Chương 530.2: Thành Đô đầu hàng (hạ)
Trương Nhậm liếc nhìn đứa con một cái, thấy trong mắt nó đều là chờ mong, trong lòng không khỏi mềm nhũn, đành kéo dài thanh âm nói:
- Mời hắn tới phòng khách đi! Nói ta lập tức đi ra.
Tuy rằng vẫn vô lễ, nhưng so với vừa rồi không gặp thì đã tốt hơn nhiều, Trương Nhuận vội vàng xoay người chạy đi hướng ngoài cửa phủ. Nội tâm Trương Nhậm rất mâu thuẫn, cùng lúc ông vì Lưu Cảnh cướp lấy Ích Châu mà cảm thấy bất mãn, dù sao Lưu Chương đối đãi với ông không tệ, Trương Nhậm ông chỉ là con vợ kế của Trương gia. Năm đó Trương gia vô lễ đối với ông, Lưu Chương liền dựng một tòa phủ trạch ở bên cạnh Trương gia cho ông, thay ông ra một chút sức lực, ân tình này Trương Nhậm khắc trong tâm khảm.
Nhưng về phương diện khác, Lưu Tuần lại thực không hăng hái tranh giành, Trương Nhậm cũng coi như nhìn thấu ông ta, nếu ông ta là người đứng đầu Ích Châu, Ích Châu sẽ bị ông ta giày vò đến mức không thể không đại loạn. So sánh ra, sự quyết đoán và thủ đoạn của Lưu Cảnh lại khiến ông thán phục, khiến cho ông ý thức được, Lưu Cảnh mới là người hùng tài đại lược chân chính, mới là chủ công đáng giá ông đầu nhập vào, huống chi Lưu Cảnh coi như là sư đệ của ông, nhưng...
Trương Nhậm hiểu ánh mắt mong chờ kia của đứa con, trong lòng của ông bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy đi tới phòng khách.
Trương Nhậm dặn dò con nghênh đón Lưu Cảnh tới phòng khách, nhưng Trương Nhuận lại một đường đưa Lưu Cảnh vào phòng tiếp khách quý, y mời Lưu Cảnh ngồi xuống, lại tự mình dâng trà nóng cho Lưu Cảnh, cười nói:
- Xin Châu Mục chờ một chút, phụ thân lập tức sẽ đến!
Lưu Cảnh gật gật đầu, hỏi:
- Trương công tử đã ra làm quan chưa?
Trương Nhuận nhảy dựng trong lòng, vội vàng nói:
- Từng làm chủ bộ một năm ở huyện Tân Đô, phụ thân nói ta không có khả năng làm quan, không thể tạo phúc cho lê dân một phương, liền bức ta từ quan rồi.
Y dùng một chữ 'Bức', trong giọng nói tràn đầy không cam lòng và tiếc nuối, Lưu Cảnh cười lắc lắc đầu nói:
- Quan huyện đủ tư cách hay không hẳn là do quận lý khảo hạch, báo châu nha quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm, đây là việc công, không nên lấy tư xử lý việc công.
Lưu Cảnh nói đến trong tâm khảm Trương Nhuận, chua xót trong lòng của y lập tức bừng lên, ánh mắt đều có chút đỏ:
- Châu Mục nói đúng! Việc công nên để công làm.
Lưu Cảnh lại khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện này ta nhớ kỹ rồi, ta sẽ để cho châu nha thi hạch lại một chút, cho công tử một cơ hội công bình.
Trương Nhuận mừng rỡ trong lòng, lại cảm động hết sức, thi lễ thật sâu, thanh âm hơi nghẹn ngào:
- Đa tạ Châu Mục quan tâm.
Trong lòng y tràn đầy cảm kích đối với Lưu Cảnh, y cũng biết, nếu phụ thân cùng Lưu Cảnh không đội trời chung, như vậy đường làm quan của y cũng xong rồi, thừa dịp phụ thân còn chưa tới, y hạ giọng nói:
- Phụ thân cảm tạ ơn của Lưu Chương, rất coi trọng sự tôn kính của Châu Mục đối với Lưu Chương.
Lưu Cảnh gật đầu cười:
- Đa tạ!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Trương Nhậm bước nhanh đến, ông tới phòng khách trước, mới biết được con trai đã mời Lưu Cảnh đến phòng tiếp khách quý, đành phải lại quay lại đây, Trương Nhuận chột dạ, thi lễ nói:
- Phụ thân, con lui xuống trước thôi.
Trương Nhậm hung hăng trừng mắt nhìn y, kéo dài thanh âm nói:
- Đi đi!
Lúc này, Lưu Cảnh đứng dậy chắp tay cười nói:
- Không mời mà tới, quấy rầy Trương tướng quân rồi.
Trương Nhậm lãnh đạm hồi một lễ:
- Châu Mục tự mình đến quý phủ của Trương mỗ, Trương mỗ không đảm đương nổi, mời ngồi!
Lưu Cảnh ngồi xuống, Trương Nhậm đã ngồi xuống ở chủ vị. Trong phòng khách trầm mặc, lúc này, nha hoàn mang tới hai chén trà nóng, Trương Nhậm uống một ngụm trà, rốt cục phá vỡ trầm mặc trong phòng:
- Trương Nhậm cũng là một người dân của Thành Đô, cảm tạ Châu Mục không có tàn sát hàng loạt dân trong thành, đương nhiên, cũng cảm tạ quân Kinh Châu không phạm vào một vật nào.
Lưu Cảnh cười cười nói:
- Đây cũng là kết quả ta chờ mong, nên nói là Tuần công tử lo lắng cho dân chúng, tuy rằng thất bại, cũng vẫn có thể xem là tuấn kiệt.
Những lời này nói ra rất khách khí, Trương Nhậm cảm nhận được Lưu Cảnh khiêm tốn, ông gật gật đầu lại hỏi:
- Không biết Châu Mục chuẩn bị an trí Tuần công tử như thế nào?
- Ta đã phong y làm Chấn võ Giáo Úy, chuẩn cho y đưa mẫu thân cùng người nhà chuyển tới ở Công An, cũng đem thuế phú của một huyện Công An cấp cho mẹ của y dưỡng lão.
Lưu Cảnh còn nhớ tới người vợ của Lưu Chương, điều này khiến sắc mặt của Trương Nhậm thoáng hòa hoãn, ông thở dài nói:
- Đáng tiếc Lưu Chương quá mức tầm thường, Thiên Phủ là nơi tốt như vậy lại không biết lợi dụng, nếu không quân Kinh Châu chưa chắc có thể đánh vào Ích Châu.
- Lời này nói như thế nào nhỉ? Đây là sự khác nhau giữa vương đạo và nhân đạo, Lưu Chương chưa chắc đã tầm thường, ta cảm thấy hẳn là ông ta vô vi mà trị. Chỉ là ông ta có nhược điểm, nhược điểm của ông ta chính là rất thương cảm dân chúng, không chịu dốc hết binh lực đi gây chiến, nếu ông ta thờ phụng vương đạo, Ích Châu ít nhất có thể nuôi sống ba trăm ngàn đại quân, chớ nói ta không công được Ích Châu, chỉ sợ ngay cả Kinh Châu cũng không giữ được.
Trương Nhậm thở dài một tiếng:
- Châu Mục đã đánh giá ông ta như vậy, coi như là công bằng. Cũng không biết Châu Mục có tính toán chiêu mộ ở Ích Châu ba trăm ngàn đại quân hay không?
Lưu Cảnh ngửa mặt lên trời cười ha hả, thu hồi tiếng cười xong, hắn lại thản nhiên nói:
- Nói vậy Trương tướng quân cũng lĩnh giáo bộ binh trọng giáp của ta, hai ngàn bộ binh trọng giáp này đủ để ngăn cản mười ngàn kỵ binh, còn có thuỷ quân Kinh Châu, có thể nói vô địch thiên hạ, ta còn có bốn ngàn kỵ binh tinh nhuệ, còn có năm trăm ưng kích quân, ta còn chuẩn bị trang bị sáu ngàn quân nỏ lớn, có được những quân đội này, Trương tướng quân vẫn cho rằng ta còn phải chiêu mộ ba trăm ngàn quân đội sao?
Trương Nhậm gật gật đầu:
- Châu Mục nói đúng, binh ở tinh mà không ở đông, ta vô cùng tán thành.
Hai người trầm mặc một lát, Trương Nhậm lại hỏi:
- Châu Mục có phải là học trò của Ngọc Chân nhân không?
Lưu Cảnh cười cười:
- Ta chỉ có thể coi là nửa học trò, ta đúng là được Ngọc Chân nhân đích thân truyền thụ, ông ấy đem Định Vi Thủy thương cho ta, nhưng ông ta lại không chính thức thu ta làm đồ đệ, nhưng thật ra Tử Long đối với tướng quân vẫn nhớ mãi không quên.
Nói xong, Lưu Cảnh lấy ra từ trong lòng hai vật đặt lên bàn, đứng dậy cười nói:
- Ta đây sẽ không quấy rầy nhiều nữa, cáo từ!
Trương Nhậm cũng không giữ lại, tự mình tiễn Lưu Cảnh ra khỏi phủ, nhìn Lưu Cảnh đi xa, ông lại vội vàng trở về phòng tiếp khách quý, nhặt lên hai vật phẩm Lưu Cảnh đặt ở trên bàn, một vật là ôn ngọc, Trương Nhậm liếc mắt một cái nhận ra đây là ngọc bội của sư phụ, sư phụ đeo bên người cũng tới sáu mươi năm.
Ông cầm lấy ngọc bội, hai tay kịch liệt run rẩy, chậm rãi quỳ xuống, nghĩ đến ân tình của sư phụ đối với mình, lại không thể báo đáp, nước mắt của ông liền mãnh liệt tuôn rơi, không kìm nổi đau buồn hô một tiếng:
- Sư phụ!
Sau một lúc lâu, Trương Nhậm mới thật cẩn thận cất ngọc bội vào trong ngực, lau sạch nước mắt, lại đứng dậy nhặt trên bàn một kiện vật phẩm khác, đó là một phần quyết định bổ nhiệm của Lưu Cảnh, phong ông làm Trung Lang Tướng, Trương Nhậm không khỏi thở thật dài một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, ông biết mình đã không cách nào cự tuyệt thành ý của Lưu Cảnh nữa rồi.
......
----------oOo----------