Chương 180: Mưu kế của Chu Du.
Ngoài cửa nam bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, ánh lửa ngút trời, một đội phục binh từ ngoài cửa phía nam xông ra, trong ánh lửa bập bùng, đại tướng chỉ huy chính là Triệu Vân.
Triệu Vân vung trường thương, quát to:
- Thường Sơn Triệu Tử Long ở đây, người đầu hàng sẽ được miễn tử!
Quân Giang Đông đại loạn, lòng quân vốn đã xao động, lúc này càng thêm bấp bênh, từng người tranh nhau chạy trốn về phía sau, Lữ Mông lớn tiếng quát.
- Dừng lại, xếp thành hàng tác chiến!
Bất kể y hô to như thế nào, vẫn không có hiệu quả.
Lúc này Triệu Vân cầm trường thương chỉ ra.
- Giết!
Một nghìn quân Kinh Châu xông lên, quân Giang Đông tử thương thảm trọng, khóc hô kêu rên, người đầu hàng vô số kể, trong hỗn loạn, Lục Tốn không dám ham chiến, giết ra một đường máu, dẫn hơn trăm tàn quân chạy trốn về hướng đông.
Lữ Mông và hơn hai mươi thân binh lại bị hơn ba trăm người vây quanh, phá vây không được, lại thêm cánh tay Lữ Mông bị thương, không thể tác chiến, lúc này, hơn mười người thân binh liều chết xông lên mở một chỗ hổng, hô to:
- Tướng quân, đi mau!
Lữ Mông giục ngựa ông ra chỗ hổng, đúng lúc này, Triệu Vân từ phía sau vội xông tới, nhưng y không có từ phía sau đánh lén Lữ Mông, hai ngựa lần lượt chạy sượt qua nhau, Triệu Vân vung nhẹ cánh tay, một phát bắt được mảnh vải buộc trên giáp của Lữ Mông, đem y giật xuống ngựa, ra lệnh:
- Trói lại!
Mấy tên binh sỹ đồng loạt xông lên, đem Lữ Mông ấn chặt xuống, dùng dây thừng trói lại.
Chủ tướng bị bắt sống, quân Giang Đông trước sau bị tập kích, không đường chạy trốn, đành phải quỳ xuống đất đầu hàng, trận chiến này, ba nghìn binh sỹ Giang Đông chỉ vẻn vẹn mấy trăm người trốn thoát, chết hơn năm trăm người, toàn bộ binh sỹ còn lại đều đầu hàng, đến chủ tướng Lữ Mông cũng bị Triệu Vân bắt giữ.
....
Trong một đêm, thành Sài Tang đổi chủ, nhiều đội binh sỹ Kinh Châu ở bên trong thành vắng vẻ điều tra, đến khi hừng đông, lại tìm được hơn ba trăm binh sỹ Giang Đông trốn trong nhà dân.
Trong một gian phòng trống, Lữ Mông ngồi ở trên giường gỗ, không rên một tiếng tiếp nhận quân y chữa thương cho mình, bốn phía hơn mười người đứng trông coi binh sỹ của y.
Lữ Mông lúc này trong lòng cực kỳ chán nản, không chỉ đánh mất thành Sài Tang, mà y còn là lần đầu tiên bị quân địch bắt làm tù binh, cho dù Ngô Hầu cứu y trở về, y về sau làm sao có thể đứng vững ở Đông Ngô đây?
Lần này mấu chốt Sài Tang bị công chiếm là quân Kinh Châu nội ứng ngoại hợp, cũng không phải là Lữ Mông y phòng ngự bất lực, tuy nhiên trong lòng Lữ Mông vẫn khó hiểu, quân Kinh Châu làm thế nào trà trộn vào thành?
Chẳng lẽ một đoạn tường thành tuần tra không kĩ, quân Kinh Châu bắt được cơ hội sao? Nhưng ngẫm nghĩ lại rất không có khả năng, tường thành cao đến hơn hai trượng, lại có sông hộ thành bao quanh, hơn một trăm người lên thành, làm sao có thể làm được, Lữ Mông suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp.
Lúc này tiếng bước chân truyền đến, Lưu Cảnh và vài tên quan quân xuất hiện ở cửa, Lưu Cảnh đi vào gian phòng, chắp tay cười nói:
- Hoá ra các hạ chính là Ngô Hạ A Mông, ngưỡng mộ đã lâu!
Lữ Mông cảm thấy người này nhìn có chút quen mắt, nhanh mắt nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, y chợt nhớ tới, người này chính là tướng lĩnh trẻ tuổi tối hôm qua đâm y bị thương, y cười lạnh một tiếng.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Lưu Cảnh!
Lưu Cảnh cười tủm tỉm đáp lời.
- Hoá ra ngươi chính là.....
"Hoá ra hắn chính là Lưu Cảnh! Không ngờ tự mình lẻn vào trong thành." trong lòng Lữ Mông suy nghĩ, y cũng không khỏi âm thầm khâm phục sự gan dạ sáng suốt của Lưu Cảnh.
- Ngươi muốn làm gì ta?
Lưu Cảnh thản nhiên cười.
- Kỳ thật ta là hy vọng các hạ có thể quy hàng ta.
- Hừ!
Lữ Mông hừ lạnh một tiếng, mang trên mặt một tia trào phúng cười nói:
- Ngươi cảm thấy ta sẽ quy hàng ngươi sao?
Lưu Cảnh lại thành khẩn chắp tay nói:
- Tử Minh là người Nhữ Nam, cũng không phải là người Ngô Trung, ở Ngô Trung cũng không có người nhà bị liên lụy, đây là lần đầu tiên ta khuyên người khác đầu hàng, hy vọng Tử Minh có thể thận trọng suy xét.
Lữ Mông thấy Lưu Cảnh thái độ có chút thành khẩn, y cũng thu hồi ý châm chọc, lắc lắc đầu nói:
- Thành ý của Cảnh công tử ta nhận trong lòng, nhưng thứ cho ta nói thẳng, Cảnh công tử cũng chỉ là người đứng đầu một huyện mà thôi, còn không có gì để cho Lữ Mông ta động tâm, về công về tư, ta đều khó có khả năng vứt bỏ Ngô hầu, đầu hàng công tử.
Lưu Cảnh đương nhiên biết Lữ Mông sẽ không đầu hàng mình, nhưng hắn muốn thử một chút tâm ý của Lữ Mông, vừa cười nói:
- Nếu Lưu Cảnh ta cũng trở thành chư hầu một phương, Tử Minh có thể suy xét hay không?
Lữ Mông trầm ngâm một chút nói:
- Nếu Lữ Mông ta ba lần bị Cảnh công tử bắt, lại được công tử dùng nhân nghĩa đối đãi, ta liền đầu hàng công tử.
Lưu Cảnh cười ha hả, liền hướng xung quanh nói:
- Đem chiến mã trả lại cho y, thả y đi.
Vương Thái phía sau khẩn trương, vội vàng nói:
- Tư Mã, giữ y lại có thể cùng Tôn Quyền đàm phán, không nên bị lời nói giảo hoạt của y qua mặt.
Lưu Cảnh lắc đầu.
- Trong lòng ta đã nắm chắc, thả y đi!
Lữ Mông rất là kinh ngạc.
- Cảnh công tử thật muốn thả ta đi sao?
Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào ánh mắt của y, chậm rãi nói:
- Ta nghĩ Tử Minh là nam nhi một lời nói đáng nghìn vàng, Lưu Cảnh ta không thể dùng các hạ để làm điều kiện đàm phán, các hạ đi đi!
Trong lòng Lữ Mông cảm động, thi lễ thật sâu.
- Ân của công tử, về sau tương báo, Lữ Mông cáo từ!
Mấy tên binh sỹ đưa Lữ Mông đi rồi, Lưu Cảnh khoanh tay nhìn Lữ Mông đi xa, khóe miệng cong hình cung, cười nhạt một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm:
- Tôn Quyền, hy vọng ngươi có thể lĩnh ân tình này của ta.
......
Hạ Khẩu, quân Giang Đông và quân Kinh Châu trì hoãn đã vào ngày thứ bảy, Thái Mạo dẫn hai vạn quân, hơn bốn trăm chiến thuyền ở Hán Thủy đi vào Giang Khẩu liền hạ thủy trại, mà một vạn năm nghìn người của Hoàng Tổ, gần năm trăm chiến thuyền lớn nhỏ cũng ở phía tây Hạ Khẩu, hai quân cách xa nhau ba mươi dặm.
Mà ở giữa hai quân, là năm vạn thuỷ quân chủ lực Giang Đông, hơn một ngàn năm trăm chiến thuyền, song phương đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sáng sớm hôm nay sương mù bao phủ sông lớn, một con thuyền thuyền nhỏ đến gần lâu thuyền ba nghìn thạch của Tôn Quyền, trên thuyền lớn bỏ xuống một cái thang dây, Chu Du và vài tên tùy tùng vịn thang dây lên thuyền lớn, dựa theo bố trí quân Giang Đông, Chu Du dẫn mười lăm nghìn quân và ba trăm chiến thuyền giám sát quân đội của Thái Mạo, mà Tôn Quyền thì phụ trách đối phó Hoàng Tổ.
Chu Du lên thuyền lớn, bước nhanh đến giữa khoang thuyền, vừa rồi Tôn Quyền phái người tìm đến y, có chút nóng vội, Chu Du không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tới.
Trong khoang thuyền, Tôn Quyền khoanh tay đứng ở trước cửa sổ nhỏ, dừng ở sương mù bao phủ mặt sông, trong phòng cũng có một chút sương mù bay vào, khiến vách tường thuyền ngưng đầy giọt sương, trở nên có chút ẩm ướt, Tôn Quyền tâm tình có vẻ rất trầm trọng, y vừa mới nhận được tin tức, Lưu Cảnh tập kích ban đêm giành được Sài Tang, chiếm lĩnh Sài Tang một lần nữa.
Tin tức này đối với Tôn Quyền là một đả kích trầm trọng, y mới ý thức được mình đã thất sách, nên tập trung binh lực tiêu diệt Lưu Cảnh trước, rồi mới đối phó Hoàng Tổ, dù sao Hoàng Tổ sẽ không cứu viện Lưu Cảnh, y hoàn toàn có thể thong dong ứng phó, chỉ tiếc y quá mức coi trọng Hoàng Tổ, khinh thị Lưu Cảnh, làm cho hiện tại có mối họa sau lưng, làm y hối hận thì đã muộn.
Lúc này, ngoài khoang thuyền truyền đến âm thanh của Chu Du.
- Ngô hầu, ty chức có thể đi vào không?
- Tiến vào!
Chu Du bước nhanh đi vào thuyền, quỳ một gối thi lễ.
- Tham kiến Ngô hầu!
Sau một lúc lâu, Tôn Quyền thở dài.
- Công Cẩn, ta hối hận không nên không nghe khuyến cáo của ngươi, buông tha cho Lưu Cảnh, hiện tại Sài Tang bị Lưu Cảnh phục kích đoạt lại, Lữ Mông bị bắt, hối hận thì đã muộn!
Chu Du giật mình kinh hãi, nửa ngày mới nghi ngờ hỏi:
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Chính là vào ba ngày trước, hiện tại lửa cháy sau lưng, nên làm thế nào cho phải?
Tôn Quyền lại không kìm nổi thở dài một tiếng, trong lòng của y quả thật hối hận không thôi.
Lúc trước Chu Du khuyên y tiến công xuống huyện Hạ Trĩ và huyện Dương Tân, hoàn toàn giải trừ mối lo lắng rồi mới bắc thượng, nhưng Tôn Quyền từ đầu đến cuối đều kiên trì phải thừa dịp viện quân Tương Dương chưa đến, tiêu diệt Hoàng Tổ trước, rồi mới quay đầu lại đối phó Lưu Cảnh, không chịu nghe theo lời khuyên của Chu Du và Lữ Mông.
Kỳ thật trong lòng Chu Du hiểu được, Ngô hầu sở dĩ không kịp thời tấn công Lưu Cảnh, là vì Ngô hầu trong lòng đối với Lưu Cảnh có một ấn tượng tốt, không muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Lưu Cảnh, đây mới thực sự là nguyên nhân, trong lòng tuy rằng hiểu được, nhưng Chu Du lại không thể nói ra.
Trầm tư một lát, Chu Du nói:
- Kỳ thật Ngô hầu cũng không cần quá lo lắng, Lưu Cảnh mặc dù chiếm lĩnh Sài Tang, hắn tất nhiên sẽ nóng lòng đem quân dân Sài Tang và tiền lương di chuyển trở lại, tạm thời không rảnh bận tâm Vũ Xương, hơn nữa binh lực của hắn và chiến thuyền có hạn, cũng không thể phá được Vũ Xương, cho nên chúng ta không cần phải gấp gáp đối phó Lưu Cảnh, vẫn tập trung binh lực phá địch, chỉ cần hoàn toàn tiêu diệt Hoàng Tổ, đánh tan Thái Mạo, thế thì chúng ta có thể quay đầu lại thong dong thu thập Lưu Cảnh, Ngô Hầu, ty chức cho rằng, mọi thứ vẫn còn kịp.
Tôn Quyền nhướng mày.
- Chúng ta cùng quân địch đã giằng co bảy ngày, Công Cẩn có thể có kế sách phá địch sao?
Chu Du khẽ cười nói:
- Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng, mấy ngày nay ty chức đối với quân của Thái Mạo hiểu rõ như lòng bàn tay, ngay tối nay thì phá địch !
Tôn Quyền mừng rỡ.
- Đánh bại Thái Mạo, Hoàng Tổ thì đại thế đã mất, ta đã lệnh cho Hoàng Cái dẫn một vạn quân đi về hướng tây, cắt đứt đường chạy trốn của Hoàng Tổ, mong được nghe tin vui tối nay!
......
Ban đêm, giờ hợi vừa qua khỏi, thủy trại của viện quân Kinh Châu liền thay đổi ca trực, do tộc đệ Thái Mạo là Thái Trung trực đêm nay, Thái Trung ở trong cuộc chiến Tân Dã tuy rằng chưa lập được một tấc công lao nào, nhưng vẫn được ban thưởng như mọi người, hiện đã thăng làm Biệt bộ Tư mã.
Nhưng bản thân Thái Trung cũng không hài lòng, mục tiêu của y là Giáo úy bắc thuỷ quân, sau khi Trương Doãn bị giáng chức, chức Giáo úy bắc thuỷ quân vẫn để trống, khiến rất nhiều người thèm đỏ mắt.
Lúc trước Thái Trung cũng là Phó úy thuỷ quân, nếu không phải năm đó y thua ở trên tay Cam Ninh, y cũng phải thuận lý thành chương tiếp nhận chức Giáo uý thuỷ quân, Thái Trung vẫn cho rằng, chức Giáo úy thuỷ quân vốn chính là của y, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cướp đi.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nếu y không có công tích, Lưu Biểu cũng sẽ không thăng chức cho y, cho nên lần này trợ giúp Giang Hạ, Thái Trung tràn đầy hăng hái, y thề nhất định phải lập nhiều công lớn, trực tiếp thăng làm Giáo úy.
Thái Trung ngồi ở bên trong thủy trại, uống từng ngụm trà, tuy rằng y rất muốn uống vài chén rượu, nhưng Thái Mạo trị quân có phần hơi nghiêm, trong lúc chiến tranh nghiêm cấm uống rượu, Thái Trung cũng không dám vi phạm lệnh cấm.
Lúc này, một tên binh sỹ chạy như bay đến, gấp gáp bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, trinh sát tuần tra phát hiện thuyền của Tôn Quyền, lợi dụng sự yểm hộ của sương mù, tiến đến thám sát thủy trại quân ta!
Thái Trung nhảy dựng lên, vội hỏi:
- Có thể xác định chắc chắn là thuyền của Tôn Quyền không?
- Nhất định là đúng! Trên thuyền còn có đại kỳ của Ngô hầu chỉ có ba bốn chiến thuyền hộ vệ.
Trong lòng Thái Trung trở nên kích động, nếu như có thể bắt được Tôn Quyền, đây quả thực là lập công lớn, y thăng làm Giáo Úy liền không phải nói miệng nữa rồi, Thái Trung lập tức căn dặn tả hữ:
- Việc này không được nói cho quân sư!
Y sốt ruột, e sợ Thái Mạo ngăn cản chiến công của y, liền suất lĩnh bốn mươi mấy thuyền lớn đang trực đêm, tổng cộng hơn ba nghìn người, chạy nhanh ra khỏi thủy trại, đánh về hướng thuyền Tôn Quyền.
Lúc này thuyền của Tôn Quyền dường như phát hiện uy hiếp, quay đầu chạy trốn về hướng nam, Thái Trung dữ tợn cười một tiếng, lớn tiếng quát:
- Không được buông tha thuyền lớn, đuổi theo cho ta!
Ngay khi đoàn thuyền của Thái Trung vừa mới chạy nhanh rời khỏi thủy trại, từ trong sương mù, mấy trăm thuyền nhỏ Giang Đông chở đầy cỏ khô lặng lẽ lái về hướng thủy trại quân Kinh Châu, mà lúc này, Thái Trung suất quân, trong trại không có tướng trực, phòng thủ hư không, mấy trăm thuyền nhỏ bỗng nhiên bùng cháy mãnh liệt, lửa mượn sức gió, trực tiếp vọt vào thủy trại quân Kinh Châu.
........