Lữ Chinh Bình đã chinh chiến nhiều năm, đã sớm trở thành một con người ẩn giấu, thế nhưng sau khi nhận được điện thoại của Tào Chân thì hắn không khỏi cảm thấy vui mừng sung sướng, thậm chí muốn nhảy dựng cả lên. Hắn nghĩ đến ánh mắt của đối phương ở đầu dây điện thoại bên kia, thế là trên mặt tràn đầy nụ cười, hắn cẩn thận hỏi thăm:
- Chào anh, tôi là Lữ Chinh Bình.
- Tổng giám đốc Lữ đã ăn cơm chưa?
Giọng nói của Tào Chân rất dịu dàng, chỉ là một câu thăm hỏi ân cần lại làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp.
Lữ Chinh Bình không khỏi suy nghĩ miên man, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Cám ơn Nguyễn phu nhân quan tâm, tôi đã ăn rồi.
Hai người hàn huyên hai câu, Lữ Chinh Bình chợt trầm giọng nói:
- Nguyễn phu nhân, Vương Tử Quân thành phố La Nam đã đến, tôi đã từ chối bọn họ.
- À, tôi biết rồi.
Tào Chân từ chối cho ý kiến, nàng trầm mặc một lúc rồi dùng giọng chân thật nói:
- Tôi cảm thấy hạng mục này rất tốt, tuy nhìn qua có vẻ nguy hiểm, thế nhưng thực tế lại là một vụ đầu tư sinh lợi.
Tào Chân không nói thêm điều gì cũng không tắt điện thoại. Lữ Chinh Bình hiểu vì sao Tào Chân giữ im lặng, hắn chủ động mở miệng nói:
- Nguyễn phu nhân cứ yên tâm, dựa vào danh tiếng của tập đoàn Huyền Lục, nếu chúng tôi đã từ chối hạng mục này, bọn họ rất khó tìm được người nào khác để hợp tác.
- Tôi tin tưởng năng lượng của tổng giám đốc Triệu, ngoài thực lực đầu tư của tập đoàn Huyền Lục, tôi còn tin vào lực ảnh hưởng của cá nhân tổng giám đốc Lữ, ngài chính là một nhân tài của giới đầu tư.
Tào Chân lại tiếp tục lên tiếng, giọng điệu dịu dàng vang lên bên tai Lữ Chinh Bình.
Lữ Chinh Bình nghe được âm thanh này mà vẻ mặt có chút hoảng hốt, tâm tình chợt có chút buồn bực. Đây là một vưu vật, có dung mạo xinh đẹp, hai mắt cực kỳ thông minh, dáng người quyến rũ, cá tính thẳng thắn, khí tức ung dung, hơn nữa lại trang nhã gạn đục khơi trong. Trong mắt Lữ Chinh Bình thì nàng là một công chúa kiêu ngạo, là một người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào gặp mặt cũng đem lòng yêu thương.
Nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Lữ Chinh Bình rồi chợt biến mất, hắn là nhân tài của giới đầu tư, hắn biết rõ lực lượng của đối phương, không phải là hắn có thể làm rung chuyển được.
Lữ Chinh Bình sở dĩ từ chối hạng mục mê người của nhóm Vương Tử Quân không phải là vì người đứng sau lưng người phụ nữ này sao? Nếu hắn chọc giận nàng, như vậy những khoản đầu tư gần đây của hắn sẽ tan thành mây khói.
- Cám ơn Nguyễn phu nhân đã khích lệ, cống hiến hết sức lực vì Nguyễn phu nhân chính là vinh hạnh lớn lao của bản thân tôi.
Lữ Chinh Bình dùng giọng cực kỳ chân thành nói.
Đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng, sau đó sẵng giọng:
- Lữ tiên sinh, anh làm như vậy cũng không phải cống hiến sức lực cho tôi, anh làm là vì Chấn Nhạc, vì mục tiêu chung của chúng ta.
- Tôi chưa từng căm thù Vương Tử Quân, ngược lại tôi còn rất tán thưởng anh ta, đây là một nhân tài có khả năng và có những ý nghĩ cực kỳ tân tiến.
Lữ Chinh Bình thấy Tào Chân có thể nói ra những lời như vậy, hắn thật sự cảm thấy giật mình và có chút ghen ghét. Hắn thật sự ghen ghét Vương Tử Quân theo bản năng, lại sinh xúc động hận không thể ép chết đối phương.
- Chỉ là tỉnh Sơn Nam không lớn, không thể nào chứa hai hổ.
Người phụ nữ kia nói đến đây thì căn bản không nói gì thêm.
Vẻ mặt Lữ Chinh Bình trở nên cổ quái, hắn không ngờ người phụ nữ làm cho mình sùng bái lại nói ra những lời như vậy.
Lữ Chinh Bình định nói thêm vài lời thì điện thoại cúp máy, khi nghe những tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, hắn thật sự có chút hối hận. Hắn từng tiếp xúc qua với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn biết rõ sự hùng mạnh của đối phương. Lúc này nghe giọng điệu của Tào Chân, giống như coi Vương Tử Quân là đối thủ chính trị của Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này hắn mới thật sự kinh hãi, lúc này hắn mới ý thức được Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh kia là tồn tại thế nào.
Vương Tử Quân là một đối thủ hùng mạnh của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng Lữ Chinh Bình lại đắc tội với người như vậy.
Sự việc đã đến nước này, chính Lữ Chinh Bình chỉ có một con đường để đi. Hắn chợt nhặt tư liệu trên bàn lên, sau đó lẩm bẩm:
- Phương diện khác tôi không bằng anh, nhưng ở khối đầu tư, tôi không tin anh có thể hơn được tôi.
Sau khi đi ra khỏi tập đoàn Huyền Lục, những người trước đó đã có hẹn chợt cho ra một kết quả thật sự nằm ngoài dự đoán. Tập đoàn Chính Ngân thông báo hủy cuộc hẹn, chính Vương Tử Quân thông qua bố con Triệu gia để tìm vài công ty đầu tư nhỏ và trung cũng tỏ ra không quan tâm đến hạng mục của bọn họ.
- Bí thư Vương, Trần Tiến Đông của công ty Đạt Đông vốn hẹn hội đàm vào trưa hôm nay, nhưng anh ta vừa gọi điện thoại đến nói rằng mình bị cảm, phải nằm viện điều trị.
Đổng Trí Tân đứng bên cạnh khẽ lên tiếng với Vương Tử Quân.
Hào Tử Động không chờ Vương Tử Quân trả lời mà dùng giọng kích động nói:
- Bí thư Vương, trước khi đến chúng tôi đã liên lạc tốt với công ty Chiếu Điền, giám đốc của bọn họ nói rất tốt, sẽ tự mình đến gặp chúng ta. Không ngờ lúc này lại phát sinh biến cố, nói là công ty có một nghiệp vụ lớn cần giải quyết, giám đốc công ty phải bay sang Châu Âu, căn bản không đến đây hội đàm được.
Hàng loạt tin tức chợt xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân, những tin này phần lớn đều là xấu, không những đám người kia khước từ không đến hội đàm, dù là những người đi đến cũng căn bản là dễ thương lượng thông qua.
Vương Tử Quân nghe những lời báo cáo như vậy mà không khỏi chau mày, hắn không nói một lời. Đổng Trí Tân biết rõ tình cảnh khó xử của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, đối với hắn thì Vương Tử Quân chính là một vua sư tử, hắn chưa từng thấy một vị vua như Vương Tử Quân lại trở nên trầm trọng như vậy. Đổng Trí Tân nghĩ đến đây mà không khỏi đưa mắt nhìn Triệu Tranh Giáp, dù sao bọn họ chỉ là những người từ bên ngoài đến, nếu muốn biết được tin tức thì phải nghe Triệu Tranh Giáp.
Triệu Tranh Giáp tỏ ra cực kỳ bi thương, hắn không ngờ sẽ có kết quả như vậy, sớm biết như thế hắn sẽ không làm cầu mối đưa Vương Tử Quân đến gặp người của tập đoàn Huyền Lục. Trước đó hắn rất mong chờ Vương Tử Quân và tập đoàn Huyền Lục có thể vui vẻ với nhau, không ngờ kết quả là hoàn toàn thất bại, thế là hắn không khỏi sinh ra cảm giác xin lỗi bạn bè của mình. Chẳng qua lúc này sự việc đã như ván đóng thuyền, tình hình trước mắt là như vậy thì mình phải làm sao bây giờ?
Hai ngày nay Triệu Tranh Giáp thật sự rất sợ hãi khi gặp Vương Tử Quân, hơn nữa Vương Tử Quân càng tươi cười thì hắn càng cảm thấy hỗ thẹn, hắn cảm thấy tập đoàn Thần Minh của mình căn bản không thể làm gì hơn trong sự kiện lần này.
Tuy có lý do không thể trách được tập đoàn Thần Minh, thế nhưng dù sao thì Triệu Tranh Giáp cũng cảm thấy không thoải mái. Triệu Tranh Giáp nhìn Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Bí thư Vương, hôm qua tôi đã tìm được một người bạn cũ, anh ấy có nói ra một vài nguyên nhân.
Triệu Tranh Giáp nói đến đây thì có chút chần chờ, sau đó hắn ngậm miệng lại. Hắn thật sự không muốn nói ra những nguyên nhân mà người bạn mình tiết lộ trước đó.
- Giám đốc Triệu, chúng ta đều là bạn bè, có gì thì anh cứ nói thẳng. Chỉ khi chúng ta nắm quyền chủ động, như vậy mới có thể hốt thuốc đúng bệnh, mới thoát khỏi tình huống khó khăn vào lúc này.
Vương Tử Quân nở nụ cười với Triệu Tranh Giáp rồi dùng giọng ôn hòa nói.
Giọng nói trầm ổn của Vương Tử Quân giống như một liều thuốc an thần có thể ổn định cảm xúc của mọi người. Triệu Tranh Giáp có chút do dự, cuối cùng hắn cũng lấy dũng khí nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói hôm qua Lữ Chinh Bình đứng ở trường hợp công khai tuyên bố, nói rằng hạng mục đường cao tốc Sơn La chỉ là lấy danh nghĩa, chính là một hạng mục tay không bắt sói, chỉ dựa vào một vài tờ giấy mà muốn làm ra thành tích, nếu như đầu tư vào chỉ sợ rằng sẽ chuốc lấy kết quả thảm hại, mất vốn quay về.
- Lữ Chinh Bình thật sự quá đáng, chúng ta bỏ ra nửa ngày chờ đợi, kết quả không giải quyết được gì. Loại người thế này thật sự không ra thể thống gì, chúng ta có lòng nhưng rõ ràng đối phương lại muốn chơi xỏ. Bí thư Vương, dứt khoát tố cáo hắn ta tội danh phỉ báng mới được.
Hào Tử Động đã thật sự rất tức giận, hắn vỗ tay xuống bàn lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo tỏ ý cho Hào Tử Động ngồi xuống, sau đó hắn đưa mắt nhìn Triệu Tranh Giáp nói:
- Còn có gì khác nữa không?
- Cũng có nhiều phiên bản khác nhau, thế nhưng căn bản là nội dung như vậy.
Triệu Tranh Giáp nói đến đây thì có chút do dự:
- Bí thư Vương, tôi còn có vài người bạn ở thành phố Ma Đô cũng làm đầu tư, nếu không chúng ta đến đó xem thế nào?
Vương Tử Quân lắc đầu với phương án đổi địa phương, hắn biết rõ tuy thành phố Nam Phương cách Ma Đô vài trăm kilomet, thế nhưng đối với những công ty đầu tư thì khoảng cách không gian căn bản không là gì. Chỉ cần một cuộc điện thoại, thậm chí nhiều công ty còn có văn phòng đại diện ở khắp các tỉnh thành, bọn họ có mối liên hệ với nhau rất rõ ràng, nếu như mình rời khỏi thành phố Nam Phương, như vậy sẽ càng làm cho lời đồn đoán của đối phương có thêm sức thuyết phục.
- Tôi hiểu rõ ý tốt của giám đốc Triệu, nhưng tôi đã đến đây, cũng không đơn giản bỏ đi như vậy.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, sau đó hắn trầm giọng hỏi:
- Các vị cùng theo tôi đến đây, các vị có quan điểm gì với đường cao tốc Sơn La? Nói thật, các vị có thấy đầu tư thế này là thâm hụt hay không?
Trì Kim Đồ híp mắt trầm ngâm giây lát, sau đó hắn là người đầu tiên mở miệng:
- Bí thư Vương, nếu đường cao tốc Sơn La đi vào sử dụng, dòng xe cộ sẽ không phải là nhỏ, tương đương với số tiền thu vào tăng tiến không ngừng, vì vậy đầu tư xây dựng sẽ không lỗ vốn.
Hà Đông Kỳ đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn đứng lên nói:
- Tôi cũng không quá tinh thông ở phương diện đầu tư, nhưng tôi thấy nó sẽ không lỗ vốn.
Sau khi nghe câu trả lời của hai người Trì Kim Đồ và Hà Khởi Duệ, Vương Tử Quân cũng lộ ra nụ cười, hắn mở hợp đồng ra trên bàn rồi nói tiếp:
- Nếu tất cả mọi người cảm thấy hạng mục này có thể sinh lợi, vì sao công ty đầu tư lại quyết tâm làm con mãnh thú cản đường? Không những chẳng hợp tác còn cố ý cho ra những thông tin thất thiệt ép chúng ta phải lui binh?
- Có một số người muốn quấy rối, đây chỉ là một nguyên nhân mà thôi, tôi cảm thấy quan trọng nhất chính là những nhà đầu tư kia căn bản còn chưa biết về hạng mục của chúng ta. Trước mặt thương gia không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Tôi tin tưởng nếu như bọn họ hiểu về hạng mục này, tình huống sẽ tuyệt đối không phải là như vậy.
Vương Tử Quân dùng giọng son sắt nói.
- Bí thư Vương, bây giờ bọn họ căn bản không muốn gặp mặt chúng ta, như vậy chúng ta sao có thể tuyên truyền hạng mục đường cao tốc Sơn La ra ngoài bây giờ?
Hào Tử Động có chút do dự, sau đó hắn nói với Vương Tử Quân.
Từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, dưới tình huống không có đối sách nào phù hợp thì bí thư Vương trở thành chỗ dựa duy nhất của mọi người.
- Nếu không thì tôi sẽ liên lạc với chính quyền thành phố Nam Phương, tôi có một người đồng hương làm phó thư ký trưởng ở thành phố Nam Phương, tôi cảm thấy nhờ anh ấy mở một hội nghị về hạng mục đường cao tốc Sơn La cũng không là vấn đề.
Trì Kim Đồ chần chừ một chút, sau đó khẽ nói với Vương Tử Quân.
Cầu viện thành phố Nam Phương cũng là một biện pháp, nhưng phương pháp dùng quyền ép người này chỉ sợ không cho ra kết quả tốt. Khi đó không những không thu được đầu tư, thậm chí còn lam cho không ít người sinh ra cảm giác đối lập. Khi chưa đến giai đoạn đập nồi bán sắt cuối cùng thì Vương Tử Quân sẽ vẫn tử chiến đến cùng.
- Bí thư Vương, nếu như không còn đối sách nào khác, cũng chỉ có thể thử như vậy một lần mà thôi.
Hà Khởi Duệ có chút do dự, hắn lớn tiếng nói. Hà Khởi Duệ là người thân cận nhất với Vương Tử Quân trong đám người lần đến thành phố Nam Phương, lúc này hắn tiếp nhận lời đề nghị của Trì Kim Đồ, xem như giải vây cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu ý của Hà Khởi Duệ, những người khác cũng hiểu rõ ràng, thế nhưng không ai nói lời nào, tất cả chờ Vương Tử Quân tỏ thái độ. Vương Tử Quân suy nghĩ một lát rồi dùng giọng ôn hòa xin miễn:
- Dưa hái xanh không ngọt, nếu chúng ta dùng thủ đoạn cứng rắn thì chỉ sợ sẽ làm cho đối phương phản cảm.
Vương Tử Quân nói làm cho bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng, đúng lúc này Triệu Tranh Giáp chợt nói:
- Bí thư Vương, ngày mai là lễ mừng sinh nhật lần thứ hai mươi của tiểu thư giám đốc Quan Lục Phát tập đoàn Chính Ngân, đến lúc đó phần lớn danh nhân giới đầu tư đều đến tham gia.
Triệu Tranh Giáp nói đến đây thì cũng không nói tiếp, rõ ràng hắn cũng thấy lời đề nghị này của mình là căn bản không thực hiện được. Nhưng sau khi hắn mở miệng thì hai mắt Vương Tử Quân chợt phát sáng.
Dù cơ hội này nhìn qua có vẻ hoang đường, thế nhưng nếu so sánh với tình huống nhờ chính quyền thành phố Nam Phương ra mặt thì có cách biệt rất lớn. Nếu như có thể mượn cơ hội này để đưa đường cao tốc Sơn La ra ngoài, như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với phương án nào khác.
Chẳng qua nguy hiểm và kỳ ngộ luôn tồn tại, thời cơ này không những rất nhỏ, lại yêu cầu người nắm bắt nó phải có tố chất cao, không những giới thiệu rõ ràng, càng phải là người có thể để lại ấn tượng khắc sâu với người khác.
- Dù có vẻ giống như cướp đi hào quang bữa tiệc sinh nhật của người ta, nhưng vì đường cao tốc của ba thành phố có thể nhanh chóng được xây dựng, chúng ta cũng không quan tâm đến những vấn đề này.
Vương Tử Quân vỗ tay lên bàn rồi dùng giọng kiên định nói.
Ánh mắt mặt trời trở nên dịu nhẹ vào buổi chiều chính là thời điểm đẹp nhất trong ngày.
Đối với đa số mọi người, chiều tà thường đại biểu cho thời điểm về nhà dùng cơm với vợ con, sau đó trải qua những cảm giác liên miên bất tận. Nhưng đối với một số người thì lúc này chỉ là bắt đầu.
- Tổng giám đốc.
Lý Mạc Chí dùng ánh mắt cung kính nhìn người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc đang được ánh mặt trời chiều tà chiếu lên người bùng ra những hào quang vô hạn. Hắn là một người học tập ở nước ngoài về nước làm việc, tất nhiên hắn sẽ là một kẻ có chí hướng cao xa. nguồn TruyenFull.com
Tuy rất nhiều người rơi vào tình huống chí lớn tài mọn, thế nhưng Lý Mạc Chí không phải nằm trong số đó. Trong mắt mọi người thì hắn là một tiểu tử đẹp trai giỏi giang, có tư cách để kiêu ngạo, thế nhưng sau khi đến công tác ở đây thì tất cả góc cạnh của hắn đã bị mài phẳng.