.
Lúc mới gặp mặt thì Triệu Thiết Chùy cảm thấy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy quá trẻ tuổi, thậm chí còn trẻ tuổi quá mức, trong lòng thầm không phục. Thế nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự cảm thấy không yên và cực kỳ bất an, dù Vương Tử Quân không nói rõ nhưng hắn vẫn biết những trò mèo của mình cũng không thể nào gạt được vị bí thư trẻ tuổi này.
- Anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân nâng ấm trà lên, rót đầy hai ly, sau đó đặt một ly đến trước mặt Triệu Thiết Chùy rồi nói.
Tuy động tác của Vương Tử Quân rất nhẹ nhàng, bầu không gian vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng Triệu Thiết Chùy lại cảm nhận được một áp lực vô hình bùng lên làm cho chính mình không thể động đậy, giọng điệu của chính mình cũng có chút run rẩy.
- Bí thư Vương...Bí thư Vương, thầy Nhiếp là giáo viên của tôi, tôi và Nhiếp Vinh Quân là bạn tốt của nhau.
Triệu Thiết Chùy nói ra quan hệ này, hắn chợt cảm thấy thoải mái. Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, sau đó có chút chần chờ, lại nói tiếp:
- Tôi hiểu nhiều về Nhiếp Vinh Quân, anh ấy luôn là người cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, cực kỳ chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Nếu nói người khác tham ô và sợ tội tự sát thì tôi tin, nếu đó là Nhiếp Vinh Quân thì tôi thật sự không tin.
- Tôi và anh ta cùng nhau lớn lên, tôi hiểu anh ấy, anh ấy không có lá gan như vậy, cũng không làm được những chuyện như vậy.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nói tiếp:
- Thầy Nhiếp cả đời giúp đỡ mọi người, cuối cùng lại có một kết cục như vậy, tôi thật sự không phục.
Tuy chỉ có hai chữ không phục nhưng Vương Tử Quân thấy Triệu Thiết Chùy nói xong hai chữ này thì ngồi thẳng người lên, lưng thẳng đứng, dáng người cao ngất. Lúc này hắn nhìn Triệu Thiết Chùy với mái tóc hoa râm và dáng người cao ráo, trong lòng không khỏi cảm động.
Hạng người Vương Tử Quân thường gặp mặt phần lớn đều là khéo đưa đẩy, trơn trượt như lươn. Nhưng có loại người này tồn tại thì cũng không thiếu những người đàn ông can đảm nhiệt huyết, Vương Tử Quân đã từng là lãnh đạo xã, hắn biết rõ Triệu Thiết Chùy làm như vậy rốt cuộc sẽ phải gánh bao nhiêu nguy hiểm.
- Tôi hiểu tâm tình của anh.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Thiết Chùy, hắn gằn từng chữ một nói:
- Nhưng chúng nếu muốn điều tra rõ ràng về sự kiện liên quan đến Nhiếp Vinh Quân, muốn trả lại trong sạch cho Nhiếp Vinh Quân, không có chứng cứ xác thực thì thật sự không được.
Triệu Thiết Chùy giống như thấy được hy vọng, hắn có chút sững sốt, sau đó lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi có chứng cứ, nó ở trong tay vợ Nhiếp Vinh Quân. Nhiếp Vinh Quân có một quyển nhật ký, những người kia sở dĩ đến đòi nợ, tôi nghĩ rằng cũng là vì bọn họ muốn tìm ra quyển nhật ký kia.
"Nhật ký?" Truyện được copy tại
Truyện FULLVương Tử Quân đưa mắt nhìn Triệu Thiết Chùy, hắn trầm giọng hỏi:
- Anh đã từng thấy quyển nhật ký kia chưa?
- Bí thư Vương, tôi chưa từng được thấy, thế nhưng tôi nghe người nhà Nhiếp Vinh Quân nói như vậy.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi còn nghe nói hai ngày trước Giang Tiểu Vinh đã quay về thôn, cũng vì muốn trốn tránh một số người.
- Đồng Đồng, bây giờ ông của Tiểu Lâm thế nào rồi?
Trong một gian phòng cho thuê ở thành phố La Nam, Giang Tiểu Vinh đang dùng ánh mắt căng thẳng nhìn cháu gái của mình.
Nhâm Nhạn Đồng nhìn vẻ mặt lo lắng của dì mình, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở. Từ khi xuống máy bay thì nàng nhìn Giang Tiểu Vinh suốt ngày trốn đông trốn tây, thế là trong lòng sinh ra cảm giác không hay, nhưng khi nhận được một cuộc điện thoại từ quê, nàng mới thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nhâm Nhạn Đồng mặc một chiếc quần jean và áo ngắn tay, có thể nói là một trang phục đơn giản nhưng có thể phụ trợ cho dáng người và gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, cặp mắt rung động lòng người bây giờ lại có vẻ rưng rưng nước mắt, không khỏi làm cho người ta nhìn vào và sinh lòng thương cảm.
- Dì Hai, ông Nhiếp, ông ấy...Ông ấy...
Khóe môi Nhâm Nhạn Đồng chợt run rẩy, nàng khẽ nói.
- Làm sao vậy?
Giang Tiểu Vinh chợt giữ chặt lấy tay Nhâm Nhạn Đồng, sau đó nàng lớn tiếng hỏi.
- Ông Nhiếp mất rồi.
Nhâm Nhạn Đồng cuối cùng cũng nói ra một lời, hai giọt nước mắt chảy xuôi xuống gò má trắng nõn.
Khoảnh khắc này Giang Tiểu Vinh giống như muốn nổi điên chợt bình tĩnh trở lại, nàng cắn chặt môi, bờ vai run rẩy mà không rên một tiếng, nhưng Nhâm Nhạn Đồng ở bên cạnh có thể cảm nhận được nổi đau khổ của dì mình.
- Dì Hai, dì muốn khóc thì cứ khóc đi.
Nhâm Nhạn Đồng khẽ ôm lấy vai của Giang Tiểu Vinh, nàng khẽ dùng giọng an ủi nói.
- Đồng Đồng, cháu không cần khuyên dì, dì hiểu.
Giang Tiểu Vinh trầm ngâm giây lát, lúc này mới trầm giọng nói:
- Bọn họ càng làm như vậy thì chứng tỏ đang cực kỳ sợ hãi, chỉ cần một ngày họ không tìm thấy dì, như vậy trong lòng bọn họ luôn có một cây gai.
Nhâm Nhạn Đồng nhìn dì Hai của mình cắn chặt răng mà trong lòng bùng lên cảm giác kính nể, nàng thấy những người không đạt được mục đích không bỏ qua giống như dì của mình đều tồn tại trên phim truyền hình, không ngờ rằng dì Hai của mình thường ngày tùy tiện lại có biểu hiện kiên cường như vậy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông máy nhắn tin vang lên trong túi áo Giang Tiểu Vinh, nàng khẽ dụi dụi mắt, sau đó lấy máy nhắn tin ra, bên trên có một hàng chữ:
- Ngày mai bí thư Vương sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương.