Khi thấy Vương Tử Quân chợt xuất hiện thì hai chân mày của Hào Nhất Phong có hơi nhíu lại.
Người làm quan cũng rất biết chiếm tiện nghi lúc quan hệ ngoại giao, Vương Tử Quân là người có tướng mạo đường đường, khí vũ hiên ngang, hẳn phải là người tốt, vì sao lại cứ đối nghịch với người ta như ngụy quân tử, chuyên môn chọc người sau lưng như vậy? Hào Nhất Phong cảm thấy đau đầu nhưng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt trầm lặng nhìn Vương Tử Quân.
- Thành phố La Nam?
Phó chủ tịch Lưu lặp lại bốn chữ "thành phố La Nam", sau đó chợt giống như nhớ được điều gì đó. Khi lão chuẩn bị nói chuyện thì lại nhanh chóng nuốt lời vào bụng.
- Thành phố Sơn Viên và An Dịch đều là trung tâm phát đạt của tỉnh Sơn Nam, bí thư Nhất Phong, các anh sắp xếp thành phố La Nam song song với hai thành phố Sơn Viên và An Dịch, tôi nghĩ thành phố La Nam này nhất định có chỗ độc đáo.
Chủ nhiệm Nam dùng giọng tò mò hỏi Hào Nhất Phong.
Chủ nhiệm Nam là lãnh đạo quốc gia, tuy cấp bậc ngang bằng với Hào Nhất Phong, nhưng lúc này lời nói của hắn ở nơi đây lại ép buộc Hào Nhất Phong phải xuất chiêu. Nếu như thành phố La Nam không cho ra điều gì độc đáo, như vậy tỉnh Sơn Nam sẽ mất mặt, Hào Nhất Phong cũng không có được bao nhiêu thể diện.
Đối với tình huống của thành phố La Nam thì Hào Nhất Phong biết rất rõ, nhưng lúc này lão biết rõ cũng không thể nói đây chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên. Lão có chút trầm ngâm, sau đó mới nói:
- Bí thư Tử Quân, anh giới thiệu tình huống của thành phố La Nam cho chủ nhiệm Nam đi.
Tình huống của thành phố La Nam như thế nào thì tất cả đám người tỉnh Sơn Nam đều hiểu rõ, bây giờ nghe thấy chủ nhiệm Nam nhắc đến thì không ít người cảm thấy đổ mồ hôi hột cho Vương Tử Quân. Nhưng càng có người cảm thấy đắc ý, bọn họ thầm nghĩ không phải Vương Tử Quân là người rất có khả năng sao? Để xem bây giờ là lãnh đạo thành phố La Nam, có cái gì tốt để đưa ra nói với lãnh đạo?
Lúc này có thành phố Đông Bộ và Sơn Viên làm châu ngọc ở phía trước, nếu như thành phố La Nam chẳng là thứ gì ra hồn, không có bất kỳ thứ gì lay động lòng người, như vậy sẽ rất mất mặt.
Tuy lãnh đạo không biết gì nhiều sẽ cổ vũ anh vài câu, thế nhưng như vậy cũng thật sự mất mặt, hơn nữa mất mặt không phải là người thành phố La Nam mà còn là cả tỉnh Sơn Nam. Dù sao bây giờ đi theo lãnh đạo còn có các vị lãnh đạo tỉnh, cũng có không ít khách hàng tham gia hội nghị, không ít quan viên bên ngoài.
Lúc này Chúc Vu Bình chợt vã mồ hôi, bây giờ hắn mới thấy rõ mình vì xúc động nhất thời mà cho ra sắp xếp không hay. Vì chút sơ sẩy của mình mà đưa bí thư Vương Tử Quân vào thế bị động, hơn nữa bị động còn khá nguy hại.
Chúc Vu Bình thật sự không muốn nhìn thêm, hắn khẽ cúi đầu, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn chuyển len người Vương Tử Quân. Tuy hắn không kỳ vọng bí thư Vương cho ra lời nói yếu kém, nhưng ít nhất hắn vẫn kiên định đứng cùng một chỗ với bí thư Vương khi gặp khó khăn, ít nhất đó cũng là một thái độ của hắn.
Vương Tử Quân nở nụ cười bình tĩnh, hắn cung kính nói:
- Chủ tịch Lưu, chủ nhiệm Nam, các vị lãnh đạo, thành phố La Nam là vùng núi, kinh tế lạc hậu. Đây dù là có nguyên nhân khách quan, nhưng cũng có nguyên nhân chủ quan. Lãnh đạo tỉnh sắp xếp chúng tôi ở bên cạnh hai thành phố Sơn Viên và An Dịch, chính là đại biểu quyết tâm giúp đỡ thành phố La Nam chúng tôi phát triển kinh tế.
Vương Tử Quân vừa nói thì trong lòng đám người sinh ra cảm giác tiếc nuối, người này chỉ nói vài câu đã kéo cả lãnh đạo tỉnh vào cuộc. Nhưng bí thư Vương nói rất hay, đó là sự giúp đỡ mạnh mẽ của lãnh đạo tỉnh, thực hiện chiến lược phát triển kinh tế cân đối trong toàn tỉnh.
Thạch Kiên Quân vốn có chút sợ Vương Tử Quân nói bậy này nọ, bây giờ nghe thấy đối phương nói như vậy thì không khỏi thầm nghĩ tiểu tử này thật sự quá khéo. Dù không cần biết thành phố La Nam có thứ gì thúc đẩy phát triển kinh tế hay không, nhưng chỉ cần câu nói vừa rồi cũng xem như đã vượt qua kiểm tra.
Trên mặt chủ nhiệm Nam vẫn treo nụ cười vui vẻ, giống như rất thỏa mãn với lời nói của Vương Tử Quân, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ hắn mới biết mà thôi.
- Dưới sự giúp đỡ của đảng ủy chính quyền tỉnh, thành phố La Nam chúng tôi nhận thức được thiếu sót khách quan của mình, cũng cho ra định vị một cách khoa học với sự phát triển của thành phố La Nam. Chúng tôi là thành phố cấp tỉnh với diện tích rộng nhất tỉnh, chúng tôi cũng có ưu thế và đường phát triển của mình. Chỉ cần thành phố La Nam phát huy hoàn toàn ưu thế, tôi tin tưởng kinh tế thành phố sẽ biến chuyển từng ngày, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo tỉnh.
- Dựa vào bản thân, khổ trước sướng sau, rất tốt, rất tốt.
Chủ nhiệm Nam khẽ gật đầu nói tiếp:
- Bí thư Vương, nghe anh nói như vậy, lúc này tôi thật sự cảm thấy rất hiếu kỳ, tôi thật sự muốn biết lần này thành phố La Nam đã chuẩn bị được những gì.
Chủ nhiệm Nam nhìn tên đàn ông trẻ tuổi trước mặt, trong lòng thầm nghĩ đến những lời của đứa cháu họ mình vào buổi sáng. Khi hắn nghe đứa cháu nói chuyện thì cứ tưởng đó là chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ xem ra vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này thật sự có cảm giác trơn trượt khó thể nắm bắt.
Nhưng những lời nói ngon ngọt chỉ là chút trò vặt trong mắt chủ nhiệm Nam, nếu không có thực tế chèo chống, dù anh có ba hoa chích chòe thế nào cũng vô ích, cũng chỉ là nói suông, làm trò cười cho mọi người mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút tích cực của chủ nhiệm Nam, hắn khẽ nói:
- Chủ nhiệm Nam xin chờ chút, bây giờ còn kém hai phút, hai phút hạng mục mà thành phố La Nam chúng tôi chuẩn bị cho hội chợ lần này sẽ được hiện ra trước mắt các vị lãnh đạo.
Phải chờ hai phút? Bắt lãnh đạo phải chờ? Vương Tử Quân nói ra những lời này thì không ít người thầm nghĩ: Anh không có gì thì đừng đứng đây làm trò để rồi càng thêm xấu hổ, anh mất mặt cũng đừng làm cho cả tỉnh Sơn Nam mất mặt.
- Bí thư Tử Quân, đây là có chuyện gì? Sao có thể để cho lãnh đạo chờ lâu được? Chẳng lẽ thành phố La Nam không biết tầm quan trọng của sự kiện lần này sao?
Quan Vĩnh Hạ tuy lúc đầu có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, nhưng dưới tình huống này Hào Nhất Phong không tiện mở miệng, hắn là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải mở miệng.
- Không phải là chưa chuẩn bị tốt, nhưng còn chưa đến thời gian.
Vương Tử Quân cười cười với Quan Vĩnh Hạ rồi nghiêm trang nói.
Quan Vĩnh Hạ lúc này đã phán định Vương Tử Quân là người mạnh miệng, hắn chợt có một ý nghĩ, thế là trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, các anh chuẩn bị không vững, lần sau đừng để xuât hiện tình huống này.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì đưa mắt nhìn phó chủ tịch Lưu:
- Chủ tịch Lưu, chủ nhiệm Nam, không bằng chúng ta để cho thành phố La Nam chút thời gian chuẩn bị, lúc này nên đến gian hàng của thành phố An Dịch.
Bí thư Lý Dật Phong của thành phố An Dịch đang đứng bên cạnh vốn cảm thấy rất mất hứng vì tình huống thành phố La Nam được sắp xếp vị trí ngang hàng với mình. Nhưng Vương Tử Quân bây giờ rơi vào tình huống khốn khó, hắn chợt cảm thấy tình huống sắp xếp cho thành phố La Nam ở bên cạnh mình rõ ràng là một ý hay.
Có câu đẹp và xấu phải so sánh mới biết được, nếu đi vào một rừng cây rậm rạp chằng chịt thì căn bản khó thể phân biệt được mùi hương. Dù thành phố An Dịch phát triển kinh tế rất tốt, lại chen vai sát cánh với thành phố Sơn Viên, nếu hai bên ở với nhau sẽ căn bản không thấy ai mạnh ai yếu, vì An Dịch so với thành phố Sơn Viên cũng không hơn được điểm nào.
Bây giờ thì tốt, có thành phố La Nam chen giữa Sơn Viên và An Dịch, điều này tuyệt đối có thể giúp thành phố An Dịch trở nên nổi bật hơn. Sau khi Quan Vĩnh Hạ lên tiếng, Lý Dật Phong thật sự có chút do dự, hắn bắt đầu nghĩ rằng mình có nên lên tiếng mời lãnh đạo đến gian hàng của thành phố mình không.
Nhưng Lý Dật Phong còn chưa mở miệng thì chủ nhiệm Nam đã cười nói:
- Chủ tịch Lưu, vừa rồi bí thư Vương nói là cần hai phút, bây giờ đã quá một phút, tôi thấy đợi vài chục giây nữa cũng không là vấn đề, đỡ phải chạy tới chạy lui.
Phó chủ tịch Lưu cũng gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Quan Vĩnh Hạ lúc này cũng cảm thấy không thể tránh được, dù sao chủ nhiệm Nam cũng là khách quý, hơn nữa cấp bậc cao hơn hắn, người ta đã quyết định thì hắn đừng hòng thay đổi. Đừng nói là hắn, dù là bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong cũng phải kiêng kỵ thể diện của chủ nhiệm Nam.
- Bí thư Tử Quân, đã hai phút rồi, chúng ta vào thôi.
Hào Nhất Phong dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân có chuẩn bị nên cũng không có gì là bối rối, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, thấy gian hàng của thành phố La Nam đã thu hút sự chú ý của khá nhiều người. Dù sao thì phó chủ tịch Lưu và lãnh đạo tỉnh Sơn Nam cũng ở chỗ này, tất nhiên nơi này sẽ là một tiêu điểm.
Không biết có phải là cố ý hay không, lúc này có chục chiếc camera từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể chụp ảnh gian hàng thành phố La Nam.
- Bắt đầu.
Vương Tử Quân thầm cười lạnh, sau đó hắn nói với Kim Điền Lạc:
- Cho người mở màn hình.
Kim Điền Lạc dù biết lần này có chuẩn bị nhưng cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn nghĩ rằng vốn chỉ tìm đúng thời điểm để mở màn hình là xong, cũng không ngờ lại thu hút nhiều lãnh đạo chú ý như vậy.
Con bà nó, vị trí tốt thật sự làm cho người ta giảm thọ.
Nhưng Kim Điền Lạc cũng không có nhiều thời gian cảm thán, sau khi nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân, hắn đi vào trong gian hàng hai bước, sau đó trầm giọng nói:
- Mở máy!
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com- Chủ tịch Lưu, chủ nhiệm Nam, đây là màn hình lớn, là một vật phẩm mà thành phố La Nam chúng tôi chuẩn bị để phát hình ưu thế của chính mình.
Vương Tử Quân chờ Kim Điền Lạc rời đi thì khẽ nói.
Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía màn hình, từng ánh mắt tràn đầy tò mò. Bọn họ muốn xem rốt cuộc thành phố La Nam có chuẩn bị những thứ gì.
- Ngưu Nhân Thận Bảo, chân cứng eo bền, một người khỏe hai người vui.
Một người phụ nữ chợt xuất hiện trên màn ảnh, sau đó những lời nói quảng cáo mà ai nghe vào cũng hiểu chợt vang lên.
Âm thanh quảng cáo tuy không lớn nhưng lại có thể truyền đi xa, hầu như chỉ sau chốc lát đã vang vọng khắp nơi làm nhiều ánh mắt nhìn sang. Những ánh mắt kia tràn đầy nghi hoặc và kinh dị, nhưng khi bọn họ nhìn lên màn hình thì không khỏi cười phá lên ha hả.
Nguyễn Chấn Nhạc gần đây rất an phận, hắn là diễn viên chính trong sự kiện lần này thế nhưng vẫn cực kỳ bảo đảm tác phong an phận của mình. Nhưng khoảnh khắc này hắn thấy mẫu quảng cáo thuốc Ngưu Nhân Thận Bảo, chợt sinh ra cảm giác muốn ôm bụng cười.
Nguyễn Chấn Nhạc vốn có chút chờ mong với những chuẩn bị của Vương Tử Quân, vì đối phương là một người rất tinh quái, không ra bài theo lẽ thường, không ra tay thì thôi, mỗi khi ra tay sẽ làm phát sinh kết quả ngoài ý muốn. Nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy Vương Tử Quân không có gì hơn, không ngờ lại để phát sinh tình huông thế này trước mặt các vị lãnh đạo trong khu hội chợ triển lãm xúc tiến thương mại, sau này chỉ sợ tương lai của thành phố La Nam sẽ càng thêm ảm đạm.
Không, phải nói là tương lai của Vương Tử Quân sẽ ảm đạm. Trước đó có rất nhiều lãnh đạo bất mãn với Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân là người cẩn thận, căn bản không có vấn đề gì để người ta nắm bắt. Hơn nữa sau lưng hắn còn có Mạc lão gia tử, điều này làm cho những người muốn động vào cũng cần phải nghĩ kỹ càng trước khi cho ra quyết định. Bây giờ Vương Tử Quân chọc ra vấn đề, như vậy dù có người muốn bảo vệ hắn cũng là rất khó khăn.
Lúc này vẻ mặt Hào Nhất Phong trở nên cực kỳ khó coi, dù sao lão cũng là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, Vương Tử Quân mất mặt thì chính mình là bí thư tỉnh ủy cũng không hơn gì. Nếu như nói bí thư tỉnh ủy có vòng quan hệ của mình, tất nhiên sẽ có nhiều vòng quan hệ khác ở trong tỉnh, đám người này chỉ sợ sẽ nhanh chóng truyền sự việc ra ngoài, cũng không bỏ qua cơ hội đâm thọc bí thư Hào.
Lần này tuyệt đối không thể nuông chiều Vương Tử Quân, Hào Nhất Phong thầm cho ra quyết định, thế là xiết chặt nắm đấm.
Thạch Kiên Quân tuy vẫn khống chế được cơ thể của mình, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tuy chỉ có mình hắn hiểu ý nghĩa nụ cười của mình, thế nhưng hắn vẫn thầm phê bình chính mình.
Thạch Kiên Quân luôn quan sát bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong, tuy bí thư Hào không nở nụ cười, thế nhưng dù thế nào thì chính mình cũng phải bày ra tình huống có tu dưỡng tốt hơn Hào Nhất Phong.
- Vương Tử Quân, anh đang làm gì vậy?
Thạch Kiên Quân có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng quát với Vương Tử Quân.
Tuy tiếng quát kia giống như phê bình nhưng thực tế lại có thể xem xét theo chiều hướng ngược lại, vì có đôi khi phê bình là bảo vệ, mà khen ngợi chính là đả kích. Lúc này Thạch Kiên Quân tuy đã có chỗ dựa mạnh mẽ ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng dù là phương diện thế lực hay uy vọng cũng kém Hào Nhất Phong một khoảng xa. Dưới tình huống này, hắn giữ Vương Tử Quân ở lại còn có tác dụng lớn hơn là cố gắng ép đối phương phải ra đi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thạch Kiên Quân, hắn khẽ buông tay nói:
- Điều này...Chủ tịch Thạch, đài truyền hình cũng không nghe theo lời tôi, tôi cũng không có cách nào khác.
Đám người đang chuẩn bị nghe Vương Tử Quân giải thích chợt nhìn về phía bên trái màn hình, chợt thấy một ký hiệu quen thuộc.
Thì ra đây là quảng cáo trên tivi.
Khi Thạch Kiên Quân chuẩn bị lên tiếng thì hình ảnh người phụ nữ đang nói chợt biến mất, ngay sau đó hình ảnh đã chuyển. Màn hình biến thành màu đen, ngay sau đó một luồng kiếm quang cực đẹp chiếu sáng cả không gian.
Luồng kiếm quang giống như xuất hiện từ trên chín tầng trời, sau đó là một cô gái mặc cổ trang bay theo kiếm quang. Khoảnh khắc này hình ảnh núi non đẹp như trong tranh chợt xuất hiện trên màn hình.