Dương Hạo đã suy nghĩ vô cùng chu toàn cho Lô Đa Tốn, khiến hắn "bị ép" phải vào cung cảnh bảo cho Triệu Khuông Dận, vô luận thành hay không thành, có tên "thích khách" như mình đây, hắn sẽ không có tội gì cả. Lô Đa Tốn là bác học đại nho, lại nhận được sự coi trọng của quan gia, vì sự an nguy của quốc gia, không có lý nào lại không chịu đồng ý.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng, Lô Đa Tốn lại ở ngay trước mặt mọi người làm lộ hành tung của hắn, dưới sự kinh ngạc và tức giận, Dương Hạo phá kiệu lao ra, chém giết một hơi thoát khỏi trọng vây, sau đó chạy vào trong ngõ. Khi hắn tìm đường về lại gần phủ đệ của Lô Đa Tốn, tìm con ngựa mà mình buộc ở bên đường, nhảy lên kiện mã rồi giục ngựa phi về hướng tây, đột nhiên thấy trong thành có hai nơi bốc lửa, trong bóng đêm tăm tối càng thêm rõ rệt vô cùng.
Lập tức, không biết từ đâu đột nhiên xông ra vô số sai dịch, người của tả hữu quân tuần thị cũng chạy khắp phố, tốc độ phản ứng so với khi hắn làm hỏa tình viện trưởng thì còn nhanh hơn cả chục lần. Án chiếu theo quy định bảo hiểm hỏa hoạn mà hắn chế định lúc đó, một khi nổi lửa, lập tức thủ tiêu chợ đêm, người không phận sự lập tức về nhà, giới bị chín cổng, tìm nguyên do đám cháy, chỉ có quan binh phòng hỏa, nha dịch công sai cùng với xe cứu thương được phép đi lại, lần này Dương Hạo nửa đêm nửa hôm một mình cưỡi ngựa trên đường lập tức trở nên bắt mắt.
Dương Hạo một mình cưỡi ngựa, mục tiêu quá rõ ràng, do bất đắc dĩ nên chỉ đành bỏ ngựa, men theo đường nhỏ mà đi. Lúc này hắn phát hiện, nha sai, địa bảo, tráng đinh cầm qua của phủ Khai Phong đang xộc vào tất cả các ngõ. Dương Hạo đi xuyên qua một ngõ nhỏ, phía trước gần như đã đầy là lính tuần tra, Dương Hạo chỉ đành giấu mình ở trong ngõ rồi tùy thời mà hành động.
Quả nhiên một lát sau, lại thấy phía trước có một chiếc xe lớn phi tới, cũng hướng về phía tây mà đi, bị mấy lính tuần tra chặn lại, người trong xe cũng không biết là lấy ra tín vật gì, mấy tên lính tuần tra cầm đuốc lên soi xong, lập tức hiện ra vẻ cung kính, vội vàng nhường đường.
Dương Hạo thấy vậy trong lòng không khỏi rúng động, đợi khi chiếc xe đó đi vào ngõ, hắn để ngựa và xe đi qua, sau đó thì nhẹ nhàng như linh viên, đột nhiên từ phía sau bánh xe lách vào, hai tay bám lấy gầm xe, thân hình dính chặt vào đó.
Bánh xe lộc cộc, Dương Hạo ép mình vào gầm xe, khẩn trương nhìn xung quanh, chỉ thấy người đi lại trên đường rất ít, xe thỉnh thoảng lại bị chặn lại, có điều sau khi kiểm tra tín vật, chiếc xe này luôn luôn có thể đi thông suốt không bị ngăn trở, phương hướng cũng là một mực tiến về phía tây. Dương Hạo lúc này mới cảm thấy dần dần yên tâm hơn.
Lúc này, hắn đoán rằng Triệu Khuông Dận đã bị hại rồi, Triệu Quang Nghĩa đúng như ý nguyện, đã sắp có thể ngồi lên bảo tọa của hoàng đế.
Nhưng hắn lúc này lại không hề mất tinh thần vì bị thất bại, trong lòng ngược lại còn dâng lên huyết khí sôi trào: "Lịch sự vẫn đi tiếp theo con đường vốn có của nó ư? Không, tuyệt đối là không! Thay đổi rồi, đã thay đổi ra, nếu không thay đổi thì tự ta sẽ thay đổi. Triệu Quang Nghĩa, hắn không xứng! Ta nhất định sẽ đá hắn xuống khỏi bảo tọa mà hắn vốn không xứng đáng được ngồi lên! Nhất định!"
…
Điện vạn tuế, Tống hoàng hậu phục trước giường, gào khóc không thôi. Bà ta năm nay hai mươi tư tuổi, tuổi còn trẻ mà lại phải làm góa phụ, vị đại quân yêu thương bà ta đã mất rồi, mình lại chưa hề sinh hạ một đứa con nào, sau này man trường tuế nguyệt, thâm cung lạnh lẽo, làm sao mà sống được đây?
Đang khóc rất thương tâm thì ngoài điện đột nhiên truyền tới một tràng tiếng bước chân gấp rút. Tống hoàng hậu lập tức lau nước mắt rồi đứng dậy. Bà ta tuy là hạng nữ lưu, nhưng dẫu sao cũng vào cung mấy năm, tôi luyện lâu ngày trong hoàng cung, tất nhiên người bình thường không thể sánh bằng. Bà ta biết rõ lúc này không phải là lúc khóc lóc thảm thiết, gia sự của hoàng đế chính là quốc sự, hiện giờ hoàng trưởng tử lĩnh binh ở bên ngoài, bà ta nếu hoang mang lo sợ, vô kế khả thi, giang sơn này sẽ sinh biến.
"Nương nương!"
Vương Kế Ân tiến vào, cúi người thi lễ.
Tống hoàng hậu vội vàng bước lên trước hỏi: "Lô tướng, Lữ tướng, Tiết tướng đến rồi à?"
Vương Kế Ân lui ra sau một bước, chậm rãi hướng sang bên cạnh, nói: "Nương nương, ba vị tướng gia không tới, thế nhưng... Tấn vương thiên tuế tới rồi."
Tống hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt lấp tức trắng bệch như tờ giấy, lại thấy Triệu Quang Nghĩa bước nhanh vào trong, mặt mày bi thương nói: "Tẩu tẩu, thần đệnghe tin... hoàng huynh... băng hà rồi ư?"
Tống hoàng hậu kinh hãi lui ba bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Kế Ân, Vương Kế Ân cúi người, khóe miệng hơi nhếch lên, dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra vị đạo âm hiểm.
Tống hoàng hậu run lập cập, thầm biết đại thế đã mất, quyết đoán rất nhanh, rùn người làm lễ về phía Triệu Quang Nghĩa, khóc lóc nói: "Bệ hạ... đã băng hà rồi, tính mệnh của nữ tử ta, sau này đều phải giao phó cho quan gia rồi."
Triệu Quang Nghĩa thấy bà ta thức thời như vậy, trong lòng mừng thầm, vội vàng lách người tránh lễ, vái dài nói: "Chúng ta là người một nhà, tất nên cùng giữ phú quý, nương nương đừng lo lắng quá!"
Tống hoàng hậu cười buồn bã, quay người lại phục trước giường Triệu Khuông Dận, bị thương gào lên: "Bệ hạ..." rồi lập tức khóc ngã ra đất.
Triệu Quang Nghĩa lặng lẽ bước tới cạnh giường, quỳ xuống, không dám nhìn lên giường lấy một cái, chỉ giả vờ khóc lớn.
Vương Kế Ân rón rén bước tới cạnh hắn ta, nói khẽ: "Thiên tuế, hoàng thượng đã lên trời rồi, nước không thể một ngày không có chủ, hiện giờ triều đình duy có thiên tuế là đức cao vọng trọng, có được sự ủng hộ của bá quan vạn dân, có thể kế thừa bảo tọa. Mong thiên tuế thuận theo thay đổi, sớm lên hoàng vị để vỗ yên thiên hạ, chớ có thương tâm quá độ, làm tổn hại tới long thể."
Tống hoàng hậu nghe thấy vậy thì càng khóc lóc thê thảm hơn. Triệu Quang Nghĩa lau nước mắt, để Vương Kế Ân đỡ dậy, nghẹn ngào nói: "Giang sơn xã tắc, nặng nề biết bao, hoàng huynh để lại trọng trách lớn như vậy, Quang Nghĩa làm sao mà nhận cho được. Tâm huyết một đời của hoàng huynh, nên làm thế nào mới tốt đây? Vương đô tri, đi bảo người may áo tang cho tiên hoàng. Mời Lô Đa Tốn, Lữ Thâu Khánh, Tiết Cư Chính, tam tướng vào cung cùng bản vương lo liệu hậu sự cho tiên hoàng."
Vương Kế Ân cung kính nói: "Nô tỳ tuân chỉ."
Triệu Quang Nghĩa bước tới trước mặt Tống hoàng hậu đang phục dưới đất mà khóc lóc, nhẹ nhàng đỡ bà ta lên, ôn nhu noi: "Hoàng hậu, sáng sớm bá quan vào triều, sẽ phải chiếu cáo phó văn cho tiên hoàng, hoàng hậu phải bảo vệ phượng thể mới đúng. Người đâu, đỡ hoàng hậu về cung nghỉ ngơi."
Nhìn bóng dáng cứ đi một bước lại quay đầu lại một lần của hoàng hậu khuất xa, khóe miệng Triệu Quang Nghĩa lộ ra nụ cười âm lãnh, trầm giọng nói: "Triệu điện tiền ti hổ tiệp quân đô chỉ huy sứ Sở Chiêu Phụ tấn kiến."
Sở Chiêu Phụ mặc khôi giáp, cước bộ len keng chạy vào trong cung. Triệu Quang Nghĩa đã đứng ở ngoài đợi, vừa thấy Triệu Quang Nghĩa, Sở Chiêu Phụ lập tức khóc lóc quỳ xuống đất vái lạy, bi thương thốt lên: "Quan gia..."
Tiếng gọi này không biết là đang khóc tiên đế hay là đang bái kim thượng.
Triệu Quang Nghĩa đỡ hắn dậy, nuốt lệ nói: "Hoàng huynh bạo bệnh qua đời, đã lên trời rồi, Sở tướng quân... hiểu không?"
Sở Chiêu Phụ bi thương nói: "Lão thần vừa nghe nói rồi, không ngờ quan gia thân thể một mực long tinh hổ mãnh, mà lại..."
Triệu Quang Nghĩa ho khan một tiếng, Sở Chiêu Phụ giật bắt mình, vội vàng ngừng khóc. Triệu Quang Nghĩa u buồn nói: "Hoàng huynh cả đời chinh chiến, sớm đã có bệnh cũ. Từ lúc xưng đế tới nay, thức khuya dậy sớm, ngủ không ngon giấc. Hiện giờ lại dùng hết sinh lực để lo chuyện quốc sự, thủy chung không được nghỉ ngơi, cho nên có bạo bệnh ngày hôm nay...."
Sở Chiêu Phục không dám ngẩng đầu lên, liên tục nói: "Vâng..., vâng..."
Triệu Quang Nghĩa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại nói: "Nước không thể một ngày không có vua, tiên hoàng mất sớm, hoàng tử lại chưa thành niên, bản vương sao nỡ để tâm huyết một đời của hoàng huynh phải tan thành mây khói, thật sự dù bất đắc dĩ nhưng vẫn phải gắng gượng mà làm, quyết tâm nhận lấy phần trọng nhiệm này, không biết... Sở tướng quân có nguyện phụ tá bản vương hay không?"
Sở Chiêu Phụ mới chỉ nghe được một nửa đã hiểu được tâm ý của hắn, lúc này nào dám lộ ra nửa phần do dự. Triệu Quang Nghĩa vừa dứt lời, Sở Chiêu Phụ đã bốp một tiếng quỳ xuống đất, cao giọng nói: "Lão thần nguyện hiệu trung với quan gia, thề chết gìn giữ Đại Tống."
Triệu Quang Nghĩa sắc mặt trở nên hòa hoãn, vội vàng đỡ lão dậy: "Lão tướng quân trung tâm cảnh cảnh, trẫm... tất nhiên là tin tưởng ngươi. Ái khanh mau mau bình thân, chính trị quốc gia đang là lúc càn người, trẫm quyết định đề bạt lão tướng quân là xu mật phó sứ, thủ quân trong ngoài hoàng thành đều thuộc tiết chế của ngươi, không có khẩu dụ của trẫm, không được rời khỏi bản doanh, ai tự ý hành động, giết!"
Sở Chiêu Phủ giật bắn người, run giọng nói: "Vâng!"
Triệu Quang Nghĩa lại nói: "Tiên hoàng vừa băng hà, kinh kỳ chấn động, trẫm ban một đạo thánh chỉ, ngươi cho thêm xu mật quân ấn, tới nơi đại quân đang phạt Hán đóng quân, bảo Ngụy vương lập tức khinh kỵ về kinh chịu tang.
Ngoài ra, xu mật viện bố trí công văn, hiện giờ tất cả binh mã, trong thời gian quốc tang, không có chiếu thư do chính trẫm viên và xua mật phủ ấn thì không ai được điều động một binh một tốt!"
"Lão thần tuân chỉ." Sở Chiêu Phụ hành quân lễ với hắn, rồi quay người bước ra ngoài.
Xe đi càng lúc càng xa, trên đường người đi lại càng lúc càng thưa thớt. Dương Hạo dán chặt người vào gầm xe, trong tiếng lộc cộc, nghe thấy trong xe có tiếng động truyền ra. Hắn đang kinh ngạc vì không biết người trong xe có thân phận gì mà có thể ung dung đi lại không ai ngăn trở trong tình cảnh toàn thành đang giới nghiêm, vội vàng ghé tai lắng nghe tiếng động ở trong xe. Giọng nói ở trong xe không tính là quá cao, nhưng lờ mờ vẫn có thể nghe được rõ, lại nghe thấy một giọng nói của nam tử: "Tối nay... tựa hồ như có chút không bình thường..."
Dương Hạo nghe thấy giọng nói của người này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, vội vàng ghé tai vào sát hơn. Nhưng thấy trong xe lặng yên một lúc, giọng nói trước tựa hồ như đang thở dài, nói: "Chuyện gì thì mới liên quan tới chúng ta? Lão tổ tông sống ở kinh thành không quen, muốn quay về tây bắc, kể ra, chúng ta từ lúc tới đây, cũng đứng được vững, sinh ý cũng càng làm càng lớn, nhưng dưới chân thiên hạ, lúc nào cũng phải cẩn thận dè dặt, chung quy không sảng khoái được như ở tây bắc..."
Giọng nói còn lại trách cứ: "Nhị ca sao lại nói vậy? Cái gì mà sống yên không quen, tây bắc sảng khoái hơn? Một khi binh qua nổi lên, thì chỗ nào cũng tiêu điều thôi. Lão tổ tông muốn quay về, rõ ràng là vì nhớ tiểu muội. Huynh cũng biết đó, lão tổ tông yêu thương nó nhất. Huynh không nên đem tin tức nó còn sống nói cho lão tổ tông biết..."
"Không nói làm sao được, từ lúc nghe thấy tin tức tiểu muội theo tên hỗn đản đó bị ám sát, bỏ mạng ở trên thuyền. Lão tổ tông ăn không ngon ngủ không yên, hình dung tiều tụy. Chúng ta đã biết chân tướng, nếu không nói cho lão tổ tông nghe, e rằng lão tổ tông sẽ phải day dứt nơi cửu tuyền. Đúng rồi, tên hỗn đản đó chạy tới Khiết Đan, lại truyền về tin tức là dã chết rồi, hại ta nơm nớp lo sợ, chỉ lo bị lão tổ tông biết. Ai ngờ không tới hai ngày sau, hắn lại khập khiễng chạy về, ta hiện ta vẫn không biết cái chân què đó của hắn là giả hay là thật. Đệ thấy… hắn có phải là tàn phế thật rồi không?"
Dương Hạo nghe đến đây mới chợt hiểu ra, thì ra người trong xe không ngờ lại là Đường Dũng, Đường Hàm, mình một mực không quan hệ với Nhị cữu ca và Tam cữu ca. Bọn họ được Triệu Quang Nghĩa trọng dụng, chế tạo chiến hạm cho Tống quốc, cũng tính là người trong quân, chẳng trách bọn họ lại không bị ai ngăn trở. Bọn họ đang rời khỏi kinh thành ư? Vậy ta cứ theo cỗ xe này, chắc có thể rời khỏi nơi long đàm hổ huyệt này...
Không đúng, tin tức ta chết rồi sống lại trở về truyền ra cũng là chuyện thường, nhưng tin tức Oa Oa và Diễm Diễm chưa táng thân bọn họ làm sao mà biết được? Dương Hạo trong lòng suy nghĩ cực nhanh, lát sau dường như ngộ ra gì đó.
Lại nghe thấy một tiếng cười lạnh ở trong xe: "Ngươi cũng không phải không biết hắn ở tây bắc làm ra những gì, đúng không? Ta thấy đây là thủ đoạn lấy lùi làm tiến của hắn mà thôi. Lão tổ tông muốn về tây bắc, vô luận là có như thế nào thì chúng ta cũng không thể có nửa điểm dính dáng tới hắn nữa. Đại tiểu tư của Đường gia chúng ta đã chết ở Đường quốc rồi, Đường gia chúng ta của cũng không nhận được giấy mời của hắn, chưa hề thừa nhận tên nữ tế hắn, Dương Hạo hắn và Đường gia chúng ta không có nửa điểm quan hệ gì cả, chuyện quan hệ tới sự hưng vong sinh tử của gia tộc họ đường, không thể lơ là được đâu."
"Nhị ca tất nhiên biết, kể ra..."
Bánh xe tròng trành, Dương Hạo không nghe thấy tiếng nói tiếp theo nữa, nhưng những lời vừa nghe thấy đã khiến hắn thầm kinh hãi rồi: "Nghe khẩu khí này, bọn họ biết những việc của ta ở Tây bắc rồi ư? Chăng lẽ Thôi đại lang và bọn họ có quan hệ? Hoặc là Lý Thính Phong hoặc ai đó đã để lộ ra? Kế Tự đường tuy tan rã, nhưng giữa hai bên lại có liên hệ chồng chéo, không thể cắt đứt. Đây chính là lý do bọn họ tuy đã qua nhiều triều đại những thủy chung vẫn bất diệt. Những người này, chỉ thể lợi dụng, ngàn vạn lần không được tin tưởng, giao trọng nhiệm cho bọn họ.
Đang nghĩ thì nghe thấy Đường tam thiếu ở trong xe lại nói: "Chúng ta là người làm sinh ý, làm sinh ý càng lớn, nguy hiểm càng lớn, một khi thất thủ là có thể mất sạch, không thể lật người dậy được nữa. Phía tây bắc, coi như là để lại một chút tiền vốn, kệ cho hắn làm, hắn bại rồi thì cũng chẳng có nửa điểm liên quan tới Đường gia của chúng ta, nếu thành rồi, lại có tầng quan hệ của Diễm Diễm, chúng ta cũng có thể móc nối lại được. Nhưng hiện tại, cái duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào chỉ có cây đại thụ Tấn vương mà thôi, phải ôm thật chặt, không được tùy tiện buông tay..."
Dương Hạo lúc này mới lờ mờ hiểu nguyên nhân sở dĩ bọn họ coi mình là người ngoài, bất kể là Diễm Diễm chết hay sống, thủy chung vẫn không qua lại, không khỏi cười khổ: "Người ngoài mưu quốc đánh thiên hạ, luôn luôn là có tiến không lui, một khi bước lên rồi thì không còn đường quay lại nữa. Bọn họ làm sinh ý, cũng có thể đào ba cái hàng, dự trữ sẵn hậu lộ, thủy chung bảo trì gia môn không đổ, chẳng trách người của Kế Tự đường nếm được mật ngọt bên trong rồi, thủy chung lợi dụng tài phú khổng lồ của bọn họ để bảo trì quan hệ mật thiết, lại có thể thủy chung không cùng với đối phương buộc chặt trên một con thuyền, một khi sự cơ không đúng, lập tức tìm đường khác.
Xe đi qua một cây cầu, vòng về hướng bắc, Dương Hạo hơi dịch về phía mép xe, nhìn ra bên ngoài, phát hiện cây cầu này chính là cầu Kim Lê, xe tới đây thì vòng sang hướng bắc, vừa đi qua một mặt tiền của tiệm thuốc, Dương Hạo thầm nghĩ: "Hỏng rồi, chỗ ở của bọn họ không phải ở ngòai thành, mà đang đi tới cầu Đại Tam, những tòa nhà mới xây đó chẳng lẽ chính là trạch viện của Đường gia? Hai vị cửu huynh này không quá đáng tin, bọn họ biết ta muốn phản, lại giả vờ như không biết, chỉ cố né tránh liên hệ. Nếu ngày mai biết rằng Triệu Quang Nghĩa mà bọn họ đang ôm chân cũng phản rồi, vậy khó tránh khỏi sẽ đem hậu lộ là ta đây ra làm tiền trình tiến thân, dựa vào người không bằng dựa vào mình, tẩu vi là thượng sách!"
Phía trước lại là một cửa hàng tạp hóa, Dương Hạo đột nhiên tung người ban ra, lăn mình tránh dưới sạp hàng, chiếc xe chỉ bị lực giẫm của hắn khiến cho hơi lung lay một chút, người trên xe đều cho rằng đường đi gồ ghề đâm ra xe bị xóc, cho nên không nghi ngờ gì cả.
Dương Hạo đợi chiếc xe đó đi xa rồi mới đứng dậy. Nơi này bởi vì đã tiếp cận ngoại thành, cho nên hộ gia đình sinh sống ở đây không nhiều, tuẩn kiểm dày đặc trong thành cũng không hề thấy có tên nào ở đây. Bênh cạnh chắc là ngục giam, đi thêm về phía trước là trụ sở thủ thành, là nơi khi quân đội địa phương được điều động tới kinh kỳ đóng tạm, hiện tại là một tòa doanh trống, rất quạnh quẽ.
Phía trước ra khỏi Vạn Thắng môn là thoát khỏi kinh thành, nhưng Vạn Thắng môn bình thường không được mở, do đó ở phía nam Vạn Thắng môn lại mở một cửa nách gọi là Tây thủy môn. Dương Hạo thấy nơi này vắng lặng không có ai, đoán rằng tin tức mình bỏ trốn, chấn động ở trung tâm kinh thành vẫn chưa truyền tới đây. Tây tủy môn là một cửa nách, nơi thuyền nhỏ ra vào, tuy bên cạnh cũng có môn lộ, nhưng môn lộ này đã đóng rồi, từ trong thủy lộ cũng dễ dàng thoát thân, thế là liền một đường nhờ cây cối để che giấu hành tung, rón rén tiến về phía trước.
Phía trước sắp tới cầu, Dương Hạo nấp sau cây, nhìn ra xung quanh, thấy không có động tĩnh gì liền từ dưới cây lách ra, hắn vừa xuất hiện, liền đột nhiên dừng bước, ánh mắt co rút lại.
Ở phia trước từ trong góc tường của một hộ ra đình có một người đi ra, từ từ bước tới giữa đường, tay chắp sau lưng, ngẩng mặt lên nhìn trời, tóc hơi rung rung theo gió, giống như một học sĩ đang ngắm trăng.
"Ngươi nói xem... sinh lộ là ở mặt tây... hay là ở mặt đông?"
Người đó đột nhiên thốt lên, nghe giọng không ngờ chính là Trình Đức Huyền, Dương Hạo lặng im không nói gì.
Trình Đức Huyền cười khẽ một tiếng: "Ta cho rằng... sinh lộ là ở mặt đông, có đâu an toàn hơn so với ở dưới chân thiên tử? Nhưng ngươi lại cứ đi về phía tây." Trình Đức Huyền nhẹ nhàng lắc đầu: "Ngơi muốn đi về phía tây, mặc dù là đi được, nhưng vẫn phải lôi kéo nhóm người La Khắc Địch, Hách Long Thành, cuốn bản quan cùng nhau đi về hướng tây. Kết quả, ngươi thắng rồi... người thắng rồi được làm quan cao, được cưỡi tuấn mã, thành Lô châu chi chủ, vô cùng phong quang. Còn ta, lại bị ngươi hại cho thân bại danh liệt, thành trò cười cho các đồng liêu."
Hắn thở dài một tiếng, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lau lưỡi kiếm sáng loáng: "Tới sau cùng, ngươi cuối cùng cũng không thể không đi về hướng đông, một đạo thánh chỉ, ngươi muốn tới Khai Phong làm quan. Ngươi cũng nên lưu lại một đường ra cho bản quan, phải không? Bản quan kỳ thức không có ý nghĩ khác, ta chỉ muốn trở thành tri phủ nhiệm kỳ hai của Lô Châu, hơn nữa phải làm tốt hơn ngươi, xuất sắc hơn ngươi. Nhưng, ngươi thì không, nữ nhân của ngươi... dùng kế hại ta, hại ta lại một lần nữa thân bại danh liệt, cùng đường bí lối, phải ôm nhục trở về Biện Lương."
"Vốn là, nếu ngươi và ta đều hiệu lực cho Tấn vương thiên tuế, một chút tư oán cá nhân, bản quan sẽ không để trong lòng. Ta đây vẫn hiểu được đại thể. Nhưng tiền trình cẩm tú ở phía trước, mà ngươi lại vẫn muốn về tây." Trình Đức Huyền chậm rãi quay sang Dương Hạo, chỉ về phía hắn, gằn từng chữ: "Lần này, ta chọn đúng, còn ngươi thì chọn lầm rồi!"
Dương Hạo cười lạng một tiếng, ánh mắt nhìn sang hai bên, hỏi: "Chỉ bằng vào ngươi? Người của ngươi ư?"
Trình Đức Huyền cười nhạt: "Sỉ nhục của ta, ta tự mình xóa sạch, ngươi chẳng qua là một tên gia nô nhà quê, hiện giờ lại là một phế nhân què một chân, lưỡi kiếm của bản quan, chẳng lẽ không lấy được tính mạng của ngươi ư?"
Trình Đức Huyền nói xong, tung người lao tới, kiếm khí lạnh buốt, nhắm thẳng vào yết hầu của Dương Hạo.
Dương Hạo nghe hắn nói tới một nửa, ánh mắt liền rực sáng, khi hắn tung người lên thì đã rút kiếm nghênh đón.
Tiếng "keng keng" vang lên không ngớt, Trình Dức Huyền dưới ánh trắng trong chốc lát đã tung liền támkiếm, kiếm pháp của Dương Hạo tuy kỳ diệu, nhưng chân lại không tiện, cho nên thân pháp không theo kịp lộ số của kiếm pháp, kiếm pháp khó tránh khỏi có sơ hở, suýt nữa thì bị một kiếm của Trình Đức Huyền đâm trúng, hắn vội vàng lùi tới bên đường, một tay chống lên đại thụ mới thể ổn định lại thân hình.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/comTrình Đức Huyền đắc ý mỉm cười, từng bước từng bước bức lại gần, nói: "Ta một mực không hiểu, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Vì sao luôn phải tự chịu khổ như vậy? Có điều hiện tại, ta đã không còn hứng thú để biết nữa rồi, người chết là người chết, một người chết nghĩ gì thì không còn ai muốn biết nữa."
Hắn hét lên một tiếng, cầm kiêm đâm tới, Dương Hạo phía sau có cây lớn cản được, chân đi lại không tiện, hắn có mười phần nắm chắc, một kiếm này có thể xuyên qua cơ thể của Dương Hạo.
Nhưng đúng vào trong sát na này, khi hắn đắc ý tung người bay tới, Dương Hạo đột nhiên động rồi, động tác đột nhiên nhanh hơn không dưới ba lần, giống như một trận gió vòng tới cạnh người Trình Đức Huyền.
Trình Đức Huyền không phải là không biết cao thủ quá chiêu không được tùy tiền đằng không, một khi đằng không thân hình không thể biến đổi được nữa, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ thân pháp của Dương Hạo lại đột nhiên trở thành nhanh như vậy.
Thân hình của hắn đang đằng không, trơ mắt nhìn Dương Hạo giống như một trận gió lóc cuốn tới cạnh hắn, ngoại trừ vội vàng thu kiếm lại để đỡ ra, hoàn toàn không thể làm ra ứng biến nào khác. Kiếm còn chưa kịp rút lại thì đã có một mũi kiếm từ sườn trái đâm sâu vào trong tâm tạng của hắn.
Dương Hạo rút kiếm, máu bắn ra, Trình Đức Huyền hạ xuống đất, hai chân mềm ra, còn chưa kịp ngã thì Dương Hạo lại giống như gió cuốn tới, cái chân vốn là đã gãy đó mang theo tiếng gió rít, rầm một cước đá trúng ngực hắn. Trình Đức Huyền cảm thấy xương ngực của mình vỡ vụn, hắn phun ra một ngụm máu, cả người bị Dương Hạo đá cho bay lên, "rầm" một tiếng ngã lên tường viên của hộ gia đình đó.
Do tốc độ bay ngược của hắn quá nhanh, tường của nhà bách tính nghèo khó lại không được chắc chắn, cho nên đập ra một cái lỗ lớn, thân hình thì găm vào trong tường, máu từ khóe miệng và dưới sườn túa ra, đầu nghẹo xuống, không còn động đậy nữa rồi.
Dương Hạo lăng chân mà bước, nhanh nhẹn như bay, lao tới chỗ cầu rồi nhìn về phía trước, không khỏi hít một hơi lạnh, đường về phía tây đã bị phong tỏa, phía trước lấp loáng rất nhiều bóng người, Trình Đức Huyền đâu phải chỉ có một mình giống như hắn nói.
"Hỏng rồi, phủ nha là biết quan hệ của ta với Lô châu rõ nhất, ta chỉ cần vừa chạy, bọn họ lập tức nghĩ rằng ta sẽ đi về phía tây, phái trước không biết còn có bao nhiêu người đang đợi ta. Không đi được về phía tây rồi, ta mà đi thì không chỉ có ta không chạy thoát, bọn Đông Nhi cũng không có cách nào thoát thân." Dương Hạo tâm tư suy nghĩ nhanh như điện xẹt, lập tức co giò chạy lại.
Hộ nhân gia ở bên đường đó ngủ đang say, lại nghe thấy hai tiếng "rầm rầm", cụ bà ở trong nhà rời khỏi giường, quát: "Nhị ngạc tử, nhị ngạc tử, đi xem có cái gì mà là ầm một tiếng như vậy, định làm hỏng viện tử của nhà ta à?"
Trong phòng đối diện có một giọng nói thật thà chất phác dạ một tiếng, bật sáng đèn lên.
"Mặt thêm y phục vào, cầm theo gậy, nếu là trộm thì đánh cho hắn một trận." Đây là giọng nói ôn nhu của một tức phụ. Hộ nhân gia này sống ở nơi hẻo lánh, thường có bọn vô lại vào trộm gà bắt chó, cho nên tức phụ này mới nói vậy.
Một tiểu hỏa từ mười sáu mười bảy tuổi, trông rất cao lớn thô hào một tay cầm đèn, một tay cầm gậy bước ra, tới dưới tường viện nhìn thấy đá gạch vỡ vụn, lại hoang mang nhìn thứ cắm vào trong tường, tiểu hỏa tử bọn gậy xuống, lấy tay ấn ấn máy cái rồi lập tức gào lên.
Vợ của hắn đứng bám vào cửa thò đầu ra, nơm nớp lo sợ hỏi: "Ngạc tử, là thứ gì vậy?"
"Mông, một cái mông to!" Nhị ngạc tử gầm lên. Dương Hạo xách trường kiếm đẫm máu chạy vội ra ngoài tường, nghe thấy tiếng hét ở trong viện, hắn nhìn một cái về bóng đen cắm trên tường, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh: "Ngươi nói đúng, sinh lộ hiện giờ của Dương mỗ là ở mặt đông. Trình huynh, ngươi cứ yên tâm mà về tây đi..."
…
Phúc Ninh cung, Tống hoàng hậu và và hoàng tử Triệu Đức Phương còn nhỏ tuổi ôm nhau khóc lóc, Vĩnh Khánh công chúa nắm chặt quyền đầu, trong mắt phun ra lửa hận vô tận.
"Nương nương, cha là bị thúc thúc hại chết, chúng ta phải báo thù cho cha!"
"Im miệng!"
Tống hoàng hậu biến sắc, hớt hải đứng dậy bước ra cửa quan sát, sau đó mới quay lại, nước mặt đầy mặt, gắt: "Vĩnh Khánh, không được nói lăng tùy tiện!"
"Con không nói năng tùy tiện!"
Vĩnh Khánh công chúa ngực phập phồng, hai hàng lệ nóng tí tách chảy xuống: "Ai cũng có thể lừa con, nhưng con chim đó lại không thể lừa con. Con anh vũ này chuyên học vẹt, nương nương không phải là không hiểu mà, nó nói với con "Giờ đã là chí tôn, không ngờ lại bị nhị đệ giết ta!"
Anh anh vũ đó nghe thấy vậy, lập tức gân cố lên nói: "Giờ đã là chí tôn, không ngờ lại bị nhị đệ giết ta!"''
Nghe thấy tiếng kêu này, Vĩnh Khánh công chúa và Triệu Đức Phương lại khóc rống lên.
Tống hoàng hậu cũng sợ đến mặt trắng bệch, nhìn con anh vũ đang đứng trên vai bà ta, sau đó lại nhìn ra xung quanh, con chim đó đang dương dương đắc ý, Tống hoàng hậu đột nhiên tóm lấy nó, mặc kệ nó giãy dụa, đặt nó lên giường rồi lấy chăn chùm lên, sau đó thì tung người tới, đè nó ở dưới.
Vĩnh Khánh công chúa kinh hãi, nói: "Nương nương, mẹ làm gì vậy?" Rồi lập tức lao tới định giành lại.
Tống hoàng hậu mặt đẫm nước mắt: "Vính khánh, con chim này không lưu lại được đâu, nó là họa tinh của sự sinh tử tồn vong của chúng ta đó."
Vĩnh Khánh vùng vẫy nói: "Trả lại cho con, trả lại nó cho con, nó là chứng cứ, chúng ta phải ở trước mặt văn võ toàn truyền vạch trần tên hung thủ này."
Vĩnh Khánh làm sao mà hiểu biết bằng được Tống hoàng hậu, hoàng hậu vẫn đè chặt cái chăn, nói: "Không có tác dụng gì đâu, một con chim thì làm sao mà làm chứng cớ được? Người ta có thể nói là con dạy nó cơ mà? Hiện tại đại thế đã mất, đừng nói là một con chim, cho dù đổi lại là một vị đại thần ở trong triều ra mặt làm chứng cũng chẳng làm gì được hắn đâu. VĨnh Khánh, con cố hiểu chuyện một chút đi, từ bây giờ, ngàn vạn lần không được nói năng lung tung nữa, bản cung và con, còn có đệ đệ, ca ca của con, tính mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tay hắn, con có hiểu không? Có hiểu không hả!"
Ngón tay đang định tranh đoạt của Vĩnh Khánh vô lực hạ xuống, buồn bã ngồi ở mép giường, đột nhiên nàng ta lại đứng bật dậy: "Đúng rồi, đại ca, còn có đai ca, đại ca đang lĩnh binh ở bên ngoài, nên thông tri cho đại ca, để đại ca dẫn binh về triều, tiêu diệt phản nghịch."
Tống hoàng hậu lai nói: "Cả hoàng cung hiệu tại đều nằm dưới sự khống chế của Tấn vương, cái mà ta có thể khống chế, hiện giờ chỉ còn lại tòaPhúc Ninh cung này. Đợi tới ngày mai, ngay cả Phúc Ninh cung này ta cũng không chỉ huy được nữa rồi. Ba người chúng ta ở sâu trong nội cung, không được tiếp xúc với bên ngoài, làm sao mà thông báo cho đại ca của con biết được?"
Vĩnh Khánh trong mắt lóe sáng, nói: "Ngày mai! Ngày mai chúng ta phải túc trực bên linh cữu của cha, bá quan đều phải tới trước lĩnh cữu phục tang, chẳng lẽ không tìm được cơ hội để tiếp xúc với ngoại thần ư?"
Tống hoàng hậu hỏi ngược lại: "Cho dù có thể tiếp xúc được với ngoại thần, nhưng ai có thể tin tưởng được? Ai có thể giao phó được?"
Vĩnh Khánh nghe thấy vậy không khỏi lại ủ dột.
Một lát sau, nàng ta đột nhiên nhảy cẫng lên, nói: "Con nghĩ tới một người, Đại hồng lư Dương Hạo, Dương Hạo là trung thành, nhất định có thể tin tưởng được."
Tống hoàng hậu biến sắc: "Ngàn vạn lần không được, hắn xuất thân từ Nam Nha, là người của nhị thúc con, không đáng tin cậy."
Vĩnh Khánh cười lạnh, nói: "Nhị thúc là huynh đệ ruột của cha, vậy có đáng tin cậy không?"
Hoàng hậu ngây người, Vĩnh Khánh lại nói: "Hai ngày trước Trương Bạc tới tố cáo với cha, nói là hắn bắt Vi Mệnh hầu trả nợ, bị Dương Hạo hiểu lầm đánh cho một trần. Dương Hạo là quan nhi triều đình, Vi Mệnh hầu là quân chủ của nước hắn, Dương Hạo cũng không sợ cha tức giận, thấy Trương Bạc sĩ nhục chủ cũ, tính cách trơ trẽn, trước tiên xuất thủ đánh Trương Bạc. Hắn lại há có thể bởi vì xuất thân Nam Nha mà vứt bỏ trung lương đại nghĩa?"
Triệu Đức Phương lúc này cũng nhảy bật dậy: "Người này con nhớ, chắc là đáng tin cậy đó. Hắn và đại ca có quan hệ rất tốt, nhớ rằng có lần con cùng hắn tới phủ đại ca, trên đường gặp một tên lưu mạnh chòng ghẹo phụ nữ, hắn liền nhảy xuống xe đánh cho một trận, không hề để ý tới quan nghi. Người này tính tình nóng như lửa, ghét ác như thù, chắc là một người trung tâm."
Tống hoàng hậu cũng bị bọn họ nói cho động lòng, nhưng nghĩ tới, nhưng nghĩ tới kết cục khó đoán khi thất bại, lại do dự nói: "Vĩnh Khánh, Đức Phương, các con còn nhỏ, không biết lợi hại trong đây. Các con nên biết, một khi thất bại, tên Dương Hạo đó trở tay bán đứng chúng ta, sẽ có kết cục gì không?"
Vĩnh Khánh ưỡn ngực, lẫm liệt nói: "Cùng lắm là chết mà thôi! Nhị đệ! Đệ nói sao?"
Triệu Đức Phương bước tới cạnh Vĩnh Khánh công chúa, đứng song song với nàng ta, cũng ưỡn ngực lên, hai tay nắm chặt, mặt đỏ bừng, nói: "Nam nhi Triệu gia, phải tự tay giết cừu nhân, chết thì chết, có gì mà sợ!"
…
Sắc trời chưa sáng, các quân viên đợi thượng triều đã đứng đầy ngoài Ngọ môn quan.
Mỗi người đều có đường lối của mình, phái hệ của mình, tin tức hoàng đế băng hà tuy vẫn chưa được công bố chính thức, nhưng bọn họ đã thông qua người của mình mà nghe nói rồi. Đại sự như vậy, ai còn có thể kê cao gối mà ngủ không chịu dậy chứ, tất cả các quan viên buổi sáng phải lên triều, khi gà còn chưa gáy đã nhao nhao chạy tới ngoài Ngọ môn.
Cấm quân hoàng thành dưới sự điều động của xu mật phó sứ mới thượng nhiệm Sở Chiêu Phụ, vây kín cả hoàng thành đến một giọt nước cũng không lọt, chỗ nào cũng thấy binh đinh đóng giữ dày đặc. Hai nơi có lửa cháy ở trong thành đã được dập tắt, phủ Khai Phong lại khôi phục như bình thường, bọn họ tất phải cố gắng hết sức để mình tránh xa khỏi các khả năng có thể liên quan tới chuyện hoàng đế băng hà tối hôm qua.
Cho nên, mọi người phải dậy sớm những vẫn náo nhiệt vô cùng, bách tính bình thường vẫn buôn bán mua sắm ở trên đường như bình thường, ngẫu nhiên có người nghị luận tới hai cuộc hỏa hoạn không hề nghiêm trọng tối quá, không có ai chú ý thấy trong đám người có những đôi mắt âm lãnh đang chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, những người đó đều là mật thám của Nam Nha.
Hôm nay bá quan tới sớm hơn tất cả mọi ngày, nhưng ngọ môn ngày hôm nay lại mở muộn hơn bất kỳ một cuộc triều hội nào.
Nhưng văn võ bá quan không có ai lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bọn họ lặng lẽ đứng ở dưới ngọ môn, cho tới khi mắt trời từ từ nhô lên, hắt một mảng vàng óng ánh lên tường cung ngói ngọc.
Mắt trời đã lên rồi.
Lúc này, có một quan viên khấp khiễng bước về phía ngọ môn. Các quan viên kinh ngạc nhìn về phía hắn, các quan viên đang đứng đối diện với ánh mặt trời giơ tay lên che mắt, thấy ở cuối ngự nhai, ở giữa vầng mặt trời đang nhô lên, có một bóng người càng lúc càng bước tới gần. Khi tới gần, các quan viên mới phát hiện, quan nhi tới ngọ môn đúng giờ này, chính là Đại hồng lư Dương Hạo.