Chương 05: Sarutobi Hiruzen
"Trở về rồi, trở về rồi..."
"Đó là anh ta, hắn đã là trung nhẫn rồi kia!"
"Hừ hừ, cha ta thế nhưng là thượng nhẫn Ninja, cha ta đâu rồi?"
Ngoài cửa lớn Konoha, người đứng chật ních, đông đảo cư dân hướng ra ngoài nhìn đoàn quân Ninja đang chầm chậm tiến vào.
Tất cả mọi người đều mong ngóng nhìn đoàn người, hy vọng có thể thấy người nhà của mình.
Dù không thấy được, có lẽ họ đã được điều đến các đơn vị khác cũng nên.
Trong đội ngũ, những người khác cũng nhìn đám cư dân đang ồn ào náo nhiệt, vẫy tay chào hỏi người quen.
Hoặc là người nhà, hoặc là bạn bè.
"Đăng ký xong sẽ giải tán, về nhà và luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu."
Đội trưởng Yamanaka Inoichi dặn dò tất cả Ninja.
"Vâng!"
Tobitake Tonbo quan sát mọi thứ, hắn thấy một cô gái tóc đen bụng lớn, nở nụ cười trên môi, khi nhìn thấy Yamanaka Inoichi, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ.
Yamanaka Inoichi cũng thận trọng tiến lên đỡ lấy cô, sợ cô vấp ngã.
"Đây chính là bà xã của Inoichi lão đại, mẹ của Yamanaka Ino sau này sao?
Xem ra cô ấy đang ôm Yamanaka Ino rồi."
Anh cũng thấy các đồng đội khác, vài người cũng đã có người nhà ra đón.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên thanh tú, nở nụ cười trên môi xuất hiện, tầm ba mươi tuổi, nhưng lại bị mất một cánh tay.
Ông ta thấy Tobitake Tonbo thì liền tiến đến.
"Thằng nhóc kia, nhìn mày trưởng thành lên không ít sau những trận chiến!"
"Lão ba, người coi thường con rồi, bây giờ con cũng như người,
Trở thành một thành viên của ban tình báo đấy, hơn nữa còn bái Inoichi đại nhân làm sư phụ nữa."
Tobitake Tonbo thấy ông ta liền nở nụ cười, tự hào nói.
Đây là cha anh, Tobitake Dondo, từng là bạn học của Nanh Trắng Konoha, cho đến khi cánh tay của ông bị chém đứt.
Không thể kết ấn được nữa, ông đành về hưu, cũng mới có anh.
Chẳng trách nguyên tác Tobitake Tonbo lại biết Yamanaka Inoichi, hơn nữa còn vô cùng sùng bái ông ta.
Đều là do Tobitake Dondo thường kể chuyện Ninja cho anh nghe.
"Tốt lắm, không hổ là con trai của lão tử, không bị cấp trên mắng chứ?" Tobitake Dondo trêu chọc.
Con trai thừa hưởng gen của ông, ông rất hài lòng.
"Buồn cười chết đi được, người nghĩ con giống người chắc,
Lần đầu tiên dùng Độc Tâm Thuật đã bị ký ức tràn vào rồi phải nhập viện à?
Con trai của người bây giờ đã là trung nhẫn rồi đấy."
"Cái gì? Quả nhiên là gen tốt đẹp của lão tử, hừ,
Đáng giận, năm đó ta chỉ kém Nanh Trắng đại nhân một chút xíu thôi,
Bây giờ con trai ta cũng lại kém con trai của hắn một chút xíu sao?"
Cứ như vậy, Tobitake Tonbo đăng ký xong thì theo cha về nhà.
Một tòa nhà hai tầng kiểu dân cư.
Thiết kế theo phong cách kiến trúc quen thuộc ở Konoha, vừa cổ kính lại vừa hiện đại, tất cả đều được làm từ gỗ.
Bước vào cổng, xung quanh treo rất nhiều hình Tonbo (chuồn chuồn) làm từ các loại thực vật khác nhau.
Nhìn kỹ thì thấy rất ấm áp.
Ném hành lý vào phòng, Tobitake Tonbo thả lỏng người sau một thời gian dài, ngã xuống giường ngủ.
Tobitake Dondo cũng không làm phiền anh.
Chỉ có làm Ninja, trải qua chiến tranh, mới có thể cảm nhận được sự đáng quý của hòa bình.
Trong phòng mình, ông lại dùng bàn tay phải khéo léo của mình, dùng cỏ lau làm ra một con Tonbo, treo lên mái hiên.
Lúc này, trên mái hiên đã treo đầy Tonbo.
Đếm kỹ thì có 125 con.
...
"A, đã là sáng ngày hôm sau rồi à!"
Tobitake Tonbo duỗi người, đã lâu lắm rồi anh mới được ngủ ngon giấc như vậy.
Đánh răng rửa mặt xong, sau khi ăn bữa sáng đầy yêu thương của lão ba, anh liền ra ngoài.
...
"Cá cũng có ký ức buồn bực sao?"
Khu diễn tập số 98 Konoha, dòng nước lớn chảy qua bên cạnh, Tobitake Tonbo đang thi triển nhẫn thuật lên một con cá lớn bằng bàn tay.
Chỉ thấy sau khi bị thi thuật, mắt cá chậm rãi lộ vẻ bi thương.
Nhưng chỉ duy trì được một lúc thì lại trở về vẻ mặt cá chết bình thường.
"Xem ra Độc Tâm Thuật · Ức còn cần phải cải tiến."
Hiếm khi lắm Tobitake Tonbo mới được trở về làng, ổn định cuộc sống, anh lại bắt đầu một loạt các thí nghiệm nhẫn thuật.
Ưu tiên hàng đầu vẫn là huyễn thuật.
Sau khi khai thác Độc Tâm Thuật · Đau nhức trên chiến trường, một loại huyễn thuật có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái đau khổ, anh đã hoàn toàn hứng thú với hệ liệt huyễn thuật này.
Độc Tâm Thuật · Đau nhức là để nắm bắt cảm xúc đau đớn và những dây thần kinh gây đau đớn trên cơ thể sinh vật.
Theo ý tưởng của anh, lý thuyết cơ bản của Độc Tâm Thuật · Đau là bắt lấy sự liên kết giữa dây thần kinh cảm giác đau và não bộ của đối phương, để não bộ của địch phát ra tín hiệu đau đớn, từ đó tạo thành ảnh hưởng thực sự lên cơ thể.
Trên thực tế, phần lớn các thí nghiệm của anh đều thành công.
Hiện tại anh muốn khai thác Độc Tâm Thuật · Ức, tức là thông qua huyễn thuật, khiến não bộ sinh vật phát ra tín hiệu buồn bực, từ đó tạo thành sự tê liệt thần kinh tế bào trên cơ thể, tìm kiếm sơ hở để nhất kích tất sát.
Nhưng rõ ràng, từ con cá này mà nói, nó chỉ tạo ra ảnh hưởng trong một thời gian ngắn.
Xem ra có điều gì đó anh đã không chú ý đến.
"Này, cậu nhóc, cậu đang luyện tập huyễn thuật trên cá đấy à?"
Phanh!
Tobitake Tonbo nghe thấy tiếng động làm tim anh muốn nổ tung, bởi vì âm thanh đó vang lên ngay bên tai anh, ở cự ly rất gần.
Nếu như người đó muốn gây bất lợi cho anh thì...
Mang theo một chút hoảng hốt, anh chậm rãi quay đầu, kéo cao tấm bảo vệ trán, đẩy tấm băng vải che mắt lên.
Một ông lão trông đã hơn 80 tuổi xuất hiện trước mắt anh, với bộ ria mép nhọn hoắt.
"Hokage đệ tam đại nhân."
Người xuất hiện trước mặt anh chính là Hokage đệ tam của Konoha, Sarutobi Hiruzen.
Lúc này, trên mặt ông không có nhiều nếp nhăn như thời Naruto, nhưng về cơ bản vẫn có thể nhận ra những nét thay đổi.
"Ha ha, không cần đa lễ, có phải ta làm cháu giật mình không?" Sarutobi Hiruzen khoát tay cười nói.
Tobitake Tonbo cũng không dám lơ là, lộ ra giọng điệu có chút uể oải: "Không ạ, chỉ là thân là một Ninja cảm nhận của Konoha,
Có người đến gần mà con không hề cảm nhận được, thật hổ thẹn với sự bồi dưỡng của làng!"
"Ha ha ha."
Sarutobi Hiruzen cười lớn.
"Lão phu dù sao cũng là Hokage, nếu để một đứa nhóc mới ra trường như cháu phát hiện ra,
Thì lão phu mới là người hổ thẹn với sự bồi dưỡng của sư phụ, ha ha."
Ngài nói thì đúng, nhưng mà như vậy cũng quá hù dọa người khác rồi, ngài không biết dọa người hù chết người à?
Tobitake Tonbo thầm oán thán trong lòng.
"Nói cho ta nghe xem, có phải cháu đang gặp vấn đề khó khăn gì trong nhẫn thuật không,
Lão phu dù sao cũng là Hokage, vẫn có thể chỉ điểm cho cháu một chút." Sarutobi Hiruzen nói.
Tobitake Tonbo nghe vậy, liếc nhìn ông một cái, ngài cũng biết ngài là Hokage cơ đấy, không có việc gì làm hay sao mà đi dọa người thế?
Nhưng anh vẫn mở miệng nói: "Vâng, có một vài vấn đề ạ..."
Sau đó anh thuật lại toàn bộ nguyên lý của huyễn thuật, cùng với những vấn đề mà anh đang gặp phải.
"Ra là vậy, dù huyễn thuật là điểm yếu của lão phu, nhưng ta vẫn biết người và cá khác nhau,
Cho nên nếu cháu muốn hoàn thiện huyễn thuật này, vẫn cần phải thử nghiệm trên người thật mới được."
Sarutobi Hiruzen gợi ý.
Tobitake Tonbo gật đầu, Độc Tâm Thuật · Đau nhức cũng đã được hoàn thành sau khi anh thí nghiệm trên người địch.
Dây thần kinh đau đớn và dây thần kinh buồn bực không nằm trong cùng một phạm vi, cho nên anh mới thất bại.
"Ài, lâu lắm rồi ta không vận động,
Vậy để ta làm người thí nghiệm cho cháu nhé." Sarutobi Hiruzen thấy anh thông minh như vậy, không nhịn được mà nói thêm lần nữa.
Đúng như ông nói, từ sau chiến tranh, ông toàn phải vùi đầu vào công việc ở văn phòng, đã lâu không được vận động.
"Việc này... có lẽ không được tốt lắm đâu ạ, ngài dù sao cũng là Hokage đại nhân mà."
Tobitake Tonbo dù rất động lòng, nhưng anh vẫn luôn giữ hình tượng một người yêu quý Konoha, coi trọng đồng đội trước mặt người ngoài.
"Ha ha, nơi Konoha bay lượn, ngọn lửa cũng sẽ sinh sôi không ngừng,
Đây là ý chí mà Đệ nhất và sư phụ đã giao lại cho ta,
Ta luôn kiên trì với nó, và cũng hy vọng cháu có thể thừa kế nó." Sarutobi Hiruzen làm ra vẻ mặt hoài niệm...