Edit: Quy bà bàBeta: Sakura“Cô ấy muốn đánh riêng với mày, mày còn chưa hiểu à?” Một giọng nói mang theo chút biếng nhác, quạnh quẽ vang lên, Lý Duyên Tỷ nheo đôi mắt hẹp dài sáng như sao, bàn tay vốn tỳ trên đoạn chuôi của thanh kiếm mỏng mảnh đột nhiên nắm chặt. Mỗi động tác của anh đều bày ra thật rõ trước mắt đám người trên chiến hạm, bao gồm cả việc anh hơi cau mày, hé một nụ cười khinh miệt. Nhưng dù người của Thần Cơ Doanh nhìn thấy động tác của anh rành mạch, rõ ràng như vậy, cũng dự đoán được anh sẽ rút thanh trường kiếm đeo bên hông kia, nhưng đến lúc thực sự nghe được âm thanh của kiếm ra khỏi vỏ lại không có một ai phản ứng được kịp thời. Dường như trong lồng ngực mỗi người đều bị áp một tảng đá lớn nặng trịch khiến người ta nghẹt thở.
Mũi kiếm cứ thế vạch ra một vệt sáng bạc đẹp đẽ, rồi bị Lý Duyên Tỷ chém xuống mặt sàn, âm thanh chát chúa của kim loại va chạm vang lên, tiếp đó một mảnh vật liệu đặc biệt vốn dùng để chế tạo chiến hạm liền bị móc lên, khi tiếng chói tai của mũi kiếm chịu dừng lại, khối vật liệu ban đầu đã bị chém thành mười mảnh, cùng với tiếng ‘leng keng’ khi kiếm của Lý Duyên Tỷ về vỏ, đám mảnh vỡ kia mang theo tiếng rít gió liền bay đập về phía đám người cầm kiếm laser của Thần Cơ Doanh.
Đồng tử của Lâm Vân Chân vô thức rụt lại, hắn đã cố hết sức để tránh, nhưng mảnh vỡ lớn cỡ bàn tay, tốc độ nhanh như chớp kia vẫn kịp thời để lại một vết cắt hiểm sát sạt qua cổ áo hắn, năm con hổ thuỷ tinh trên cổ áo hắn, vốn là đại diện cho quyền thế địa vị mê người trực tiếp bị mảnh vỡ đập bay, có một mảnh vỡ thậm chí còn xẹt ngang qua mặt hắn, Lâm Vân Chân chỉ cảm thấy da mặt nóng bỏng, rồi một dòng chất lỏng ấm áp liền trào xuống trên mặt hắn.
Tuy vật liệu để chế tạo quân hạm không cứng rắn bằng cương vi tinh, nhưng cũng là vật liệu chuyên dụng dành cho quân sự, năng lực phòng ngự rất cao, chí ít, có thể ngăn đón được một ít công kích bằng laser hồng ngoại, thậm chí vào giai đoạn tạo hình nó trong công xưởng, nếu không có công nghệ đặc biệt kết hợp với dao cắt laser, muốn xắt miếng nó ra cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vậy mà thanh trường kiếm nhìn không mấy xuất chúng, thậm chí vẻ bề ngoài còn cũ kĩ nhìn không ra lấy một chút sắc bén đang ở trong tay Lý Duyên Tỷ kia, lại theo động tác giơ tay nhấc chân của chủ nhân dễ dàng móc lên một mảnh vật liệu, trong chớp mắt còn đem tấm vật liệu ấy cắt nhỏ luôn. Cho dù Thập Tự Đường là băng cướp khét tiếng trong vũ trụ, cho dù Lâm Vân Chân vốn biết Thập Tự Đường lợi hại, cho dù mười năm trước hắn đã từng trực tiếp va chạm với người của Thập Tự Đường, thì ấn tượng Thập Tự Đường gây ra cho hắn vào lúc ấy ngoại trừ đẳng cấp của Gundam chiến đấu xuất chúng cũng chỉ là người đông thế mạnh không dễ đối phó, nhưng việc trong Thập Tự Đường lại có nhân vật mang trình độ võ công như thế này với Lâm Vân Chân vẫn là ngoài sức tưởng tượng, trong lòng hắn dâng lên sát ý, bản thân hắn là nhân vật được xưng tụng là thiên tài ngàn năm khó gặp trong quân đội, hắn tu luyện luyện thể thuật vài chục năm ngắn ngủi nhưng không chỉ có thể dẫn khí nhập thể như người khác mà còn giữ lại được khí cảm trong thân, từng có nhân vật trong quân đội tiên đoán, nếu hắn tiếp tục rèn luyện trong năm mươi năm, vào thời điểm tráng niên, hắn có thể đạt được trình độ đệ nhất nhân trong toàn Đế Quốc.
Thế nhưng, lúc này đây thủ lĩnh của Thập Tự Đường lại thi triển ra một thực lực vượt xa hắn, hơn nữa xem bộ dạng, tuổi tác thì người kia cũng chẳng hơn hắn bao nhiêu. Trên đời đã có một thiên tài như hắn rồi, cớ gì còn sinh ra thêm một nhân vật khác? Lâm Vân Chân nắm chặt quả đấm, đầu tiên là Diêu Bách Hợp vung tay nhấc chân liền dễ dàng vặn cổ hai chiến sĩ Thần Cơ Doanh, tiếp đó lại xuất hiện thêm một thủ lĩnh Thập Tự Đường… Những ý tưởng như vậy cứ thế dày vò trong lòng Lâm Vân Chân. Nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của hắn đối diện với ánh mắt lạnh nhạt như vô cảm của Lý Duyên Tỷ, sát ý trong lòng lại như thuỷ triều rút xuống. Một cảm giác khủng bố kì lạ dâng lên, mà thân thể của hắn phản ứng càng nhanh hơn cái đầu. Hôm nay Diêu Bách Hợp biểu hiện thân thủ lợi hại, lại thêm Thập Tự Đường phô bày khí thế hung hãn, nếu bản thân hắn muốn dùng sức người để theo đám người này tranh đấu chính là tự tìm tội chịu, vậy là hắn xoay người bỏ chạy về phía chiến hạm.
Loạt chiến sĩ Thần Cơ Doanh vốn giữ gươm laser kia đã bị các mảnh sàn tàu găm lên thân chiến hạm, nhưng vẫn còn những chiến sĩ bị sót lại thấy Lâm Vân Chân chạy về, bọn họ liền theo phản xạ đoạn hậu mà che chắn cho hắn. Bách Hợp muốn tiến lên tóm cổ Lâm Vân Chân, nhưng một chùm laser hồng ngoại từ chiến hạm lại quét thẳng tới, ép cô phải vội vàng tránh né. Đã bỏ lỡ cơ hội bắt được Lâm Vân Chân, Bách Hợp thuận tay túm được một gã chiến sĩ Thần Cơ Doanh, trong lúc hắn muốn phản kháng thì cổ tay cô đã vận lực, trước đem tay hắn tháo khớp khiến hắn hết đường chống cự, rồi mới vòng cánh tay như con rắn quấn lấy cổ hắn, lại vận sức bẻ tay bẻ cổ hắn, trong mắt gã chiến sĩ lộ ra vẻ không cam lòng và tuyệt vọng, sau đó thân thể đã bị bẻ thành tư thế kì dị vặn vẹo của hắn bị Bách Hợp ném xuống sàn tàu.
“Mẹ nó chứ! Đồ không biết xấu hổ, đánh không lại liền chạy, nhà họ Lâm sinh ra cái thứ phế vật này từ bao giờ vậy?” Gã đàn ông đầu trọc cao lớn, để trần nửa thân trên, thân thể xăm hình một con trăn nanh ác nhịn không được chửi ầm lên. Trên vai hắn vác một khẩu Bazooka, lúc này không một chút do dự nhắm vào cửa khoang đang đóng lại của chiến hạm bắn một phát.
‘Oành’ một tiếng nổ vang, nhưng gã chiến sĩ Thần Cơ Doanh cuối cùng đã kịp thời lăn vào trong, đạn pháo bazooka vừa vặn đập vào cửa khoang, bị lực bảo hộ của bản thân chiến hạm hoá giải hơn phẩn nửa uy lực, chỉ để lại được một vết lõm, nhưng mấy cỗ thi thể vốn bị Lý Duyên Tỷ găm lên thành chiến hạm thì phải chịu vạ lây vì cú bắn, thân xác bừng lên ánh sáng màu đỏ, cuối cùng bị gió thổi qua biến thành một đám tàn tro mau chóng tan mất.
Từ lúc quyết định chạy trốn đến lúc thực sự tiến vào trong chiến hạm, Lâm Vân Chân chỉ mất vài giây, chiến hạm nhanh chóng chuyển động, Bách Hợp nhìn bóng Lâm Vân Chân chạy thoát thân, oán hận nắm chặt quả đấm, nhưng dù sao ngày tháng còn dài, hiện giờ cô cũng đã vượt ngục thành công, Lâm Vân Chân có thoát được mùng một cũng không thoát được hôm rằm, sẽ có một ngày cô tự mình vặn cổ gã đàn ông đó.
Chiến hạm của Đế Quốc vừa thoát ly chiến cục, đám chiến hạm còn lại vốn lơ lừng xung quanh liền nhanh chóng vây lại. Giờ là lúc chuẩn bị khai chiến, cầu tàu không phải là địa phương thích hợp để tiếp tục ôn chuyện. Lý Duyên Tỷ kéo Bách Hợp xông vào trong Gundam, mấy người còn lại cũng nhanh chóng theo sau. Mấy tiếng ‘rầm, rầm’ do pháo laser bắn tới liên tục vang lên, tuy bên ngoài robot đã mở ra màn phòng hộ, nhưng bị oanh tạc liên tiếp, màn phòng hộ trong suốt loé sáng, rồi rất nhanh vỡ vụn. Robot chiến đấu bay lên không trung. Vừa nãy mười người Thập Tự Đường bao gồm cả Lý Duyên Tỷ chỉ đi ra có chín, một người còn lại vẫn ở trong khoang không ra, chịu trách nhiệm điều khiển robot. Lúc này Bách Hợp chỉ cảm thấy dưới chân chấn động, đó là robot đang dùng một tốc độ cực cao bay lên, đồng thời mau chóng đánh trả. Thông qua cửa sổ cương vi tinh trong suốt, cô có thể nhìn thấy ở ngoài kia là ánh lửa ngập trời.
Tuy rằng số lượng chiến hạm của đế quốc so với Robot chiến đấu của Thập Tự Đường nhiều hơn, nhưng về mặt trang bị thì đẳng cấp kém xa, do vậy khi một chiến hạm bị bắn trúng mấy lần, màn phòng hộ cũng rất mau chóng tan rã, sau đó lại trúng thêm một phát, thân tàu phun ra một lượng lớn khói đặc rồi tựa như biến thành một đám mây đỏ rực chiếu ánh sáng chói lọi tới tận chân trời. Những người ở trên chiến hạm đó, đến một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã theo chiến hạm biến thành tro tàn, cháy trụi giữa không trung.
“Đừng ham đánh, ở đây là địa bàn của Đế Quốc, ly khai trước đã!” Một thanh niên nhìn trí thức nho nhã, mặc chiếc sơ mi trắng giản dị đầu tiên thử nhìn Lý Duyên Tỷ, thấy thần tình của anh lãnh đạm, chỉ có thể cười trừ rồi phân phó một câu. Robot chiến đấu vốn đang đánh trả rất nhanh liền thay đổi hình thái, xông lên trời, dùng vận tốc ánh sáng để thoát ly.
Đám người Thập Tự Đường đều dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Bách Hợp. Theo tình tiết câu chuyện, Diêu Bách Hợp cũng không xa lạ đối với nhóm hải tặc vũ trụ này. Những người này tung hoành hung hãn giữa các hành tinh, nhờ thực lực cao cường, hành tung lại xuất quỷ nhập thần nên mỗi quốc gia đối với bọn họ đều bó tay hết cách, bởi vậy các quốc gia, tinh cầu đều âm thầm coi như cam chịu sự tồn tại của băng cướp này. Lúc bình thường thì Thập Tự Đường cũng không có ý đồ bất chính gì với quân đội chính quy của liên minh, nhưng nếu có nhóm lính nhỏ lạc đàn, thương nhân đi lẻ hay nhân vật tinh nhuệ đi thực thi nhiệm vụ như nguyên chủ khi xưa chẳng hạn, thì nếu lỡ đụng phải Thập Tự Đường chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Lúc Diêu Bách Hợp bị bắt, cũng đã có thời gian dài giao tiếp với nhóm hải tặc này. Đám người này cũng vẫn nhớ rõ nhân vật từng quyến rũ thủ lĩnh là Diêu Bách Hợp, lúc ấy cô ta ngỗ ngược lại xinh đẹp, giống như một con beo cái ương ngạnh, khơi gợi trong lòng cánh đàn ông dục vọng chinh phục tràn trề. Dù vậy, trong mắt người của Thập Tự Đường, tuy cô ta có chút đặc sắc, nhưng cũng không đáng để bọn họ phải kiêng dè, lúc trước cô ta trốn thoát được, chẳng qua là thủ lĩnh cũng có ý cho phép cô ta chạy. Trong mắt đám người này, Diêu Bách Hợp khi đó tuy rằng có bản lãnh, nhưng nếu bọn họ muốn thì vẫn có thể có cả ngàn biện pháp khác nhau để giết cô ta mà thậm chí còn không cần vũ khí. Nhưng sau nhiều năm không gặp, Diêu Bách Hợp bây giờ nhìn thì không còn vẻ hung hãn hiển hiện rõ ràng ra ngoài như trước, nhưng lại trở nên nguy hiểm hơn nhiều.
Lúc thủ lĩnh nhất thời nảy ra ý định đi cứu người đàn bà này, chín người còn lại của Thập Tự Đường gần như đã quên béng việc có một người như vậy tồn tại. Bọn họ tung hoành giữa các hành tinh mười mấy năm, đều đã từng gặp đủ loại nữ hải tặc xinh đẹp, nữ chiến binh tinh nhuệ xinh đẹp đến từ nhiều quốc gia, trừ việc Diêu Bách Hợp từng cùng thủ lĩnh có loại quan hệ léng phéng kia, người đàn bà này cũng không có chỗ nào đủ đặc sắc khiến cho người của Thập Tự Đường phải ghi nhớ. Vốn cho rằng thủ lĩnh chỉ chơi đùa với cô ta một trận, lại không ngờ chờ đến mười năm sau lão đại nhà mình bỗng yêu cầu đi cứu cô ta ra.
Khi tra ra việc người đàn bà này đã bị tống vào phòng giam bằng cương vi tinh, thành viên của Thập Tự Đường từng mở một hội nghị nhỏ để nghiên cứu và thảo luận, cũng cho rằng chuyến đi này của họ có khả năng khá cao là không thành công. Dù sao, nhà giam cương vi tinh đại biểu cho điều gì trong thời đại Stars là chuyện không ai không biết. Vấn đề là thủ lĩnh kiên trì theo ý mình, bọn họ bản chất cũng là một đám coi trời bằng vung cho nên đều chạy theo đến đây, vốn tưởng rằng đi một chuyến không công rồi về, thật không ngờ người đàn bà này lại có đủ bản lãnh làm nổ banh cả phòng giam, nửa đêm ánh lửa hắt lên tận trời, rồi một thân một mình từ trong phòng giam đặc biệt trốn thoát. Đã gần ngàn năm nay, cũng chưa từng có ai làm được việc này, dù là trước kia có không ít đạo tặc danh tiếng hiển hách, nhưng bất kể thực lực có trác tuyệt bao nhiêu, nếu rơi vào tay đế quốc, bị phán giam cầm chung thân, thực sự cũng có thể coi như là một biến tướng của việc bị phán tử hình. Vậy mà cô ta lại có thể đánh vỡ loại tồn tại được xưng tụng là kiến cố nhất thế gian.
Gundam cấp 10 sau khi biến hình, nhanh chóng đột phá vòng vây của các chiến hạm. Rõ ràng đối tượng đang chủ động đánh đối kháng, nhắm chiến hạm oanh kích tới tấp, vậy mà lại bất thình lình bỏ chạy, chiến sĩ của Đế Quốc không thể ngờ được lại có thể loại chuyển biến này, nhất thời phản ứng không kịp. Trong lúc đó đám người trên robot vừa bay thoát khỏi vòng chiến đấu, liền mở ra một trùng động, dùng bước nhảy không gian biến mất tăm luôn.
Động tác liền mạch, lưu loát như vậy, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Lúc này ở trên chiến hạm, Lâm Vân Chân đang nhận tấm khăn để lau đi vết máu từ thương tích trên gò má, biểu tình của hắn âm trầm nhìn tất cả tình huống diễn ra qua máy theo dõi, oán hận ném chiếc khăn trong tay xuống đất.