Chương 162-Tương kế tựu kế.
Trong quân doanh Sài Tang, Từ Thứ đang nghe một thám tử bẩm báo, ở phía tây bắc Sài Tang ước chừng ngoài mười dặm trên mặt sông phát hiện hơn mười chiếc chiến thuyền năm trăm thạch, đang chậm rãi tới gần Sài Tang.
Từ Thứ vuốt râu mỉm cười, đây chính là quân đội của Hoàng Tổ phái tới đánh lén Sài Tang, nếu như đoán không lầm, tất nhiên bọn họ là đêm nay hành động, dựa theo sắp xếp trước đó với Lưu Cảnh, Lưu Cảnh suất quân ở ngoại vi phục kích, mà Từ Thứ thì trấn thủ Sài Tang, dẫn dụ quân vào rọ.
Từ Thứ khoanh tay đi tới trước cửa, mặt trời phương xa đỏ như máu, ánh chiều tà chiếu xuống đầu thành Sài Tang, khiến cho thành Sài Tang rặt một màu đỏ thẫm, người xưa nói, trời chiều quá đỏ, chính là biểu hiện tai ương huyết quang, tuy rằng Từ Thứ đối với cách nói này chỉ cười nhạt, nhưng hôm nay trời chiều như máu lại dường như chứng nhận điều này.
Lúc này, Lưu Hổ bước nhanh chạy tới, ôm quyền thi lễ, ồm ồm nói:
- Huyện úy, chúng tôi đều chuẩn bị xong rồi.
Huyện úy chỉ là chức quan chính thức của Từ Thứ, nhưng trên thực tế Từ Thứ là quân sư của Sài Tang, phụ tá Lưu Cảnh, nắm quân vụ trong tay, là nhân vật quan trọng thứ hai trong quân đội Sài Tang, cho dù là Lưu Hổ, cũng cung kinh với y.
- Hổ Quân hầu, ngài có biết ta cho ngài tập trung quân đội làm cái gì không?
Lưu Hổ lắc đầu.
- Lão Hổ không biết!
- Ngài đi theo ta bắt người, đem bốn mươi tên binh sỹ Giang Hạ đang ẩn nấp ở Châu gia bắt đến cho ta!
Ánh mắt của Lưu Hổ lập tức trừng lớn, ở thành Sài Tang rõ ràng con có quân đội của Hoàng Tổ, y hưng phấn dị thường, nóng lòng muốn thử.
- Huyện úy, vậy chúng ta đi!
Từ Thứ gật gật đầu, mang theo Lưu Hổ bước nhanh ra ngoài.
....
Đúng như Hoàng Xạ bố trí, y từ trong quân đội chọn lựa bốn mươi tên sĩ tốt tinh nhuệ, cải trang thành tá điền Châu gia ở Vũ Xương, lái mười mấy chiếc thuyền lương thực tới Sài Tang, luôn mồm là tới đưa lương thực cho chủ nhân Châu gia, người Châu gia lập tức ra mặt bảo đảm, hơn nữa bọn họ không có mang bất kỳ binh khí gì, đội thuyền nhỏ này liền được thả vào thành Sài Tang.
Bốn mươi người này vô thanh vô tức mà biến mất, Châu gia giấu kín bọn họ ở trong phủ, chờ đợi thời cơ đến, trong phòng, gia chủ Châu Cốc có chút khẩn trương, lão vừa mới nhận được mệnh lệnh của Hoàng Xạ, quân tướng Giang Hạ đêm nay canh ba tiến công thủy môn ở thành bắc, lệnh cho bốn mươi tên tử sỹ cần phải cướp lấy thủy môn trước.
Sở dĩ lựa chọn tấn công thủy môn, là vì thủy môn và cửa thành trên đất đều có ủng thành, bốn mươi người rất khó cướp đoạt thành cửa lục, nhưng thủy môn thì có thể lợi dụng đường sông vận chuyển lương thực vào ủng thành, bốn mươi người này kỹ năng bơi đều vô cùng tốt, chính là vì tấn công thủy môn mới chọn lựa bọn họ.
Nghĩ đến đợt tập kích đêm sắp đến gần, trong lòng Châu Cốc không khỏi vô cùng khẩn trương, mặc dù ngày này y hy vọng đã lâu, nhưng nó thật sự đã tới, lại khiến trong lòng Châu Cốc bắt đầu cảm thấy bất an, y e sợ ở thời điểm cuối cùng phát sinh vấn đề.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, có quản gia bẩm báo nói:
- Gia chủ, Chu Huyện thừa và Từ Huyện úy đến đây, nói thuế ruộng Châu gia có vấn đề, tứ gia ứng phó không được, mời gia chủ đi ra ngoài một chút.
- Đồ vô dụng!
Trong lòng Châu Cốc thầm mắng một tiếng, ở thời khắc mấu chốt này y không muốn cãi nhau trở mặt với quan phủ, đành phải mặc ngoại bào đi về hướng đại sảnh.
Trong đại sảnh, mười mấy tên nha dịch vây quanh Từ Thứ, ngồi bên cạnh là Huyện thừa Chu Tuần, Chu Tuần bưng chung trà chậm rãi uống, sắc mặt bình thản.
Từ Thứ mặt trầm như nước, giọng điệu nghiêm nghị nói với Châu Hâm:
- Ta đã điều tra văn quyển Sài Tang bao năm qua, quý phủ ở Sài Tang có sáu mươi ba mảnh đất, lại chưa giao nộp cho quan phủ một chút thuế ruộng nào, ngài giải thích thế nào!
Châu Hâm đổ mồ hôi đầy đầu, y đương nhiên biết duyên cớ trong đó, đây là sáu mươi ba mảnh đất là Hoàng Tổ đặc biệt chiếu cố miễn thuế, để báo đáp lại, Châu gia đem quân lương ủng hộ cho Hoàng Tổ, vấn đề của phương diện này chính là, thuế ruộng phải giao cho quan phủ, sau từng đợt thu thập, tập trung đến Tương Dương, lúc sau Tương Dương trích một phần cấp cho quân đội.
Bởi vì Châu gia đem giao thuế ruộng đáng lẽ phải nộp cho quan phủ lén giao cho quân đội Hoàng Tổ, liền trở thành Châu gia trốn thuế, dựa theo Hán luật, trốn thuế ruộng là tội lớn nhất, mất đầu là chắc chắn, với số lượng thuế Châu gia trốn thì phải bị tịch thu tài sản và giết cả nhà.
Châu Hâm không biết nên giải thích thế nào, y không dám nói ra chuyện Hoàng Tổ, đành phải liên tục thở dài.
- Việc này có ẩn tình khác, ta đã bẩm báo gia chủ, gia chủ sẽ giải thích.
Vừa dứt lời, Châu Cốc đi đến.
- Có chuyện gì?
Châu Hâm liền vội vàng tiến lên thấp giọng nói:
- Bọn họ đang nói thuế ruộng Sài Tang của chúng ta có vấn đề.
- Có vấn đề gì!
Châu cốc cực kỳ bất mãn nói:
- Thuế ruộng chúng ta cho tới bây giờ đều giao cho Quận nha, không giao cho Huyện nha, Huyện nha đương nhiên không có bản ghi chép, Từ Huyện úy đi Quận nha điều tra thì biết, Châu gia ta nhiều thế hệ trong sạch, đã lúc nào trốn thuế ruộng chưa?
Châu Hâm ngẩn ngơ, y thầm bội phục gia chủ cao minh, cứ như vậy nhẹ nhàng khéo léo mà đem sự tình giao cho Quận nha, mà Từ Thứ tuyệt đối không thể đi Quận nha điều tra, sự tình liền không giải quyết được gì, y vội vàng vỗ vỗ trán nói với Từ Thứ:
- Ta thật sự hồ đồ rồi, hàng năm Châu gia đều đã áp giải thuyền lương thực đi Vũ Xương giao thuế ruộng, ta nhất thời hồ đồ, quên mất.
Từ Thứ lại lạnh lùng cười.
- Như vậy xin mời gia chủ giải thích một chút, ngày hôm qua hơn mười thuyền lương thực tới Sài Tang, là vì chuyện gì?
Những lời này của Từ Thứ qua loa sơ sài, nhưng đối với Châu Cốc lại như ngũ lôi oanh đỉnh, y bỗng nhiên hiểu được, Từ Thứ không phải đến tra xét thuế ruộng gì, y chính là tới bắt bốn mươi tên binh sỹ Giang Hạ kia, không đợi y kịp phản ứng, hơn mười người Nha dịch liền bao vây Châu Cốc và Châu Hâm.
Từ Thứ khoanh tay đi lên trước, nhìn chăm chú vào Châu Cốc nói:
- Sinh tử tồn vong của Châu gia nhờ vào một ý niệm của ngài, gia chủ là người thông minh, là muốn bảo vệ gia tộc, hay là muốn trung thành với Hoàng Tổ, ngài tự mình lựa chọn đi!
Châu Cốc ngây người một lúc lâu sau, y mới thở dài thật sâu, cúi đầu, trong lòng suy nghĩ thật lâu sau, lại vô kế khả thi, y hết thảy đã sớm bị đối phương chú ý, y có một cảm giác như bị trúng kế, lúc này, Châu gia còn có đường sống để lựa chọn sao?
......
Thời gian đã gần đến canh hai, một đoàn thuyền chậm rãi tới gần đường sông vận chuyển lương thực, tất cả ánh đèn, ánh lửa của thuyền con đều tắt, vô thanh vô tức trượt ở trong giang sơn, ở trên đầu chiếc thuyền lớn thứ nhất, Hoàng Xạ đội mũ trụ áo giáp, tay cầm một chiếc Nguyệt Nha kích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tường thành Sài Tang xa xa đen kịt.
- Công tử, giống như không có bất cứ động tĩnh gì!
Phó tướng Tô Phi bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
Tô Phi là nhân vật đứng thứ ba trong quân Giang Hạ, gần với phụ tử Hoàng thị, y đảm nhiệm chức Đô úy Giang Hạ, đi theo Hoàng Tổ nhiều năm, vẫn là phụ tá đắc lực được coi trọng của Hoàng Tổ.
Trong lòng Tô Phi có chút lo lắng, từ khi y hiểu rõ Lưu Cảnh, y cảm giác Lưu Cảnh cũng không phải là một người sơ suất, trái lại, phi thường cẩn thận, hắn làm sao sẽ vì huyện Dương Tân binh bại mà xuất quân, chỉ để lại năm trăm thủ quân, phải biết rằng, Sài Tang đối với Lưu Cảnh mà nói, có thể so với huyện Dương Tân trọng yếu hơn nhiều.
Tuy rằng Tô Phi cảm thấy có chút là lạ, nhưng y đã không còn cách nào khuyên bảo cái đầu bị thù hận che lập của phụ tử Hoàng thị, Hoàng Tổ đã nhận định thứ tử Hoàng Dũng đã chết ở trong tay Lưu Cảnh, y nổi trận lôi đình, vì báo thù cho con lửa giận khiến cho y liều lĩnh, thề cướp lấy Sài Tang, chém đầu Lưu Cảnh.
Hoàng Xạ tuy rằng so với phụ thân bình tĩnh hơn một chút, cũng nghĩ đến một vài biện pháp, nhưng nội tâm của y cũng vội vàng giống như vậy, hận không thể bắt lấy Lưu Cảnh, trong lòng Tô Phi thầm thở dài một hơi, hai phụ tử đều bị thù hận che mắt, y biết rằng Hoàng Xạ kỳ thật còn muốn cướp đoạt con gái Đào gia, cho nên mới phải vội vã ra sức như vậy.
Lúc này trong ánh mắt Hoàng Xạ có một sự hưng phấn như phát hiện con mồi, không có để ý Tô Phi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hàng rào sắt ở thủy môn, bỗng nhiên, y thấy trong hàng rào sắt có một ánh lửa lóe lên thật nhỏ, ánh mắt của Hoàng Xạ bỗng dưng trừng lớn, chớp mắt nhìn chằm chằm thủy môn đen nhánh, lúc này, ánh lửa lại liên tục chớp nhanh hai cái.
Hoàng Xạ lập tức mừng rỡ.
- Bọn họ làm được rồi!
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đoàn thuyền tiến vào đường sông vận chuyển lương thực, lái vào thủy môn.
Một con thuyền lớn theo thứ tự tiến vào đường sông vận chuyển lương thực, theo gió vượt sóng, chạy đến hướng thủy môn, phải nói, kinh nghiệm của Hoàng Tổ vẫn là rất phong phú, y biết rằng tiến vào thủy môn, cột buồm của thuyền là một vấn đề, vì giải quyết cái vấn đề khó khăn này, y đặc biệt chọn lựa ba mươi thuyền có cột buồm thấp, vừa vặn có thể lái vào thủy môn.
Tốc độ đoàn thuyền càng lúc càng nhanh, Hoàng Xạ cũng càng lúc càng hưng phấn, y đã nhìn thấy hàng rào sắt mở ra, lúc này trước mắt y dường như xuất hiện một cảnh tượng khiến huyết mạch y sôi sục, Đào Trạm giống như con cừu nhỏ ngã vào giường của y, mà thủ cấp của Lưu Cảnh treo ở trên cửa chính, máu me đầm đìa, giấc mộng đẹp bấy lâu nay của y, hôm nay sẽ thực hiện được.
Tô Phi cảm giác được ánh mắt đỏ như máu của Hoàng Xạ, đã có chút si mê, trong lòng thầm giật mình, vội vàng nói:
- Công tử, thuộc hạ đi đến chỗ chủ soái!
Y xoay người muốn đi, Hoàng Xạ lại bắt được ý đồ của y, hung ác nói:
- Ta là chủ tướng, làm gương cho binh sĩ, ngươi vì sao phải trốn?
Tô Phi cười khổ giải thích nói:
- Công tử, chủ tướng và phó tướng không thể ở trên một con thuyền, đây là quy củ.
- Cái quy củ chó má gì!
Hoàng Xạ mắng:
- Lời nói của ta chính là quy củ, ta bảo ngươi ở lại, ngươi nhất định phải ở lại.
Tô Phi cũng hơi tức giận, nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hoàng Xạ, sau một lúc lâu, Hoàng Xạ buông bỏ ý đồ của y ra, hừ một tiếng.
- Ngươi đi đi!
Tô Phi xoay người đi đến cửa miệng khoang thuyền, lại nghe Hoàng Xạ ở sau người lạnh lùng nói:
- Đợi lát nữa vào thành, ta tự có chuyện, ngươi chính là chủ tướng, thay ta chỉ huy chiến đấu.
Tô Phi giờ mới hiểu được, hoá ra Hoàng Xạ là muốn giành vào thành trước, đoán chừng là muốn đi cướp lấy Đào Trạm, người này bình thường thoạt nhìn bình tĩnh, hiện tại xem ra, kỳ thật y hoàn toàn giống với người huynh đệ Hoàng Dũng.
Chỉ là một ngưởi tỏ vẻ ra bên ngoài, một người là giấu ở trong lòng, chỉ có ở thời khắc mấu chốt, y mới có thể biểu hiện ra.
Khóe miệng Tô Phi lộ ra lãnh ý khinh thường, xoay người đi ra cửa khoang thuyền.
.....
Chỗ thủy môn một mảnh tối đen như mực, trước sau hàng rào sắt đều đã mở ra, đoàn thuyền có thể thông suốt tiến vào ủng thành, ở trong lòng thủy môn, một bóng đen vẫy tay ra hướng thuyền lớn ngoài thành.
- Mau! Mau!
Thuyền lớn của Hoàng Xạ dẫn đầu lái vào trong lòng thủy môn trước, phi thường lưu loát lái vào ủng thành, ngay cả Hoàng Xạ cũng cảm thấy hơi không thể tin nổi, thật sự cứ như vậy dễ dàng tiến vào ủng thành sao?
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, bọn họ tiến vào ủng thành, y thậm chí nhìn thấy tường thành trong ủng thành, ngay sau đó thuyền thứ hai, thứ ba cũng lái vào ủng thành, biến cố đã xảy ra đúng lúc này, vốn dĩ hai lớp rào sắt trong ngoài đang được kéo lên cao bỗng nhiên ầm ầm hạ xuống, đâm thật mạnh vào trong nước, tạo thành một mảnh bọt nước.
Thuyền thứ bốn trốn tránh không kịp, "Ầm!" một tiếng vang thật lớn, đâm vào hàng rào sắt, vụn gỗ bay tung tóe, con thuyền kịch liệt lay động, thân thuyền vắt ngang mặt nước, binh sỹ trên thuyền kinh hô, không ít binh sỹ đang vô cùng khốn đốn ở trong nước.
Đây là tín hiệu động thủ, trên thủy môn ánh lửa lập tức ngút trời, "Tùng! Tủng! Tùng!" tiếng trống như sấm, tiếng kêu liên tiếp vang lên, trong đêm đen không biết có bao nhiêu phục binh, tên như mưa, bắn về phía trong và ngoài ủng thành, hơn trăm binh sỹ mai phục tại đường sông vận chuyển lương thực, đồng loạt phóng hỏa tiễn, rất nhanh đã đốt cháy mấy chiếc thuyền lớn, binh sỹ trên thuyền hoảng sợ kêu to đều nhảy xuống nước chạy trối chết.
Thuyền đã cháy, vắt ngang thủy môn không thể nhúc nhích, việc này liền ngăn chặn đường lui của những chiếc thuyền qua sông vận chuyển lương thực, khiến hơn mười chiếc thuyền trên sông tiến thoái lưỡng nan, loạn thành một bầy.
Trong ủng thành, tên bay dày đặc không biết bắn bao lâu, bỗng nhiên ánh lửa mãnh liệt, hơn ngàn tên binh sỹ xuất hiện tại hai bên bờ sông ủng thành, đại tướng cầm đầu sắc mặt nghiêm túc chính là Ngụy Diên.
Y vẫy tay một cái, mấy mươi tên binh sỹ xông lên thuyền, không bao lâu áp giải theo một tướng lĩnh trẻ tuổi, kim quan đeo lệch, vẻ mặt hoảng sợ.
- Ta là Hoàng Xạ, con trai của Hoàng Tổ, van cầu tha cho ta một mạng!
Y vừa thấy Ngụy Diên liền hô to lên.
......