Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 605: Tâm sự của Bàng Thống.

Chương 605: Tâm sự của Bàng Thống.


Kỳ Sơn bảo năm ở giữa Đông đạo Kỳ Sơn, gọi là Bảo nhưng thật ra là một tòa doanh trại kiểu tường bản, xây dựng trên đồi ở vào địa thế cao hiểm trở, khi quân Hán bắc phạt lần thứ nhất, đây là từng là một điểm phòng ngự của quân Tào.
Doanh trại trên gò núi, tuy chiếm được lợi thế địa lý nhưng điều bất lợi cũng rất rõ ràng, quan trọng nhất ở đây chính là nguồn nước, mà Kỳ Sơn bảo thì chọn nằm trên đồi có nguồn nước, doanh trại dựa vào núi để xây dựng, kéo dài vài dặm, hai nghìn quân Tào đóng trại trên cao, ngăn trờ quan đạo bắc tiến.
Tuy rằng quân Hán có thể từ tây Kỳ Sơn đi lên phía Bắc nhưng tồn tại một đội quân đang đóng ở Kỳ Sơn sẽ rất dễ dàng cắt đứt đường vận chuyển lương thực của quân Hán, uy hiếp quân Hán Bắc phạt, tiêu diệt Kỳ Sơn bảo vì thế trở thành lựa chọn bắt buộc của quân Hán.
Quân đội của Hoàng Trung sau khi đánh hạ được Lịch Thành đã nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy ngày tại đó rồi lại tiếp tục tiến lên phía Bắc, mặc dù quân tiên phong của Hoàng Trung có một vạn người nhưng thực sự số quân tham gia chiến đấu chỉ có năm nghìn, số lượng không nhiều cũng không ít, một mặt khiến quân Tào không biết theo ai, không biết là quân Hán chính thức Bắc phạt hay là quấy nhiễu quy mô nhỏ.
Còn phương diện khác cũng là vì giảm bớt lượng lương thực tiêu hao của quân Hán, trước khi quân Hán cung ứng lương thực vận chuyển cùng thông đạo chưa xây dựng xong, quân đội quy mô bậc trung bắc tiến không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Buổi sáng, năm nghìn quân hăng hái hành quân giữa núi non trùng điệp, tinh kỳ phấp phới, bụi đất tung bay, tác phong chỉnh tề, quân lính sĩ khí lên cao, họ đã qua bồn địa, tiến nhập trung tâm Kỳ Sơn, cách Kỳ Sơn bảo không đến hai mươi dặm.
Hoàng Trung cưỡi chiến mã, quan sát địa hình bốn phía, vùng này địa hình rộng lớn, cây cối thưa thớt, khả năng quân Tào mai phục là không lớn, nhưng Hoàng Trung cũng không dám xem thường, liên tục cử trinh sát tuần thám báo đi xem xét tình hình.
Lúc này, một tên thám báo cưỡi ngựa chạy như bay tới, chắp tay bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước thế núi hẹp, núi cao rừng rậm, rất dễ có mai phục!
Hoàng Trung gật gật đầu, lập tức hạ lệnh:
- Truyền lệnh của ta, thay đổi đội hình hành quân, năm người một hàng, tốc độ hành quân chậm lại.
Năm người một hàng thì sẽ rút ngắn chiều dài quân ngũ, đội ngũ hành quân dài mười mấy dặm rút ngắn lại thành mấy dặm, có lợi cho tập trung binh lực, ứng phó với việc quân địch phục kích đánh lén, bình thường chỉ có đại tướng dày dặn kinh nghiệm mới có thể bố trí như vậy.
Thời Lưu Biểu, Hoàng Trung vì mở rộng biên giới Kinh Châu mà Nam chinh Bắc chiến, chinh chiến hơn hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú, ông biết trong tình huống nào thì áp dụng chiến lược hành quân nào, địa hình phía trước trống trải, không dễ bị mai phục, nhưng một khi địa hình hẹp lại, ông liền cảm thấy lo lắng, hạ lệnh quân đội chậm rãi hành quân, đây gọi là hoãn việc gấp khi cần thiết.
Lúc này, phó tướng Ngô Ban cưỡi ngựa nói trước:
- Lão tướng quân, Kỳ Sơn bảo ngoài mười lăm dặm phía trước, doanh trại đóng dưới sơn bảo dễ dàng bị quân địch phục kích, hay là đóng quân ngoài năm dặm đi. Ty chức biết bên kia có một vùng đất rộng, ở giữa có sông nhỏ chảy qua, vô cùng thích hợp để đóng quân, đề nghị của ty chức là đóng quân ở đó.
Ngô Ban là đệ của Ngô ý, dũng mãnh thiện chiến, giống như người huynh, cũng có nhiều mưu lược, rất được Lưu Cảnh tán thưởng, phong làm phó Giáo úy, y rất thông thạo đường Kỳ Sơn, lần này Hoàng Trung tiến lên phía Bắc, Lưu Cảnh liền sắp xếp riêng y làm phó tướng của Hoàng Trung.
Ngoại Ngô Ban ra thì đại tướng cùng Hoàng Trung Bắc chinh lần này còn có Lôi Đồng, Phùng Tập, Linh Bao, Chu Tín, họ phụ trách trấn thủ Lịch Thành, cùng với xây trúc thành Phong Vân cốc, mà đại tướng tiến quân đến Kỳ Sơn bảo chỉ là hai người Ngô Ban và Lôi Đồng, đương nhiên, quân sư Bảng Thống cũng theo quân lên phía bắc.
Hoàng Trung ngẫm nghĩ một lúc, ý kiến của Ngô Ban rất có lý, liền gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi có thể dẫn một ngàn người đi trước trú doanh, trên đường hãy cẩn thận.
- Ty chức tuân lệnh!
Ngô Ban xuất một nghìn người dẫn la chở lều trại, tăng nhanh tốc độ hành quân, chạy hướng phương Bắc.
Lúc này, Hoàng Trung cho ngựa đi chậm lại, đợi Bảng Thống đi lên cùng đi với nhau, Hoàng Trung cười hỏi:
- Quân sư hôm nay có chút suy tư còn vì việc hôm qua mà không vui sao?
Ngày hôm qua, Bảng Thống hiến kế cho Hoàng Trung, có thể đóng quân dưới núi của Kỳ Sơn bảo, thả lỏng quân kỷ, dẫn dụ quân Tào ban đêm tập kích doanh trại địch nhưng đã bị Hoàng Trunng bác bỏ, khiến trong lòng Bàng Thống có chút không hài lòng, mấu chốt lần này là bắc chinh, Hoàng Trung đều không nghe đề nghị của gã, thực tại khiến Bàng Thống cảm thấy bất mãn, vì thể từ ngày hôm qua đến giờ, gã đều không nói một lời, không hề đưa ra bất cứ kiến nghị nào.
Lúc này Hoàng Trung hỏi gã, Bàng Thống lạnh lùng nói:
- Tướng quân tài cao trí lớn, bách chiến bách thắng, ta còn có thể nói gì, ngậm miệng lạ, tướng quân không cảm thấy bên tai yên tĩnh rồi sao?
Hoàng Trung thấy được cảm xúc của Bảng Thống trong giọng nói, thì không nói thêm gì nữa, cười cười, thúc ngựa đi lên phía đội quân phía trước, xa xa nói với Bàng Thống:
- Quân sư đi nhanh lên! Qua khe núi phía trước thì trú doanh.
Bàng Thống nhìn Hoàng Trung đi xa, cắn chặt răng, rốt cuộc điều khiến gã im lặng cả chặng đường gã cũng không cam, rốt cuộc Bắc chinh lần này cũng là một cơ hội, gã sao phải từ bỏ?
Chỉ có điều hiện giờ Bàng Thống không đoán ra được suy nghĩ của Hoàng Trung, rất khó hợp tác cùng ông, so sánh ra, Triệu Vân rất tôn trọng mình, nhưng Bàng Thống không thừa nhận cũng không được, Hoàng Trung có nhiều kinh nghiệm, có thể bù đắp những thiếu sót trong mưu lược.
- Đi!
Bàng Thống thúc ngựa chiến, không có cách nào đuổi theo
Quân Hán dựng trại ở vùng đất bên sông, ở đây cách Kỳ Sơn bảo chỉ có bốn năm dặm, có thể nhìn thấy doanh trại quân Tào trên triền núi phía xa, cho dù quân Tào theo đỉnh núi lao xuống tập kích doanh trướng quân Hán, cũng phải cần một khoảng thời gian, đủ để khiến quân Hán tổ chức phòng ngự, địa điểm hạ trại khiến Hoàng Trung rất hài lòng.
Bàng Thống vào doanh trướng của mình, một tên thư tá đang trong trướng thay gã sắp xếp sách, Bàng Thống bực mình khoát tay:
- Ngươi lui xuống đi! Tự ta sẽ sắp xếp.
Thư tá thi lễ liền lui xuống, Bàng Thống ngồi xuống mở ra một cuộn giấy chưa viết, cầm bút viết thư cho Lưu Cảnh, kể ra nỗi bất mãn với Hoàng Trung, nhưng gã do dự hồi lâu, cuối cùng không hạ được bút, gã nhớ tới sự ngạo mạn của mình khi ở trong quân doanh Lưu Bị, nhanh mồm nhanh miệng, đắc tội với không ít thân tín của Lưu Bị như Giản Ung, Tôn Càn, bức thư này gửi đi, ắt sẽ đặc tội với Hoàng Trung, bản thân lại giẫm lên vết xe đổ.
Bàng Thống khẽ thở dài, bản thân làm vậy có chút hẹp hòi, gã lại buông bút xuống, trầm ngâm, lúc này, một thân binh của Hoàng Trung tiến đến trước trướng, khom người nói:
- Khởi bẩm quân sư, lão tướng quân mời quân sư đến nghị sự!
Bàng Thống hơi ngỡ ngàng, lẽ nào Hoàng Trung lại đổi tính, lại nghĩ nên tôn trọng mình sao?
Gã gật đầu:
- Nói với lão tướng quân ta lập tức đến ngay!
Tuy rằng Bàng Thống giận dỗi không muốn đi nhưng trong lòng gã cũng rất hiểu, tiếp tục giận dỗi như này bản thân cũng không có cách nào về Châu Mục ăn nói, nói lý lẽ gã cũng không chắc chắn rồi, cũng thế, nghe xem Hoàng Trung muốn cùng mình thảo luận việc gì?
Bàng Thống sửa sang lại mũ áo, đi ra ngoài doanh trướng, rảo bước đến đại trướng chủ soái.
Trong đại trướng của chủ soái, Hoàng Trung đang thẩm vấn hai thám báo của quân Tào, đây là hai tên thám tử của Tào quân mà trinh sát tuần tra bắt được, đối với Hoàng Trung mà nói, hai tên thám tử đến rất đúng lúc, lúc này, Bàng Thống đi vào lều lớn, gã đã biết bắt được thám tử quân Tào.
- Lão tướng quân, nên tách chúng ra để thẩm vấn, nói không chừng, bọn chúng là do quân Tào cố tình phái đến làm gian tế đưa tin tức giả.
Bàng Thống vào trướng liền nhắc nhở.
Hoàng Trung gật gật đầu:
- Quân sư nói rất đúng!
Ông lập tức bảo phó tướng Ngô Ban đưa một tên trong đó sang trướng khác thẩm vấn, bản thân ông đích thân thẩm vấn tên còn lại, Bàng Thống ngồi xuống một bên, lắng nghe Hoàng Trung thẩm vấn.
- Hồi bẩm tướng quân, tổng cộng có 2300 người, chủ tướng là Tiêu Hoảng, cụ thể có bao nhiêu quân lương thì không biết, nhưng hẳn là rất dồi dào.
- Quân lương và vật tư được lưu giữ ở đâu trong quân doanh?
Hoàng Trung lại hỏi.
- Vốn ở góc Đông Nam, nhưng hai ngày này lại dời đến giữa đại doanh, đặc biệt xây dựng hàng rào bao quanh doanh trại, đề phòng cẩn mật, diện tích đất có mười mấy mẫu.
- Tinh thần của binh sĩ thế nào? Có biết việc Lịch Thành bị chiếm đóng không?
- Hồi bẩm tướng quân, sĩ khí khá tốt, việc Lịch Thành bị chiếm đống tất cả mọi người đều không biết, Tiêu tướng quân luôn nói trong vòng một hai năm, quân Hán sẽ không lên phía Bắc, cho nên các huynh đệ đều rất thảnh thơi.
Lúc này, Bàng Thống ở một bên hỏi:
- Các ngươi giải quyết vấn đề nguồn nước như thế nào?
- Trên núi có mấy dòng suối lộ thiên, chúng tôi dẫn nước về đại doanh, lại chôn trên mặt đất mấy trăm vò chứa nước, nguồn nước vô cùng dồi dào.
Hoàng Trung lại hỏi thăm mười mấy vấn đề, nắm bắt kỹ càng tình hình của Kỳ Sơn bảo, lúc này mới bảo người đưa người của quân Tào ra ngoài, lúc này Ngô Ban cũng thẩm vấn xong, hai bên đối chiếu khẩu cung, cơ bản là thống nhất.
Hoàng Trung chậm rãi nói với mọi người:
- Quân Tào đã chọn dựng doanh ở Kỳ Sơn bảo, tất nhiên là có suy tính của chúng, ở đây là đường bắt buộc phải qua từ Kỳ Sơn Đông đạo Bắc tiến Tây Thành, núi cao đường hiểm, nằm ở vị trí trọng yếu, dựa vào năm nghìn quân của chúng ta lên núi tấn công chỉ sợ không thực tế, ít nhất cần hai vạn người mới có thể đánh họ doanh trại quân địch, cũng phải trả giá lớn, mệnh lệnh của Châu Mục rất rõ ràng, ngoài Tây Thành ra, các nơi quan ải không cho phép chúng ta trả giá lớn, vì vậy ta không tính việc tiến công bằng sức mạnh, một người tập trung suy nghĩ đi! Xem có kế nào hay không.
Hoàng Trung vừa dứt lời, Lôi Đồng đề nghị:
- Hay để Ưng Kích quân thăm dò đi trước, một mồi lửa đốt chết chúng nó.
- Không thể nào!
Ngô Ban lắc đầu nói:
- Giáo huấn của Lịch Thành bọn họ đã tiếp thu, còn riêng chuyện đem kho hàng chuyển qua trung gian doanh trại, vì thế có thể thấy được đối phương phòng bị nghiêm ngặt, hỏa kế nhất định không được rồi, thủy kế thì sao? Từ nguồn nước mà ra tay.
Hoàng Trung trầm tư một lát, lại quay đầu hỏi Bàng Thống:
- Vừa rồi quân sư đặc biệt hỏi đến nguồn nước, có phải cũng có suy nghĩ này hay không?
Bàng Thống cười gượng nói:
- Vì quân Tào đóng trên đỉnh núi, suối nước tất nhiên là theo giữa sườn núi dẫn lên, cắt nguồn nước của chúng là được, tuy nhiên tên thám tử kia cũng nói, trên núi chôn mấy trăm vò nước lớn tích nước, hơn nữa vùng này cây cối rất tươi tốt, không khí ẩm, có thể thấy lượng mưa lớn, cho dù cắt đứt nguồn nước của bọn chúng, bọn chúng có thể tích trữ nước mưa, hơn nữa Tào Nhân là danh tướng phương bắc, suy xét sẽ không để nguồn nước xảy ra chuyện nên ta nghĩ kế cắt đứt nguồn nước là không thỏa đáng.
Bàng Thống phân tích có căn cứ, mọi người cũng cảm giác nguồn nước không ổn, mọi người nhất thời im lặng, một lát Bàng Thống lại nói:
- Nếu muốn phá được Kỳ Sơn bảo, biện pháp duy nhất chính là dụ quân Tào xuống núi, ngoài ra thì không còn cách khác.
Hoàng Trung thở khẽ nói:
- Hôm qua quân sư cũng đề xuất dụ dỗ quân Tào đến tập kích doanh trại địch, ta sở dĩ không tán thành, cũng bởi quân Tào lực lượng ít, rõ ràng cho thấy phòng ngự là việc chính, bọn họ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm xuống núi tập kích doanh trại địch, cho dù chúng ta bỏ trống doanh trại chúng cũng không dễ dàng xuống núi, vì thế ta cảm thấy phương án của quân sư không ổn.
Bàng Thống cắn chặt môi:
- Còn có một tình hình, quân Tào sẽ buộc phải xuống núi, chúng ta có thể thả dây dài câu cá lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất