Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương An thành, phía đông ở gần Đông Hải, nếu từ đây giong thuyền lên bắc, có thể từ đường biển đi vào Đại giang, tiến thẳng đến Kiến Khang, một đại thành trì trọng yếu nhất ở phía nam Kiến Khang.

Chương An thành, phía đông ở gần Đông Hải, nếu từ đây giong thuyền lên bắc, có thể từ đường biển đi vào Đại giang, tiến thẳng đến Kiến Khang, một đại thành trì trọng yếu nhất ở phía nam Kiến Khang.

Ba người thúc ngựa đi chầm chậm men theo bờ biển, trên hải cảng là gần hai trăm chiến thuyền tung bay cờ xí của Thiên Sư quân, biểu thị sức mạnh của Thiên Sư quân có thể lật đổ uy thế Đại Tấn.

Tôn Ân mục quang chiếu ra cửa biển phía đông, có chút suy tư.

Từ Đạo Phúc nói: “Toàn bộ mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ cần Thiên sư một lệnh ban xuống, chúng ta liền có thể giương buồm lên bắc.”

Tôn Ân tiến lên một gò đất cao rồi ghìm ngựa lại, khẽ cười hỏi: “Tình hình những thành trì lớn ở vùng duyên hải ra sao?”

Từ Đạo Phúc đáp: “Quân triều đình Kiến Khang do nội sử Vương Ngưng Chi thống lĩnh đóng ở Cối Kê, Âm Thành, binh lực vào khoảng một vạn, chúng cho rằng có thể ngăn trở được đại quân Thiên Sư của chúng ta.”

Tôn Ân hừ lạnh hỏi lại: “Vương Ngưng Chi?”

Lư Tuần nói: “Vương Ngưng Chi là con Vương Hy Chi, là phu tế của Tạ Đạo Uẩn, chị Tạ Huyền, chân chính tin tưởng Thiên Sư giáo nhưng lại không thừa nhận Thiên Sư đạo của bọn ta, là kẻ ngu si, tự cao tự đại, không phải là tướng tài.”

Tôn Ân cười sằng sặc nói: “Chẳng lẽ khi Tạ Huyền chết đi, Tấn thất thực sự không còn tướng giỏi?”

Từ Đạo Phúc cười nói: “Các phe phái ở Tấn thất tranh đấu với nhau kịch liệt. Gần đây nhất, Vương Quốc Bảo liên tục mớm lời cho các đại thần, xin Tư Mã Diệu gia phong cho Tư Mã Đạo Tử, làm cho Tư Mã Diệu nổi giận cự tuyệt. Tư Mã Diệu thấy Tư Mã Đạo Tử kiêu ngạo khó kìm, muốn Vương Cung liên kết với Ân Trọng Kham kiềm chế Đạo Tử. Nhưng không ngờ Ân Trọng Kham sợ Hoàn Huyền, liền đề nghị Vương Cung lôi kéo Hoàn Huyền, Hoàn Huyền thừa cơ ra điều kiện với Vương Cung, là phải hiến con gái là Vương Đạm Chân cho hắn làm thiếp. Điều này không những khiến Âm Trọng Kham khó xử, lại càng làm cho Vương Cung tiến thoái lưỡng nan, khiến toàn bộ kế hoạch lật đổ Tư Mã Đạo Tử bị đổ vỡ.”

Tôn Ân lắc đầu thở dài: “Lại một kẻ ngu xuẩn.”

Lư Tuần nói: “Tư Mã Diệu thấy cục diện không ổn, không thể không giáng chức quan trung thư thị lang Phạm Trữ người đã trở thành nhân vật chính trong triều đình phản đối Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo sau khi Tạ An mất, cho làm Dự Chương thái thú, lại cải phong Tư Mã Đạo Tử thành Cối Kê vương. Trong tình huống như vậy, Tấn Thất căn bản không chiếu cố đến phương nam.”

Lại nói: “Tiến quân đến Kiến Khang lúc này thật là thời cơ nghìn lần có một.”

Tôn Ân nói: “Đạo Phúc có ý kiến gì không?”

Từ Đạo Phúc mục quang chầm chậm lướt qua đội chiến thuyền thanh thế cực thịnh, trầm giọng lên đáp lời: “Hiện tại tám quận Cối Kê, Ngô Quận, Ngô Hưng, Nghĩa Hưng, Lâm Hải, Vĩnh Gia, Đông Dương, Tân An đều có người của Thiên Sư đạo chúng ta, sự thống trị của Tấn thất chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi. Cường hào địa phương hoàn toàn ủng hộ quân ta, chỉ cần Thiên Sư hô to một tiếng, quân Tấn tất nghe tiếng bỏ chạy. Bất quá cho dù các quận phía nam duyên hải Kiến Khang đều nằm trong tay quân ta, thì muốn công hãm Kiến Khang cũng không dễ dàng gì. Nếu kéo dài đến sáu tháng một năm, khiến cho Bắc Phủ binh hoặc quân Kinh Châu kéo đến chi viện, thì tình thế của chúng ta quả thực không tốt. Theo đệ tử bây giờ chưa phải lúc đại cử tiến công.”

Tôn Ân gật đầu không nói gì.

Lư Tuần nhíu mày nói: “Lời của Đạo Phúc có lý, bất quá hiện tại các cường hào thổ tộc ở tám quận đang ngẩng đầu chờ đợi Thiên Sư đánh đuổi người Bắc, để tự mình làm chủ. Nếu chúng ta án binh bất động, khiến cho lòng nhiệt tình của những người ủng hộ quân ta nguội lạnh, đối với chúng ta vô cùng bất lợi.”

Tôn Ân khẽ cười nói: “Lời các ngươi nói đều có đạo lý. Tấn thất vẫn chưa thực sự đại loạn, nếu tuỳ tiện tấn công Kiến Khang, ngược lại khiến cho Tấn thất lại trở nên đoàn kết, vì vậy lúc này không nên dụng binh đối với Kiến Khang.”

Dừng một chút rồi nói tiếp: “Bất quá chúng ta cũng không thể không làm gì. Chúng ta mang thủy binh men theo duyên hải lên phía bắc cũng đủ để uy hiếp Vương Ngưng Chi, khiến hắn không dám vọng động. Ông Châu có đại hải hiểm yếu, dễ thủ khó công, có thể khiến chúng ta trước hết tạo thế bất bại, rồi sau đó có thể triển khai chí hướng lật đổ Tấn thất của chúng ta, nhất cử lưỡng tiện.”

Từ Đạo Phúc và Lư Tuần liên tục khen hay.

Tôn Ân ngửng đầu lên trời cười nói: “Chúng ta có thời gian một tháng chuẩn bị để tiến đánh Ông Sơn, cứ ung dung mà bố trí. Khi chiếm được Ông Sơn đảo sẽ có thể từ từ nuốt chửng các quận thành duyên hải, phá vỡ bình phong phía nam của Kiến Khang, lúc đó chúng ta muốn công muốn thủ, không do người khác làm chủ nữa.”

Hai người liền dạ ran.


Biên Hoang Truyền Thuyết

Huỳnh Dị
www.dtv-ebook.com

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất