Chương 658: Ve sầu thoát xác.
Quán rượu Vọng Nguyệt ở thành Trường An là một quán rượu lớn rộng 5 mẫu đất, do ba tòa kiến trúc tạo thành, có thể phục vụ cùng một lúc cho 200 người ăn cơm. Vì khu đất này rất đắt, hơn nữa cũng đã nghiên cứu để bố trí quán rượu, thức ăn ngon đã làm cho quán rượu này rất nổi tiếng ở Trường An, được vinh danh là “Trường An đệ nhất tửu quán”.
Hằng ngày đều có quan lại quyền quý và danh môn vọng tộc đến Trường An ăn cơm, thậm chí có rất nhiều thương nhân vì mộ danh mà đến, việc kinh doanh vô cùng phát đạt. Nhưng thực tế, rất ít người biết được bối cảnh của quán rượu này, chỉ biết đông chủ của nó là một đại thương nhân của quận Nam Dương. Không ai ngờ thực ra đông chủ của nó chính là Đào thị Kinh Châu.
Trưa hôm nay, quán rượu Vọng Nguyệt cũng nhộn nhịp như thường ngày, khách ra vào nườm nượp. Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đi đến trước quán, y chính là Khương Quýnh tùy tùng của con trai Khương Vương. Hôm nay, y đồng ý lời mời của bạn bè đến quán này uống rượu.
Khương Quýnh khoảng 30 tuổi, dáng người khá cao, vạm vỡ nhưng không thô lỗ, từng cử chỉ hành động toát ra một khí chất tao nhã. Mặc dù y là người Khương nhưng đã bị Hán hóa từ mấy đời trước, y cũng không khác gì người Hán, hơn nữa lại văn võ song toàn, tài hoa xuất chúng. Nếu không phải do loạn Mã Siêu thì y cũng không bỏ chạy đến Lương Châu.
Khương Quýnh đi đến trước quán rượu, hơi do dự chắp tay nói với một tiểu nhị:
- Ta có hẹn bạn đến đây, bạn của ta họ Dương, không biết đã đặt chỗ chưa?
Tiểu nhị sửng sốt rồi vội vàng hỏi:
- Khách nhân là họ Khương đúng không?
- Đúng vậy!
Tiểu Nhị vội vàng cười nói:
- Dương thư tá có đặt phòng, mời Khương tiên sinh đi theo tôi.
Khương Quýnh vui vẻ gật đầu, đúng là y và thư tá quạn nha Dương Vân có hẹn đến đây uống rượu. Y liền đi theo tiểu nhị vào quán, tiểu nhị dẫn y di vào một phòng về mặt trái, rồi đi thẳng lên tầng 3. Điều này khiến cho Khương Quýnh thấy lạ, sao lại đặt phòng ở chỗ khuất như vậy?
Lầu 3 gần như không có khách, bọn họ đi đến tận cùng, tiểu nhị chỉ vào phòng ở cuối nói:
- Chính là chỗ này, xin mời!
Khương Quýnh do dự một chút rồi đẩy cửa đi vào, đi vào phòng y lập tức ngẩn người ra, thấy có 3 người ngồi trong phòng, bên phải là Dương Vân bạn mình, còn người bên trái là một gã văn sĩ mặc nho bào, thần thái rất thư nhàn.
Nhưng người ngồi ở chính giữa mắt to, mày rậm, dáng người khôi ngô tuấn tú, tuy đầu đội bình khăn nhưng lại có một khí chất rất dũng mãnh. Khương Quýnh chỉ cảm thấy người này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Trong lòng y có hơi nghi ngờ, lui về sau một bước, có hai gã người Hán cao lớn hung hăng chặn ở cửa. Khương Quýnh cảm thấy bất an, y nhìn chằm chằm vào 3 người hỏi:
- Các ngươi muốn làm gì?
Mã Đại khoát tay cười nói:
- Mời Khương tiên sinh ngồi, chúng tôi không có ác ý!
Khương Quýnh càng cảm thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, y chần chừ một lúc rồi đi lên trước ngồi xuống nói:
- Các ngươi có chuyện gì?
Mã Đại lấy một mũi tên ngắn đúc bằng đồng thau ở trong người ra giao cho Khương Quýnh cười tủm tỉm nói:
- Khương tiên sinh biết mũi tên này chứ?
Khương Quýnh ngây cả người ra, đương nhiên là y biết, đây chính là lệnh tiễn đồng của Nam Cung Tác, dùng để tập kết các bộ lạc người Khương, gọi là Khương Vương Lệnh. Y chậm rãi cầm lên, nhìn kĩ một chút rồi lại nhìn Mã Đại:
- Huynh là người Nam Cung Khương vương phái đến?
- Đúng thế, nhưng thân phân thật của ta là Giáo úy quân Hán, tại hạ họ Mã, chúng ta đã từng gặp nhau.
- Huynh là...
Khương Quýnh bỗng nhận ra người trước mặt, không ngờ là Mã Đại em trai của Mã Siêu, y lập tức vừa sợ vừa giận rồi bỗng đứng lên, căm tức Mã Đại nói:
- Hóa ra là ngươi!
Mã Đại cũng đứng lên chắp tay về phía y nói:
- Chuyện của Vi Khang ta xin lỗi nhưng Khương tiên sinh nên biết, hai đứa cháu và chị dâu của ta đều chết trong tay Vi Khang, chúng ta không vô duyên vô cớ mà giết người.
Khương Quýnh vốn là phụ tá cho Thái thú Vi Khang quận Thiên Thủy, chịu ơn của Vi Khang. Y tận mắt thấy cả nhà Vi Khang bị Mã Siêu sát hại. Tuy không phải Mã Đại xuống tay nhưng Mã Đại là em trai của Mã Siêu cũng không tránh khỏi liên quan. Khương Quýnh nghĩ đến tình cảnh thê thảm đó thì tức giận, lồng ngực hổn hển, nhìn Mã Địa chằm chằm như muốn phun ra lửa giận.
Lúc này, Dương Vân ở bên cạnh vội vàng đứng dậy khuyên nhủ:
- Khương huynh bớt giận, Mã tướng quân bây giờ là Giáo úy quân Hán, lần này là chịu sự ủy thác của Khương Vương đến Trường An.
Khương Quýnh lại nhìn vào lệnh tiễn đồng trên bàn, y nhịn cơn lửa giận trong lòng chậm rãi ngồi xuống rồi lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì mời nói!
Mã Đại cũng ngồi xuống, nghiêm nghị nói:
- Ta chịu sự ủy thác của Khương Vương, đặc biệt đến đón Tiểu vương tử đi. Ta biết Khương tiên sinh có mối hận thù với ta nhưng bây giờ là việc công, hy vọng tiên sinh công tư phân minh, có oán hận gì chúng ta hoàn thành chính sự rồi nói tiếp.
Khương Quýnh dần tỉnh táo lại, rất nhanh y đã hiểu được điều huyền bí trong đó. Đây hẳn là Lưu Cảnh đã lôi kéo Khương Vương, còn Nam Cung Tác cũng nguyện dựa vào Lưu Cảnh cho nên mới có chuyện Giáo úy quân Hán đến cứu Nam Cung Bá Ngọc. Thực ra, Khương Quýnh cũng rất lo lắng cho sự an nguy của con trai mình và Bá Ngọc, hơn nữa y cũng không muốn Khương Duy con trai mình trở thành con tin, mãi mãi không thể nổi danh.
Khương Quýnh cúi đầu trầm tư một lúc lâu sau mới nói:
- Muốn đi cứu Bá Ngọc cũng không dễ, đừng nói đến người trông coi, cho dù là rời khỏi quận nha thì cũng sao có thể rời khỏi Trường An và Quan Trung?
Mã Đại thấy y đã có ý hợp tác liền mừng rỡ, vội vàng nói:
- Chúng ta có cách rời khỏi Quan Trung, quan trọng là phải rời khỏi được quận nha đã. Khương tiên sinh có thượng sách gì không?
Khương Quýnh gật đầu:
- Thực ra, 2 ngày này sẽ có 1 cơ hội.
Nam Cung Bá Ngọc là con trai độc nhất của Khương Vương Nam Cung Tác, cũng là Khương Vương tương lai, cậu ta bị giam lỏng ở Trường An làm con tin. Vì quân Hán bắc phạt, Tuân Du cũng lo lắng Lưu Cảnh sẽ lôi kéo Khương Vương liền lệnh cho Chung Diêu giám sát chặt chẽ Nam Cung Bá Ngọc, không chỉ có giam lỏng cậu ta ở quận nha mà còn phái theo hơn 10 binh lính chuyên đi canh giữ.
Nhưng dù sao Bá Ngọc cũng không phải là tù phạm, Chung Diêu cũng không dám làm quá. Một mặt hạn chế sự tự do của cậu ta, mặt khác y phái quan học Bác Sĩ Lâm Phưởng dạy Bá Ngọc đọc sách, đồng thời Chung Diêu còn chấp nhận để mỗi tháng bọn họ được ra ngoài chơi một lần.
Cơ hội như lời của Khương Quýnh nói chính là lần đi chơi này. Vừa đúng lúc hai ngày nữa sẽ đến ngày được đi chơi, kế hoạch đi chơi đã được Bác Sĩ Lâm Phưởng vạch ra từ trước đó. Theo phong tục chắc chắn phải ra khỏi thành đi tế sơn thần và hà bá, cho nên lần này đi chơi là để họ ra khỏi thành thưởng thu.
Sáng sớm, Nam Cung Bá Ngọc và Khương Duy lên một chiếc xe ngựa, Lâm Bác Sĩ có việc không đi theo được, chỉ có Khương Quýnh và khoảng hơn 10 binh lính đi để trông chừng, ra khỏi thành một vòng sẽ quay lại, xe ngựa chậm rãi khởi động, đi ra khỏi quận nha chạy về phía ngoại thành Trường An.
Nam Cung Bá Ngọc mới chỉ 9 tuổi, chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé yếu đuối, chưa trưởng thành không có chủ kiến, nhưng bạn của cậu ta là Khương Duy thì lại thông minh hơn người. Tuy mới 11 tuổi nhưng mưu trí hơn hẳn người thường, can đảm cẩn trọng, lần này chạy trốn Khương Duy đóng vai trò là một nhân vật quan trọng.
Hôm nay mưa thu lất phất rơi, có cảm giác mát mẻ. Bọn họ đều mặc áo bào đen, đầu đội mũ, mũ chính là một cái nón tre, vành tre có bọc lụa mỏng, phủ khăn che mặt, bình thường các cô gái thường hay đội khi đi ra ngoài. Nhưng Khương Di nói có rất nhiều người đi thưởng thu rồi, bọn họ không muốn bị ai nhận ra, hơn nữa lại có mưa nên phải đội loại mũ này để ra ngoài. Đám lính trong coi chúng thấy cũng có lý liền đồng ý để chúng giả dạng như vậy.
Xe ngựa chạy qua góc tường, lúc này Khương Duy liền đá Nam Cung Bá Ngọc một cái, Nam Cung Bá Ngọc liền quát to:
- Mau dừng xe, bụng ta đau quá, ta phải đi đại tiện!
Khương Duy cung hô theo:
- Ta cũng muốn đi đại tiện!
Xe ngựa dừng lại, vị trí của họ lúc này chính giữa chỗ thuộc quận nha và cổng thành. Quay về quận nha hơi xa một chút, chỉ cách cổng có 1 đoạn. Gã lính cầm đầu thấy khó xử nhìn xung quanh thấy cách đó không xa có một căn phòng rách nát, chỉ chắn bằng mấy bức tường liền chỉ vào tường đó nói:
- Đi sang bên kia, đi nhanh về nhanh!
Khương Duy và Bá Ngọc liền nhảy xuống xe ngựa, cùng nhau chạy về phía tường. Mấy tên lính cưỡi ngựa lên trước, bám theo chúng từ xa, rất nhanh hai đứa trẻ đã biến mất sau bức tường đó, không bao lâu, hai đứa trẻ xách quần chạy ra, chúng đội mũ, cúi đầu chạy, cũng không nói gì mà lên thẳng xe ngựa.
Tên quan quân thét lệnh:
- Xuất phát!
Xe ngựa tiếp tục đi chạy về thành phía nam. Chạy đi rất xa rồi Khương Quýnh hơi quay đầu nhìn lại, liếc nhìn về phía bức tường, đợi xe ngựa biến mất, một chiếc xe ngựa khác đi tới, dừng ở chỗ tường đó, lúc này có hai cậu bé đội mũ từ sau đoạn tường đó đi ra, chính là Nam Cung Bá Ngọc và Khương Duy, hai cậu bé vừa rồi có cách ăn mặc giống hệt chẳng qua chỉ là hai thế thân trước đó trốn ở đó mà thôi. Nam Cung Bá Ngọc và Khương Duy lại nhanh chóng lên xe ngựa, xe ngựa quay đầu lao như bay.
Không lâu sau, Nam Cung Bá Ngọc và Khương Duy được đưa vào hậu viện của lữ xá, chưởng quầy Chu Trí chắp tay cười nói với hai cậu bé:
- Hai vị tiểu huynh đệ đã kiên nhẫn chờ ở đây nửa tháng, đợi sóng gió qua đi chúng ta sẽ rời khỏi Quan Trung.
Khương Duy lo lắng hỏi:
- Vậy cha ta thì sao?
Chu Trí khẽ cười nói:
- Yên tâm đi! Ngoài thành sẽ có một đại tướng võ công cao cường, ông ta sẽ cứu phụ thân ngươi, chúng ta đã sắp xếp cả rồi.
Đại chủ quản của Trường An không phải là Tuân Du mà là Ti lệ Giáo úy Chung Diêu. Chung Diêu trấn thủ Trường An đã nhiều năm, có tình cảm rất sâu sắc với nơi này, vì mùa xuân quân Hán không phát động bắc phạt, tất cả mọi người đều cho rằng có khả năng quân Hán sẽ phát động bắc phạt vào mùa thu. Cho nên, vào thu Chung Diêu vô cùng bận rộn, vì tích cực chuẩn bị cho chiến tranh.
Quan phòng của Chung Diêu cũng cách không xa phòng giam lỏng của Nam Cung Bá Ngọc. Nhưng trong thời gian này, y đã không còn thời gian mà để ý đến Bá Ngọc nữa, gần như cũng bỏ qua cả chuyện con tin của Khương Vương. Buổi trưa, Chung Diêu vào trong phòng giữa viết thư cho Tào Tháo.
Lúc này, trong sân có tiếng bước chân dồn dập, có người ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Giáo úy, xảy ra đại sự rồi!
Chung Diêu dừng bút nói:
- Vào nói đi!
Một gã thị vệ đi vào phòng khom người nói:
- Con trai của Khương Vương mất tích rồi.
Chung Diêu ngẩn người ra:
- Chuyện gì vậy, nó không ở quận nha sao?
- Khởi bẩm Giáo úy, hôm nay là lễ tháng 8, bọn họ ra ngoại thành thưởng thu, kết quả là được người ta cứu đi rồi, phần lớn đám lính trông coi đã bị giết, chỉ còn một người may mắn bị thương. Theo gã ta nói, bọn họ bị mười mấy tên người Khương phục kích, chúng cướp xe ngựa chạy trốn về phía tây rồi.
Chung Diêu giận dữ nhảy dựng lên nói:
- Lập tức phái người đuổi theo, nhất định phải bắt nó về cho ta.
Thị vệ lĩnh lệnh ra ngoài, Chung Diêu khoanh tay đi đi đi lại trong phòng. Lúc này người Khương lại cứu người đi, đây chắc chắn là Khương Vương đã bắt tay với Lưu Cảnh. Đây không phải là chuyện tốt, sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc chiến, trong lòng y vừa hận vừa nóng ruột liền ra lệnh:
- Người đâu!
Một gã thuộc hạ lập tức đi vào, khom người nói:
- Xin Giáo úy chỉ bảo!
Chung Diêu lấy lệnh bài của mình ra đưa cho tên cấp dưới nói:
- Ngươi lập tức đi huyện Trần Thương, tìm Tào Nhân tướng quân, mời ông ta phong tỏa con đường phía tây không được để con tin của Vương Khương chạy ra khỏi Quan Trung.