"Dương đại nhân, chúc mừng, chúc mừng nhé!"
Truyền chỉ thái giám đưa thánh chỉ được giao tận tay Dương Hạo, cười nói:
"Chúc mừng đại nhân được lên chức châu phòng ngự sử, xét về những quần thần Đại Tống ta, người làm quan không đến một năm, mà liền một lúc từ bát phẩm lên tới chính lục phẩm, tính ra, cũng chỉ có mỗi mình Dương Hạo đại nhân, đủ thấy Quan Gia ưu ái thế nào với Dương đại nhân. Dương đại nhân chỉ cần chuyên tâm việc chính sự, nguyện trung thành vì triều đình, thì tiền đồ không cần phải nghĩ. Giờ Dương đại nhân thăng quan tiến chức, vào kinh thành làm quan, chúc mừng đại nhân".
Chức quan châu phòng ngự sứ cao hơn một cấp so với chức đoàn luyện sứ, cao bằng chức của Trình Thế Hùng Quảng Nguyên. Võ công của hắn phù hợp với phẩm cấp của hắn, đãi ngộ, bổng lộc của quan viên phải căn cứ theo cấp độ và phẩm cấp được trao. Nhưng quan Đại Tống cần xem xem là sai sứ gì, làm việc gì, hắn giờ tuy có chức song chưa sắp xếp cụ thể được sai sứ đó làm việc gì.
"Ha ha, đại quan quá lời rồi, quan gia ưu ái Dương Hạo gì đâu. Đại quan một đường trèo non lội suối, vất vả từ xa tới, mau mau đi thay quần áo, nghỉ ngơi, người đâu, rót trà, đại nhân, mời".
Đại quan là cách xưng hô phẩm trật cao sang, Dương Hạo đi nghênh đón chỉ thị, các quan khâm sứ như Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ đều cẩn thận nghe ngóng. Thái giám giờ còn có một chức quan nữa, không chỉ là hoạn quan, hoạn quan cũng không gọi là công công, phẩm trật cao gọi là đại quan, thứ một chút thì gọi là các trưởng, hoạn quan bình thường được gọi là trung đại nhân, trung quan.
Cố Nhã Ly là phó nội thị, xứng đáng với chức danh đại quan, thấy hắn cung kính lễ phép, liền cười tủm tỉm, sánh vai với hắn đi về sảnh lớn, Dương Hạo vừa vẫy tay, gọi Mục Vũ đến trước mặt, nhỏ giọng nói:
"Ngươi đi ra chỗ Đường cô nương, mượn bốn nha hoàn ngoan ngoãn, lanh lợi rồi nói là bản quan muốn dùng để chiêu đãi một vị thượng sai".
Mộc Vũ nhận lệnh, vội vàng đi ra ngoài, Dương Hạo đưa Cố Nhã Ly vào trong sảnh, gọi người hầu hạ, rồi mình lại đi đến giữa bàn dài, cung kính để thánh chỉ lên trên, hắn thấy bên cạnh có cắm một bình hoa tươi, sợ có người không cẩn thận làm vỡ bình, nước trong bình sẽ làm ướt mất thánh chỉ, hắn liền vội vàng để bình hoa ra chỗ khác.
Dương Hạo thầm nghĩ:
"Thánh chỉ những đời sau sẽ không thấy nữa, đặc biệt là thánh chỉ triều Tống, dường như cái thánh chỉ cũng không truyền lại đời sau. Giờ ta đã có hai chiếc, sau biết đâu sẽ dùng tới. Phi Vũ truyền mật thư là đựng mật thư vào trong ống trúc lớn, như thế khó mà nhìn thấy mật thư được, một nghìn năm nữa, đến lúc đó một chiếc sao chẳng lẽ không bán được mấy chục vạn?"
Cố Nhã Ly hiểu được tính toán trong lòng của Dương Hạo, hắn lúc nãy thờ ơ lạnh nhạt, giờ thấy Dương Hạo trân trọng cung kính thánh chỉ, thấy hắn thành tâm như vậy, gật đầu hài lòng.
Lần này phụng chỉ, hắn còn có một nhiệm vụ, đó là nếu như Dương Hạo không tiếp chỉ, hoặc là sau khi nhận thánh chỉ, bắt chước Chiết Ngự Huân tạo nghịch, kéo dài thời gian không giao quyền, thì sẽ nhận được mật chỉ giết chết hắn luôn. Tám thị vệ bên cạnh hắn toàn là những cao thủ võ thuật. Vũ Đức Tư chính là hoàng thành ti về sau, cơ cấu đặc vụ mật điệp của Đại Tống, chức vụ chỉ có hai: Hộ vệ và thặng thám.
Tám tên đó của hắn bề ngoài không đáng sợ lắm so với rất nhiều thị vệ khác, có bốn tên là chuyên luyện cao minh quyền thuật, năm bước giết người, võ thuật cao thủ, còn bốn tên khác chuyên dò hỏi theo dõi, võ nghệ cao cường, lại còn có sở trường phi đao, nếu như hắn hạ lệnh một cái,, thật đúng là không có mấy ai có thể trốn chạy được khi bị cao thủ ám sát bất ngờ mà không kịp đề phòng. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Cố Nhã Ly tôn trọng sai sứ như vậy, hắn chú ý đến nhất cử nhất động, từng lời ăn tiếng nói của Dương Hạo, giờ thấy Dương Hạo không giống giả bộ cung kính thánh chỉ, hắn có ấn tượng ban đầu rất tốt, Dương Hạo đặt thánh chỉ cẩn thận, xoay người nói chuyện với hắn, nụ cười trên mặt vị đại quan thật điềm đạm làm sao.
Hai người nói chuyện trong sảnh, trời cũng đã tối, Cố Nhã Ly đến Lô Lĩnh phủ dùng cơm, uống trà, Dương Hạo mới dẫn vị thượng sai này đi đến phòng nghỉ ngơi. Vì Lô Lĩnh Châu mới thành lập, hơn nữa vị trí địa lý đặc biệt, mãi không có quan viên nào qua lại nơi đây, cho nên châu này còn chưa xây nhà khách, Cố Nhã Ly được bố trí nghỉ ngơi ở trong tri phủ nha môn.
Đưa đến phòng nghỉ, Cố Nhã Ly vừa thấy, chỗ này thực sự là xung quanh trống trải, khi vừa đến Lô Lĩnh Châu, từ xa nhìn lại, chỉ thấy tri phủ nha môn xây rất rộng rãi, không ngờ trong hậu trại lại sơ sài, trống trải như vậy, không những xây dựng đơn giản, mà ngay cả nha hoàn cũng ít, trong phòng thênh thang trống vắng.
Dương Hạo cười nói:
"Đại quan, thực sự là xin lỗi, phủ này của hạ quan mới xây dựng không lâu, hơn nữa không có gia quyến, người hầu cũng có hạn, nhiều phòng vẫn còn trống không, phòng này là phòng ngủ của hạ quan. Tiện nghi cũng khá đầy đủ, giờ mùa đông giá rét, phòng chưa từng ở rất lạnh lẽo, đại quan chắc chắn sẽ không quen, ta mới sắp xếp cho đại quan ở tạm phòng hạ quan vậy".
Thái giám triều Tống hơi khác so với thái giám của triều đại khác, chức vị của bọn họ phần lớn thấp, nhưng mức lương lại rất cao, nên cuộc sống cũng khá sung túc. Hơn nữa, thái giám triều Tống có thể cưới vợ, chỉ cần họ cưới hỏi đàng hoàng, quan phủ sẽ không soi mói, bới móc ra là hắn thiếu một bộ phận nào đó, không thực hiện được nhiệm vụ quan trọng của đại trượng phu.
Cố Nhã Ly là một hoạn quan cao cấp, tiền lương rất cao, cho nên ở pkp không những có một phủ xa hoa, còn có hàng loạt những tì thiếp hầu hạ, hắn thấy nơi này trống trải như vậy, nên hơi không quen, trong lòng thấy không thoải mái.
Nơi này mà là nơi tri phủ ngủ nghỉ sao? Cố Nhã Ly không khỏi giật mình.
Đúng lúc này, Mục Vũ mang theo bốn nha hoàn lại, mà không chỉ mang theo bốn nha hoàn, còn mang đến năm sáu người hầu mặc áo xanh, ôm đệm chăn tơ lụa, còn có chén trà gốm sứ tinh tế, mang chè và rượu ngon thượng hạng đến, chút ít thức ăn điểm tâm đựng trong cái hộp, ngoài ra còn có mấy chậu thau trắng, để ở trong phòng chút than sưởi ấm, căn phòng trống trải bỗng trở nên ấm áp.
Cố Nhã Ly thấy lạ nói: "Dương đại nhân, đây là…"
Dương Hạo vốn mượn bốn nha hoàn, song thấy Đường Diễm Diễm chu đáo như vậy, thấy rất vui. Thấy Cố Nhã Ly hỏi, vội cười nói: "Nơi này đơn sơ quá, đại quan ở đây sẽ có chút bất tiện, hạ quan bèn mượn mấy người hầu của một thương nhân lớn trong châu".
Cố Nhã Ly vui vẻ, rất hài lòng với Dương Hạo.
Dương Hạo độc thân, phủ hắn ở lại không to, đồ đạc trong phòng còn chưa đầy đủ, người hầu hạ thì ít, nhiều việc đều là tự hắn làm, hai a hoàn tuổi tác cũng không nhỏ nữa. Vừa nãy hắn còn không biết sắp xếp thế nào cho vị khâm sai, liền sang nhờ Đường Diễm Diễm giúp.
Đường Diễm Diễm không biết sao lại biết Chiết Tử Du giận rỗi Dương Hạo, đến mức Chiết Tử Du phải rời khỏi Lô Lĩnh Châu thì đủ biết Chiết Tử Du giận tới mức nào. Đường Diễm Diễm không để ý, nhưng cô ấy sợ Dương Hạo trách cô ấy lắm mồm, mà giận cá chém thớt, cho nên cảm thấy hơi sợ, mấy ngày nay nàng khôn khéo, biết phủ Dương Hạo không có mấy người quan tâm hầu hạ, nên mỗi ngày cô ấy đều sai người mang những món ngon đến cho Dương Hạo, mà mình thì lại không lộ diện, chỉ muốn đợi một thời gian nữa, Dương Hạo hết buồn giận thì mới xuất hiện.
Giờ Dương Hạo mượn người của cô ấy, Đường Diễm Diễm cảm thấy rất vui, thấy đây là cơ hội giảng hòa tốt, hận một nỗi là mình không thể thay quần áo làm a hoàn đi phủ chàng bưng trà dâng nước cho sai sứ, rồi nàng sai bốn a hoàn đến, trong đó có hai a hoàn là chuyên hầu hạ nàng, còn hai a hoàn kia là người quen của Dương Hạo, Mẫu Y Kha và Cách Ni Mã Trạch đều là hai thiếu nữ người Khương. Ngoài ra còn mang theo vài thứ vật dụng thường ngày, nàng là con nhà giàu có, cho nên những vật dụng không phải là tầm thường, Cố Nhã Ly thấy rất hài lòng.
Dương Hạo bố trí ổn thỏa cho vị khâm sai này xong liền trở về chỗ ở tạm thời của mình, vừa mới rời viện của đại quan thì thấy Kha Trấn Ác đứng ở trong viện ngó trước ngó sau, vừa thấy hắn đi ra, lập tức tiến lên phía trước nói:
"Đại nhân, nghe nói Quan Gia gọi người vào kinh?"
Dương Hạo thấy hắn có vẻ căng thẳng, vội dùng tay ra hiệu, nói:
"Đi, ra chỗ khác nói chuyện".
Hai người đến một cái phòng nhỏ sau trạch, lần lượt ngồi xuống, Kha Trấn Ác không kiềm chế được nữa, liền nói luôn:
"Ta vừa mới nghe nói, Quan Gia truyền chỉ gọi ngài vào cung, thăng chức hả, quan chính lục phẩm, lại chỉ là một võ chức tản quan, chưa sắp xếp sai sứ cụ thể, điều này…điều này là minh thắng giám giáng(tức là thăng chức nhưng ngầm cắt chức), tước đi chức quyền ngài sao?"
Dương Hạo trầm ngâm một lát, khẽ cười nói:
"Kha Trấn Ác, ngươi cho rằng quyền lực là dùng để làm gì?"
Kha Trấn Ác ngẩn người ra, chần chừ nói:
"Ý đại nhân là…?"
Dương Hạo nói:
"Quyền lực mà, theo ta, tác dụng của nó chỉ có hai cái, một là dùng để vì người, một là dùng để vì mình. Vì mình, là mình được vinh hoa phú quý, che chở con cháu, làm một quần thần trung thành, ghi danh sử sách. Vì người, có người đã làm được rồi, có người thì chưa làm được. Dương Hạo ta cho rằng không vì quyền chức, nếu ta chỉ là một người dân bình thường, hoặc chỉ là một quan nhỏ bình thường của huyện nha môn, như thế di dời mấy vạn dân Bắc Hán cũng được, nếu như sắp xếp được cho họ ở Lô Lĩnh Châu cũng tốt, quyền chức hoàn toàn không có liên quan gì đến ta.
Nhưng Quan Gia đã ủy quyền cho ta là một khâm sai di dân, như vậy đồng thời có nghĩa là ta có quyền lực, phụ trách nhiệm vụ được giao, cho nên ta vắt óc lo chu toàn cho Lô Lĩnh tứ châu hùng mạnh, ta cho rằng, sai sứ là của ta, thì ta sẽ làm tốt nó, như vậy mới xứng đáng là quan phụ mẫu của dân chúng".
Hắn nói xong rồi cười, dựa người vào ghế, nói:
"Giờ, nam bắc Thổ Phiên và Hạ Châu, Ngân Châu chiến tranh rất ác liệt, Lô Lĩnh được coi là một nơi bình yên, tri phủ Lô Lĩnh là ta cũng được, đổi người khác làm cũng được, chỉ cần tiếp tục giúp nó phát triển, ba năm năm sau có lực lượng tự bảo vệ mình là được.
Quan Gia gọi ta vào kinh, ta lẽ nào lại không đi sao?"
Kha Trấn Ác liền dậm chân, giận dữ nói:
"Đại nhân, ngươi chịu nhẫn nhục như vậy sao? Cứ cho là ngươi không nghĩ đến cái khác, lẽ nào không nghĩ cho tiền đồ của ngươi sao?"
Dương Hạo cười nói:
"Sao lại không nghĩ cơ chứ. Chức quan của ta giờ cũng được thăng, bổng lộc cũng đã nhận, hơn nữa làm quan kinh thành là nơi phồn hoa đô thị, có gì không tốt đâu?"
Kha Trấn Ác nói:
"Đại nhân còn có điều giấu diếm ti chức phải không? Nhưng làm quan, ai lại không muốn làm quan có quyền có thế, thiết nghĩ, thất hướng mũ miện Thiên Tử, mất đi quan quyền của con dân, mất đi tướng quân chiến sĩ, mất đi tài sản…, là như con hổ không răng, con rồng không vuốt, như vậy thì còn là gì nữa?"
"Như vậy còn là gì? Như vậy chính là cuộc sống tươi đẹp trong giấc mộng của ta. Thiết nghĩ, một người không cần làm việc, không cần nhận trọng trách gì, cả ngày nhàn rỗi thư giãn uống trà uống rượu, rồi nhàm chán thì cùng nương tử đi trèo núi, du ngoạn, đó chẳng phải là cuộc sống tươi đẹp sao…"
Nhưng những lời này hắn vẫn chưa nói thẳng với Kha Trấn Ác, nếu để Kha Trấn Ác biết hắn không có chí khí, hắn sợ rằng sẽ làm cho một người thật thà như lão Kha này tức mà chết. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
"Thực ra, ta luôn gặp sao hay vậy, thích ứng được mọi hoàn cảnh. Cho tới hôm nay cũng thiên hạ thống nhất, có chiều hướng phát triển tốt, mà ta cũng không muốn trở thành một thế lực, để Lô Lĩnh Châu yên bình làm ăn, ta cũng chỉ muốn cho dân chúng không nơi nương tựa có một điều kiện tốt mà sinh sống thôi
Hắn đứng lên, đi đến bên cửa sổ, khẽ thở dài:
"Còn về vào triều làm quan, ta làm sao có cái phúc làm quyền thần được. Từ xưa đến nay, có không biết bao nhiêu quần thần, đã từng lộng hoành lật đổ triều đình, trong số những người này, mấy người có thể sống được đến già đâu, rồi cuối cùng không phải bị chém đầu thì bị cho vào đại lao. Có lẽ chính bọn họ cũng không muốn bị người ta chú ý, nhưng một khi có được chức vị đó, thì bản thân cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà vậy thôi.
Kha đoàn luyện, ngươi quan tâm đến Dương mỗ, Dương mỗ rất cảm động, nói thực, trải qua quãng thời gian khó khăn nhất của Lô Lĩnh, Quan Gia lúc này đã thăng cho ta chức quan nhàn rỗi, điều đó giống như ta trồng cây đến ngày hái qủa vậy, ta cũng không cảm thấy có gì là không thoải mái, nhưng lúc này, ta không ngờ…tâm hồn ta trong chốc lát mà được thanh thản, dường như trong một chốc một lát nhàn rỗi có thể vứt bỏ những gánh nặng hàng nghìn cân.
Là một tản quan bổng lộc hậu đãi, là cuộc sống mua vài căn phòng vài thửa ruộng, thê thiếp đầy nhà, như vậy có gì là không tốt? Sống gấp là tốt, tài sản còn lại là của con cháu, làm một người không có dã tâm, ngươi không cảm thấy điều này tốt nhất sao?"
"Đại nhân…"
Nghe Dương Hạo nói những điều này, Kha Trấn Ác cũng không biết phải nói gì nữa.
Dương Hạo quay đầu lại cười nói:
"Lô Lĩnh cần có chỗ đứng của mình, Dương Hạo ta có thể đi, Quan Gia lại sẽ không bỏ cũ thay mới các quan trên dưới, dao động chỗ này chưa yên, quan phủ Lô Lĩnh căn cơ không sâu, các ngươi chỉ lo yên phận làm quan, rồi hết nhiệm vụ, bảo đảm cho dân chúng bình an, tiền đồ của mình cũng sẽ được bảo đảm. Ta thì sao, phó thác nơi này xong thì sẽ đến Khai Phong nhận là tên đại nghịch bất đạo, cái gì không thể nói, thì không cần nghĩ".
"Điều này…là…"
Kha Trấn Ác thất vọng cúi đầu, nghĩ thầm: "Không biết những lời nói này của đại nhân có xuất phát từ đáy lòng hay không, tình thế bức bách quá. Vua nào thì thần ấy, nếu ngươi đi rồi, tri phủ mới đến chắc gì đã quan tâm gì tới chúng ta, làm sao có thể có một vị tri phủ thân tín được đây? Thôi vậy, xem ra ta cũng phải về quê dưỡng lão thôi, bàn bạc nói chuyện với Mộc lão bọn họ mới được".
Dưới mái hiên góc phòng, một người mặc bộ quần áo màu xanh trong đêm treo một thứ gì đó giống ống trúc lên tường, nghe tiếng thì thầm nói chuyện thì gật đầu, đợi cho Kha Trấn Ác cáo từ, hắn mới hóp bụng, rồi nhanh chóng nhảy vút lên nóc nhà, giống như một con mèo trong bóng đêm.
Cố Nhã Ly vẫn chưa ngủ, hắn đang cầm một chén trà, ngồi ở trong phòng không biết nghĩ ngợi gì, đột nhiên tiếng két két ở cửa sổ vang lên, có người nhẹ gõ cửa, Cố Nhã Ly giật mình, vội nói:
"Vào đi".
Cửa sổ được mở, một đạo nhân nhảy vào, đúng là tên gầy nhom trong bóng đêm, hắn chắp tay thi lễ Cố Nhã Ly, nói lại câu chuyện mà Dương Hạo và Kha Trấn Ác nói cho Cố Nhã Ly, Cố Nhã Ly gật đầu lia lịa, nét mặt căng thẳng lúc nãy giờ đã nở nụ cười, hắn dặn dò gì đó với thám tử kia, rồi vẫy tay ra lệnh cho thám tử đó đi, Cố Nhã Ly nghĩ một lát, dưới ánh đèn hắn mở giấy viết gì đó…
***
Dương Hạo thật đúng là hợp tác, Cố Nhã Ly chỉ giục một lần, thì Dương Hạo đã bắt đầu sửa sang và giao lại công văn án thư, quan ấn binh sách. Vì tri phủ mới nhậm chức vẫn chưa đến, mấy thứ này tạm thời giao cho phán quan Trình Đức Huyền bảo quản, chờ tân tri phủ đến thì giao cho. Dương Hạo hợp tác như vậy, khiến cho Cố Nhã Ly được quan tâm chu đáo từ hắn cảm thấy hơi xấu hổ. Quan chức hắn thấy nhiều rồi, quan mà có chức tước to thì luôn oán giận, có tên còn làm thơ buồn, còn Dương Hạo xem ra rất hiền.
Cố Nhã Ly tính toán, chuyến này hắn đến, còn là một sai sứ bí mật, nếu như Dương Hạo không chấp hành phụng chỉ, thì sẽ giết chết Dương Hạo, để tránh sau này hắn có dã tâm báo thù, như vậy thì chính mình muốn sống mà rời khỏi Lô Lĩnh Châu cũng khó.
Giờ Dương Hạo lại hợp tác như vậy, người thật thà cũng không thể chịu thiệt được, sau khi về kinh thành cần phải bẩm báo, tán thưởng hắn vài câu trước mặt Quan Gia, khen hắn trung thành và sẵn sàng nghe theo triều đình.
Đợi đến khi bàn giao xong xuôi, Dương Hạo đã không phải tri phủ Lô Lĩnh nữa, hắn nói với Cố Nhã Ly:
"Đại quan, lần này đi kinh thành, cũng không biết bao lâu nữa mới trở lại nơi quê hương, trước khi Dương Hạo đi nhậm chức, muốn về nhà thăm mộ người thân, sau đó mới đến kinh thành".
Chuyện quan trọng nhất của Cố Nhã Ly đã làm xong, trong lòng thấy thoải mái vô cùng, nghe nói hắn về nhà cúng tế người thân, tự nhiên cảm thấy trong lòng nao nao, hắn liền đồng ý nói:
"Dương đại nhân có công lớn, đợi đến Khai Phong, Quan Gia nhất định sẽ trọng dụng ngươi, đến lúc đó công việc bận rộn, muốn về nhà thăm người thân cũng khó, giờ nên đi về quê hương một chuyến cũng tốt. Áo gấm về nhà, cũng là một việc tốt".
Khu vực tây bắc đến mùa đông lạnh buốt, tuy vài nha hoàn Đường gia chăm sóc chu đáo, Cố Nhã Ly cũng cảm thấy thoải mái, giờ sai sứ đã xong nhiệm vụ, liền không chờ đợi đi Khai Phong trước. Tiễn Cố Nhã Ly xong, Dương Hạo cũng chuẩn bị tư trang, thực ra hắn cũng chẳng có gì mà chuẩn bị. Hắn chỉ mong Lô Lĩnh Châu có chỗ đứng vững chắc, nên có rất nhiều việc không thể làm theo bình thường được, khó tránh khỏi có nhiều người dị nghị, đặc biệt là phong chức tước cho người Khương Hoành Sơn, còn có việc bí mật chế tạo vũ khí, giờ không thể nói toạc ra được.
Dương Hạo giấu diếm chuyện này, thực ra là vì bản thân xuất thân từ một gia đình quý tộc, cách hai thế lực Chiết Dương, ngay cả chính mình cũng không tư lợi, nhưng một khi công khai tất cả những chuyện này cho triều đình, thì triều đình sẽ sử lý mình, việc này không nói được là có lý hay không có lý, hơn nữa càng không thể để cho người ta biết. Những người biết chuyện này đều là người của mình, họ cũng đều biết lợi, hại trong đó, sẽ không để lộ ra ngoài, giờ đành thuận theo tự nhiên vậy, về sau sẽ dần dần hé lộ.
Lúc này, cung tên dâng cho triều đình cũng tạm thời phải gác lại, cũng may là hắn tuy đi kinh thành, Phi Vũ đã liên lạc với hắn những biến động nhỏ của Lô Lĩnh Châu, những điều mà hắn biết còn nhanh hơn triều đình, chủ yếu xem việc phát triển đến đâu, tùy theo thời gian mà điều chỉnh, để đài hạ và đài thượng dần dần thành một thể thống nhất.
Một vài bí mật vốn không nên là bí mật cũng có thể công khai nói ra.
Nhưng mấy việc này rất quan trọng, Dương Hạo cuối cùng vẫn không thể yên tâm được, cho nên liền tới tìm nghĩa phụ Lý Quang Sầm, muốn bàn bạc cái vấn đề mình đang lo lắng với Lý Quang Sầm cho yên tâm. Gió lạnh, mấy ngày nay không xuất hiện, Dương Hạo thực không muốn để hắn lại lo lắng, nhưng có vài bí mật, đến đám người Kha Trấn Ác cũng không biết, ngoài nghĩa phụ, hắn thực sự không tìm được người nào thích hợp để bàn bạc.
Lúc này, Lý Quang Sầm ngẫu nhiễm phong hàn ốm đau ở giường, đầu gối phủ một cái thảm lông mỏng, kê gối cao, đang cùng Mộc Ân, Chờ Cân, Nạp Nhi Hãn cùng Kha Trấn Ác, Lâm Bằng Vũ ngồi vây quanh bàn bạc, Mộc Khôi chạy xông vào nói:
"Đại nhân, Dương đại nhân đến rồi, đang đến trước cửa phủ".
Lý Quang Sầm mắt sáng lên, rồi ngồi dậy:
"Lô Lĩnh nếu như giao vào tay người khác, đặc biệt là rơi vào tay Trình Đức Huyền, Lô Lĩnh ta sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng ta ngươi vinh hoa phú quý, mà liên lụy đến một mình đại nhân, hơn nữa lại còn bị ảnh hưởng nhiều nhất. Nhưng đại nhân kiên cường lắm, quyết định được mọi việc, rất khó khuyên đại nhân quay lại, đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy ngày nay không xuất hiện khuyên nhủ.
Huống chi, giờ Lô Lĩnh Châu không có sức đối phó với Hạ Châu, làm sao mà có sức đối kháng với triều đình đây? Hành quân lặng lẽ, nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng được. Đại nhân đã quyết ý đi Khai Phong nhậm chức, chúng ta cũng không khuyên bảo được. Đại nhân ở đó, có thể từ từ khuyên hắn nhớ Lô Lĩnh. Chúng ta đi trước từ phía sau, không nên để đại nhân nhìn thấy, chúng ta dựa theo những gì bàn bạc lúc nãy, lật đổ Trình Đức Huyền trước, rồi xem xem tri phủ mới là con chim nào, đến lúc đó một cây làm chẳng lên non, xem xem hắn có dậy nổi cơn sóng gió này không".
"Được, Mộc lão mời đi nghỉ, chỉ cần binh quyền, tài quyền, nằm trong tay ta, còn trong châu phủ nha môn có chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ không để xảy ra việc gì cả. Lão ta đây xin cáo từ".
Lâm Bằng Vũ chắp tay, cùng với đám người Na Mộc Hãn, Kha Trấn Ác vội vàng đi cửa sau.
"Hạo Nhi…"
Vừa thấy Dương Hạo đi vào, Lý Quang Sầm cười niềm nở.
"Nghĩa phụ!"
Dương Hạo vội đi đến, đỡ lấy hắn, không cho đứng lên, rồi Dương Hạo ngồi ở bên cạnh, nói:
"Nghĩa phụ, ngài tâm hệ tộc người, không chịu theo ta vào kinh thành, Hạo Nhi biết tấm lòng người.
Chức quan này vẫn là tạm thời, ngày nghỉ hằng năm rất dài, hơn nữa lại là tản quan, không có gì là sai sứ, sau này sẽ thường xuyên tới thăm nghĩa phụ".
"Ha ha, người bên ngoài đều nói Hạo Nhi là người làm chuyện đại sự, chỉ có vi phụ biết, thực ra con có cái tính nhàn hạ, nếu như không phải bất đắc dĩ. Con vốn không muốn gánh trọng trách như vậy, cho nên, vi phụ cũng không khuyên con làm lấy lệ, cự tuyệt không đi nhậm chức".
Hai cha con nhìn nhau cười, không nói gì nữa. Hai người nắm chặt tay, tuy không phải cha con thân sinh, nhưng lại rất ân cần quan tâm.
Một lúc sau, Dương Hạo mới bình tĩnh trở lại, định nói ý đồ của mình, Lý Quang Sầm đã mở miệng nói:
"Hạo Nhi, lần này con đi kinh thành, tuy con tuân theo ý chỉ Quan Gia, cũng sẽ không bị soi mói nhược điểm gì, nhưng con và Trình Đức Huyền có chút ít xô xát, Trình Đức Huyền là thân tín của nam nha Triệu Quang Nghĩa, nếu hắn thấy bất mãn với con, chỉ cần hơi khó chịu thì sẽ làm khó con, con nên nhớ rằng, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì không ổn, thì phải mau chóng chạy về đây".
Lý Quang Sầm nhướn mày, tuy khuôn mặt già nua, song trông vẫn rất hào kiệt:
"Con chớ quên, con không chỉ là quan của Đại Tống, còn là cộng chủ của Đảng Hạng Thất Thị. Có ba năm năm để chúng ta nghỉ ngơi, phát triển thế lực, thì sẽ có vốn và sức mạnh đối kháng với ba thế lực, số vốn đều là của con. Nếu như con chỉ là một quan của Đại Tống, khi con làm tốt, đến lúc đó chưa biết chừng Quan Gia sẽ lại cần đến con, chỉ cần về được đây, con sẽ như hổ về núi, giao long về biển, Quan Gia không nể con không được".
Dương Hạo không cho là đúng, thấy được nghĩa phụ che chở, liền mỉm cười, gật đầu.
Lý Quang Sầm hất cằm về phía cái bàn dài, nói:
"Hạo Nhi, đưa cái tráp lại đây, có một chút đồ vi phụ đã chuẩn bị cho con".
Dương Hạo quay đầu nhìn vào cái bàn dài, chỉ thấy trên bàn có một cái tráp, bằng gỗ trắc, bao bên ngoài là tấm vải đỏ, hắn cũng không biết là bảo bối gì, đứng dậy đi lấy, cầm thấy nhẹ, không nặng lắm.
Lý Quang Sầm cười nói:
"Con mở ra xem xem".
Dương Hạo bỏ miếng vải đỏ, nhẹ nhàng mở tráp ra, chỉ thấy bên trong là hai chiếc bình ngọc nhỏ, một xanh một trắng, xung quanh được bọc bởi lớp da nhung. Lý Quang Sầm nói:
"Đây là tứ mà một người bạn tốt Khâm Đại Vu Sư tặng cho ta, ban đầu vốn muốn dùng cho Lý Quang Duệ, nhưng vẫn chưa có cơ hội".
Dương Hạo ngạc nhiên nói:
"Đây là vật gì vậy".
Lý Quang Sầm nói:
"Đây là một loại dược vật, trong lục bình là một loại thuốc độc, rượu, trà, cơm đều có thể cho thuốc này vào, chỉ có nước là không cho được, vì nó có màu và có vị, sợ sẽ làm cho người ta nghi ngờ. Mỗi lần chỉ cần lấy một chút, ăn khoảng nửa tháng, độc tố sẽ xâm nhập vào xương cốt, lúc đó chỉ cần người bị trúng độc bị kích thích tinh thần thì thể xác sẽ bị suy nhược, dần dẫn đến mất mạng, giống như chết vì tinh lực bị suy kiệt. Người khỏe mạnh toàn thân bị tê liệt. Việc này không ai biết, bệnh như bị trúng gió, cho dù có nhờ thần y giỏi nhất thiên hạ cũng không tìm ra nguyên nhân chính của bệnh, có thể nói quỷ không biết mà người không hay…"
Lý Quang Sầm cười hắc hắc nói:
"Ta biết con kinh thường cái trò này, nhưng ở quan trường Trung Nguyên, phần lớn âm mưa giết người không vết tích để lại, con cũng khó mà phòng bị được, nếu có đối thủ nào khó đối phó, con dùng thuốc này, rất dễ dàng mà trừ được đối thủ, con mang theo bên mình, làm vật bảo vệ mình".
Hắn nói đến đây, thấy Dương Hạo mắt trợn lên, sắc mặt hết sức khó coi, không khỏi giật mình nói: "Hạo Nhi, con sao vậy?"