Chương 118. Lần kiểm tra đầu tiên.
Tình yêu tuy rằng ngọt ngào, cũng không thích hợp đắm say trong đó. Lưu Cảnh giục ngựa trở về quân doanh, rất nhanh, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đều vùi vào luyện tập bắn tên.
Từ ngày đầu tiên Hoàng Trung dạy hắn bắn tên đến nay đã là ngày thứ năm rồi. Tuy rằng mỗi ngày hai trăm tên nghe như không nhiều lắm, đối với bộ dây cũng mềm mại mà nói, hai trăm tên quả thật không thấm vào đâu.
Nhưng đây là cưỡi ngựa bắn cung, mỗi một tên đều phải đang chạy bắn ra. Trong lúc không có yên ngựa và bàn đạp, chủ yếu dựa vào hai chân kẹp thân ngựa, cần một lực thật lớn ở đùi để giữ thân thể cân bằng. Cho nên mỗi một tên bắn ra đều hao phí một lượng sức lực rất lớn.
Hơn nữa kỵ cung so với một bộ cung nhỏ, thế lực rất lớn, cây cung muốn bắn ra rất cần lực cánh tay. Bình thường kỵ binh liên tiếp bắn mười tên, hai tay đã thấy nhức mỏi khó nhịn, đối với đại tướng mà nói, một hơi bắn ra hai mươi tên hai cánh tay sẽ rã rời. Bởi vậy một canh giờ tối đa cũng chỉ bắn ra năm mươi đến sau mươi tên, chia đều hai phút bắn một tên.
Nhưng theo sức mạnh và kỹ thuật không ngừng tăng lên, mật độ hắn bắn cung cũng tăng lên, hiệu suất cũng sẽ cao hơn. Vừa mới bắt đầu một canh giờ chỉ có thể bắn năm mươi tên, hiện tại từng bước đã tăng lên sáu mươi tên. Chủ yếu là kỹ thuật điều khiển ngựa của hắn đã cao hơn.
Bình thường Lưu Cảnh luyện bắn tên, ban ngày sắp xếp bắn một trăm năm mươi tên, ban đêm bắn năm mươi tên. Chủ yếu hắn nghĩ đêm luyện bắn tên thời gian khá thong dong, nhưng hôm nay đi Long Trung, tiêu hao mất một ngày, hắn chỉ có thể dùng thời gian đêm nay bổ sung phần khuyết thiếu của ban ngày.
Một đêm phải bắn hai trăm tên, còn phải đi bơi luyện đao. Lượng luyện tập lớn như thế, Lưu Cảnh thở dài một tiếng, tối nay hắn không cần nghĩ đến ngủ rồi.
Trên người rơm cách sáu mươi bước có cắm một cây hương sáng lập lòe, cần nhãn lực rất tốt mới có thể thấy. Hôm nay ánh trăng không tệ, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng người rơm. Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp, hắn đã khống chế được thân thể cân bằng, một mũi tên đã lên dây cung, ngoài sáu mươi bước, hắn kéo mạnh cung tên tựa như trăng tròn, tên Lang Nha như tia chớp bắn ra, lao thẳng tới người rơm phía xa đó.
Có trúng hay không không quan trọng. Lưu Cảnh lại rút ra một tên lên dây cung, phóng ngựa chạy vài vòng. Ngoài ý muốn hắn phát hiện lửa trên cây hương không còn, mục tiêu người rơm tối đen một mảnh.
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ khói hương bị gió thổi tắt ư?
Hắn giục ngựa tiến lên, lúc này mới phát hiện đầu hương đã bị mũi tên vừa rồi bắn đứt. Mặc dù chỉ là mèo mù bắt được chuột chết, nhưng Lưu Cảnh vẫn cảm thấy vui mừng.trong truyền thuyết một mũi tên bắn nát đầu hương cháy, rốt cuộc đã thật sự ở trong tay hắn.
..
Sáng sớm hôm sau, Lưu Hổ dẫn đồn trưởng Lý Tuấn mới được điều tới Du Chước sở. Bước nhanh vào trước cửa phòng của Lưu Cảnh, thật xa đã thấy Ngụy Diên ngập ngừng trước cửa, Lưu Hổ mừng rỡ:
- Lão Ngụy, ngươi trở về bao lâu rồi?
Sau cuộc chiến Tân Dã, Lưu Biểu phong thưởng cho tướng sĩ có công, Lưu Cảnh đặc biệt hướng Lưu Biểu xin hai tòa nhà nhỏ, đều khoảng trên dưới hai mẫu đất, ở trong Phàn Thành. Trong đó một tòa cho vợ con Đặng Võ, tòa khác cho Ngụy Diên. Cho nên Ngụy Diên đặc biệt xin phép nghỉ mười ngày, về Nghĩa Dương đưa mẹ và vợ con của mình lên.
Ngụy Diên cười cười: - Sáng sớm nay vừa trở về, sắp sếp cho mẹ cùng vợ con xong, liền tới trả phép.
Lưu Hổ thấy cửa phòng còn đóng kín, khẽ hỏi nhỏ: - Còn chưa dậy sao?
Ngụy Diên lắc đầu: - Nghe nói Quân Hầu trời gần sáng mới ngủ, cả đêm luyện võ.
Lưu Hổ le lưỡi một cái, ảo não tự trách nói: - Con mẹ nó, nếu ta có một phần nghị lực này thì tốt rồi. Tối hôm qua ta ngủ tựa như heo vậy.
Ngụy Diên nhìn thoáng qua Lý Tuấn phía sau Lưu Hổ, cười hỏi: - Vị này là
Lưu Hổ vội vàng giới thiệu: - Đây là Lý Kim Tào trước kia ở Du Chước sở, vừa mới được điều đến chỗ chúng ta, đảm nhiệm đồn trưởng.
Ngụy Diên cũng biết Du Chước sở được mệnh danh là chức quan béo bở nhất Kinh Châu. Người này không ngờ buông tha cho chức vụ Kim Tào, chạy tới làm người giữ cửa Phàn Thành, quả thực khiến người ta không thể tin nổi. Điều này cũng cần thật nhiều dũng khí.
Ngụy Diên không khỏi kính nể hẳn lên, chắp tay nói: - Ngụy Diên khâm phục dũng khí của Lý Kim Tào.
Lý Tuấn cười khổ một tiếng, anh ta làm chức vụ gì đâu được quyền tự quyết, chỉ đành thở dài một tiếng: - Du Chước sở không phải nơi của người ngốc, hai tháng nay đã có hai Đốc Tào mới bị chết, làm tiếp nữa, mạng nhỏ cũng chẳng còn. Vẫn là theo chân Lưu quân hầu sung sướng, hơn nữa còn có tiền đồ.
Ngụy Diên gật đầu: - Xem ra Lý kim tào này cũng là người biết nói chuyện.
Lúc này, cửa mở. Lưu Cảnh vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ quoạch, giọng khàn khàn nói: - Các ngươi vào đi.
Tối hôm qua Lưu Cảnh luyện tập đến tờ mờ sáng mới hoàn thành xong nhiệm vụ hai trăm tên. Hai cánh tay của hắn rã rời, tinh tàn lực tận. Lưu Cảnh ngồi xuống nhắm mắt lại, để suy nghĩ chậm rãi phục hồi. Lúc này một tên lính bưng ly trà đặc đi vào.
Lưu Cảnh uống một ngụm trà, hơi tỉnh táo một chút, lúc này mới cười nói: - Ban ngày không luyện tên, buổi tối nước đến chân mới nhảy, biện pháp thế này đúng là hại chết người, càng về sau cũng càng kéo không nhúc nhích nổi.
- Quân Hầu không cần phải khắc khổ như vậy!
Ngụy Diên cười nói: - Luyện tên và luyện võ giống nhau, đều dựa vào tích lũy lâu dài mà có. Năm đó khi ta luyện cưỡi ngựa bắn cũng, một ngày bắn một trăm tên, hai trăm tên thật quá nhiều rồi.
Lưu Cảnh không kìm nổi oán giận nói: - Hoàng Lão Tà cũng không nghĩ như vậy, ông ấy còn ám chỉ ta, một ngày ít nhất cũng phải hai trăm tên, nếu được hai trăm năm mươi tên hiệu quả còn tốt hơn nữa. Một ngày hai trăm năm mươi tên, ta hoài nghi ông ấy chính là muốn dùng biện pháp này lấy mạng của ta.
Mọi người nghe Lưu Cảnh gọi Hoàng Trung là Hoàng Lão Tà đều không nhịn được bật cười.
Lưu Cảnh lại quay sang Lý Tuấn cười nói: - Ta đã thấy quân Tào điều động rồi, hoan nghênh Lý đồn trưởng tới!
Lý Tuấn quỳ một gối: - Nguyện vì Quân Hầu tận lực.
Lưu Cảnh biết Lý Tuấn là người cực kỳ khôn khéo, hơn nữa giao hữu rộng rãi, chiêu số nhiều. Anh ta đến đối với mình là một trợ giúp rất lớn, điều này khiến hắn cảm thấy hết sức vui mừng. Chỉ có điều Lưu Cảnh nằm mơ cũng không nghĩ ra thân phận thật của Lý Tuấn.
..
Mấy ngày sau, dựa theo định ước mười ngày trước, Lưu Cảnh từ sáng sớm đi vào Nam quân doanh, chuẩn bị lần kiểm tra đầu tiên của Hoàng Trung.
Giữa sàn đấu võ dựng lên mấy người rơm ngựa rơm đội mũ sắt, mặc bì giáp, tay cầm một cây trường mâu, hiển nhiên chính là hình tượng kỵ binh quân Tào. Cách kỵ binh rơm hơn năm mươi bước có vẽ một đường vôi trắng, Lưu Cảnh nhất định phải ở ngoài vạch vôi này dùng tốc độ cao nhất vừa chạy vừa bắn một mũi tên trúng ngay "kỵ binh quân Tào".
Hoàng Trung lấy ra một cái tù và, ngửa mặt lên trời thổi mạnh, tiếng "u.." trầm thấp vang vọng khắp sàn đấu. Chỉ thấy một góc sàn đấu chiến mã dâng lên, bụi đất tung bay, đội quân ba trăm kỵ binh lao ra, bọn họ tay cầm tấm chắn trường mâu, năm mươi người thành một đội, ở xung quanh "kỵ binh quân Tào" chạy loạn, tạo ra chướng ngại. Lưu Cảnh nhất định phải trong lúc loạn quân nắm chắc cơ hội, một mũi tên bắn trúng mục tiêu.
Lúc này, Hoàng Trung lại hô to: - Chuẩn bị đi! Ba mươi tiếng trống phải hoàn thành.
Nói rồi ông ta tự mình cầm dùi trống, mạnh liệt đánh trống. Chỉ nghe "Tùng! Tùng! Tùng!" tiếng trống trận ầm ầm vang lên, nhất định phải trong ba mươi tiếng trống bắn ra một tên.
Có loạn quân quấy rầy, thời gian hạn chế, hơn nữa nhất định phải một kích mà trúng khiến Lưu Cảnh có áp lực cực lớn. Hắn hít sâu một hơi, thúc ngựa chạy đi, hai chân điều khiển ngựa, tay trái chấp cung, tay phải rút một mũi tên từ bầu tên sau lưng, động tác cực kỳ thành thạo.
Từ nơi này hai mươi bước chạy ngắn ngủi, Hoàng Trung liền âm thầm gật đầu, Lưu Cảnh điều khiển ngựa so với lần trước rõ ràng đã tiến bộ. Lần trước còn chưa ổn, lần này cực kỳ ổn định, giữ cân bằng cực tốt. Lúc này mới có mười ngày, đứa nhỏ thật không hổ là kỳ tài luyện võ, điều này khiến Hoàng Trung cảm thấy vui mừng.
Năm ngày trước, trong đại tiệc Hoàng phủ, Lưu Cảnh ở trên yến hội nổi bật, đánh bại Hoàng Xạ, thanh danh sớm truyền khắp Kinh Tương. Hoàng Trung bởi vì đang trực, không tham dự yến tiệc của huynh gia, nhưng ngày hôm sau ông ta liền được nghe kể tỉ mỉ mọi chuyện đã xảy ra. Chỉ có điều Hoàng Trung cũng mất hứng, ông ta chỉ quan tâm Lưu Cảnh mỗi ngày có luyện tập đủ hai trăm tên hay không, hiển nhiên Lưu Cảnh không có thời gian bắn tên, khiến ông ta cực kỳ tức giận.
Cho tới hôm nay mới nghe nói, sau khi Lưu Cảnh trở về luyện tập cả đêm, ông ta mới bớt cơn thịnh nộ. Cuộc thi hôm nay, ông ta cố tình tăng thêm độ khó khăn, mục đích là muốn giáo huấn tiểu tử kiêu ngạo này một chút.
Hoàng Trung ra sức đánh trống, tiếng trống như sấm dậy, đã đến tiếng thứ hai mươi ba. Ánh mắt ông ta sắc bén nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, thấy hắn cũng không tính toán xuất tiễn, mà ba trăm kỵ binh chạy loạn khiến người khác phải hoa mắt. Trên giáo trường bụi đất tung bay, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Hoàng Trung nheo mắt lại, trên tay thêm lực "Tùng! Tùng! " Đã là tiếng trống thứ hai mươi tám.
"Tùng" tiếng trống thứ hai mươi chín.
Đúng lúc này, Lưu Cảnh chợt phát động, kéo cung tròn vành vạnh, tên đi như sao băng, một tên Lang Nha xuyên qua bụi đất tựa như sương mù, xuyên qua đám kỵ binh chạy loạn, bắn thẳng đến kỵ binh rơm.
"Tùng" tiếng trống thứ ba mươi.
Hoàng Trung dừng đánh trống, đám kỵ binh cũng lập tức dừng chân. Mấy trăm ánh mắt cùng quay đầu hướng kỵ binh rơm nhìn lại, chỉ thấy có một tên Lang Nha vững vàng cắm trước ngực tên lính rơm. Trên giáo trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả Lưu Cảnh cũng có chút đắc ý.
Hoàng Trung khẽ vuốt chòm râu bạc, hơi mỉm cười. Bắn trúng kỵ binh rơm cũng không ngạc nhiên, nhưng không ngờ trong lòng Lưu Cảnh đã đếm tiếng trống. Cái này gọi là tính trước làm sau. Đáng quý, trẻ nhỏ thật dễ dạy!
..
Trên giáo trường, Hoàng Trung và Lưu Cảnh sóng vai chậm rãi đi tới: - Mười ngày nay ngươi luyện tên có thu hoạch gì? Hoàng Trung khẽ cười hỏi.
Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói: - Thu hoạch lớn nhất của vãn bối thật ra không phải một tên có thể bắn trúng mục tiêu, mà là năng lực điều khiển ngựa được nâng cao nhiều. Đây là điều có lợi lớn nhất với vãn bối.
- Ngươi nói không sai. Vì sao nói cưỡi ngựa bắn cung là nền tảng của một đại tướng, nguyên nhân ở ngay chỗ này. Chỉ có người năng lực cưỡi ngựa bắn cung mạnh, mới có thể khống chế chiến mã vật lộn.
- Tiếp theo vãn bối nên luyện tên thế nào? Lưu Cảnh lại hỏi.
Hoàng Trung cười cười: - Giống như hiện tại, mỗi ngày hai trăm tên. Tuy nhiên tiếp theo phải ở ngoài bảy mươi bước bắn tên.
- Hoàng công, tiếp theo có thể để một tháng sau kiểm tra không? Vãn bối ngày mai muốn xuất phát đi Sài Tang, tham gia sinh nhật lão gia Đào gia. Châu Mục cũng đã đồng ý, khả năng phải nửa tháng sau mới có thể trở về.
Thực ra Hoàng Trung chỉ lo lắng Lưu Cảnh lười biếng, nhưng kết quả hôm nay khiến ông ta rất hài lòng, sự lo lắng được thả lỏng xuống. Lưu Cảnh là một người tự chủ, không cần mình phải lo lắng.
Hoàng Trung vuốt râu cười nói: - Một tháng sau quá lâu, hai mươi ngày đi! Hai mươi ngày sau kiểm tra, ngoài bảy mươi bước bắn ra ba tên, nhất định ba tên đều phải trúng mục tiêu, hiểu chưa?