Chương 662: Huyết chiến Mộc Môn (trung)
Quân Hán mặc dù có ba vạn người, nhưng bởi vì địa hình hạn chế, trên thực tế quân đội có thể đầu nhập tác chiến nhiều nhất cũng chỉ năm ngàn người, chỉ có điều quân Hán có thể liên tục bổ sung không ngừng, đánh chiến tiêu hao, cuối cùng đánh hạ được Mộc Môn trại, nhưng đây cũng không phải là ý ban đầu của Triệu Vân, mặc dù y biết cái giá phải trả rất nhiều, thu hút quân địch, nhưng y cũng không muốn tổn thất nhiều binh lực.
Trương Nhậm là chủ tướng tiến công, gã suất lĩnh năm nghìn quân đã lặng lẽ tới gần Mộc Môn trại rồi, nơi này cách tường trại hoảng ba trăm bước, lực nhìn của mắt gã rất tốt, có thể thấy rõ tình huống phòng ngự của đối phương, khi ánh trăng từ trong mây xuyên ra, chiếu vào sườn núi, phòng ngự của quân Hán lập tức trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy trước tường trại có một mương máng thiên nhiên, rộng chừng ba trượng, còn kéo một tòa cầu treo cao cao, trên tường trại xuất hiện đầy binh lính, không châm lửa, nhìn đông nghìn nghịt.
Đúng lúc này, trên tường trại vang vọng những tiếng “tạch, tạch” ngay sau đó vô số viên chấm đen nhỏ gào thét về hướng miệng cốc, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt, không ngờ là gần trăm tiễn lớn dài bốn thước, đây là tiễn nỏ sàn, trong vòng ba trăm bước có thể đoạn kim liệt thạch, lực đạo cực kỳ mạnh mẽ.
Tên nỏ nhắm vào trong rừng cây, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết phát ra, đây rõ ràng là binh lính quân Hán bị trúng tên rồi. Trong trạm gác lập tức vang lên tiếng cảnh báo, tiếng hô to gọi nhỏ ở trên đầu tường, binh lính quân Tào hết sức khẩn trương. Đúng lúc này, Pháp Chính đi nhanh đến bên Trương Nhậm, nói nhỏ:
- Tướng quân, một khi quân Tào lui lại, họ tất nhiên thiêu hủy cầu, chúng ta nhất định phải phòng ngừa, ta có một kế, có thể nhanh chóng cướp lấy cầu.
Y ghé sát vào nói nhỏ bên tai Trương Nhậm vài câu, Trương Nhậm gật gật đầu:
- Ta đã hiểu ý của quân sư rồi, sẽ đi an bài ngay.
Đợi Pháp Chính lui ra, Trương Nhậm hét lớn:
- Đội thứ nhất lên!
Tiếng trống ầm ầm nổ lớn, từ trong rừng cây chạy ra hơn một ngàn binh lính, mỗi người tay cầm tấm chắn, trên vai khiêng tấm ván gỗ dài, dọc theo triền núi chạy về phía trước. Nhiệm vụ của họ là dựng tấm ván gỗ trên mương máng, ngay khi họ vừa mới chạy ra khỏi rừng cây lại nghênh đón trăm sàng nỏ tiễn phóng tới, tiễn lực mạnh mẽ, liên tiếp bắn thủng hơn mười tấm chắn, khiến binh lính quân Hán sau tấm chắn chết ngã trên đất.
Nhưng số lượng nỏ sản quá ít, không thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với quân Hán, một ngàn binh lính vẫn lao mạnh liệt về phía doanh trại quân Tào...
Quân Tào bố trí hai ngàn quân bên ngoại doanh trại, do phó tướng Vương Anh thống soai, Trương Cáp thì dẫn ba nghìn quân thủ ở trong trại, lúc này Vương Anh đứng ở trên đầu tường quát ra lệnh:
- Cung nỏ thủ chuẩn bị, bắn!
Hai ngàn binh tiễn cùng nhau bắn lên không trung, vẽ thành một đường cong hẹp dài, bắn thẳng vào binh lính quân Hán đang càng lúc càng đến gần. Dù binh lính quân Hán giơ cao tấm chắn lên, nhưng tên dài dày đặc, vẫn không ngừng có binh lính bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống đất.
Lúc này, mặt sau lại xông lên một ngàn binh lính quân Hán, họ khiêng thùng gỗ dầu hỏa nặng hai mươi cần, chạy lên sườn núi, đi theo sau một ngàn binh sĩ đang chạy phía trước. Hai ngàn quân tre già măng mọc, dần dần vọt tới trước tường thành, đem từng tấm ván gỗ lần lượt đặt lên mương máng. Nhưng trong mưa tên dày đặc của quân Tào, vẫn không ngừng có binh lính ngã xuống.
Từng cây lăng trên doanh trại nện xuống, binh lính quân Hán dày đặc trên sườn núi quay cuồng lăn xuống, dù từng nhóm từng nhóm binh lính bị nện ngã, chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng phía sau một ngàn binh lính quân Hán vẫn xông lên, đem mấy trăm thùng dầu hỏa ném dưới tường trại.
Hai ngàn binh lính quân Hán nhanh chóng rút lui về phía sau, họ cũng không phải quân đội tiến công, phần lớn không mang binh khí, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì lập tức rút khỏi. Một vòng xung phong này khiến quân Hán đã phải trả cái giá là mấy trăm người, trên sườn núi và trong mương máng đầy khắp thi thể của binh lính bỏ mình.
Nhưng vòng tiến công thứ ba của quân Hán lại chậm chạp không tiến hành, trên chiến trường an tĩnh lại, Vương Anh thăm dò nhìn mấy trăm thùng dầu gỗ trên sườn núi và dưới góc tường, da đầu không khỏi như muốn nổ tung. Thật ra họ cũng có dầu hỏa nhưng lại sợ đốt ngược lại mình nên mới chập chạp không dám sử dụng.
Doanh trại quân Tào kết cấu bằng gỗ đá, rất dễ bị đốt, việc phòng cháy đặc biệt nặng nề. Vương Anh thấy quân Hán không tiến công nữa, hoàn toàn có thể bắt lấy cơ hội này để xử lý sạch tai họa ngầm, liền lập tức ra lệnh:
- Hai trăm người đi ra ngoài, vận chuyển toàn bộ thùng dầu gỗ về, ném tấm ván gỗ vào trong khe đi.
Cầu treo chậm rãi buông xuống, cửa trại mở ra, hai trăm binh lính quân Tào xông ra, động tác của họ nhanh chóng, vận chuyển tấm gỗ đặt lên mương máng ném vào trong mương máng, lại gánh từng thùng dầu lên vai, quay người chạy vào trong doanh trại.
Nhưng vào lúc này, chân núi bỗng có âm thanh mãnh liệt, mấy ngàn binh lính quân Tào múa may trường mâu chiến đao, từ trong thung lũng giết ra, họ giống giận, lao tới phía tường trại. Vương Anh quá sợ hãi, hô to:
- Mau nhấc cầu lên!
Cầu treo bỏ mặc quân Tào chưa chạy về kịp bắt đầu được kéo lên, nhưng không ngờ đúng lúc này đã xảy ra chuyện, mười mấy binh lính quân Hán bỏ mình ở hai bên cầu treo bỗng nhảy dựng lên, xông lên cầu treo.
Vài người thân hình cao to lực lưỡng vung rìu lớn chém xích sắt trên cầu treo, chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, “răng rắc” mấy tiếng, xích sắt trước sau đã bị chém đứt, cầu treo kéo lên được ba thước lại ầm ầm rơi xuống.
Mười mấy binh lính này lập tức vọt vào cửa trại, dùng thân thể ngăn vững cửa trại, ác chiến với quân Tào tại trước sau cửa trại. Họ vô cùng dũng mãnh, lấy một chọi mười, giết cho quân Tào liên tiếp bại lui.
Trên tường trại, Vương An bị cảnh tượng trước mắt mà trợn mắt há hốc mồm, biến cố phát sinh đột ngột này khiến tất cả quân Tào đều trở tay không kịp.
Đây là diệu kế của Pháp Chíh, dùng ba mươi binh lính Ưng Kích Quân trà trộn vào trong binh lính thường, giả bộ bỏ mình, ngã vào xung quanh cầu treo.
Pháp Chính liệu định chủ tướng quân địch nhất định phái người ra thanh trừ dầu hỏa và tấm ván gỗ trên mương máng, như vậy cơ hội cướp lấy cầu gỗ và tường trại ngay tại một khắc này.
Vương Anh cuối cùng cũng kịp phản ứng, hét lớn:
- Tiêu diệt hết bọn chúng, đóng cửa trại lại!
Miệng cửa trại đã có trăm người đang chiến đấu kịch liệt với ba mươi binh lính Ưng Kích Quân, rất nhanh đã có thêm mấy trăm người nữa lao đến.
Mà cùng lúc đó, mấy ngàn quân Hán đã nhưng sóng lớn nhảy chồm giết tới, mắt thấy sắp giết tới miệng cửa trại, Vương Anh biết rằng trại ngoài đã khó bảo toàn, hô to:
- Lui lại!
Hai ngàn binh lính quân Tào đều nhảy xuống tường trại chạy vào trong trại.
Cái gọi là tường trại ngoài thực ra là một tuyến phòng ngự phụ trợ, cũng không phải là doanh trại chân chính, phá được tường ngoài trại chính là đến đến gần một bước doanh trại chính rồi.
Nhưng giữa hai tòa tường trại còn có một khe thiên nhiên rộng chừng mười trượng, dưới khe sâu không thấy đáy, ngã xuống chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Trên khe đã là một cầu gỗ dài bắc qua, cầu gỗ dài chừng sáu trựng, chiều rộng ba trượng, nhìn có vẻ khá cũ kỹ rồi, chỉ có thể xông qua cầu gỗ phá thông cửa trại bên trong mới chân chính giết nhập vào Mộc Môn trại.
Thật ra biện pháp phòng ngự tốt nhất chính là hủy cầu gỗ, ngăn quân Hán tại phía tây của khe, phòng ngự cũng chắc chắn hơn, nhưng Trương Cáp suy xét đến mặt trước còn có một tường phòng ngự, vốn cũng không phá hủy cầu gỗ.
Mấy trăm quân Hán tiên phong do Trương Nhậm suất lĩnh xông qua tường ngoài, trực tiếp thẳng hướng cầu gỗ, lúc này, hơn mười binh lính quân Tào dưới sự chỉ huy của Vương Anh, đang ở trên cầu hắt vẫy dầu hỏa, chuẩn bị đốt cầu.
Trương Nhậm gấp đến độ mắt đỏ ngầu, hét lớn một tiếng, xông lên cầu gỗ, đỉnh thương liên tiếp đâm ngã bảy tám người. Vương Anh thấy tình thế không ổn, ném cây đuốc trong tay ra, dầu hỏa trên cầu lập tức bùng lên.
Trương Nhậm hét lớn:
- Tướng địch nhận lấy cái chết!
Gã nhảy xông lên, vung thương đâm Vương Anh. Vương Anh kêu thảm một tiếng, ngã xuống trong khe đá sâu không thấy đáy.
Lúc này, binh lính quân Hán phía sau xông lên một loạt, dùng bùn đất dập lửa, họ vô cùng may mắn, trước khi quân địch thiêu hủy cầu đã chiếm cầu gỗ sống còn này trước.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Trương Cáp, một khi quân Tào rút lui qua cầu gỗ là có thể phóng hỏa đốt cầu, ngăn quân Hán ở bờ tây, quân Hán muốn dựng một cầu gõ trên khe rộng chừng mười trượng cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa quân Tào có thể thiêu hủy cầu gỗ bất cứ lúc nào.
Nhưng kế hoạch dù gì cũng không bằng biến hóa, quân Tào khéo léo cướp lấy tường trại ngoài, quân Hán tiên phong chiếm lĩnh cầu gỗ trước, kế hoạch thiêu hủy cầu gỗ của Trương Cáp cũng theo đó mà thất bại.
Tình thế đã bắt đầu gây bất lợi cho quân Tào, càng nhiều quân Hán không ngừng tới, tuy nhiên binh lính quân Tào cũng phát hiện nhân số quân Hán không nhiều, lại chịu hạn chế về địa hình, nhiều nhất cũng chỉ có mấy ngàn người tấn công doanh trại.
Quan trọng hơn là, doanh trại có địa thế tương đối cao, cao hơn cầu gỗ chừng ba trượng, binh lính quân Tào từ trên cao nhìn xuống, doanh trại dễ thủ khó công, đây cũng là lòng tin của Tuân Du, chỉ cần bảo vệ địa lợi, cho dù quân Hán xuất binh ba vạn, cũng đừng mơ cướp được Mộc Môn trại.
Lúc này Trương Cáp đã từ trong hốt hoảng tỉnh táo lại, y mệnh lệnh đóng cửa trại, lập tức tổ chức binh lính tiến hành phản kích. Trong tường trại có hơn ba nghìn binh lính, bọn họ đều giương cung lắp tên, mưa tên dày đặc bắn về phía trên cầu mấy trăm quân Hán. Binh lính quân Hán thì nâng lá chắn đón đỡ, một mặt dùng mưa tên dày đặc bắn vào quân Tào, một mặt ý đồ ác chiến với hơn ngàn binh lính quân Tào để đoạt lại cầu gỗ.
Lúc này còn có gần 1500 binh lính quân Tào không kịp rút về trại lớn, cửa trại đã ầm ầm đóng lại, hơn ngàn binh lính quân Tào này trở thành nhóm đầu tiên chiến đấu với quân Hán. Cầu gỗ chật ních binh lính hai quân, trong không gian chật hẹp, song phương triển khai chém giết máu tanh.
Ngay lúc quân Hán quy mô tiến công doanh trại, thu hút chủ lực quân Tào, bốn trăm Ưng Kích Quân cũng bò lên trên núi cao sau trại lớn của quân Tào.
Nhưng lúc này ông trời đã không chiếu cố quân Hán nữa, mây đen trên không trung bắt đầu trở nên thưa thớt, một vầng trăng sáng chiếu vào Mộc Môn trên núi, làm thân núi bao trùm một mầu sáng bạc, nếu lúc này xuống núi, người dưới chân núi sẽ phát hiện rõ ràng có quân địch xâm lấn.
Nhưng Lưu Chính lại không chút do dự đưa ra quyết định, ném sợi dây xuống núi, gã không có lựa chọn, dưới chân núi chiến đấu kịch liệt, có nhiều binh lính bỏ mình cũng là vì yểm hộ bọn họ từ mặt sau giết nhập vào doanh trại quân Tào.
Từng đám dây thừng dài hơn mười trượng được vứt từ vách núi xuống, Lưu Chính trầm giọng ra lệnh:
- Doanh thứ nhất xuống nui!
Nhậm Bình làm Phó thống lĩnh, y là người đầu tiên vịn dây thừng dài xuống núi, binh lính Ưng Kích Quân phía sau cũng theo xuống, một lát, từng chấm đen nhỏ dài bám vào dây thừng dài năm trượng nhanh chóng bám leo xuống chân núi.
Lưu Chính chăm chú nhìn cấp dưới xuống núi, trong lòng gã cực kỳ khẩn trương, cắn chặt môi, gã biết rằng trong chuyện này rất phiêu lưu, chỉ cần bất luận một gã binh lính quân Tào quay đầu lại, đều có thể nhìn thấy binh lính Ưng Kích Quân trên vách núi đá.
Hôm nay, ông trời vốn là chiếu cố họ bỗng thay đổi chủ ý, điều này có phải có ý nghĩa bọn họ sẽ không thuận lợi hay không?