Lúc này ngoài xã hội đang lưu truyền năm phương pháp làm quan, Đầu tiên là: cống hiến đặc thù, thành tích rõ ràng, ban thưởng mạnh mẽ, thăng quan tiến chức; thứ hai là: Có người bên trên, thừa thế xông lên, vị trí sẵn có; ba là: Cúi người cung kính, chạy chọt khắp nơi, mở miệng nói gãy lưỡi, chịu đựng khổ cực, sự việc ắt thành; bốn là: Lên chức vô cọng, bất động tại chỗ, vung tiền như rác, cuối cùng toại nguyện, gọi là chạy quan; năm là: Không bỏ lực, không ném tiền, không tính toán tường tận, vận mệnh căn bản như dã tràng xe cát.
Hứa Vân Sơn đã trải qua nhiều mưa gió, trong lòng thầm hiểu lúc này con mình ở vào tình cảnh mấu chốt, kết quả sự kiện lần này sẽ ảnh hưởng đến đường làm quan trong tương lai.
Hơn nữa nhìn vào tình cảnh trước mắt thì thấy tất cả những thứ khác đã không còn quan trọng, không nói đến phương diện đề bạt, bây giờ con trai lại mở miệng mắng người, xem như đã phát sinh một sự kiện lớn.
Mắng người ta vài câu ở sau lưng thì căn bản là bình thường, năm xưa Hứa Vân Sơn cũng từng trộm mắng lãnh đạo, nhưng không cho lãnh đạo nghe được. Con trai Hứa Tranh Viễn giống tính bố, khá thẳng tính, nói như súng máy, bất mãn với người nào thì lời nói khó nghe giống như đạn pháo bay đến liên tục. Thế nhưng con trai của lão xem như thật sự xui xẻo, lần này lại bị lái xe của bí thư Vương nghe được.
Đáng lý người ta nghe được cũng không có vấn đề, có ai mà không bị mắng? Có lẽ Vương Tử Quân sẽ nể mặt mình mà bỏ qua cho. Nhưng bây giờ sự việc này đã gây xôn xao dư luận, Vương Tử Quân dù là vì cái gì cũng phải xử lý con trai mình, nếu không thì còn uy tín gì nữa?
- Hừ, để tôi nghĩ biện pháp.
Hứa Vân Sơn cúp điện thoại, sau đó gọi cho một người quen ở cục công an thành phố. Người kia biết rõ ràng sự việc hơn cả Hào Xã Nguyên, thế cho nên chỉ cần dùng vài câu đã biểu hiện rõ ý đồ của Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Hứa, dựa theo ý kiến xử lý của bí thư Vương thì Tranh Viễn sẽ không có chút vấn đề, nhưng tài xế của bí thư Vương sẽ bị giam giữ vài ngày vì tội đánh người. Nếu lái xe của bí thư Vương bị giữ lại, như vậy bí thư Vương sớm muộn gì cũng tính sổ Tranh Viễn.
Hứa Vân Sơn là một cán bộ lão thành xảo quyệt trên quan trường, sao lão lại không hiểu điều này cho được? Hắn cảm tạ đầu dây bên kia một phen, sau đó người bạn cũng sắp về hưu ở phía bên kia chợt nói:
- Chủ tịch Hứa, với quan hệ giữa hai ta, tôi nói một câu không dễ nghe, dù thế nào cũng phải giữ gìn thể diện của bí thư Vương.
Hứa Vân Sơn cúp điện thoại rồi rơi vào trầm ngâm. Lão vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ lấy công làm tư và xử lý thiên hướng về lái xe của mình trong sự kiện lần này, không ngờ ý kiến xử lý sự việc của Vương Tử Quân lại vượt xa dự đoán của lão, lại xử sự theo đúng pháp luật. bí thư Vương cho ra biện pháp xử lý như vậy làm cho người ta không thể nói gì hơn, thực tế lại xem như ghi nhớ sự việc hôm nay. Quan trường là huyền diệu như vậy, thật ra có nhiều chuyện căn bản không thể nói cho rõ, cũng không cần nói rõ, muốn ép người cũng sẽ không làm ra bất kỳ sự kiện nào để cho người ta nói này nói nọ được.
Nếu như không tìm được biện pháp xử lý con trai mình, như vậy Vương Tử Quân căn bản là mất hết mặt mũi, như vậy rõ ràng là đặt xuống một quả bom hẹn giờ cho đường phát triển của con trai, mà Vương Tử Quân lại là người nắm chặt kíp nổ. Nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt, chẳng khác nào có một mồi lửa bùng lên, quả bom sẽ nổ bất thình lình, con trai của Hứa Vân Sơn sẽ gặp tình huống nguy hiểm tột đột.
Hiểu con không ai bằng cha, từ nhỏ đến lớn hầu như liên tục phát sinh những thứ không ra gì, hơn nữa còn liên quan đến phương diện nữ sắc, không quản được dây lưng quần của mình. Vương Tử Quân là người căn bản đã dựng lên quyền uy của mình ở La Nam, bí thư Vương muốn động vào con trai mình thì căn bản chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Thậm chí sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn, căn bản không cần Vương Tử Quân ra tay, thậm chí sẽ có người vì nịnh nọt Vương Tử Quân mà nhảy đến cắn con mình như sói đói. Nói như vậy tuyệt đối không phải là khoa trương, chẳng phải có một đám người đang nghĩ cách nịnh nọt bí thư Vương sao? Đám người đó nào có khác nào những con chó đang đứng vẫy đuôi chung quanh?
Hứa Vân Sơn suy xét rất lâu, cuối cùng cũng dụi tàn thuốc. Lão biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Vương Tử Quân, vì thế bây giờ lão nhanh chóng cho ra quyết đoán: Phải dừng lại, không thể tiếp tục.
Hứa Vân Sơn chạy đến đồn công an khu quy hoạch, đám lãnh đạo đồn công an phải chạy ra chào đón. Đám lãnh đạo đồn công an tuy tỏ ra tươi cười hớn hở, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ khổ sở.
tuy đây chỉ là sự việc nhỏ nhưng lại liên quan đến thể diện của Vương Tử Quân, tuy chủ tịch Hứa ở mặt trận tổ quốc sắp về hưu, thế nhưng cũng không phải là một người mà đám cán bộ cấp phòng như bọn họ có thể động vào.
- Chủ tịch Hứa, cục trưởng Mễ vừa gọi điện thoại cho tôi, nói là anh ấy có một hội nghị quan trọng cần tham gia, đã rời khỏi thành phố, điều này...
Không chờ đồn trưởng họ Vương kia nói xong, Hứa Vân Sơn đã cười nói:
- Tôi biết cục trưởng Mễ đang rất bề bộn, cũng không muốn quấy rầy anh ấy, nhưng tôi nghe nói đứa con trai không ra gì của tôi đang tự rước phiền phức, các anh gọi nó ra đây cho tôi.
Đồn trưởng Vương tất nhiên sẽ không dám chậm trễ, hắn lên tiếng phân phó, Hứa Tranh Viễn được đưa đến. Lúc này Hứa Tranh Viễn còn rất không yên, sau khi thấy bố thì định mở miệng kêu oan. Đột nhiên chủ tịch Hứa vung tay lên tát thật mạnh, chân cũng đạp một cái, dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Tên khốn này, mỗi ngày không chịu khó làm việc, chỉ biết uống nước đái ngựa. Lần này say rượu lái xe ngã gãy mũi, sau này còn dám làm loạn như vậy, tôi đập nát đầu anh.
" Say rượu ngã xe gãy mũi? "
Đồn trưởng Vương nhìn vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của chủ tịch Hứa, thế là trong lòng thầm hiểu ra vấn đề, tảng đá đặt trên đầu hắn cũng dần biến mất:
" Thật sự gừng càng già càng cay! "
Hứa Tranh Viễn sợ ngây cả người, hắn nhìn chằm chằm vào bố mà miệng chợt co rút, hắn không thể tin những lời vừa rồi lại được phát ra từ miệng bố mình, cảm thấy đầu óc mình như chết lặng. Bố mình sao lại nói ra những lời như vậy?
Hứa Tranh Viễn nhìn ánh mắt hung hăng của bố mình, cho dù đầu óc muốn nổ tung nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lên nói:
- Bố, con xin lỗi, con uống quá say, không ngờ đâm đầu vào cột điện.
- Hừ, sau này uống ít nước đái ngựa một chút, cũng đừng làm tôi phải xấu hổ khi đi đến chỗ này, đi thôi.
Chủ tịch Hứa nói rồi kéo Hứa Tranh Viễn về phía chiếc xe của mình.
Hứa Tranh Viễn đổ tất cả vấn đề lên người con trai Hứa Tranh Viễn, diều này làm cho đám người trong đồn công an cảm thấy dễ thở hơn. Bọn họ đưa mắt nhìn chủ tịch Hứa và Hứa Tranh Viễn rời đi, ai cũng nở nụ cười.
- Đồn trưởng Vương, bây giờ phải làm sao?
- Còn làm sao nữa? Tất nhiên là xong rồi. Người trong cuộc đã nhận sai lầm, còn nói gì nữa? Hơn nữa chẳng lẽ chỉ ồn ào hai câu thì bắt người sao? Chúng ta cũng không đến mức như vậy. Truyện được copy tại
Truyện FULLĐồn trưởng Vương vung tay lên, sau đó chậm rãi thả bước đi vào bên trong.
Đồn trưởng Vương tuy xem như đã xong việc nhưng Hứa Vân Sơn cũng không phải đã xong, trước khi đến lão đã biết Vương Tử Quân đang ở phòng họp nghe diễn thuyết, thế là phân phó lái xe chạy về phía phòng họp thị ủy.
Hứa Vân Sơn chạy đến phòng họp thì sự kiện diễn thuyết đã chấm dứt, Vương Tử Quân được nhóm người Tống Ích Dân vây quanh đi ra ngoài. Hứa Vân Sơn nhìn gương mặt trẻ tuổi với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, thế là kéo Hứa Tranh Viễn tiến lên nghênh đón.
- Bí thư Vương.
Khi Hứa Vân Sơn lên tiếng chào hỏi, Vương Tử Quân cũng nhìn thấy bố con Hứa Vân Sơn. Nhưng hắn không mở miệng ngay, chờ Hứa Vân Sơn chào hỏi mới cười tiến lên nghênh đón.