Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Triệu Khuông Dận ngồi bên trong kiệu xem xét cảnh tượng bên ngoài. Cả chặng đường đi long kỳ được giơ lên, dân chúng nhìn thấy nghi trượng đều cúi xuống bái chào, sắc mặt hoan hỉ. Đột nhiên đoạn đối thoại của mấy tên tiểu nội thị ở bên ngoài đại kiệu làm cho Triệu Khuông Dận chú ý.
"Kì lạ thật, ca ca, huynh xem ở bên kia. Ngự viện hoàng gia chúng ta từ lúc nào đã xây lên một trạch viện vậy?"
"Không biết nữa, chắc đó là nơi người trông viên lâm ở?"
"Phì! Ngươi mọc ra hai con mắt chó lại không biết sao đặt ở trên cái đầu lợn. Ngươi nhìn xem, trạch viện đó đầy vẻ huy hoàng, là nơi mà người trông viên lâm có thể ở được sao? Ta đoán đó là biệt cung mà quan gia đã cho xây."
Triệu Khuông Dận nghe xong liền thấy rất kì lạ, liền quay đầu sang bên trái nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một mảnh viên lâm, trên khoảng đất mười mẫu có một kiến trúc bình địa vô cùng hào nhoáng mọc lên. Triệu Khuông Dận lại không biết đây là hoàng lâm uyển viên của nhà mình, vội gọi: "Vương Kế Ân, đến đây trẫm hỏi!"
Nội thị đô tri Vương Kế Ân liền chạy tới, Triệu Khuông Dận kề vào trước cửa sổ, chỉ tay ra bên ngoài nói: "Đây là ngự viên của hoàng gia ta sao? Từ lúc nào đã xây lên một trạch viện lớn như vậy, nhìn dáng vẻ trông rất xa xỉ, xây lên một biệt viện lớn như vậy sao chưa từng có người đến bẩm báo với trẫm?"
Vương Kế Ân liền nói: "Nô tài cũng không biết nguyên do, thỉnh quan gia cho nô tài đi tra xét rõ ràng rồi sẽ về tấu với quan gia."
Triệu Khuông Dận trầm mặt xuống, gật gật đầu, ngồi trong kiệu nhắm mắt dưỡng thần.
Nghi trượng tiếp tục tiến về phía trước, Vương Kế Ân thì mang theo mấy người nữa đi dò hỏi. Khi Triệu Khuông Dận về đến cung, tắm rửa nghỉ ngơi thì Vương Kế Ân liền chạy về, cung kính bẩm báo: "Quan gia, nô tài đã thăm dò rõ ràng. Trạch viện trong ngự uyển hoàng gia đó không phải là kiến trúc trong cung, mà là viện trạch tư của tể tướng Triệu Phổ."
Triệu Khuông Dận ngạc nhiên nói: "Trẫm nghe nói mảnh đất đó là ngự uyển của hoàng gia?"
"Vâng, đúng như vậy."
Triệu Khuông Dận lửa giận bừng bừng, chỉ ngón tay cái vào mũi Vương Kế Ân, quát lên: "Ngự uyển hoàng gia, sao lại có thể xây trạch viện của Triệu Phổ gia, ngươi nói xem?"
Vương Kế Ân hoảng sợ, quỳ xuống, cuống quýt khấu đầu nói: "Nô tài không biết, nô tài không biết."
Triệu Khuông Dận nghiến răng, phất áo nói: "Truyền chỉ, lệnh tông chính khanh tra xét rõ ràng rồi báo với trẫm."
***
Vào một buổi chiều hai ngày sau, Triệu Khuông Dận mở tiệc ở Văn Đức điện, cùng hàn lâm học sĩ Lô Đa Tốn đàm văn luận đạo. Lô học sĩ giỏi kinh sử, thông minh trí nhớ tốt, văn từ nhanh nhẹn, phúc hữu thao lược. Trong triều đình có bách quan nhưng khi cùng Triệu Khuông Dận đối đáp học vấn thì không ai có thể đáp trôi chảy bằng hắn. Trong mắt Triệu Khuông Dận thì sự bác học của Lô học sĩ có thể xưng làm đệ nhất Đại Tống, cho nên không những thích nhất cùng hắn tham thảo học vấn mà còn rất kính phục hắn.
Triệu Khuông Dận lại không biết vị Lô đại học sĩ này thực tài thực học đương nhiên là có thật, bất kể hắn hỏi gì thì vị Lô đại học sĩ đều có thể dẫn chứng rộng rãi, dẫn chứng từ các điển cố, quả thực là học vấn trong thiên hạ như thể đều ở trong đầu hắn vậy. Nhưng thực ra con người này không thực sự có trí nhớ giỏi như vậy mà là vì vị Lô học sĩ này còn kiêm sai sứ hoàng gia sử quản. Triệu quan gia rất thích đọc sách, mỗi lần lấy từ trong sử quán mang đi sách gì thì Lô Đa Tốn đều hỏi tiểu lại quản lý kho sách để biết rõ, sau đó đọc thâu đêm không ngủ, ghi nhớ học thuộc lòng những kiến thức then chốt nhất. Mỗi lần Triệu quan gia có chỗ nào không hiểu trong sách, hỏi các đại thần, người có thể lập tức đáp lời mà không có chỗ nào thiếu sót đương nhiên là Lô đại học sĩ hắn.
Cứ như vậy, trong mắt Triệu Khuông Dận thì con người này chính là đệ nhất học vấn Đại Tống. Hai người đang đàm kinh luận sử, đang nói đến chỗ hứng lên cao thì tông chính khanh Trương Trì rón ra rón rén bước vào. Trương Trì là tông chính khanh, chủ quản những việc của hoàng tộc, nhưng phàm là những chuyện đề cập đến hoàng tộc thì xử lý rất phiền phức, người có thể làm chức quan này đa phần phải là người "mạnh vì gạo, bạo vì tiền", linh hoạt nhanh nhẹn, rất giảo hoạt. Nhưng chỉ vần nhìn tướng mạo thì vị tông chính khanh tuổi ngũ tuần này lại có dáng vẻ mi thanh mục lãng, chính khí lẫm liệt.
Gặp Triệu Khuông Dận, Trương tông chính liền khom lưng thi lễ: "Bệ hạ, thần phụng chỉ điều tra về tư trạch được xây trong ngự uyển của hoàng gia, đã điều tra ra kết quả."
"Sao cơ? Mau nói nhanh lên." Triệu Khuông Dận đặt chén xuống.
"Vâng!" Trương Trì chắp tay nói: "Thần đã điều tra, mảnh đất ngự uyển hoàng gia đó đã không còn là đất của hoàng gia nữa."
Triệu Khuông Dận ngạc nhiên nói: "Ngự uyển hoàng gia cũng có thể thay tên đổi chủ hay sao? Nguyên nhân là gì?"
"Bẩm quan gia, mảnh đất đó đã bị Gián viện tả chính ngôn quan Hoa Mộ Tịch dùng mảnh đất đang để không ở Quảng Đức Kiều Đông đổi lấy, khế đất cũng đã đổi tên, cho nên mảnh đất đó đã không thuộc về hoàng gia nữa."
Triệu Khuông Dận vừa kinh ngạc vừa giận: "Đây là đạo lý gì chứ? Hoa Mộ Tịch hắn… hừ. Mảnh đất đó là Triệu Phổ xây trạch viện, sao lại trở thành Hoa Mộ Tịch dùng đất rỗi để đổi là thế nào?"
Trương Trì nói: "Quan gia, mảnh đất mà Hoa ngự sử dùng để đổi ngự viện hoàng gia chính là đất của Triệu tướng công, cho nên mảnh đất đó đã đổi chủ nhân, chính là Triệu tướng công. Triệu tướng công dùng một mảnh đất mười mẫu để đổi lấy ngự uyển mười mẫu, dùng để xây trạch viện."
Triệu Khuông Dận nghe thấy trong lòng cả kinh, thân là thần tử lại dám lấy đất tư đổi lấy hoàng điền, đây là mạo phạm hoàng gia, không thể tha thứ được nữa. Mà trong đó còn đề cập đến ngự sử đài hữu chính quan, là quan viên trọng yếu như thế, càng làm cho hắn cảnh giác. Ngự sử đài là giám sát nha môn của văn võ bách quan. Một giám sát trọng yếu chỉ đứng sau trung thừa mà lại có mối quan hệ thân thiết như vậy với Triệu Phổ, tên ngự sử đài đó còn có tác dụng gì nữa?
Triệu Khuông Dận ngẩn ra một lúc, xua tay nói: "Khanh đi đi." Khi tông chính khanh lui đi, Triệu Khuông Dận lập tức phẫn nộ quát lớn: "Vương Kế Ân, truyền chỉ Đại Lý tự, điều tra kỹ cho trẫm, việc ngự uyển hoàng gia bị đổi chủ là có nguyên nhân gì. Hoa Mộ Tịch và Triệu Phổ có qua lại như thế nào."
Vương Kế Ân đáp lời rồi lui đi, Lô Đa Tốn mắt đong đưa, đứng dậy nói: "Quan gia xin bớt giận, việc này từ từ điều tra mới được. Việc này đề cập đến thủ phụ, sao có thể làm lớn chuyện lên được."
Triệu Khuông Dận tức giận nói: "Đề cập đến thủ phụ thì có làm sao? Đây quả thật là khi quân phạm thượng. Trẫm chưa từng nghĩ Triệu Phổ kết bè kết cánh làm chuyện gian dối, lại còn dám làm đến mức độ này. Phải nhẫn nại sao, không thể nhẫn nại được."
"Quan gia bớt giận, quan gia bớt giận. Triệu tướng công là tể tướng đương triều, làm quan đã hơn mười năm, học trò khắp thiên hạ, trung thành và tận tâm với triều đình. Nếu như vì một chuyện nhỏ như thế này mà đột nhiên chỉ trích nặng nề, chỉ sợ lòng của quan lại trong thiên hạ sẽ lạnh lại. Hơn nữa, quan gia bây giờ đang muốn binh phạt Đường quốc, bày mưu tính kế, sao có thể thiếu được Triệu tướng công? Nếu như Triệu tướng công vì chuyện này mà thất ân thì sợ rằng khu mật sứ Lý Sùng Củ cũng sẽ sinh lòng sợ hãi. Một văn một võ này là trụ cột của triều đình, quan gia sao lại có thể vì chuyện nhỏ mà mất lớn được?"
Triệu Khuông Dận tức giận quá mà lại cười: "Triệu Phổ hắn ngay cả đất của hoàng gia cũng dám chiếm lấy, đây không phải là chuyện bình thường. Mười mẫu đất là chuyện nhỏ, nhưng hắn làm như vậy rõ ràng là không coi trẫm ra gì. Trẫm muốn trừng phạt hắn, còn phải suy tính trước sau ư? Hoàng đế mà phải như thế này sao, thật là…"
Hắn nói đến đây thì đột nhiên phản ứng lại, những lời mà Lô Đa Tốn nói dường như đang trôi nổi trong biển não của hắn, cứ từ từ lặp lại: "Triệu tướng công là tể tướng đương triều, làm quan đã hơn mười năm, học trò khắp cả thiên hạ, sợ lòng của quan lại trong thiên hạ sẽ lạnh lại, sợ rằng khu mật sứ Lý Sùng Củ cũng sẽ sinh lòng sợ hãi, một văn một võ này là trụ cột của triều đình."
Quan lại khắp triều đình nhiều người là do Triệu Phổ tiến cử, khu mật sứ Lý Sùng Củ là thông gia của Triệu Phổ, đột nhiên, Triệu Khuông Dận lại có một cảm giác run sợ, sự phẫn nộ của hắn đã dần biến mất, đầu hắn tỉnh táo lại, trong ánh mắt đột nhiên trào lên một luồng sát khí.
***
Đại Lý Tự đã tra xét rõ, không ngờ vì một cái án mua đất mà lại liên đới tới một đại án khác. Triệu Khuông Dận lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, Xuyên Tây chuyển vận sứ mà chính mình đã khâm mệnh Triệu Hồ sau khi chiếu mệnh đưa xuống đã một năm mà lại vẫn nhàn nhã ở lại kinh thành, hoàn toàn chưa từng đi nhậm chức.
Còn sự vụ Xuyên Tây thì luôn do phó sứ chuyển vận phụ trách, việc lớn như vậy mà hoàng đế hắn lại không hề biết. Chiếu mệnh của hắn lại không thể điều động một chuyển vận sứ bé tẹo, mà các ti nha môn trong triều vì một câu nói của Triệu Phổ mà đã giấu kín chuyện này đi. Chuyển vận ti nha môn vì một thủ dụ của Triệu Phổ mà có thể lệnh cho chuyển vận phó sứ chủ trì sự vụ Xuyên Tây lâu đến một năm. Triệu Khuông Dận đột nhiên cảm thấy một sự kinh hãi từ sâu trong tim. Thánh chỉ của hắn rốt cuộc có tác dụng gì không? Phải chăng cả triều chính đều đã nằm trong tay Triệu Phổ?
Hôm nay là một buổi triều hội nhỏ, chỉ cần các thần tử tâm phúc của các nha môn trọng yếu nhất nhập cung thị giá. Triệu Phổ từ từ bước đến Hoàng Nghi điện, đột nhiên cảm thấy bên người mình thừa ra một thứ gì đó, lại thiếu đi một thứ gì đó. Quan sát kỹ hai bên hắn mới phát hiện ra thông gia khu mật sứ Lý Sùng Củ không đến, mà hai quan nhi nhàn rỗi là tham chi chính sự Tiết Cư Chính, Lữ Du Khánh lại áo quan chỉnh tề đứng ở đó.
Triệu Phổ mơ hồ không hiểu bước lại. Tiết Cư Chính và Lữ Du Khánh liền kiến lễ với đại thần, Triệu Phổ gật đầu, tiện miệng hỏi: "Sao hai người lại tới vậy? Lý khu mật sứ sao lại chưa tới hậu giá?"
Hai vị tham tri chính tuy trên dang nghĩa là phó tể tướng, nhưng luôn chỉ là hai thứ để trang trí, hoàn toàn không được sắp xếp làm việc gì, họ cũng nhìn nhau đầy vẻ không hiểu.
Chỉ trong chốc lát, nội thị đô tri Vương Kế Ân đã đến, đứng trước điện tuyên chỉ: "Đồng trung thư bình chương sự Triệu Phổ, tham tri chính sự Lữ Du Khánh, tham tri chính sự Tiết Cư Chính tiếp chỉ."
Ba người liền phủi y phục rồi quì xuống, Vương Kế Ân nói: "Quan gia có khẩu dụ, triều đình ta khai cương thác thổ, cương vực, nhân khẩu không ngừng mở rộng, một mình Triệu Phổ khó có thể chu toàn vạn cơ, nay lệnh cho Lữ Du Khánh, Tiết Cư Chính nhậm chức nha biện sai, cùng với Triệu Phổ chủ trì quốc chính. Trẫm đột nhiên mắc bệnh nhẹ, hôm nay triều hội nghỉ. Khâm thử."
"Thần… thần tuân chỉ." Cả bang không hẹn mà cùng run người lên. Lữ Du Khánh và Tiết Cư Chính là vì vui mừng quá mà không thể khống chế được, còn Triệu Phổ lại là vì sợ hãi không lý do. Hắn hoàn toàn không biết hoàng đế tại sao lại đột nhiên hạ mệnh lệnh như vậy, để cho hai phó tể tướng chia quyền của hắn, mà trước đó không có dấu hiệu bất thường gì.
Triệu Phổ hồn bay phách lạc đứng dậy, ngay cả việc chúc mừng theo lễ tiết hai vị phó tể tướng cũng quên mất. Đến khi hai người họ từ lễ đi về, Triệu Phổ vẫn đứng yên lặng giữa đại điện, rất lâu, rất lâu không thấy động đậy. Khi về tới phủ, Triệu Phổ mới nhớ đến việc hôm nay thông gia Lý Sùng Củ không lên triều, lẽ nào thông gia sớm biết chuyện này, cho nên cố ý trốn tránh? Triệu Phổ bi phẫn không thôi, sai một tâm phúc đến thăm dò chỗ Lý Sùng Củ. Tin tức mà hắn nhận được làm cho hắn lạnh toát: Lý Sùng Củ hôm nay không lên triều không phải vì bệnh, cũng không phải biết trước được chuyện này nên tránh, mà hắn cũng đã nhận được khẩu dụ của thánh thượng: Vì quân vụ bận rộn, từ hôm nay trở đi, khu mật sứ cứ lên sử nha làm việc bình thường, không cần phải lên triều hậu chỉ nghe tuyên.
Xảy ra chuyện gì rồi, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Triệu Phổ lo lắng rối loạn. Hắn vẫn còn chưa kịp đi dò hỏi tỉ mỉ thì đã biết được vấn đề là ở đâu rồi. Xuyên Tây chuyển vận sứ Triệu Hồ bị bãi quan, thi trượng hình, vĩnh viễn mất đi tư cách làm quan; ngự sử đài giám quan hữu chính Hoa Mộ Tịch giáng quan xuống làm sĩ tào tham quân, lưu đày đến huyện Sinh Liên, đến đó xử lý những án tố tụng như hôn nhân, điền thổ, ẩu đả.
Triệu Phổ cầm bản đồ ra xem cả nửa ngày, cũng không biết được huyện Sinh Liên là ở chỗ nào, tìm người hỏi thăm một lượt mới biết đó là một vùng đất thuộc Mân Nam mà triều đình mới thu phục được, nghe nói đầu tiên phải đến Phiên Vũ Quảng Nguyên, sau đó ngồi thuyền, lại ngồi xe, cuối cùng là cưỡi lừa, vượt qua mấy ngọn núi lớn mới có thể đến được vùng đất đó.
Triệu Phổ vô cùng hoang mang. Hắn liền triệu tập mạc liêu để thương lượng đối sách, nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể thu hồi được thánh chỉ, liên tiếp ba ngày mà cũng không bàn bạc ra được ý hay, mà thủ đoạn của Triệu Khuông Dận lại như bão vũ lôi đình, không động thì thôi, mà động một cái là như ông trời nổi giận, làm cho người ta hoàn toàn không có sức đấu trả.
Một môn khách của Lý Sùng Củ tố cáo hắn nhận hối lộ, tuy không có chứng cứ xác thực, nhưng Triệu Khuông Dận vẫn xử lý một cách nhanh chóng mà trước đây chưa từng có. Lý Sùng Củ bị giáng chức, điều ra xa khỏi cái chức trọng yếu chủ quản tam quân khu mật sứ, còn môn khách tố cáo thì được nhận mệnh làm chủ bộ của một huyện, phong đồng tiến sĩ.
Ngay sau đó, Triệu Khuông Dận hạ chiếu trọng tuyển đường hậu quan. Đường hậu quan là tướng phủ thuộc lại, tể tướng có quyết định gì, có mệnh lệnh gì đều phải thông qua họ để truyền đạt lại, nhưng những cánh tay đắc lực chỉ trong một đêm đều đã bị thay thế hết. Và chế độ này từ bây giờ cứ ba năm tất cả đường hậu quan đều phải thay một lần, không được chậm trễ.
Cho dù mù thì bây giờ cũng có thể thấy rõ ý của hoàng đế là gì. Tất cả những người muốn thăng quan đều đã biết mình phải làm gì rồi. Đám người vốn đi theo Triệu Phổ đều vô cùng hoang mang, đều cho rằng tòa nhà lớn đã bị lung lay, có một số người bắt đầu tự tìm cho mình một đường khác. Nhưng Triệu Phổ vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày vẫn đóng dấu, áp ban, tấu sự, thượng triều như bình thường, thần thái rất ung dung, hoàn toàn giống như trước.
Hắn rất tin tưởng, bây giờ tuy thất sủng, nhưng hoàng đế vẫn không thể thiếu hắn. Một đế vương nếu muốn giữ vững được giang sơn thì phải bảo đảm được thế lực trong triều cân bằng, tuyệt đối không thể để một nhà độc đại. Không sai, hắn đã đắc ý mà quên mất điều này, hắn đã chọc vào gân của Triệu Khuông Dận, nhưng trừng phạt như bây giờ chắc cũng đủ rồi chứ? Bây giờ ta mà đổ xuống thì lấy ai ra mà khống chế Triệu Quang Nghĩa đây? Hoàng đế dù sao cũng cao cao tại thượng, có rất nhiều việc không thể đích thân làm. Hắn có thể giống ta sao, ngày ngày đêm đêm, giờ giờ khắc khắc quan sát nhất cử nhất động của Triệu Quang Nghĩa, phòng xem hắn có hạ thủ gì không?
Nhưng Triệu Phổ lại vẫn đánh giá thấp sự quyết đoán và lửa giận của Triệu Khuông Dận. Khi cái án mà hắn chuyên quyền, tham ô nhận hối lộ bị vạch ra, trực tiếp được tấu lên Triệu Khuông Dận thì Triệu Khuông Dận cuối cùng cũng đã hạ được quyết tâm: Bãi truất tể tướng.
Tờ chiếu thư đã đến được phủ tể tướng, nói rằng tể tướng Triệu Phổ vất vả công lao lớn, ngày đêm lo cho quốc sự, thể xác và tinh thần đã mệt mỏi, không thể chịu nổi nữa. Quan gia thương xót cho về địa phương nghỉ ngơi mấy năm, gia phong Triệu Phổ làm tiết độ sứ, đồng bình chương sự của tam thành Hà Dương. Vẫn để trên đầu cái chức tể tướng, chỉ là một tể tướng rời xa khỏi kinh thành, thì có còn được coi là tể tướng nữa hay không?
Bại rồi, thật sự bại rồi. Triệu Phổ thất bại tâm phục khẩu phục. Hắn chưa từng nghĩ một Triệu Quang Nghĩa trong mắt hắn chỉ nhỏ giống như cọng lông tơ mà lại có thể có thủ đoạn thâm hiểm như thế này, không đánh thì thôi, mà đánh thì sẽ là một đòn chí mạng, làm cho hắn ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có.
"Tướng gia, tướng gia. Đây là những tin tức mà thuộc hạ vừa mới thu thập được." Mộ Dung Cầu Túy kích động mà chạy vào trong thư phòng. Triệu Phổ, người vừa nhận được tin miễn chức đang ngồi bất động trong đó, chỉ nhếch mày lên nhìn. Mộ Dung Cầu Túy liền nói: "Tướng gia, ngài xem, đây là tình báo cấu kết ngầm giữa Triệu Quang Nghĩa và nội thị đô tri Vương Kế Ân, còn có cái này nữa, hắn còn nhân cơ hội thưởng phạt người dập lửa mà trọng thưởng cấm quân tướng sĩ, đây rõ ràng là có lòng lôi kéo."
Triệu Phổ cười nhạt: "Lời đồn, không căn cứ, đoán mò, có thể lật được Tấn vương ư?"
Mộ Dung Cầu Túy ngẩn ra, nói: "Tướng gia, những chứng cứ này tuy không lật được hắn, nhưng lại làm nảy sinh sự nghi ngờ trong lòng quan gia, đối với hắn sẽ có lòng đề phòng."
Triệu Phổ lắc đầu cười: "Đặt xuống đi."
"Vâng." Mộ Dung Cầu Túy thấy sắc mặt hắn không tốt, liền đặt những tin tức tình báo ghi chép được xuống, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ánh mắt Triệu Phổ hướng về những thứ trên bàn, một lúc lâu liền bỏ cái chụp đèn dầu xuống, cầm từng tờ tư liệu đưa vào ngọn lửa rồi vứt xuống đất.
Triệu phu nhân vừa mới nhận được tin tức, vội vàng chạy đến thư phòng, thấy cảnh tượng đó liền hỏi rõ những vật đó là gì, không khỏi nghi ngời nói: "Quan nhân sao lại đốt những thứ đó?"
Triệu Phổ cười nhạt nói: "Phàm là chuyện gì cũng để lại một chút thì ngày sau sẽ gặp lại."
Trầm ngâm một hồi, Triệu Phổ liền nói: "Phu nhân, đi chuẩn bị một chút đi, chúng ta chuẩn bị rời kinh."
Triệu phu nhân im lặng lui ra ngoài. Triệu Phổ đốt đến tờ giấy cuối cùng, ngồi yên lặng một lúc, mài mực rồi viết một tờ tấu chương cuối cùng. Tấu chương này giống như một tờ báo cáo công tác những năm vừa rồi của tể tướng hắn, bên trong còn nhắc đến Tấn vương Triệu Quang Nghĩa, có viết "hoàng đệ trung hiếu toàn đức", đối với Triệu Quang Nghĩa, hắn đã thêm những từ ngữ khen ngợi vào.
Hắn đã bại rồi, hắn phải để cho mình một con đường lui, đây là sắp đặt cho hậu sự, sắp đặt cho tốt thì mới có một con đường sống.
Đêm nay Dương Hạo cũng đã sắp xếp xong hậu sự. Hắn sắp phải đi đến Nam Đường. Hắn gọi Diệu Diệu đến, nhìn ánh đèn dầu, dáng vẻ vui mừng, ngồi một lúc lâu.
***
"Gần đây… chuyện làm ăn ở Nữ Nhi quốc như thế nào?" Dương Hạo chần chừ hồi lâu, mới ép ra được một câu. Diệu Diệu không nhìn được mà cười, chu môi lên nói: "Rất tốt. Danh tiếng của Nữ Nhi quốc chúng ta đang dần lớn mạnh. Bây giờ những người đến Nữ Nhi quốc đều là quyền quý nhân gia, đồ đạc tuy là quý giá, chất lượng tốt nhất. Đừng thấy khách đến không bằng người địa phương, nhưng cứ tùy tiện làm ăn cũng có thể kiếm được bằng mười, trăm vụ buôn bán."
"Ừm, vậy thì tốt, ngươi… ngươi…"
"Sao cơ?" Đôi mày nhàn nhạt của Diệu Diệu liếc nhìn Dương Hạo, nàng nhìn vẻ mặt của Dương Hạo liền biết tất có chuyện, nhưng dáng vẻ ấp úng, trông rất khó mở miệng của hắn thì nàng chưa từng nhìn thấy, trong lòng không khỏi thấy kì lạ.
"Ờ! Ngươi, tiền trong tay ngươi còn đủ dùng không?"
"Ừm, lão gia có phải là muốn lấy một khoản ra dùng không? Tiền còn dư trong tay chỉ đủ để lưu chuyển hàng hóa mà thôi. Nếu lão gia không vội thì nô gia có thể rút ra dần dần, cứ mười ngày sẽ kết toán một lần, để lại một khoản tiền cần phải lưu thông hàng hóa, số dư còn lại thì có thể rút hết cho lão gia. Nếu không e rằng việc lưu thông hàng hóa sẽ không ổn, mà Nữ Nhi quốc vừa mới mở không lâu, làm như vậy e là…"
Dương Hạo vội xua tay: "Không phải, không phải, lão gia không có ý muốn lấy tiền từ chỗ ngươi. Lão gia ý là nói… là nói… ừm. Ngươi gần đây vẫn khỏe chứ? Ta thấy hình như ngươi gầy hơn trước thì phải, mặt có huyết khí kìa."