Chương 397: Món lợi thượng phẩm.
Đào Trạm không khỏi khâm phục ông nội, quả nhiên là gừng càng già càng cay. Ông nội lập tức không cho rằng vấn đề này là ở huynh trưởng.
Nàng cũng không nói gì mà đợi huynh trưởng trả lời, đương nhiên là Đào Chính cũng không biết vấn đề ở chỗ nào? Một lúc lâu y không trả lời được gì chỉ đỏ mặt lên khom người nói:
- Con cũng không biết.
Đào Liệt nhìn y một lúc lâu, ánh mắt già nua đục ngàu bỗng sáng lên lạ thường. Đào Chính khiến lão hơi thất vọng, vừa rồi mình đeo vòng cho Lưu Trí, ánh mắt tiếc nuối của Đào Chính đã khiến lão thất vọng rồi.
Đây là trưởng tôn của lão, là hy vọng đời thứ ba lớn nhất mà lão ký thác. Người làm quan duy nhất của Đào gia không ngờ lại bình thường như vậy, thậm chí còn không bằng em gái của y. Đào Trạm lúc này còn biết đến tìm mình.
Đào Liệt khẽ thở dài lại hỏi Đào Trạm:
- Trạm nhi có thể nói cho ta biết không?
Đào Trạm cười dịu dàng nói:
- Cháu nghe phu quân nói, hình như buổi sáng hôm qua có không ít người bến thuyền tố cáo. Nói Đào gia độc chiếm việc vận chuyển trên sông ở Vũ Xương.
Lúc này Đào Liệt mới bừng tỉnh ngộ, hai chữ “độc chiếm” này quá nhạy cảm. Chắc chắn đây là điều khiến Lưu Cảnh bất mãn, cho nên mới buộc tội cách chức Đào Chính, mà đây mới chỉ là cảnh cáo thôi.
Đào Liệt thầm thở dài trong lòng, mấy đứa con trai của lão quá thiển cận, không thể thoát khỏi bản tính thương nhân. Lão liền nói với Đào Trạm:
- Chuyện này ta biết rồi, con các đi đi, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.
Đào Trạm biết ông nội là người sáng suốt, nàng cũng không nói gì thêm nữa, quan trọng là nàng cũng không thể tham dự vào quá nhiều việc của Đào gia. Như vậy sẽ khiến trượng phu biết được bất mãn, nàng liền đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
Nhìn cháu gái đi xa, Đào Liệt trầm mặt xuống lạnh lùng nhìn Đào Chính nói:
- Đi gọi cha ngươi đến đây.
Trong lòng Đào Chính cũng đã hiểu được mấy phần, y sợ hãi vội vàng đi tìm cha.
Sau khi cháu gái Đào Trạm xuất giá, Đào Liệt cũng không hỏi đến các chuyện của Đào gia, cố nhiên cũng là vì tuổi tác đã cao. Nhưng quan trọng hơn là lão hy vọng con cháu sẽ có thể tự lập được, không cần lão phải quan tâm, Đào gia vẫn có thể tiếp tục phồn thịnh.
Nhưng xem ra tình hình hôm nay đã không được như ý muốn. Dường như Đào gia đã không theo kịp thời thế vẫn dậm chân tại chỗ, điều này thực sự khiến Đào Liệt lo lắng.
Lúc trước lão cũng không đồng ý gả Đào Trạm cho Lưu Cảnh, cũng chính là lão không muốn để Đào gia tham gia vào chốn quan trường. Nhưng bây giờ Kinh châu mục đã là con rể của Dào gia. Đào gia lại vẫn theo đuổi cái lợi ích nhỏ như vậy, điều này khiến cho Đào Liệt cảm giác có một nguy cơ sâu xa nào đó.
Lúc này có tiếng bước chân vọng đến. Đào Thắng và Đào Lợi nhanh chóng đi vào đại sảnh. Bọn họ nghe nói Đào Trạm đã về nhà mẹ đẻ cho nên vội vàng tới, vừa lúc đó thì gặp Đào Chính.
Đào Liệt lạnh lùng nhìn hai đứa con trai liếc mắt:
- Vào nhà sau nói chuyện đi.
Lão chống gậy xoay người đi vào nhà sau. Đào Thắng và Đào Lợi vội vàng đi đến đỡ cha nhưng bị lão vùng ra, từ từ đi vào nhà sau. Hai huynh đệ họ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy lạ cha sao thế nhỉ?
Vào nhà sau, Đào Liệt ngồi trên ghế nhìn con trai cả rồi lại nhìn con trai thứ, cười lạnh hỏi:
- Gần đây hai vị đông chủ kinh doanh thế nào?
Đào Thắng cảm thấy câu nói của cha hơi gai góc, trong lòng ông bối rối liền vội vàng khom người nói:
- Cha, cha sao thế ạ?
Đào Liệt thấy y không trả lời liền quay ra hỏi con trai thứ:
- Nhị đông chủ nói đi chứ. Gần đây công việc kinh doanh thế nào?
Đào Lợi cũng cảm thấy có gì đó không ổn liền kiên trì nói:
- Khởi phẩm phụ thân, công việc kinh doanh rất thuân lợi. Gần đây có được đơn hàng lớn, quân Giang Hạ chuẩn bị bán chiến lợi phẩm của ba thành cho chúng ta chỉ cần vận chuyển đủ là lợi nhuận sẽ tăng gấp ba.
- Nhưng sao hôm qua các ngươi lại mua bán lỗ vốn?
Đào Liệt thản nhiên nhìn đứa cháu trưởng nói:
- Chính nhi bị cách chức, các ngươi nghĩ thế nào?
Đào Thắng đã biết cha tức giận vì chuyện gì rồi, chắc là chuyện Chính nhi bị cách chức. Chuyện này Đào Thắng thấy quá đột ngột, trong lòng ông rất rối loạn.
Ngày hôm qua ông và con trai đã thương lượng quyết định để con dâu đi tìm Châu mục hỏi thăm tình hình. Xem ra không thể lấy được tin tức gì từ đám đàn bà rồi, cho nên nghe nói hôm nay nghe nói con gái về nhà mẹ đẻ, ông lập tức quay về.
Đào Thắng mấp máy môi, ngập ngừng nói:
- Khởi bẩm phụ thân, con cũng rất mơ hồ, mong phụ thân chỉ điểm.
Đào Liệt vẫy tay gọi cháu trưởng đến nói:
- Ta nghĩ chắc cháu đã hiểu một chút rồi, tự nói đi.
Dù sao Đào Chính cũng đã lăn lộn trong chốn quan trường đã một năm rồi. Ít nhiều cũng hiểu quy tắc trong quan trường, vừa rồi lúc đi tìm phụ thân y đã từng nghĩ đến vấn đề này rồi, y hơi khom người cẩn thận nói:
- Khởi bẩm ông nội, con tạm thời bị cách chức chắc là Châu mục cảnh cáo Đào gia.
Đào Liệt gật gật đầu liếc nhìn Đào Thắng:
- Con hiểu chưa?
Trán của Đào Thắng đã toát mồ hôi, rốt cuộc ông cũng đã hiểu nguyên nhân mà con trai mình tạm thời bị cách chức, nhưng tại sao lại như thế? Trong lòng Đào Thắng vẫn rất mơ hồ, thực ra cũng không thể trách Đào Thắng được, dù sao ông cũng là thương nhân không hiểu lắm nhưng quy tắc trong chốn quan trường. Sự mạch lạc trong chính trị ông lại càng không hiểu. Cả ngàn năm qua thương nhân tinh thông quan trường cũng chỉ có một mình Lã Bất Vi.
Mà Đào Liệt thì đã từng làm quận thừa Nam Dương, lăn lộn trong quan trường đã nhiều năm, hơn nữa lại là người từng trải cho nên rất nhiều vấn đề được lão nhìn thấu.
Trên thực tế, Đào Liệt cũng có trách nhiệm, lão đã không dạy bảo con cái cho tốt. Chỉ là bản thân lão giữa Kinh Châu và Giang Đông đều đi cùng một con đường, sau đó đã để con trai tự mình bươn trải, cái này gọi là “Tri kỳ nhiên, bất tri kỳ sở dĩ nhiên”.
Đào Liệt biết là điều này không thể tránh khỏi, nhìn đứa con không hiểu chính trị lão nhất định phải nhân lúc mình chưa chết mà gáo huấn con trai và cháu trai của mình. Để họ không bị lạc phương hướng trước con nước lớn.
Đào Liệt chậm rãi nói:
- Món lợi của thương nhân có tam phẩm, hạ phẩm là món lãi kếch sù, hãm hại hoặc lừa gạt một đêm phất lên rất nhanh, thuộc món lợi kếch sù. Món lợi kếch sù này không thể lâu dài được. Bình minh sẽ tiêu tan nặng nhất chính lấy giỏ trúc mà múc nước.
Trung phẩm là thương lợi, tứ phía là buôn bán hiểu rõ giang hải, mười năm tích lũy, thu lợi từ buôn bán có thể phú quý ba đời. Ví như Đào gia tuy giàu ngang một nước nhưng vẫn còn phải nhìn sắc mặt của đám quyền quý.
Thượng phẩm mới là quyền lợi. Thương nhân làm quan, có quyền quý gia tộc hiển vinh, xuất Tướng bái Khanh, ân hiển được hưởng mười đời, vị trí cao trên triều đình sao thương nhân Giang Hải có thể ngưỡng vọng được chứ?
Đào Thắng yên lặng gật đầu:
- Con đã hiểu một chút rồi.
- Còn ngươi nữa, hiểu chưa?
Đào Liệt lai nhìn vào đứa cháu trưởng nói.
Đào Chính khom người nói:
- Cháu hiểu rồi ạ.
- Nếu hiểu rồi thì chúng ta nói chuyện hôm nay đi. Chính nhi tạm thời bị cách chức chính là vì Đào gia lũng loạn việc vận chuyển hàng của Vũ Xương khiến cho các chủ thuyền sinh hận, tố cáo tập thể. Cho nên Châu mục mới cảnh cáo Đào gia.
Trong lòng Đào Thắng kinh ngạc, hóa ra là chuyện này? Y nhìn về phía huynh trưởng Đào Lợi, chuyện này là do ông ta phụ trách.
Mặt Đào Lợi đỏ bừng lên vội vàng quỳ xuống thỉnh tội:
- Cha, đây là trách nhiệm cuả con. Con mưu lợi quá nặng mà không nghĩ đến lợi ích của người khác.
Đào Liệt gật gật đầu nói:
- Thực ra quan trường và thương trường cũng giống nhau. Thủ hạ của ngươi có 10 đại quản sự, nếu chỉ còn lại một đại quản sự thì đại quản gia này sẽ nắm trong tay hết tất cả việc làm ăn của Đào gia. Quan trường cũng giống như vậy, kẻ bề trên bất luận là ai cũng sẽ không cho phép thủ hạ của mình độc đại. Hơn nữa thân phận Đào gia có đặc thù, các ngươi ép kẻ yếu như vậy sẽ khiến người ta nghĩ ỷ thế ức hiếp người, làm tổn hại đến thanh danh của Châu mục.
Nói đến đây Đào Liệt lại hỏi:
- Bây giờ các ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Đào Thắng gật đầu:
- Con hiểu rồi, con sẽ đưa việc kinh doanh đó cho Tô gia. Mặt khác sẽ lập tức giải quyết hết các vấn đề lũng loạn.
- Vậy là được rồi.
Đào Liệt mỉm cười vui mừng nói với con trai và cháu:
- Đào gia chúng ta từ bây giờ phải giành lấy thượng phẩm. Lưu Cảnh đại thắng ở Xích Bích có nghĩa là nó có thể tranh đoạt thiên hạ. Như vậy Đào gia sẽ phát huy tác dụng trong đó. Không chỉ là đơn giản trợ giúp lương thực, nhất định phải đi theo nhịp độ của quân đội.
Ví dụ như sau khi giúp quân đội vận chuyển phải cùng trợ giúp quan phủ an trí cho dân. Quân đội ở đâu chúng ta ở đó. Không cần nghĩ đến việc kiếm tiền phải học được cách làm thâm hụt kinh doanh, mất cái này được cái khác. Mất công này sẽ được công kia, vứt bỏ lợi ích buôn bán để thu lại lợi ích quan trường.
Chỉ cần Đào gia chúng ta phát huy tác dụng trong việc Lưu Cảnh tranh đoạt thiên hạ, như vậy địa vị của Trạm Nhi cũng sẽ không bị mất. Chỉ cần địa vị của Trạm Nhi không mất, như vậy Lưu Trí cũng chắc chắn sẽ có được thượng phẩm cho Đào gia chúng ta.
Lúc này, Đào Chính ở bên cạnh bừng tỉnh ngộ nói:
- Ông nội đeo vòng kim cương cho Lưu Trí cũng chính là ý này sao?
Đào Liệt cười nói:
- Cuối cùng cháu cũng hiểu rồi đấy, nhưng phải biết rằng chuỗi vòng đó là ái vật của Quan Vũ Đế. Mà Quan Vũ Đế là người ra sao? Vòng tay của ông ta mà Đào gia chúng ta cũng có được? Ta nghĩ Lưu Cảnh sẽ hiểu tâm ý này.
Đào Thắng thở dài:
- Hai năm qua con vẫn mơ hồ nếu không phải hôm nay cha đột nhiên dạy cho con hiểu ra thì e rằng con sẽ vẫn tiếp tục mơ hồ. Con hiểu rồi, Lưu Cảnh ám chỉ chúng ta, chỉ cần Đào gia ta làm tốt thì lợi ích sẽ thuộc về Chính nhi.
Đào Liệt cảm thấy vô cùng vui mừng, con trai của lão cũng không ngu dốt. Chỉ cần mình phá thông tờ giấy này thì họ sẽ hiểu hết tất cả, nhưng lão vẫn không yên tâm. Lão thấy trước khi mình lâm chung phải sắp xếp sẵn con đường cho Đào gia, để đám con cháu không lầm đường lạc lối.
Nghĩ như vậy, Đào Liệt nói với hai người con trai:
- Việc học hành của Đào thị không thể qua loa được, phải trả giá hợp lý mời đại nho có học vấn đến dạy cho con cháu. Gia đình học giỏi không chỉ thu nhận con cháu của Đào gia mà còn phải bồi dưỡng các thiếu niên bần hàn có tư chất. Mặt khác phải quyên góp một khoản tiền để xây thư viện Giang Hạ, đế thư viện Giang Hạ đảm bảo cả vấn đề ăn ngủ cho sĩ tử.
Nói đến đây, Đào Liệt cười hỏi Đào Chính:
- Chính nhi đã hiểu dụng ý ông nội giúp xây thư viện Giang Hạ chưa?
Đào Chính trầm tư một lát rồi nói:
- Cháu nghĩ, có phải là ông nội muốn con cháu của Đào gia cũng có cơ hội vào thư viện Giang Hạ học tập không?
Đào Liệt vuốt râu cười to:
- Cháu ta khá lắm.
......
Buổi chiều hôm đó, Đào thị triệu tập mấy trăm thương nhân và hơn 20 chủ thuyền đến tuyên bố Đào gia không hề ngăn cách con đường kinh doanh, đồng thời để việc vận chuyển hàng hóa của Tứ thành được thông suốt. Tin này làm cho thương nhân thành Vũ Xương vui mừng.
Ngày hôm sau, cũng đã có báo cáo điều tra về Đào Chính. Không đề cập đến vấn đề quan hệ với danh kỹ của Đào Chỉnh, chỉ có hai lần uống rượu quá lượng chứ không phải là làm mất thể thống gì cho nên Lưu Cảnh lập tức hạ lệnh khôi phục lại chức quan cho Đào Chính.