Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn nghe thấy có tiếng ồn ào cãi vả thì tất nhiên sẽ không thể bỏ mặc. Hơn nữa đây là lúc tổ chức hội chợ xúc tiến thương mại, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn là chủ tịch thành phố cũng rất mất mặt.
- Bí thư Vương, tôi đi ra xem một chút.
Chúc Vu Bình khẽ cười cười với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nghe thấy những âm thanh la hét kia có chút quen thuộc, thế là cùng đi với Chúc Vu Bình ra ngoài. Khi hai người đi ra ngoài thì chợt nghe thấy giọng nói của Lý Quý Niên:
- Rõ ràng là ai đổ lên người tôi, anh không xin lỗi thì ai nói lời xin lỗi đây?
- Ơ, chủ tịch Lý, là anh đụng phải chai rượu của tôi, thế nên rượu mới đổ lên người anh. Tôi không bắt anh đền rượu là nể mặt lắm rồi, anh còn bắt tôi phải xin lỗi, không phải quá mức ép người sao?
Người kia nói đến đây chợt lớn tiếng:
- Nếu không thì mọi người bình luận phân xử xem, rốt cuộc là lỗi của ai?
Lúc này Lý Quý Niên nói chuyện có hơi rối loạn, đối phương cũng mang theo vài phần cảm giác say, xem ra ai cũng đã uống khá nhiều.
Lúc này bên cạnh hai người Lý Quý Niên đã có không ít người, khi Vương Tử Quân đi qua thì thấy hai người đang tranh chấp. Lý Quý Niên thì không cần phải nói, người còn lại chính là Thành Kiếm Xã của công ty Bất Lão Khang.
Theo ánh đèn nhìn xuống thì thấy đũng quần của Lý Quý Niên ướt một mảng lớn, nếu như ai không biết tình huống thì phản ứng đầu tiên chính là chủ tịch Lý đái ra quần.
Hèn gì Lý Quý Niên lại nổi giận như vậy, xem ra cũng là vì đối phương đổ rượu lên đúng vị trí kia của chủ tịch Lý.
Nhưng khi Vương Tử Quân đang cảm thấy buồn cười thì có người lên tiếng khuyên nhủ:
- Chủ tịch Lý, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi thấy nên bỏ qua, mọi người đều là bạn bè, có gì từ từ nói là được.
- Chủ tịch Quan, anh ta rõ ràng là đổ rượu lên người tôi, anh ấy còn nói tôi không chú ý. Trước tiên tôi nói thẳng luôn, nếu anh ta không nói rõ vụ này, tuyệt đối là không được. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Lý Quý Niên hôm nay uống nhiều rượu, giọng điệu cũng có hơi lớn.
Người mở miệng chính là Quan Quả Đống, vẻ mặt hắn thật sự có chút khó coi. Dù hắn không biết hai người say rượu kia xảy ra chuyện gì, thế nhưng tình huống này xảy ra thì hắn khó thể nào đứng về phía Lý Quý Niên cho được.
Dù sao thì Thành Kiếm Xã cũng có thân phận đặc thù, không những là khách do Quan Quả Đống mời đến, hơn nữa hai bên đã bàn bạc rất tốt về sự kiện công ty Bất Lão Khang sẽ xây nhà máy ở thành phố Sơn Viên. Thành phố La Nam bắn một phát đạn pháo quá lớn vào thời điểm khai mạc, điều này không khỏi làm cho thành phố Sơn Viên của bọn họ cảm thấy có áp lực lớn. Thành Kiếm Xã tuy là thương nhân, nhưng nếu hai bên có quan hệ tốt, như vậy mọi việc sẽ thuận lợi hơn.
Nếu lần này để cho thành phố La Nam vượt mặt thành phố Sơn Viên, tất nhiên không riêng gì thành phố Sơn Viên mà các thành phố khác đều mất mặt. Hội chợ lần này có lãnh đạo quốc gia đến xem xét, vì nguyên nhân này mà sau khi hai bên đàm phán xong thì Quan Quả Đống quyết định mời rượu Thành Kiếm Xã ở khách sạn Đông Bộ, coi như sẽ quyết định sự việc ngay trên bàn tiệc.
Thành Kiếm Xã tửu lượng không cao, uống được một lúc thì chợt phát hiện phòng bên cạnh có vài người bạn cùng làm ăn kinh doanh, thế là Thành Kiếm Xã phải đi qua mời rượu.
Đi mời rượu cũng là bình thường, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa thì Thành Kiếm Xã đã đụng vào người Lý Quý Niên. Hai người này trước kia có chút vướng mắc, lúc tỉnh thì hai bên gặp nhau sẽ cười ha hả, bây giờ cả hai đều say, dù gặp phải thiên lôi cũng không quan tâm, nào còn tâm tư để ý đến hình tượng của mình.
Lý Quý Niên nhìn vào đũng quần của mình, hắn càng nghĩ càng giận. Nếu lúc này người khác nhìn thấy, nhất định sẽ nói đùa rằng chủ tịch Lý nên bảo trọng sức khỏe. Nhưng những câu nói đùa như vậy chỉ là bình thường, hắn cho rằng sẽ có những người không giữ miệng mà nói mình đái ra quần.
Những câu như vậy tuyệt đối là không dễ nghe chút nào, thế cho nên Lý Quý Niên càng nghĩ càng tức, lại càng không chịu buông tha cho Thành Kiếm Xã. Lúc này Thành Kiếm Xã là người được các vị lãnh đạo các thành phố xem như phượng hoàng, thế nên tính tình cũng bùng phát, hắn thấy mình căn bản không thể xin lỗi, ai bảo Lý Quý Niên đâm đầu vào mình?
Vì hai người có ý nghĩ như vậy mới phát sinh tình huống vừa rồi. Khi Quan Quả Đống cảm thấy không thể khuyên được, Chúc Vu Bình chợt đi đến dùng giọng ôn hòa khuyên nhủ:
- Chủ tịch Lý, giám đốc Thành, hai bên là người quen, nếu vì chút chuyện thế này mà tranh cãi với nhau thì cũng không đáng. Lúc này mong hai vị nể mặt tôi, chúng ta cùng nhau cạn một ly, xem như bỏ qua cho nhau.
Chúc Vu Bình đứng ra xử lý có vẻ rất tốt, Lý Quý Niên lúc này cũng đã tỉnh rượu, cảm thấy tiếp tục tranh cãi thì mất đi tôn nghiêm của mình. Vì vậy sau khi phục vụ đưa đến hai ly rượu, hắn nâng một ly rượu lên.
Thành Kiếm Xã nhìn Chúc Vu Bình, hắn cũng lảo đảo nâng một ly rượu lên. Nhưng Chúc Vu Bình còn chưa kịp lên tiếng thì Thành Kiếm Xã đã nói:
- Chủ tịch Lý, chuyện này dù là lỗi của ai thì tôi sẽ đền cho ngài cái quần. Ngài cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa đến tận cửa cho ngài một cái quần mới.
Lý Quý Niên nghe thấy lời nói chọc khoáy của Thành Kiếm Xã thì chợt tái mặt, hắn định ném ly rượu trong tay đi, đúng lý nghe thấy có người lên tiếng:
- Chủ tịch Quý Niên, nếu như giám đốc Thành có thành ý như vậy, uống rượu rồi về thôi.
Lý Quý Niên nghe thấy giọng điệu như vậy thì trong lòng có chút mất vui, anh nói thì hay lắm, thật sự là đứng nói chuyện không thấy đau thắt lưng. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn sang, hắn định mở miệng nhưng đành nuốt lời vào bụng.
Bí thư thị ủy thành phố Sơn Viên là La Nhân Uy đang đứng ở trước cửa một gian phòng, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần chân thật đáng tin.
Nếu như La Nhân Uy chỉ là bí thư thị ủy Sơn Viên, Lý Quý Niên tất nhiên sẽ căn bản không cần nghe lời đối phương. Nhưng La Nhân Uy còn là thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam, dù vị thường ủy tỉnh ủy này chỉ chú tâm đến những chuyện có liên quan đến thành phố Sơn Viên, thế nhưng nếu người này đặc biệt chĩa mũi dùi vào ai, tất nhiên cũng có độ nặng nhất định.
La Nhân Uy tuy chỉ nói hai câu nhưng giọng điệu có thiên hướng về phía Thành Kiếm Xã rất rõ ràng, Lý Quý Niên tuy cảm thấy bức bối nhưng đối mặt với bí thư La Nhân Uy thì cũng không dám lỗ mãng.
"Con bà nó, quân tử báo thù ba năm chưa muộn, sau này sẽ có ngày các người rơi vào tay tôi!"
Lý Quý Niên tự an ủi mình, nhưng trong lòng biết rõ Thành Kiếm Xã căn bản sẽ không bao giờ rơi vào tay mình, thế cho nên muốn cho đối phương một bài học rõ ràng là nói dễ nhưng làm thì rất khó.
Nhưng nếu Lý Quý Niên không nể mặt La Nhân Uy, như vậy chờ đợi hắn sẽ không phải là thứ gì tốt đẹp. Lúc này Lý Quý Niên cũng chỉ có thể nuốt cơn tức vào lòng mà thôi.
- Anh Lý, anh còn đứng đó làm gì nữa, tranh thủ thời gian quay về tiếp tục chung vui.
Khi Lý Quý Niên định uống cạn ly rượu thì Vương Tử Quân lảo đảo đi đến, hắn kéo Lý Quý Niên với bộ dạng có vẻ rất say, vậy là ly rượu của Lý Quý Niên lại đổ xuống.
Nhưng lúc này ly rượu lại trùng hợp mà đổ lên đũng quần của Thành Kiếm Xã, kết quả là đũng quần của giám đốc Thành cũng ướt sũng một mảnh.
- Cái gì thế này?
Vương Tử Quân nhìn khắp bốn phía, sau đó chợt loạng choạng hỏi Lý Quý Niên:
- Đổi phòng khi nào vậy?
- Anh...
Thành Kiếm Xã cảm thấy mát lạnh, hắn chỉ tay vào người Vương Tử Quân định mở miệng nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy Vương Tử Quân có vài phần men say thì thật sự không biết nói sao cho phải.
Vương Tử Quân giống như cũng có phản ứng, hắn bắt chặt tay Thành Kiếm Xã rồi nhiệt tình nói:
- Ôi, đây không phải là giám đốc Thành sao? Ngài sao lại ở chỗ này? Đi, đi với tôi, chúng ta uống vài ly.
Quan Quả Đống thấy rõ tất cả sự việc diễn ra, hai hàng chân mày khẽ cau lại, sao hắn không thấy rõ tình huống giả vờ hồ đồ của Vương Tử Quân? Hơn nữa đối phương còn giả vờ say rượu chạy đến hắt ly rượu trên tay của Lý Quý Niên lên người Thành Kiếm Xã.
Nếu nói không khoa trương thì Vương Tử Quân đang dùng đạo của kỳ nhân đánh kỳ nhân, Quan Quả Đống cảm thấy lúc này Vương Tử Quân thật sự là một tên côn đồ. Dù hắn biết Vương Tử Quân đang trêu chọc Thành Kiếm Xã nhưng lại không thể nói ra cho rõ ràng. Vương Tử Quân không phải là Lý Quý Niên, hắn là bí thư thị ủy La Nam, là lãnh đạo đứng đầu thành phố, thật sự mạnh hơn một trợ thủ như Lý Quý Niên rất nhiều.
Sau khi trầm ngâm giây lát thì Quan Quả Đống đưa mắt nhìn La Nhân Uy, lúc này bí thư La Nhân Uy cung nhìn thấy những gì vừa phát sinh, thế là vẻ mặt chợt biến đổi, chợt lộ ra nụ cười nhạt.
- Bí thư Tử Quân, vừa rồi anh làm đổ ly rượu lên người giám đốc Thành.
Khi thấy ánh mắt của Quan Quả Đống thì La Nhân Uy khẽ nói.
Vương Tử Quân lúc này vẫn có vẻ chưa tỉnh táo, hắn loạng choạng đi về phía trước, khi thấy rõ La Nhân Uy thì mới mỉm cười tiếp tục tiến lên.
- Bí thư La, thật sự xin lỗi, uống say quá không thấy rõ là ngài, vừa rồi tôi định đi kính ngài hai ly, thật sự không ngờ lại gặp ngài ở chỗ này.
Vương Tử Quân loạng choạng đi về phía La Nhân Uy.
La Nhân Uy không biết rõ Vương Tử Quân là đang say hay giả vờ, thế nhưng lão thật sự sợ tiểu tử kia động vào mình. Tuy hai người có vẻ cười ha hả chào hỏi, nhưng lão biết rõ hai bên đã sớm xé toang da mặt, mà Vương Tử Quân cũng không e ngại lão là một thường ủy tỉnh ủy. Nếu như lão cũng bị ướt đũng quần như Lý Quý Niên và Thành Kiếm Xã, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ là vị thường ủy tỉnh ủy nổi tiếng khắp nơi.
La Nhân Uy nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện không ai cầm bia rượu gì ở bên cạnh, thế là lão mới thở dài một hơi. Sau khi bắt chặt tay Vương Tử Quân thì lão cười nói:
- Bí thư Tử Quân, rượu dù là thứ tốt nhưng chỉ nên uống vừa phải thôi, cũng không nên quá say.
- Lãnh đạo nói rất đúng, tửu lượng của tôi có hơi kém, nhưng bây giờ về thành phố Đông Bộ, khó tránh khỏi có chút vui vẻ, vì thế mà uống hơi nhiều.
Vương Tử Quân vừa lắc tay La Nhân Uy vừa nói:
- Bí thư La, khi nào ngài rãnh thì tôi muốn mời lãnh đạo hai ly.
La Nhân Uy dù có chút oán hận Vương Tử Quân có xung đột với con trai mình, nhưng lão biết rõ lúc này mình căn bản không làm gì được Vương Tử Quân. Lão chợt cười nói:
- Hôm nay cậu đã uống say như vậy rồi, thôi thì để hôm khác vậy. Nhưng này bí thư Tử Quân, cậu vừa rồi đã làm đổ ly rượu trong tay chủ tịch Lý lên người giám đốc Thành đấy.
- Ôi, bí thư La, ngài nói thật sao?
Vương Tử Quân nói rồi đưa mắt nhìn về phía Thành Kiếm Xã, hắn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Thành Kiếm Xã từ trên xuống dưới, sau đó rơi lên phần đũng quần.
Thành Kiếm Xã vốn nổi giận đùng đùng, nhưng lúc này hắn bị một người đàn ông nhìn chằm chằm vào đũng quần thì cũng không nhịn được. Chẳng qua Vương Tử Quân có bộ dạng say xỉn, hắn dù có nổi nóng cũng không làm gì được.
- Thật xin lỗi, giám đốc Thành, tôi thật sự không cẩn thận, kính mong anh bỏ quá cho.
Vương Tử Quân loạng choạng đi về phía Thành Kiếm Xã, chưa đến bên cạnh Thành Kiếm Xã thì ánh mắt đã chuyển lên người Lý Quý Niên.
- Chủ tịch Lý, tôi là người làm đổ rượu lên người giám đốc Thành, anh tuyệt đối không phải là tôi làm đổ rượu đấy nhé, anh nhất định phải bảo trọng cơ thể mới được. Thành phố La Nam chúng ta còn cần một viên gạch đặt nền móng phát triển của anh, đúng rồi, có cái gì gọi là Ngưu Nhân Thận...Thận cái gì nhỉ?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn lên người Thành Kiếm Xã rồi khẽ hỏi.
Thành Kiếm Xã đang tức giận, hắn thấy Vương Tử Quân hỏi mình thì thuận miệng đáp:
- Ngưu Nhân Thận Bảo.
- Đúng, là Ngưu Nhân Thận Bảo, giám đốc Thành không ngờ biết rõ như vậy, xem ra đã dùng rất nhiều rồi.
Vương Tử Quân khẽ vỗ lên vai Thành Kiếm Xã, bộ dạng giống như rất thấu hiểu.
Thành Kiếm Xã thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi, nhưng hắn thật sự rất bực mình. Hắn là một người đàn ông tuổi trẻ đắc chí, bên cạnh không thiếu đủ loại phụ nữ, đối mặt với nhiều người như vậy, hắn thật sự có dùng không ít Ngưu Nhân Thận Bảo.
- Bí thư Vương, tôi không phải bị như vậy, tôi vừa rồi đụng vào người giám đốc Thành, thế cho nên bị dội rượu lên người.
Lý Quý Niên cũng không ngốc, hắn biết rõ Vương Tử Quân đang giả say lấy lại danh dự cho mình. Hắn chợt sinh ra cảm kích, đồng thời cũng không muốn người ta nói mình là khách hàng của thuốc Ngưu Nhân Thận Bảo, thế nên vội vàng lớn tiếng giải thích.
- Anh nói mình cũng là bị giám đốc Thành đụng vào người mới như vậy?
Vương Tử Quân mở to mắt nhìn Lý Quý Niên rồi nói.
Lý Quý Niên gật đầu thật nặng nề, sau đó dùng giọng cực kỳ khẳng định nói:
- Bí thư Vương, sức khỏe của tôi rất tốt, tuyệt đối không xuất hiện tình huống như vậy.
- Vậy thì tốt rồi, nghe anh nói như vậy thì tôi yên tâm, nhưng có điều nghe nói Ngưu Nhân Thận...Thận cái gì đó ăn vào cũng không có gì không tốt. Chủ tịch Lý, sau này về nhà nên dự phòng sử dụng cũng tốt.
Vương Tử Quân nói đến đây thì vỗ đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía Lý Quý Niên và Thành Kiếm Xã.
- Hai anh xem ra cực kỳ trùng hợp, theo ý của tôi thì hai anh nên cụng với nhau một ly, chưa nói đến phương diện khác, rõ ràng hai anh là người có duyên phận với nhau.
Vương Tử Quân nói với biểu cảm rất phong phú làm cho đám người chung quanh nở nụ cười, lại càng có vài người sinh ra tư tưởng không thuần khiết. Trong lòng thầm nghĩ hai người kia hắn rượu lên quần nhau, thật sự là duyên phận trời định.
Tuy cảm thấy lời đề nghị của Vương Tử Quân có chút hoang đường, thế nhưng Lý Quý Niên cũng không phải kẻ ngốc, hắn cầm lấy ly rượu trong khay của nhân viên phục vụ, sau đó khẽ cụng ly rượu vẫn còn trong tay của Thành Kiếm Xã, lại nói:
- Trước tiên kính giám đốc Thành một ly.
Lý Quý Niên nói xong thì tranh thủ uống cạn.
Thành Kiếm Xã lúc này cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, hắn nhìn gương mặt với nụ cười nhạt của Vương Tử Quân, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác căm hận. Đồng thời hắn cũng sinh ra cảm giác hối hận về xung đột hôm nay với Lý Quý Niên. Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, cũng không muốn tiếp tục dây dưa, thế là nâng ly rượu uống cạn.
Vương Tử Quân nhìn hai người uống cạn ly rượu, sau đó cười nói:
- Giám đốc Thành, ngài và chủ tịch Lý nếu đã có duyên phận như vậy, chúng tôi thật sự chào mừng anh đến thành phố La Nam làm khách, tôi và chủ tịch Lý nhất định sẽ nhiệt tình đón chào trên toàn bộ hành trình của anh.
- Thật sự không dám nhận.
Thành Kiếm Xã nói xong năm chữ này thì nhanh chóng đi về phía gian phòng của mình, lúc này hắn thật sự không có tâm tư nói chuyện với Vương Tử Quân.
Người đến xem náo nhiệt cũng nhanh chóng lui ra, Quan Quả Đống khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó cũng đi theo Thành Kiếm Xã vào phòng. La Nhân Uy thì trực tiếp đi vào phòng.
Khi đại đa số mọi người đã bỏ đi, Lý Quý Niên lúc này mới đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, hắn do dự giây lát rồi nói:
- Bí thư Vương, cảm ơn anh về chuyện này.
- Cám ơn cái gì chứ, anh nghe tôi nói này anh Lý, chuyện này tôi thật sự không phải cố ý.
Vương Tử Quân kéo tay Lý Quý Niên, sau đó đột nhiên cười nói:
- Anh Lý, nếu anh không thoải mái thì nhanh chóng đi về, tôi tin tưởng bọn họ đều hiểu tâm tình của anh vào lúc này.
Lý Quý Niên nhìn nụ cười trên gương mặt Vương Tử Quân, hắn sao không rõ bí thư Vương đang nói lời vui đùa cho qua, nhưng trong lòng hắn thật sự rất thoải mái. Lúc này cảm giác bài xích với Vương Tử Quân đã thật sự giảm đi rất nhiều.
- Đúng vậy, tôi phải đi, thật sự có chút không thoải mái.
Lý Quý Niên nói rồi đi ra ngoài khách sạn.
Nguyễn Chấn Nhạc là bí thư thị ủy Đông Bộ, có nhiều chuyện không thể nào gạt được lỗ tai của hắn. Chỉ trong thời gian một tiếng đồng hồ thì tất cả sự việc phát sinh ở khách sạn Đông Bộ đã rơi vào trong tai bí thư Nguyễn.
Lúc này những hạng mục ký kết tài chính của thành phố Đông Bộ bắt đầu lộ ra mũi nhọn, những hạng mục vốn đã đàm phán tốt đẹp cũng thừa cơ hội lần này để ký kết cho xong. Nguyễn Chấn Nhạc cũng cho người đến đàm phán hạng mục với công ty Bất Lão Khang, thế nhưng thành phố Sơn Viên liên tục áp sát, vì vậy thành phố Đông Bộ mới phải rơi vào cục diện chậm chân hơn nửa bước.
Bây giờ Vương Tử Quân gây náo loạn, Nguyễn Chấn Nhạc chợt cảm thấy đó là cơ hội rất tốt. Hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn tất nhiên không sợ mình có quá nhiều hạng mục, hơn nữa đây lại là thời cơ tuyệt vời để kêu gọi đầu tư.
- Đức Càn, anh đi gặp giám đốc Thành, nói trưa mai tôi muốn mời anh ấy uống trà.
Nguyễn Chấn Nhạc thầm hạ quyết tâm, hắn trầm giọng nói với Triệu Đức Càn đứng bên cạnh.
Triệu Đức Càn từng bước là tâm phúc của Nguyễn Chấn Nhạc, trong lòng thầm hiểu lúc này chủ tử của mình đang nghĩ cái gì. Hắn đồng ý một tiếng, khi nhìn vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc thì khẽ nói:
- Nghe nói chủ tịch Chúc uống rất vui vẻ.
- Đồng sự bọn họ gặp mặt nhau, tất nhiên uống rượu vui vẻ cũng hợp tình hợp lý.
Nguyễn Chấn Nhạc hiểu ý nghĩa lời nói của Triệu Đức Càn với mình, thế nhưng hắn lại suy nghĩ rộng lượng hơn, chẳng qua hắn cũng không khống chế được tâm tình của mình, nói chuyện có chút đông cứng.
Triệu Đức Càn không nói thêm điều gì, nhưng hắn biết lời nói của mình thật ra cũng có tác dụng. Hắn nói về chủ tịch Chúc Vu Bình, thế nhưng thực tế lại chủ yếu là gây khó cho thư ký trưởng Đảng Hằng.
Triệu Đức Càn là tâm phúc của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn luôn xem vị trí thư ký trưởng văn phòng thị ủy trong tầm tay của mình. Thế nhưng mãi mà chưa thể thay đổi Đảng Hằng, điều này làm cho hắn cảm thấy sốt ruột.
- Thật ra chủ tịch Chúc phải là người vui vẻ nhất, anh ấy không biết bữa tiệc rượu hôm qua có thể se đem đến cho thành phố Đông Bộ một hạng mục lớn.
Triệu Đức Càn châm chước một lát, sau đó nở nụ cười nói.
Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu mà không nói gì, thế nhưng vẻ mặt lại mang theo vài phần đắc ý.
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Triệu Đức Càn cào từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Chấn Nhạc. Bí thư Nguyễn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nhanh chóng rơi vào trầm tư.
- Nếu như bí thư Vương ý thức được hành vi lỗ mãng của mình vô tình giúp đỡ cho anh, thế thì anh ta sẽ nghĩ thế nào?
Cửa phòng khẽ đẩy ra, Tào Chân Nhi vừa tắm xong đang đi vào phòng.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua bộ dạng quần áo xỏa tung làm cho người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ của Tào Chân Nhi, hai mắt nóng bỏng chợt lóe lên lửa nóng. Hắn vung tay ôm nàng vào lòng, lúc này cười nói:
- Có lẽ sẽ hối hận đến mức chết ngất.
- Người này thật sự quá vô tư, giúp đỡ người ta mà không tính phí.
Tào Chân Nhi nói rồi thay đổi chủ đề:
- Triệu Đức Càn này cũng nên đề bạt được rồi, nếu anh ta không thấy được hy vọng thì chỉ sợ sẽ chết lặng mất.
- Chuyện đề bạt là sớm muộn mà thôi, nhưng không phải là vào bây giờ. Đối với một con chó thì lúc nào cũng không nên cho nó quá no, như vậy mới có lực để tiến thẳng về phía mục tiêu.
Bàn tay Nguyễn Chấn Nhạc liên tục di chuyển trên da thịt của Tào Chân Nhi, nhưng vẻ mặt của hắn căn bản không lộ ra bao nhiêu vẻ mê say, hắn chậm rãi nói:
- Triệu Đức Càn là người quá cay nghiệt, nếu không mài giũa một chút, chỉ sợ hắn sẽ rất khó nhớ kỹ ai tốt với bản thân mình.
- Muốn đề bạt người ta thì phải có thứ gì đó đặc thù, phải là vài ngày không ngủ nhưng vẫn tỉnh; gối đầu ngủ thì ngủ thật ngon; vài ngày không ăn vẫn no; đói bụng thì phải cồn cào sắp chết; có lúc không sợ đụng vào người khác, có lúc cũng phải ba phải, có đôi khi phải mềm nhũn...Căn cứ vào tiêu chuẩn của anh, Triệu Đức Càn là người cần phải mài giũa thêm. Hơn nữa anh mới đến thành phố Đông Bộ được vài tháng, đã điều đi một vị thường ủy thị ủy, bây giờ nếu tiếp tục điều đi một người nữa thì sẽ không hay.
Tào Chân Nhi khẽ gật đầu không nói thêm điều gì, nhưng nàng đã có chút động tình, thế là ôm lấy cổ Nguyễn Chấn Nhạc, hai người quấn chặt lấy nhau.
...
Ngày hôm sau hội chợ triển lãm xúc tiến thương mại càng thêm nóng bỏng, các vị khách hàng thương nhân và nhà đầu tư từ khắp nam bắc xuống liên tục xem xét các gian hàng. Đám nhân viên kêu gọi đầu tư của từng thành phố cũng bỏ ra tất cả vốn liếng để kéo nhà đầu tư về phía mình.
Đủ mọi hạng mục đầu tư được ký kết với các thành phố, thế nhưng dù các hạng mục kia là rất tốt, cũng không thể nào so sánh được với hạng mục du lịch Cô Yên Sơn trên màn ảnh rộng của thành phố La Nam.
Người ta bừng bừng hào quang thật sự có chút chói mắt, rất nhiều lãnh đạo tuy cảm thấy không thoải mái nhưng cũng khó thể trách ai được.
Thành Kiếm Xã thức dậy lúc chín giờ, sự việc của hắn đến đây cơ bản đã xong, tối qua lại uông hơi nhiều nên cũng không muốn dậy sớm. Ngày hôm qua bị Vương Tử Quân hắt rượu ướt đũng quần, hắn thay một chiếc quần mới, sau đó rửa mặt đơn giản, lại yêu cầu nhân viên phục vụ đưa bữa sáng đến tận phòng.