Chương Cừ rất lo lắng, bên trong lữ xá của y có ba trăm Ưng Kích Quân, rất dễ dàng bị tra được, vậy phải làm sao bây giờ? Y ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Nếu không để các huynh đệ trốn trước vào căn phòng bí mật, chen chúc thì chen chúc, chịu đựng nửa canh giờ, sau đó sẽ không sao.
Ngô Ban trầm tư một chút hỏi:
- Là điều tra từng nhà? Nhà dân cũng phải lục soát sao?
- Các đại trạch cho thuê đều phải lục soát, nhà dân bình thường thì không lục soát.
Ngô Ban nhìn nhìn bóng đêm, liền cười nói:
- Như vậy thì vấn đề không lớn, ta có biện pháp ứng đối, sứ quân chỉ để ý xóa đi dấu vết chúng ta ở qua, sau đó thong dong đối mặt là được.
Trong lòng Chương Cừhồ nghi, “Y đây là muốn làm cái gì?”
Sau nửa canh giờ, mấy binh lính quân Tào rốt cục lục soát đến khu dân nghèo góc tây nam, vô số cây đuốc chiếu đường phố sáng như ban ngày. Khiên Chiêu cưỡi trên chiến mã, sắc mặt âm trầm, điều tra hơn một canh giờ, bắt đi vài trăm người, nhưng y cảm giác cũng không tìm được gian tế quân Hán thực sự. Hơn nữa thương đội trăm người ba ngày trước thấy được, đến nay vẫn chưa tìm được, cũng không có bản ghi chép bọn họ đã ra khỏi thành.
Trực giác nói cho y biết, những người đó nhất định có vấn đề, hơn nữa bọn họ ngay tại trong thành:
- Điều tra cẩn thận một chút, hầm cũng phải điều tra!
Khiên Chiêu lớn tiếng ra lệnh.
Lúc này, hơn mười người binh lính đập cửa Nam an lữ xá, sĩ binh cũng không giải thích, hơn trăm người như lang như hổ vọt vào, lật tung đồ đạc xuống đất điều tra. Khiên Chiêu cũng đi vào lữ xá, y đánh giá một chút nhà lữ xá này, chiếm diện tích rất lớn, phòng xá cũng nhiều, hiển nhiên có thể giấu rất nhiều người, trong lòng của y nổi lên nghi ngờ, liền nói với Nha tướng điều tra:
- Nhà lữ xá này phải lục soát càng cẩn thận cho ta, đặc biệt phải nhìn có hầm, căn phòng bí mật linh tinh hay không.
- Tuân lệnh!
Nha tướng dẫn dắt binh lính bắt đầu cẩn thận điều tra, Khiên Chiêu ở trong lữ xá đi một vòng, y phát hiện không ngờ lữ xá không có khách, điều này làm cho y càng thêm nghi ngờ, đúng lúc này, có binh lính chạy tới bẩm báo:
- Tướng quân, chúng ta phát hiện một gian mật thất.
Tinh thần Khiên Chiêu rung lên, bước nhanh đi theo binh lính đi đến hướng hậu viện. Lúc này, mấy trăm binh lính tập trung trong ngoài thư phòng, giương cung bạt kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch. Trong thư phòng, giá sách cũng bị dời đi, Nha tướng đang thét ra lệnh Chương Cừ mở cửa, Chương Cừ luôn mãi giải thích nói:
- Gian mật thất này là ông chủ cũ dùng để tị nạn đấy, không quan hệ gì với ta, bên trong đều là tạp vật.
Lúc này, Khiên Chiêu bước vào thư phòng, bọn lính đều tản ra, Khiên Chiêu liếc qua cửa gian mật thất, lạnh lùng nói:
- Phá thông nó!
Ba tên lính tiến lên, đồng loạt dùng sức đá tới cửa nhỏ, 'Phanh! ' một tiếng vang thật lớn, cửa gian mật thất bị đá văng, bên trong là một mảnh tối om. Mười mấy tên binh lính đồng thời bắn tên vào trong mật thất, sau một lúc lâu, mới có mấy tên lính châm lửa đi vào, Khiên Chiêu cũng đi vào gian mật thất. Gian mật thất khá lớn, bên trong chất đầy các loại hòm quầy giường rách nát, không có bất kỳ vật phẩm vi phạm lệnh cấm nào, càng không có người núp ở bên trong.