Chương 143-Giang Đông lui binh.
Lỗ Túc thở dài.
- Vào đi!
Từ Thịnh bước nhanh đi vào khoang thuyền, quỳ một gối thi lễ.
- Bái kiến Đô đốc!
Lỗ Túc ngồi xuống, khoát tay áo.
- Văn Hướng cũng ngồi đi!
Lỗ Túc năm nay cũng mới ngoài ba mươi tuổi, chỉ có điều diện mạo hơi già, thoạt nhìn liền giống như bốn mươi tuổi, quan hệ cá nhân của y và Từ Thịnh vô cùng tốt, đã là quan hệ cấp trên cấp dưới, đồng thời cũng là quân tử chi giao.
- Văn Hướng, ngươi nói thật, ngươi cảm thấy thành Sài Tang có thể đánh được không?
Lỗ Túc nhìn chăm chú vào Từ Thịnh hỏi.
Từ Thịnh cười khổ một tiếng.
- Chúng ta bây giờ còn có hơn một vạn năm nghìn người, thủ quân Sài Tang đã không còn đủ ba nghìn, nhất định là có thể đánh hạ, nhưng ít ra còn phải tổn thất thêm năm nghìn người, Đô đốc có thể chấp nhận được không?
Lỗ Túc ngạc nhiên, y hơi không rõ ý tứ của Từ Thịnh, Từ Thịnh giải thích:
- Trong đó ba nghìn người là tổn thất do công thành, hai nghìn người là đối phó với Cam Ninh bị thương vong, còn có, lương thảo của chúng ta đã bị thiêu hủy hầu như không còn, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì hai ngày, cho nên Đô đốc phải lập tức quyết đoán.
Trong lòng Lỗ Túc khó xử cực kỳ, y hy vọng Từ Thịnh là ăn nói lung tung, nhưng trên thực tế y cũng hiểu được, tổn thật Từ Thịnh tính toán cũng không khoa trương, Lưu Cảnh chó cùng rứt giậu, tổn thất của bọn họ chỉ sợ còn có thể lớn hơn nữa.
- Nếu là như vậy, tổn thất của chúng ta vượt qua một vạn, bất kể như thế nào Ngô Hầu cũng không thể chấp nhận được kết quả này, cho dù nắm được quân Giang Hạ, cũng không thể bù lại thương vong thảm trọng.
Nụ cười của Lỗ Túc tràn đầy chua xót.
- Cho nên ty chức đến để khuyên đô đốc.
Lỗ Túc nhìn Từ Thịnh một lúc lâu sau, lúc này mới hơi hiểu được ý tứ của y.
- Văn Hướng... là khuyên ta rút quân sao?
Từ Thịnh chậm rãi gật đầu.
- Nếu Cam Ninh không xuất hiện, ty chức sẽ không khuyên Đô đốc rút quân, nhưng Cam Ninh xuất hiện, cục diện liền có biến số, trên thực tế ty chức nói giành được Sài Tang, đây vẫn chỉ là kết quả tốt nhất, chỉ sợ Hoàng Tổ bất ngờ đánh tới, hậu quả liền trở nên nghiêm trọng.
Lỗ Túc cúi đầu trầm tư một lát, lại nhìn chăm chú vào Từ Thịnh nói:
- Trong lời nói của ngươi dường như có ý khác?
Từ Thịnh gật gật đầu.
- Cuộc chiến Sài Tang lần này, kỳ thật Lưu Cảnh mới là người được lợi lớn nhất, giết chết Chu Lăng, cũng có nghĩa là hắn và Hoàng Tổ đã quyết liệt, cũng là lời tuyên bố bắt đầu bước vào cuộc tranh đoạt Giang Hạ giữa Lưu Biểu và Hoàng Tổ, những ngày sau này, thành Sài Tang tất nhiên sẽ tràn đầy các kiểu tranh đấu gay gắt, chúng ta chỉ cần chặt chẽ chú ý sự biến hóa của thế cục, như vậy vẫn có cơ hội giành được thành Sài Tang, nhưng lúc này đây, chúng ta đã tổn thất hơn năm nghìn người, tiếp tục đánh nữa, cho dù giành được Sài Tang, Đô đốc cũng không thể giao phó với Ngô Hầu.
Lỗ Túc khoanh tay đi đến trước cửa sổ, từ cửa sổ nhỏ ngắm nhìn mặt sông, thật lâu sau, y thở dài nói:
- Có thể coi là hiện tại, ta cũng không thể giao phó với Ngô Hầu.
Lúc này, bên ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tên binh sỹ bên ngoài bẩm báo:
- Khởi bẩm Đô đốc, Ngô Hầu có mệnh lệnh khẩn cấp!
Lỗ Túc cả kinh, vội vàng nói:
- Nhanh chóng mang lên cho ta!
Một tên binh sỹ vào khoang thuyền, đem mệnh lệnh của Tôn Quyền giao cho Lỗ Túc, Lỗ Túc mở lệnh ra xem một lượt, có chút nghiêm mặt, sau một hồi lâu, y mới vẻ mặt khổ sở nói:
- Quốc mẫu lâm bệnh qua đời, chủ công mệnh lệnh đình chỉ tấn công Sài Tang, rút quân về Đông Ngô!
.....
Tháng năm năm Kiến An thứ bảy, mẫu thân của Tôn Quyền tạ thế, Đông Ngô trên dưới đều khóc tang, Tôn Quyền hạ lệnh đình chỉ cuộc chiến Sài Tang, ngay khi nhận được lệnh rút quân vào ban đêm, đoàn thuyền quân Giang Đông từ Sài Tang rút lui, một hồi đại chiến tranh đoạt Sài Tang, cuối cùng song phương vì thương vong thảm trọng mà chấm dứt.
Trận đại chiến này, quân Giang Đông thương vong hơn năm nghìn hai trăm người, tổn thất hơn trăm thuyền các loại, mà thủ quân thành Sài Tang cũng đồng dạng thương vong gần nửa, thành Sài Tang bao phủ trong gió rét đau thương.
Nhưng cũng chính là nhờ chiến dịch này, khiến Lưu Cảnh có thể chặt chẽ khống chế được Sài Tang, tòa đại thành kiên cố bên bờ sông này, đã trở thành cơ nghiệp đầu tiên của Lưu Cảnh.
Cửa thành Sài Tang mở rộng ra, Lưu Cảnh suất lĩnh Từ Thứ, Liêu Hóa, Vương Thái và hơn hai mươi quan văn ra đón, ngoài thành, Cam Ninh và hơn một nghìn huynh đệ của y sớm đã chờ lâu ngày, Cam Ninh tiến lên một bước, quỳ một gối thi lễ.
- Ty chức cứu viện chậm trễ, khiến công tử chấn kinh, Cam Ninh tội không thể tha!
Lưu Cảnh vội vàng tiến lên nâng y dậy, vô cùng thành khẩn nói:
- Cam đại ca có thể vào lúc ta nguy cấp nhất tới cứu viện, trong lòng Lưu Cảnh chỉ có vô cùng cảm kích, ân của Cam đại ca, ta khắc trong tâm khảm!
Cam Ninh thấy hắn gọi mình Cam đại ca, trong lòng có chút cảm động, cũng thở dài nói:
- So với ân đức ở Phàn Thành công tử đối với ty chức, đây coi là cái gì? Ty chức chỉ là tiện tay mà thôi, ty chức chỉ sợ tới chậm một bước, thành trì rơi vào tay giặc, vậy thì ty chức chết muôn lần không đủ để chuộc tội rồi.
Lưu Cảnh mỉm cười.
- Hai người chúng ta, không cần huynh cảm tạ ta, ta tạ ơn huynh, như vậy khổng thể dứt, ta tới giới thiệu cho Cam đại ca vài tên thủ hạ!
Hắn kéo Từ Thứ qua, cười nói:
- Vị này là Từ Nguyên Trực, danh sĩ Toánh Xuyên, hiện tại thay ta chưởng quản quân vụ.
Cam Ninh vội vàng tiến lên thi lễ.
- Sớm nghe nói về Từ Phúc Toánh Xuyên hành hiệp trượng nghĩa, Cam Ninh vẫn kính trọng và ngưỡng mộ, hôm nay được diện kiến, là phúc đức ba đời.
Từ Thứ tên là Từ Phúc, vốn là cao thủ kiếm thuật, luôn hành hiệp trượng nghĩa, bốn năm trước y vì trượng nghĩa giết người, chạy trốn tới Tương Dương, đổi tên là Từ Thứ, cũng bỏ võ theo văn, nhưng vẫn có không ít người biết lai lịch của y, ngay cả Cam Ninh cũng từng nghe qua.
Từ Thứ ha hả cười, khách khí hàn huyên vài câu, lại không phủ nhận mình là Từ Phúc, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ cảm kích Cam Ninh đến giúp đúng lúc.
Lúc này, Lưu Cảnh lại kéo Liêu Hóa đến.
- Vị Liêu tướng quân này cũng là phụ tá đắc lực của ta, lần này thủ thành lập nhiều công lớn!
Cam Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, y đương nhiên quen biết vị Tả Vương Giang Hạ này, hai năm trước hai người còn ngồi cùng một chỗ nói chuyện phân chia lãnh địa, Liêu Hóa gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau bật cười ha hả.
Lưu Cảnh lúc này mới phản ứng, hai người bọn họ họ hẳn là đã sớm quen nhau, hắn cũng nhịn không được bật cười, chuyện này cũng thực thú vị, thuỷ bộ Giang Hạ có hai trùm thổ phỉ, cùng được mình sử dụng.
Mọi người nghĩa khí hợp nhau, rất nhanh liền hòa hợp, đoàn người vây quanh Lưu Cảnh, vào thành Sài Tang.
....
Một trận chiến bảo vệ Sài Tang gió tanh mưa máu, mặc dù là vì quân Giang Đông rút quân mà chấm dứt, nhưng lại không mang đến cho Lưu Cảnh thắng lợi ngọt ngào, thủ quân Sài Tang cũng đồng dạng tử thương thảm trọng, nhất là dân phu hiệp trợ thủ thành, hai lần đại chiến, thương vong gần hai nghìn người.
Sau khi cảm giác thắng lợi qua đi, bao phủ ở trong không khí của thành Sài Tang là một mảnh bi thương, gần như từng nhà đều treo lên cờ trắng, chia buồn cùng thân nhân của binh sỹ chết trong trận chiến, tiền lương trợ cấp và phong thưởng đều được tiến hành đâu vào đấy, gỗ còn dư lại toàn bộ làm thành quan tài, kịp lúc đưa đến mỗi nhà tướng sĩ bỏ mình một bộ.
- Cảnh công tử, nhà này cũng vậy!
Lưu Cảnh cùng huyện thừa Chu Tuần cùng đi, đang tiến hành an ủi từng hộ, Chu Tuần là người vùng Sài Tang, cũng là tôn trưởng của gia tộc Chu thị quyền quý thứ hai Sài Tang, vợ y là trưởng nữ của Đào Lợi.
Hai nhà Chu, Đào kết thông gia, giúp đỡ lẫn nhau, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, ở Sài Tang có câu tục ngữ, 'Thuyền của Đào gia, trâu của Chu gia " nói cách khác, đất đai của Chu gia là nhiều nhất, quả thật cũng là như thế, phụ cận thành Sài Tang, gần ba thành đất đai đều là thuộc về Chu gia.
Bởi vì Đào gia toàn lực ủng hộ Lưu Cảnh, Chu gia đương nhiên cũng không tụt hậu, đại chiến thủ thành lần này, Chu gia lấy ra một vạn năm nghìn thạch lương thực, cũng chính là bởi vì như thế, Lưu Cảnh với Chu gia cũng có vài phần kính trọng, để Chu Tuần hiệp trợ Từ Thứ xử lý công việc giải quyết tốt hậu quả.
Chu tuần chỉ vào một tòa tiểu viện treo cờ trắng, thấp giọng nói:
- Nhà này họ Chu, ở ngoài thành có mười mẫu ruộng, đồng thời cũng thuê ba mươi mẫu đất Chu gia, ta nhớ nhà bọn họ có hai đứa con trai, không biết ai bỏ mình rồi.
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Vào xem!
Chu Tuần tiến lên đi gõ cửa, một lát, cửa mở, là một gã ngoài đàn ông trung niên năm mươi tuổi, nước mắt trong mắt chưa khô, lão biết Chu Tuần, lập tức hoảng sợ, vội vàng phải lạy xuống.
- Tiểu dân không biết Chu huyện thừa đã đến, xin huyện thừa thứ tội!
Chu Tuần vội vàng nâng lão dậy, chỉ chỉ Lưu Cảnh nói:
- Cảnh công tử thấy đầu cửa nhà các ngươi có treo cờ trắng, đặc biệt tới thăm."
Nghe nói là cảnh công tử trước tới thăm chính mình, nam tử trong mắt chảy ra nước mắt, tiến lên quỳ xuống, khóc không ra tiếng:
- Cảm tạ Cảnh công tử an ủi, bảo vệ gia viên, khuyển tử dù chết cũng không uổng!
Lưu Cảnh đưa lão nâng dậy, ánh mắt cũng có chút đỏ, giận dữ nói:
- Chiến đấu thảm liệt, ta không thể bảo vệ tốt con của lão, ta nên thỉnh tội với lão mới đúng.
- Công tử đã hết sức, còn có thể sau khi chết tới viếng nó, lão trong lòng chỉ có cảm kích mà thôi!
Nam tử dẫn Lưu Cảnh vào sân, trong viện bày đặt một bộ quan tài mới, một chiếc bàn thờ, bầy nến thơm giấy trụ và các loại tế phẩm, mấy người nữ nhân và trẻ con đang quỳ gối trước quan tài buồn bã bi thương khóc, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi hai mươi bảy hai mươi tám tuổi nam đang đứng, thấp giọng khuyên bảo, nhìn ra được, người bỏ mình này là con thứ trong nhà.
Ngoại trừ người một nhà, hàng xóm láng giềng gần như đều tới hỗ trợ, trong viện, trong phòng, khắp nơi đều là người bận rộn, lúc này nhóm người đi vào sân, sợ tới mức mọi người đều né tránh về phía sau, nữ nhân đang khóc cũng được đỡ qua một bên, mọi người lặng yên nhìn Lưu Cảnh, vị Cảnh công tử này ở thành Sài Tang đã có tiếng tăm lừng lẫy, trên thực tế đã trở thành chủ mới của thành Sài Tang.
Lúc này, Lưu Cảnh chậm rãi đi lên trước, đứng ở trước quan tài, yên lặng nhìn chăm chú vào binh sỹ trẻ tuổi bỏ mình, bỗng nhiên, Lưu Cảnh lại quỳ một gối, trịnh trọng hành binh lễ với người binh sỹ này.
Trong viện lập tức vang lên một mảnh tiếng kinh hô trầm thấp.
...
An ủi từng nhà một, trời đã gần hoàng hôn, một mạch đi theo Lưu Cảnh an ủi Chu Tuần trong lòng có chút kinh ngạc, Cảnh công tử không ngờ lại quỳ xuống trước từng người chết trận, bất kể là binh sỹ hay là dân phu, Lưu Cảnh đều không quản thân phận, không để ý tôn ti, biểu đạt kính ý chân thành nhất.
Lúc đầu Chu Tuần không hiểu, nhưng dần dần, y tận mắt nhìn thấy không một hộ nào có oán hận, chỉ có bị thành ý của Lưu Cảnh làm cho cảm động, cảm kích Lưu Cảnh vô tận, Chu Tuần rốt cuộc hiểu rõ, Lưu Cảnh chỉ dùng sự tôn trọng và thành ý đối với người đã khuất, đổi lấy được sự cảm kích và tận lực của người Sài Tang đối với hắn.
Chu Tuần trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, vị Cảnh công tử trẻ tuổi này có lẽ là một con cháu Lưu thị có thể thành đại nghiệp.
Khi màn đêm buông xuống, còn có rất nhiều nhà chưa đến, lúc này, Chu Tuần rốt cuộc chịu không được sự mỏi mệt, nói với Lưu Cảnh:
- Công tử, dựa theo phong tục Sài Tang, người chết phải để trong nhà ba ngày, ngày mai ngày mốt còn có thể lại tiếp tục an ủi người nhà.
Lưu Cảnh nhìn y một cái, thấy vẻ mặt y mỏi mệt, đi đoạn đường dài như vậy, lúc này mới ý thức được y mỏi mệt, vội vàng áy náy nói:
- Thật sự là có lỗi, khiến Chu huyện thừa đi theo ta bận rộn một ngày, hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục đi!
Chu Tuần mặt đỏ lên.
- Hạ quan sức khỏe không tốt, khiến công tử thất vọng rồi.
- Việc này không có gì, kỳ thật ta cũng mệt muốn chết rồi.
Lưu Cảnh ha hả cười, lúc này hắn lại nghĩ tới một chuyện, với Chu Tuần nói:
- Binh sỹ thương vong quân Giang Đông xử lý như thế nào?
Chu Tuần vội vàng nói:
- Vừa rồi hạ quan đặc biệt đi hỏi, hoàn toàn dựa theo chỉ thị của công tử mà xử lý, binh sỹ bị thương cho bọn họ trị thương, người chết trận hoả táng sau đó hài cốt chứa vào bình gốm, cũng khắc lại danh tính quê quán trên thẻ trúc, cùng để vào bình gốm, xử lý rất tận tâm.
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Ngày mai lại mời tăng nhân đến siêu độ vong hồn cho bọn họ.
- Vâng! Hạ quan ngày mai sẽ xử lý tốt.
Lưu Cảnh lại dặn y vài câu, lúc này mới quay đầu ngựa lại, hướng Đào phủ mà đi.
......