Edit: Alex PoohBeta: SakuraCố hết sức tập trung luyện Tinh thần Luyện Thể Thuật, lần đầu tiên Bách Hợp đối mặt với chuyện nghiện ngập này. Cái loại khó chịu này thực sự không thể dùng ngôn ngữ để hình dung nổi, dường như tay chân không chịu nghe lời, nhưng cũng may cô có nghị lực hơn người, từ đầu đến giờ đau đớn đến mức hận không thể đập đầu vào tường, nhưng linh khí của Tinh thần Luyện Thể Thuật cứ chậm rãi tiến vào cơ thể. Những linh khí ấy lúc đầu không hề tồn tại, khi cô tu luyện phối hợp cùng với nội công, linh lực có thể loại bỏ chút thuốc phiện còn sót lại trong cơ thể cô. Luyện xong một bộ Luyện Thể Thuật, cả người Bách Hợp toát ra nhiều mồ hôi, tuy vẫn còn cảm giác nặng đầu choáng váng nhưng đã tốt hơn so với trước.
Xác nhận Tinh thần Luyện Thể Thuật có tác dụng, Bách Hợp lại làm tiếp một lần, lúc này lỗ chân lông toát ra mồ hôi nặng mùi. Luyện xong hai bộ Luyện Thể Thuật, Bách Hợp cảm thấy cảm giác buồn nôn trong dạ dày tốt hơn rất nhiều, không chỉ sảng khoái hơn, mà ngay cả cảm giác bên trong có vạn con kiến chui vào gặm cắn mới nãy cũng biến mất hơn nửa. Bụng ‘Ọt ọt ọt ọt’ kêu lên, cô nhẹ nhàng dọn dẹp đồ đạc của mình, đồ đạc của nguyên chủ cũng không nhiều, Bách Hợp lấy đồ trang điểm ra, vào trong phòng tắm rửa mặt một chút, trong gương lộ ra hai má trắng hồng không như sắc mặt trắng bệch tái nhợt vừa rồi của cô, ngay cả đáy mắt cũng lộ ra vài phần ánh sáng nhè nhẹ. Bách Hợp cười với chính mình trong gương, lúc này mới mặc quần áo đi ra ngoài.
Đây là một phòng trong khách sạn năm sao nổi tiếng ở thủ đô, thuê phòng đêm qua cũng không phải dùng chứng minh nhân dân của Bách Hợp, bởi vậy cô cũng không có ý muốn đi trả phòng, ngược lại chuẩn bị trở về nhà trước thay đổi quần áo sau đi tìm chỗ ăn, buổi chiều về công ty ở bên trong đưa tin. Vừa ra đến đường lớn, một đám mặc trang phục vệ sỹ đang bao vây ngoài cửa khách sạn. Bộ Quân Hoàn bị một đám người vây ở giữa, lúc này thuộc hạ mang xe của hắn ta từ bãi đậu xe ra, hắn ta chưa lên xe vội, khóe mắt dường như liếc thấy Bách Hợp, bên miệng lộ ra dáng vẻ tươi cười mang theo vài phần khinh miệt lại giống như hứng thú. Tay hắn ta nhấc kính râm ra khỏi mặt một chút, sau khi xác định Bách Hợp là người hắn ta quen biết, đầu hơi nghiêng về bên cạnh, dường như đang nhỏ giọng phân phó gì đó, không mất quá nhiều thời gian, lát sau, một đại hán mặc trang phục vệ sỹ mạnh mẽ đi về phía Bách Hợp, vẻ mặt lạnh lùng:
“Đồng tiểu thư, Bộ tiên sinh cho mời cô qua.”
Nguyên chủ lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này trong mắt vệ sỹ không hề nhìn thấy vẻ ngạc nhiên, ngược lại mơ hồ mang theo vài phần xem thường. Trong mắt bọn hắn, Đồng Bách Hợp chỉ là một món đồ chơi còn chưa tới tay của Bộ Quân Hoàn mà thôi, vẫn không cần hao tâm tổn trí mà cơ thể đã tự động đưa tới cửa, ngữ khí nói chuyện của đại hán lúc này lộ ra vài phần lạnh lùng. Tuy hiện tại Bách Hợp chuẩn bị báo thù nhưng cũng không muốn dựa vào đàn ông giống như nguyên chủ, cũng không muốn lại có quan hệ gì với Bộ Quân Hoàn, nhưng lúc này cô đắc tội không nổi với Bộ Quân Hoàn. Cô đã sớm qua cái tuổi hành động theo cảm tính, dưới tình huống hiện tại rõ ràng thực lực bản thân không bằng người, nếu cứ cố cứng đầu, chịu thiệt cuối cùng vẫn là mình, bởi vậy cô hơi cau mày, nhưng yên lặng nhẹ gật đầu, đi về phía Bộ Quân Hoàn.
“Định đi đâu?” Bộ Quân Hoàn vừa lên xe lập tức ôm Bách Hợp vào trong ngực, lười biếng hỏi một câu. Hắn ta không lấy kính râm trên mặt xuống, ngũ quan lộ ra vẻ từng trải, tuy nói tuấn mỹ đẹp đẽ quý giá, nhưng lại lộ ra bản chất cay nghiệt hẹp hòi cũng không dễ thân cận thực sự ra. Tóc Bộ Quân Hoàn vừa ngắn lại cứng, cho dù đã tắm rửa xong nhưng dường như vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá lẫn mùi rượu. Vẻ mặt hắn ta thờ ơ, tuy trong miệng hỏi Bách Hợp định đi nơi nào, nhưng căn bản không có ý muốn đưa cô về.
Bách Hợp cúi đầu xuống, không định nói gì. Bộ Quân Hoàn cũng không cần cô nói chuyện, không gian đang yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại reo lên trong túi Bách Hợp. Khi tiếng nhạc piano du dương nhẹ nhàng vang lên bên tai hai người, Bộ Quân Hoàn hờ hững thu cánh tay lại, lông mày Bách Hợp vốn đang nhăn lại lúc này mới hơi dãn ra, lấy điện thoại trong túi ra.
Trên điện thoại không hiện tên, nhưng cô lại nhớ rõ đây là số của Kiều Bắc. Cơ thể Bách Hợp theo bản năng muốn tiếp điện thoại, nhưng tâm nguyện của nguyên chủ trong nội dung vở kịch là không muốn liên lụy Kiều Bắc, Bách Hợp do dự hồi lâu, cuối cùng tắt máy không nhận cuộc gọi.
“Ồn ào chết mất…” Bộ Quân Hoàn lười biếng híp mắt nói một câu, sau khi hắn ta lên xe cũng không lấy kính râm trên mặt xuống, quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, thấy động tác do dự không dám nghe của cô, bên khóe miệng lộ ra vài phần mỉa mai hứng thú, nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, khẽ quát: “Lăn xuống đi!”
Hắn ta vừa dứt lời, tốc độ xe dần chậm lại, vốn dĩ Bách Hợp cũng không muốn chen chúc trên cùng một chiếc xe với hắn ta, nghe thấy vậy, nhét điện thoại di động vào trong túi, tháo giây an toàn rồi mở cửa xe ra, trước tiên cô tháo đôi giày cao gót ra rồi ném xuống, sau mới khom người nhanh nhẹn nhảy xuống.
Lúc rơi xuống đất, Bách Hợp đã cố gắng tránh để cơ thể mình gặp tổn thương lớn, hơn nữa cô đã sớm cởi giày ra, tốc độ xe lúc này cũng không phải quá lớn, Bách Hợp từ trên xe nhảy xuống, tuy cơ thể lăn trên mặt đất vài vòng là không thể tránh khỏi nhưng cũng không có tổn thương lớn. Bộ Quân Hoàn híp mắt không lên tiếng, xe nghênh ngang rời đi, tài xế lái xe đột nhiên tăng tốc về phía trước, cửa xe vẫn đang mở ra thoáng chốc đóng lại. Vệ sĩ lái xe nhìn theo kính chiếu hậu, thấy Bách Hợp đầu cũng không ngẩng xoay người lại tìm đôi giày cao gót bị ném trong bụi cỏ của mình kia. Tóc cô rối bù, hình tượng so với vẻ kiều diễm mới gặp ngày hôm qua thoạt nhìn chật vật hơn nhiều, nhưng lại làm cho đại hán vốn không để cô vào trong mắt nhìn lại mấy lần.
Xe Bộ Quân Hoàn đã đi mất, Bách Hợp tìm thấy giày đi vào, lại sờ túi của mình, đồ đạc bên trong vẫn còn, lúc vừa mới nhảy xe, cô che chắn cẩn thận cái túi, cũng không có đồ vật gì đó rơi ra. Trên cánh tay có mấy vết thương do bị xây xát, Bách Hợp lấy khăn giấy ra chà lau sạch sẽ miệng vết thương, điện thoại lại vang lên, vẫn là của Kiều Bắc. Bách Hợp do dự một chút, vừa định từ chối cuộc gọi, một cái xe màu đen dừng lại bên cạnh cô, cửa xe quay xuống lộ ra một khuôn mặt ôn hòa lại mang theo vài phần u buồn:
“Ngã ư?” Khi cái giọng nói quen thuộc ấy vang lên, một cảm giác chua xót sinh ra trong lòng Bách Hợp, cô mạnh mẽ kìm nén, đùa nghịch mái tóc thẳng dài đen bóng, nhẹ gật đầu: “Tại sao anh lại ở đây?”
Trong đôi mắt Kiều Bắc lộ ra vẻ phức tạp, anh mở cửa xe ra, bờ môi hơi mỏng nhếch lên, đầu gối Bách Hợp ngã bị thương, mấy vết thương ấy lộ ra trên da thịt trơn bóng của cô thực sự chướng mắt. Vì ngày hôm qua nguyên chủ muốn quyến rũ Bộ Quân Hoàn, bởi vậy ăn mặc vô cùng mát mẻ, nửa người trên chỉ mặc một cái áo hai dây nhỏ, nửa người dưới thì mặc váy siêu ngắn, dáng người uyển chuyển vừa di chuyển cũng lộ ra không ít chỗ, mấy vết thương do vừa ngã xuống đất bị Kiều Bắc nhìn thấy, lông mày anh hơi cau lại.
Xe Bộ Quân Hoàn vừa đi, anh lại trùng hợp xuất hiện, có lẽ hành động nhảy xe vừa rồi của Bách Hợp đã rơi vào trong mắt anh, nhưng lúc này anh lại không nói ra.
“Có việc, đưa một người bạn đến quán ăn thì thấy em, vốn định hỏi em có thể ăn cơm trưa cùng không.” Ánh mắt Kiều Bắc lộ ra vẻ bi thương, bờ môi run run, cuối cùng vẫn ấm áp nói: “Anh đưa em đến bệnh viện trước.”
Tướng mạo của anh rất khác với Bộ Quân Hoàn cho người ta cảm giác áp bách, nếu Bộ Quân Hoàn là một vòi rồng nguy hiểm thì Kiều Bắc lại giống như ánh dương ấm áp. Nguyên chủ biết rõ anh rất tốt, nhưng Kiều Bắc trong nội dung vở kịch vì cô ấy mà chết, đương nhiên cô cũng không dám tới gần, thậm chí lúc này anh săn sóc muốn dìu Bách Hợp, chính Bách Hợp còn chưa từ chối, cơ thể đã theo bản năng lùi vài bước: “Không sao, em chuẩn bị về công ty thay bộ quần áo trước, buổi chiều phải đi làm.”
Kiều Bắc trong nội dung vở kịch chết ở trước mặt nguyên chủ đã tạo cho cô ấy kích thích quá lớn, bởi vì xuất thân của nguyên chủ, đối tốt với cô ấy đến giờ cũng không được mấy người, cô ấy luôn tự giữ một khoảng cách với người khác, người duy nhất đối tốt với cô ấy lúc nhỏ là ba bị người ta khiêng về, tạo nên tính cách cực đoan của cô ấy. Cô ấy không chịu tiếp nhận người khác, bản thân không chịu nhìn nhận cái tốt của người khác, cũng không chịu tiếp nhận bất kì ý tốt nào từ người khác. Cô ấy thử chấp nhận Kiều Bắc, nhưng cái chết của Kiều Bắc quả thật đã tạo thành đả kích lớn đối với cô ấy. Bách Hợp cảm thấy bi thương trong lòng, suy nghĩ chỉ muốn thấy Kiều Bắc được sống vui vẻ, bắt đầu thấy đau đầu.
“Anh đưa em về.” Bị cô từ chối không chút do dự như vậy, trên gương mặt Kiều Bắc chợt xuất hiện vẻ cô đơn, nhưng anh vẫn rất kìm nén suy nghĩ trong lòng lại, mở cửa xe ra cho Bách Hợp.
Biết ở ngoài sáng không thể có bất kỳ kết quả gì với anh, Bách Hợp biết rõ bản thân mềm lòng thì sau này chỉ mang lại tổn thương lớn cho anh, bởi vậy cô lắc đầu, không nhìn mặt Kiều Bắc, ngược lại đứng ven đường, giơ tay ra cản lại một chiếc xe taxi, nói “Gặp lại” với Kiều Bắc sau ngồi vào trong xe.
Khi xe taxi chạy đi, Bách Hợp quay người nhìn lại, bắt gặp Kiều Bắc lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào vị trí của cô, dáng vẻ hiện lên cảm giác khổ sở.
Điện thoại trong túi lại nặng nề vang lên, thấy là số điện thoại của Kiều Bắc, Bách Hợp cũng không nhận. Dường như anh hiểu được tâm ý của Bách Hợp, một hồi lâu sau, tiếng chuông dần dần ngừng lại, một tin nhắn gửi tới: Nhớ tranh thủ thời gian xử lý miệng vết thương, hai ngày này tránh dính nước, bên trên còn có một vài lời Bách Hợp chú ý sức khỏe và những thực phẩm không được ăn. Xem hết tin nhắn, Bách Hợp không tránh khỏi thở dài. Kiều Bắc trong nội dung vở kịch vô cùng yêu thương nguyên chủ, cho dù sau này khi nguyên chủ dần dần bị Bộ Quân Hoàn chơi chán, bản thân anh vốn là một người có điều kiện ưu tú lại tình nguyện chịu người khác cười nhạo nói anh nhặt giày rách của Bộ Quân Hoàn, chịu áp lực từ người trong nhà, cưới Đồng Bách Hợp về, cuối cùng lại nhận một kết cục như vậy. Vốn nguyên chủ là người có tính cách cực đoan mạnh mẽ, khó trách tâm nguyện cuối cùng là muốn cách Kiều Bắc thật xa, không muốn lại liên lụy đến anh.