Chương 120. Từ Thứ hâm rượu trò chuyện thủ mưu.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc thuyền lớn chậm rãi rời khỏi bến tàu Phàn Thành, dọc theo Hán Thủy nhằm hướng đông nam chạy tới.
Đây là con thuyền nặng năm trăm thạch, có năm người chèo thuyền, trên dưới hai tầng. Còn có khoang đặc biệt dành riêng cho la ngựa, thích hợp cho một nhà hoặc mấy bằng hữu xuất hành. Ở trên Trường Giang và Hán Giang, loại thuyền như thế này cũng thường thấy nhất.
Lưu Cảnh và Từ Thứ đứng ở đầu thuyền, gió sông thổi phần phật, thổi bay cả tay áo và khăn trùm đầu của bọn họ. Lưu Cảnh ngoài quân phục đang mặc trường bào màu xanh, eo quấn bao gấm, đầu trùm khăn trắng, trang phục mang dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn cũng có vài phần cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Từ Thứ lại mặc một bộ nho bào trắng hơi cũ, đầu đội du học quan, tay cầm một phiến quạt lông, khí chất nho nhã mà trong sáng. Lần trước trong gia yến Hoàng phủ, Hoàng Xạ mượn một phiến quạt lông. Hôm nay Từ Thứ cũng cầm một phiến quạt lông như vậy.
Điều này đã phá vỡ một lối tư duy của Lưu Cảnh, hóa ra quạt lông cũng không phải chỉ là độc quyền của Gia Cát Lượng. Thời đại này hết thảy văn nhân sĩ tử, trên cơ bản đều mang dáng vẻ quạt lông trên tay khăn chít trên đầu. Đây chính là một trào lưu.
- Cảnh công tử, lần này đi Giang Hạ, Châu Mục có bố trí cho ngươi nhiệm vụ gì không?
Từ Thứ phe phẩy quạt lông khẽ cười nói.
Từ Thứ đương nhiên là trí giả. Khi ở Hoàng phủ luận võ, gã liền phát hiện một vài manh mối. Khi Hoàng Xạ bị đánh trúng ngã xuống, trên mặt Lưu Biểu chẳng những không có vẻ khiếp sợ hay lo lắng, ngược lại có một tia ý cười lạnh lùng. Tuy ý cười lạnh này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng vẫn bị Từ Thứ nhạy bén bắt được.
Gã bỗng nhiên ý thức được, quan hệ giữa Lưu Biểu và Hoàng Tổ cũng không chặt chẽ, không gì phá nổi, như trong truyền thuyết. Giữa bọn học tồn tại một loại ám đấu ngươi lừa ta gạt.
Hơn nữa lần này Lưu Cảnh đi Sài Tang tham gia sinh nhật ở Đào gia, xin phép đi hai mươi ngày, Lưu Biểu lại không chút do dự đồng ý. Chỉ e trong phương diện này Lưu Biểu còn cất dấu một loại tâm cơ.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Đương nhiên là có nhiệm vụ. Bá phụ để cho ta chuyến này đi quan sát Giang Hạ một chút.
Nếu nói như Lưu Cảnh lần này mời Từ Thứ đi Sài Tang chỉ là xuất phát từ ý tốt. Đó thực ra có điểm lừa mình dối người rồi. Từ Thứ là người ra sao, Lưu Cảnh có thể không biết sao?
Ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa trí mưu cao tuyệt, không thua gì Gia Cát Lượng, chỉ tiếc bị Tào Tháo nắm được nhược điểm, tài hoa không thể thi triển, trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong Tam Quốc.
Trong lịch sử, Từ Thứ cũng bởi vì mẫu thân bị bắt, không thể không đi Tào doanh phục vụ. Nhưng bởi vì gã từng đi theo Lưu Bị nên cả đời không được trọng dụng, buồn bực sầu não mà chết. Coi như nhân vật đau buồn trong Tam Quốc. Ý niệm đầu tiên khi Lưu Cảnh nhìn thấy Từ Thứ, chính là quyết không để cho lịch sử đau buồn tái diễn lại.
Lúc này Kinh Châu nhân tài đông đúc, danh sĩ phương bắc hội tụ tại Tương Dương, lại bị sĩ tộc bản thổ bài xích, phần lớn không được trọng dụng. Chỉ vì Lưu Biểu có lượng thực tiếp tế, bọn họ mới lưu lại Kinh Châu.
Từ Thứ cũng giống như vậy. Từ cách ăn mặc của gã nhìn ra, gã quả thật lăn lộn không được như ý, thậm chí có thể nói, nghèo rớt mùng tơi.
Nhưng kẻ sĩ cũng có chỗ thanh cao. Từ Thứ tuy nghèo khó cũng không bởi vì Đào Trạm mời liền phải đi mừng thọ lão gia tử của Đào gia.
Dù sao Đào gia là thương nhân, cùng nữ nhi Đào gia tâm sự, kết giao bạn bè còn có thể, nhưng muốn gã ra mặt đi mừng thọ Đào gia, để sĩ tử khác biết, gã cũng sẽ bị nhạo báng.
Từ Thứ cũng có suy nghĩ của mình. Trên thực tế, nếu không phải Lưu Cảnh mời gã, Từ Thứ tuyệt đối sẽ không đi Sài Tang. Gã thà rằng cùng Thôi Châu Bình đi Bác Lăng. Ngay cả Ngụy Diên cũng nhìn ra Lưu Cảnh là một con Thiên Phượng gáy một tiếng khiến mọi người đều kinh ngạc, chẳng lẽ Từ Thứ không nhìn ra sao?
Từ Thứ lúc đầu cân nhắc đầu nhập theo Lưu Kỳ, con cả của Lưu Biểu, trở thành phụ tá của Lưu Kỳ. Nhưng Lưu Kỳ giống Lưu Biểu, chỉ coi trọng sĩ tộc phương bắc ở bề ngoài mà thôi.
Trong khung của anh ta vẫn nể trọng đại tộc Kinh Châu, kết giao vài năm chưa bao giờ thay bất kỳ sĩ tộc phương bắc nào an bài chức vụ. Thật khiến Từ Thứ đối với anh ta thất vọng vô cùng.
Đang lúc ở Kinh Châu lạnh lẽo, Thôi Châu Bình và Thạch Quảng Nguyên quyết định trở về phương bắc tìm cơ hội, mà Từ Thứ vì cơ duyên xảo hợp, trở thành bằng hữu của Lưu Cảnh. Từ Thứ liền đối với tiền đồ của mình cân nhắc một chút.
Từ Thứ khẽ cười nói:
- Mọi người đều nói Châu Mục và Hoàng Tổ giao tình nồng hậu, có thể chung thiên hạ. Nhưng trên thực tế, Châu Mục kiêng kỵ một người, chỉ e không phải là Thái gia, mà chính là Hoàng Tổ này.
Nói đến đây, song phương đã tỏ lòng nhau. Lưu Cảnh chắp tay cười bảo:
- Nguyện cùng Nguyên Trực huynh hâm rượu trò chuyện, khẩn cầu chỉ giáo!
Từ Thứ phe phẩy quạt lông, hí mắt nở nụ cười.
Trong khoang thuyền, Tiểu Bao tử phát ra tiếng cười nhỏ, tựa như chim sẻ xây tổ, đang bề bộn thu dọn y phục của Lưu Cảnh. Lúc này, Lưu Cảnh và Từ Thứ đi vào, Lưu Cảnh cười nói:
- Tiểu Bao Tử, ngâm cho ta và Từ công tử một bầu rượu, cầm thêm mấy bàn trà tới đây!
- Dạ!
Tiểu Bao Tử thanh thúy đáp lại một tiếng, giống như con chim nhỏ bay đi. Lưu Cảnh và Từ Thứ ngồi gần cửa sổ, qua chiếc bàn nhỏ thu hết sóng nước mênh mông của dòng Hán Thủy vào mắt, khiến lòng người trở lên khoáng đạt.
Lưu Cảnh rót cho mình và Từ Thứ một chén trà lạnh, than nhẹ:
- Kỳ thật lần trước ta ở huyện Vũ Xương giết Hoàng Dật liền cảm thấy quân hệ của bá phụ và Hoàng Tổ có chút kỳ lạ, dường như không hòa thuận như trong tưởng tượng. Thẳng cho đến đêm qua, bá phụ đột nhiên đến tìm ta, ta mới biết được oán niệm bá phụ dành cho Hoàng Tổ.
Từ Thứ do dự một chút:
- Công tử, lời này nói cho ta biết được sao?
Lưu Cảnh cười:
- Ta cùng Nguyên Trực huynh đối xử chân thành, cùng có duyên với Khổng Minh, hiện tại lại cùng ngồi trên một con thuyền, như thế nào không được?
Lời nói qua giọng điệu của Lưu Cảnh đầy dí dỏm, Từ Thứ lập tức bật cười ha hả, chút nghi ngờ trong lòng hóa hư không. Anh ta đứng dậy thi lễ thật sâu:
- Công tử lấy thành ý đối đãi, Nguyên Trực nguyện chăm chú lắng nghe.
Lúc này Tiểu Bao Tử xách một hộp đồ ăn tiến vào, đem một bầu rượu và vài món ăn sáng đặt lên bàn, cười hì hì nói:
- Một con gà sấy khô, một miếng thịt dê, một xâu cá, còn vài thứ rau quả. Công tử nếu thấy chưa đủ ta có thể làm thêm bánh nhân thịt dê.
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Lưu Cảnh khoát tay cười nói:
- Ngươi đi pha cho chúng ta một bình trà, buổi tối ta sẽ mời Từ tiên sinh dạy ngươi học chữ.
Tiểu Bao Tử vui vẻ đồng ý, chạy ra ngoài. Từ Thứ nhìn bóng dáng cô bé cười nói:
- Tiểu Bao Tử cũng thật đáng yêu.
Lưu Cảnh lắc đầu cười bảo:
- Ngươi cũng không biết tâm tư của cô nhóc. Sáng sớm ta cùng cô nhóc thường nói đùa, nói nếu cô nhóc không nghe lời, nửa đường sẽ đem nó đuổi về Phàn Thành. Bởi vậy cô nhóc phải biểu hiện mình rất có ích.
Từ Thứ nghe vậy chỉ Lưu Cảnh cười nói:
- Ngươi đó! Đây chẳng phải ngươi ức hiếp một đứa bé sao?
- Không có việc gì, trêu chọc cô nhóc chơi, dọc đường đi cũng không buồn chán.
Hai người uống vào một chén rượu, đề tài trở là đề chính. Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Bá phụ nói cho ta biết, quân Giang Hạ đã nghiễm nhiên trở thành tư quân của Hoàng Tổ. Ba năm qua, mấy lần điều quân Giang Hạ đến Tương Dương, Hoàng Tổ đều lấy các lý do khác nhau để từ chối.
Hơn nữa, mười tám danh nha tướng trong thủy quân Giang Hạ đều là tâm phúc của Hoàng Tổ, lấy lý do có công cùng quân Giang Đông tác chiến, nhất nhất đề bạt lên vị trí cao hơn. Ý tứ của bá phụ là muốn ta đi đoạt lại quân quyền Giang Hạ, thậm chí giết Hoàng Tổ, cũng sẽ không tiếc.
Hai ngày nay Từ Thứ cũng đã suy nghĩ về chuyện Hoàng Tổ, anh ta nâng chén khẽ cười nói:
- Kỳ thật Hoàng Tổ lừa đảo ở tại thế gia chiếm quận chức. Gia tộc Hoàng thị là đại tộc lớn nhất ở Giang Hạ, tộc nhân của Hoàng Tổ, môn sinh cùng tư binh, gia nô cộng lại đâu chỉ có vạn người, vung cánh tay hô lên, Giang Hạ hưởng ứng. Hơn nữa Hoàng Tổ thân là Thái Thú của Giang Hạ, nắm quan trường Giang Hạ trong tay đã nhiều năm càng khiến thế lực Hoàng gia không ngừng bành trướng. Nói chung, loại thế gia này nắm quận chức trong tay đều khiến triều đình đố kỵ. Mười mấy năm trước cường hào cắt cứ chẳng phải căn nguyên vì như vậy sao.
Lưu Cảnh nhướn mày:
- Nếu hậu quả nghiêm trọng, Châu Mục vì sao còn trọng dụng Hoàng Tổ để hình thành cục diện khó giải như hôm nay?
- Về mặt này có ba nguyên nhân: Thứ nhất là vì Châu Mục và Hoàng Tổ quan hệ cá nhân rất thâm sau. Năm đó khi Châu Mục bình định Kinh Châu nhận được sự ủng hộ toàn lực của Hoàng Tổ, bao gồm việc hiện tại Châu Mục muốn ngồi vững vàng ở Kinh Châu, cũng cần sự ủng hộ của gia tộc Hoàng thị.
Cùng các thế gia khác ở Kinh Châu cũng như vậy, Châu Mục và Hoàng gia đã tạo thành lợi ích nhất thể. Hơn nữa Tào Tháo nhìn phía nam them thuồng, rắn Giang Đông nhìn Kinh Châu lén lút. Cho nên bất kể có qua có lại thế nào, để ổn định Kinh Châu, Châu Mục vẫn không dám có hành động thiếu suy nghĩ đối với Hoàng gia và thế gia.
Nguyên nhân đặc biệt thứ hai, Tôn Kiên chết trong tay Hoàng Tổ, cho nên Giang Đông và Hoàng Tổ có thù truyền kiếp, bất kỳ người nào đều có thể đầu hàng Giang Đông, duy chỉ có Hoàng Tổ sẽ không làm như vậy. Cho nên Châu Mục liền quyết định để Hoàng Tổ trấn thủ Giang Hạ, mà Giang Hạ lại là cửa ngõ phía tây Giang Đông muốn tiến vào Kinh Châu. Chri có Hoàng Tổ trấn thủ Giang Hạ mới có thể khiến Châu Mục yên lòng.
Thứ ba, Hoàng Tổ dùng thế gia đến thủ Giang Hạ, nhất hô vạn ứng. Giang Hạ không người nòa không liều chết cống hiến, quân Giang Đông nhiều lần tấn công Giang Hạ vẫn bại cũng bởi nguyên nhân này. Đây cũng là thế gia qu thế duy nhất chiếm quận chức, cố tình lại được Châu Mục coi trọng. Hoàng Tổ vì bảo vệ lợi ích gia tộc mình ở Giang Hạ, đương nhiên sẽ liều chết chống lại quân Giang Đông.
Chỉ có điều việc có lợi có hại, hiện tại xem ra, đã hại nhiều hơn lợi, Hoàng Tổ đã nhanh chóng trở thành chư hầu cát cứ một phương. Bởi vậy Châu Mục cuối cùng đã không nhịn được nữa.
Từ Thứ phân tích vô cùng thấu triệt, khiến Lưu Cảnh âm thầm tán thưởng, không hổ là người uyên bác đã đem vận mệnh lợi ích của Giang Hạ nhìn thấu hoàn toàn. Lưu Cảnh trầm tư một lát, lại hỏi:
- Ta nên làm thế nào để cướp lại quân Giang Hạ, hoàn thành nhiệm vụ bá phụ giao cho?
Từ Thứ nhặt chiếc quạt lông lắc lắc cười nói:
- Băng đóng ba thước, lạnh chẳng một ngày. Hoàng Tổ ở Giang Hạ đã lâu, thế lực thâm sâu. Công tử mới tới Giang Hạ, lực lượng yếu mỏng, việc không thể vội vàng, trước tiên đứng vững gót chân, để Hoàng Tổ ung dung tự tại, từng bước khiến cho quân của y tan rã. Đợi thời cơ chín muồi, một kích có thể phá toàn bộ.
Lưu Cảnh gật đầu, đứng dậy thi lễ:
- Nguyên Trực huynh chỉ bảo, có thể nói là lời vàng ý ngọc, Lưu Cảnh xin được thụ giáo.
....
Thuyền một mạch xuôi nam. Trưa hôm nay con thuyền đã tới thành trấn Liễu Kinh, đây là thị trấn đầu tiên khi tiến vào Giang Hạ, cần ở chỗ này bổ sung lương thực và rau quả. Thuyền chầm chậm cập bờ.
- Công tử, em cùng thuyền bà đi mua chút rau quả!
Trên bến tàu, Tiểu Bao Tử hướng về phía thuyền phất tay hô lớn.
Lưu Cảnh khoanh tay đứng đầu thuyền, cười bảo:
- Đi đi! Đừng ham chơi lên nhầm thuyền đấy.
Hắn nhìn theo tiểu nha đầu đi theo bà nấu bếp nhảy chân sáo trên sườn núi, trong tay vẫn hái thêm hoa dại. Nói cô bé đi mua rau quả, chẳng bằng nói cô bé muốn đi dạo.
Ở trên thuyền nín nhịn hai ngày, tiểu nha đầu sớm đã không còn hứng thú như ngày đầu mới lên. Mỗi ngày đều ngồi đếm ngón tay, tính toán ngày nào mới đến Sài Tang.
- Nơi này có vẻ không an toàn!
Từ Thứ chậm rãi tiến về phía trước, ngắm nhìn vách núi cao trăm trượng trước mặt, vách núi sắc như đao gọt, phía sau là dãy núi chập chúng liên miên, lòng có chút lo lắng nói:
- Dân phong vùng này hung hãn, trộm cướp rất nhiều, Tiểu Bao Tử cũng cần cẩn thận một chút.
Không đợi Lưu Cảnh trả lời, bác lái đò bên cạnh cười nói:
- Từ công tử nói không sai, vùng này có một đám trộm cướp, thủ lĩnh cầm đầu gọi là Tả vương Giang Hạ, nghe nói cũng là người Tương Dương, võ nghệ rất lợi hại, tụ tập hơn ngàn người. Hoàng Tổ vài lần phái người đến tiêu diệt đều thất bại. Tuy nhiên công tử yên tâm đi! Bọn họ bình thường sẽ không đến bờ sông, trong hai trăm bước dọc bờ sông đều là địa bàn của Cẩm Phàm tặc. Bọn họ nước giếng không phạm nước sông, chỉ ở chợ trên mua ít đồ, chỉ cần không ra chợ, bình thường không việc gì cả.
Vừa dứt lời, trên sườn núi liền truyền đến một hồi rối loạn rất nhỏ, chỉ nghe tiếng người hô lớn:
- Tả vương Giang Hạ đến rồi!
Ngay sau đó, hơn mười người lái đò bán cá chọn giữ tính mạng, từ trên sườn núi chạy như bay xuống.