Chiết Tử Du, Mộc Ân vội đến, thấy Dương Hạo dẫn theo một cô gái và một đại hán khôi ngô đi tới bên cạnh, không khỏi nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng. Tất cả mọi người đều nhìn Thiết Ngưu:
"Không liên quan đến ta, đại ca vừa thấy cô gái đó thì đã gọi cô ấy lên trên trả lời, sau đó tên thô bỉ kia thì chạy ra bảo vệ, rồi theo đại ca đi bên cạnh, ta cũng không biết nói đại ca đang làm trò quỷ gì nữa".
Đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chiết Tử Du, tình cảm giữa cô và Dương Hạo có mà như không, tướng lĩnh trong quân được coi là tương đối nghiêm túc cũng đã có cảm giác gì đó rất lạ, lúc này đương nhiên là muốn xem xem phản ứng của cô ra sao, Chiết Tử Du bị họ nhìn một cách ngờ vực, không nhịn được song lại cố gắng hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh.
Dương Hạo dẫn một nam một nữ đi ra, rồi tự nhiên hỏi: "Cô là…Lục cô nương?"
Cô gái này là Lục Tương Vũ là người vợ bị Đinh Thừa Tông vứt bỏ, Đinh Thừa Tông bỏ vợ, Dương Hạo biết chứ, hắn nghĩ rằng, Lục Tương Vũ sớm đã về nhà mẹ đẻ, song không ngờ lại gặp cô ta ở nơi này, lạ thật, bèn lệnh cho cô ta lên trước trả lời, Lục Tương Vũ liếc thấy cố nhân, xấu hổ, chần chừ không chịu tiến lên, binh sĩ thuộc hạ của Dương Hạo thấy cô gái này dám không nghe lời Tiết soái, liền kéo cô ả lên, lúc ấy một đại hán khôi ngô bước ra bảo vệ, Dương Hạo lúc này mới phát hiện ra có gì đó khác thường, thế là hắn gọi họ qua một bên tiến hành vặn hỏi.
"Ta…ta…" Nghe hắn gọi Lục cô nương, Lục Tương Vũ giật nảy người, nước mắt lăn dài trên má, mũi cô phập phồng, cô khẽ ngẩng đầu dậy nói: "Nô gia…nô gia đã từng gặp Dương đại nguyên soái."
Từng là chủ tớ, nay cảnh ngộ khó lường, nghĩ lại mà cũng thấy thực sự kỳ diệu. Dương Hạo trầm mặc một lúc rồi cười gượng nói: "Quả nhiên là cô, sao cô lại ở đây?"
Lục Tương Vũ thấy hắn không có ý nhạo báng gì và cũng không có ý chê mình hèn mọn, lúc này mới khẽ thở phào trong bụng, và kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Hóa ra ngày hôm đó Lục Tương Vũ bị Đinh Thừa Tông ném cho một tờ hưu thư và đuổi ra khỏi Đinh gia, rồi vì Đinh Lão Nhị nghĩ cách hãm hại lấy tài sản của Lục gia, hại tới mức Lục lão gia tức mà chết, lúc đó cô ả giật dây từ trong, cho nên Lục gia không nhận cô con gái này nữa, và đuổi ra khỏi nhà. Thời tiết vào đông lạnh buốt, Lục Tương Vũ lang thang trên đường, và nhảy xuống sông tự vẫn, song lại được Trịnh Thành Hòa Trịnh đại hộ cứu vớt.
Trịnh Thành Hòa Trịnh cứu mỹ nhân, thích thú cũng không vội đưa về nhà, trước tiên là mang cô đến khách **** ở Bá Châu, uống hai bát nước gừng cho ấm người, mời lang trung khám bệnh, và cuối cùng thì Lục Tương Vũ hấp hối đã được cứu sống trở lại. Lục Tương Vũ là một tiểu thư khuê các, dung mạo vốn xinh đẹp, tính tình không hề phàm tục, Trịnh Thành Hòa Trịnh càng nhìn càng thấy thích, hỏi rõ chân tướng vì sao cô tả lại nhảy xuống sông tự vẫn, và đổi danh tính của ả, tự đặt cho họ Phong tên Tử Diên, Trịnh Thành Hòa Trịnh chỉ nghe nói cô bị người ta ruồng bỏ, thì đã thấy thích, nào có bận tâm tới chuyện thật giả, bảo nha đầu qua chăm sóc nàng chu đáo, qua vài ngày đã chút quen thân, đã có ý muốn nàng làm thiếp.
Trịnh Thành Hòa Trịnh xét về tướng mạo thì xấu xí, thô bỉ với người khác, nhưng đối với Lục Tương Vũ thì lại hoàn toàn khác, nếu như tìm cái chết không thành, thì suy nghĩ tự sát cũng bị tan thành mây khói, nghĩ đi nghĩ lại, không còn cách nào, đành đồng ý.
Khi nàng ta biết được Trịnh Thành Hòa Trịnh chính là người trang viên mua đất nhà Đinh gia, không khỏi vừa xấu hổ vừa nhục nhã, nào dám xuất đầu lộ diện với hắn, ẩn mình trong nhà cao cửa rộng chưa bao giờ dám nhìn mặt người. Trịnh Thành Hòa Trịnh thấy mình thật kỳ diệu, giỏi giang, thấy nàng quy tắc lễ phép như vậy, nên đâm ra càng thấy thích.
Trịnh Thành Hòa Trịnh vốn là một thương nhân bộ lạc du mục miền bắc, buôn lậu da trâu dê ngựa mà giàu, không chỉ am hiểu kinh doanh buôn bán đất đai, hắn tuy muốn định cư, không muốn làm việc mạo hiểm kia, nhưng việc không như ý mình muốn, vừa không tiện lo liệu nông trang, vừa không có cửa tiêu thụ lương thực, thêm nữa lại có nỗi hận trong lòng, ngầm giở trò khi trồng hoa màu, nên sau khi thu hoạch thì phát hiện bị thiếu hụt, lương thực lúc ấy bỗng không bán đi được, nợ một khoản kha khá.
Trịnh Thành Hòa Trịnh luống cuống, vội vàng đưa ra một quyết định, đó là tìm người hạch toán sản nghiệp ra, sau đó lại một lần nữa về Tây Bắc theo nghiệp cũ, đi đi lại lại, nhiều thứ một lần nữa lại phải mua thêm, rất nhiều cách đều không ăn thua, tiền vung như nước, kinh tế trong tay thì như trứng chọi đá. Lúc hắn đến Ngân Châu cùng với tên Tiếu Đắc Lợi buôn lậu ngựa ở vùng đó làm ăn có lời, vốn mua da trâu dê ngựa không đủ, vì thấy tên họ Tiếu này thèm nhỏ rãi tiểu thiếp của mình, nên coi nàng ta là món hàng, kiếm lời.
Lục Tương Vũ không ngờ mình lại rơi vào bước đường bị người ta bán như một món hàng hóa, ả nản lòng, không muốn sống cùng tên họ Tiếu đó, tên họ Tiếu này là người Khiết Đan, thường xuyên làm ăn buôn bán ở Ngân Châu, xem ra chính là vì Tống quốc và Khiết Đan cùng cấm vận chuyển quân tư quan trọng, da ngựa là hàng cấm giao dịch, cho nên buôn lậu là con đường có lời nhất, thế là hắn định cư luôn ở Tây Bắc, làm nghề buôn ngựa, thông qua Tây Bắc tuồn hàng đến Trung Nguyên và kiếm lời từ giữa, còn Trịnh Thành Hòa Trịnh chỉ là tên buôn nhỏ giọt, còn hắn mới là một tên thương nhân buôn lậu đại tài.
Tiếu Đắc Lợi là người miền bắc, không giống như đàn ông Trung Nguyên có sự kỳ thị với người đàn bà đã có chồng, chính thiếp của hắn mất sớm, vì đem lòng yêu mên Lục Tương Vũ, nên đưa cô từ thiếp lên làm chính thiếp luôn, Lục Tương Vũ thấy hắn thành tâm thành ý đối xử rất tốt với mình, chốn phồn hoa phù dung nàng ở, đã không còn là thời thiếu nữ ngây thơ lãng mạn nữa, và nàng cũng cắn răng chịu đựng theo hắn, Lục Tương Vũ có hiểu biết chữ nghĩa, lại xuất thân từ gia đình sĩ thân thương nhân, nên rất thông thạo kinh doanh, vợ chồng đầm ấm, gia sản thì càng làm càng nhiều, vậy nên cũng được trượng phu nể trọng rất nhiều.
Không ngờ sau đó không lâu, Khánh Vương từ phía tây trốn đến đây, giết phòng ngự sử ở đây, chiếm luôn thành Ngân Châu, các hào thân phú thương, các hộ giàu có Ngân Châu đều bị càn quét, vì Tiếu Đắc Lợi là người Khiết Đan, việc buôn lậu ngựa lớn như vậy nên có liên can rất lớn tới quân đội, còn giữ được cái mạng là may lắm rồi.
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cuối cùng cũng là một đại thương nhân có của mà vô quyền, có một ngày Lục Tương Vũ bị một viên đại tướng của Khánh Vương Da Luật Hắc Thạch nhìn thấy, thế là tên Da Luật Hắc Thạch này đâm ra si mê Lục Tương Vũ, Tiếu Đắc Lợi chỉ là một thương nhân đơn thuần, để lộ ra ý muốn nhượng Lục Tương Vũ sang cho hắn, Tiếu Đắc Lợi tuy cũng là thương nhân, song vẫn có nghĩa khí hơn nhiều so với tên Trịnh Thành Hòa Trịnh, sao có thể dâng vợ mình bằng hai tay cho tên kia được, Da Luật Hắc Thạch tuy chưa rút đao tương hướng, song hắn cũng không ngừng tạo áp lực, khi mà chưa đâu vào đâu thì Dương Hạo lại dẫn binh đến dưới thành Ngân Châu.
Da Luật Hắc Thạch ngày ngày chinh chiến thủ thành, tinh lực tràn đầy, và cũng không quyên tiểu nương tử Tiêu gia, thường xuyên phái thân binh đi đến trước cửa quấy nhiễu, vừa đấm vừa xoa, bức Tiếu Đắc Lợi đi vào khuôn khổ, Tiếu Đắc Lợi đi vào đường cùng, lại nghe nói nam viện đại vương thống Điệp Lạt lục viện bộ năm vạn tinh binh đến thành Ngân Châu, và Ngân Châu này chưa chắc đã giữ được, một khi thành bị phá, có loạn binh, người Khiết Đan yên phận trong tay che chở của Khánh Vương sợ là cũng bị họ coi là phe cánh của Khánh Vương, lúc đó thì còn kham khổ hơn, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ chạy trốn.
Lúc này đúng lúc đội quân ngoài thành cho hắn một cơ hội, Chiết Tử Du đưa ra kế lỗ hổng vây thành, thả ra một mặt thành không vây mà cũng không tấn công, có ý để đường ra cho thủ quân trong thành chạy trốn, trong thành điều động binh mã, nhanh hơn ngoài thành cho nên Khánh Vương bèn đưa quân chủ lực lên tác chiến với ba mặt thành, quân thủ Tây Bắc đều là người già kẻ yếu ở Ngân Châu.
Vài người này không thể đánh nhau được thủ đoạn cẩu thả cơ bí mật lại thêm cái việc mà Tiếu Đắc Lợi làm là buôn lậu, mấy viên tướng trong số họ đều có quen biết cả, vậy nên dúi cho lượng vàng, liền gật đầu như gà mổ thóc cho mấy tên thân thuộc qua, để họ ra khỏi cái lưới, không ngờ lại bị đám người ngựa Dương Hạo mai phục ngoài thành tóm được.
Lục Tương Vũ xấu hổ, đem mọi chuyện kể lại một lần cho hắn nghe.
"Đại nguyên soái, nô gia đã cải tà quy chính, bắt đầu lại từ đầu làm người tốt, trước đây nô gia có chỗ nào không phải với nguyên soái vẫn mong đại nguyên soái khoan dung độ lượng, giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho hai vợ chồng ta".
Dương Hạo thấy một tên buôn ngựa có râu quai nón đứng bên cạnh, lại nhìn sang Lục Tương Vũ nước mắt như mưa, bỗng cười nhạt một tiếng nói:
"Hắn là người Khiết Đan, đưa bao nhiêu người nhà từ trong thành trốn ra ngoài, sao lại có thể được chứ? Đây chắc chắn là kế của Khánh Vương, không hiểu là định giở trò gì, bổn soái há có thể trúng độc kế của hắn chứ, ngươi là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, bổn soái không giết ngươi, nhưng hắn…"
Dương Hạo giữ chặt chuôi kiếm, rồi từ từ rút kiếm ra, chỉ vào phía trước, dĩ nhiên là tên họ Tiêu đó không sợ, Lục Tương Vũ hoảng hốt mở to mắt chạy tới trước che chắn cho Tiếu Đắc Lợi, khẩn cầu:
"Đại nguyên soái, lời của nô gia là thực, đại nguyên soái khai ân".
Tiếu Đắc Lợi đẩy Lục Tương Vũ qua một bên nói: "Nương tử, ta là người Khiết Đan, rơi vào trong tay họ, thì không còn đường sống đâu.
Nàng đã giữ giọt máu của ta, đó là cốt nhục của Tiêu gia ta, ta có chết cũng cam lòng, nhưng chỉ mong nàng có thể có một con đường sống, bảo vệ lấy hậu thế của Tiêu gia, ta chỉ cần vậy thôi".
Hắn bước dài lên phía trước, nhướn mày dữ tợn nhìn Dương Hạo, lớn giọng nói: "Ngươi là đại quan trong quân đội Lô Châu, nói lời tất giữ lời, ngươi giết ta rồi, thì phải đảm bảo cho vợ con ra được bình an, nếu không Tiêu mỗ chết rồi cũng sẽ không tha cho ngươi, đâm đi!"
Hắn xé áo, lộ ra bộ ngực trần trụi, nghênh đường kiếm của Dương Hạo, Lục Tương Vũ khóc thét: "Không được", rồi nàng ta kéo lấy Tiếu Đắc Lợi, hét về phía Dương Hạo nói: "Đại nguyên soái nếu như cơn giận chưa nguôi thì cứ giết nô gia đi, chỉ xin nguyên soái khai ân, bỏ qua trượng phu của nô gia".
Tiếu Đắc Lợi không chần chừ nói: "Nương tử, nói năng hồ đồ gì vậy, hắn đã đồng ý bỏ qua nàng, dựa vào thân thế của hắn, tất sẽ không thất tín…"
Lục Tương Vũ thút thít nói: "Nô gia sai nửa cuộc đời, giờ cuối cùng cũng tỉnh ngộ, ân tình phu quân dành cho nô gia sâu nặng như vậy, nếu như phu quân chết đi rồi, nô gia sống một mình cả đời này sao? Nếu nguyên soái không khai ân, thì nô gia sẽ đi xuống suối vàng theo phu quân".
Dương Hạo khẽ thở dài, từ từ thu kiếm lại nói: "Lục Tương Vũ…hôm đó nhảy xuống sông tự vẫn, giờ đã được cứu sống. Cô có ý này, Dương mỗ cũng sẽ không dồn các người vào đường cùng nữa, được, thả họ ra!"
Lục Tương Vũ ngây người, vui mừng khôn xiết quỳ xuống, đại hán đó cũng ngây người, bị Lục Tương Vũ kéo vạt áo cùng quỳ xuống tạ ơn.
Dương Hạo chăm chú nhìn về phía thành Ngân Châu, rồi ánh mắt lại quay sang hai người họ, nói: "Nhà ngươi là người Khiết Đan, lại có chút quan hệ với quân đội Khánh Vương, chắc chắn là sẽ biết ít nhiều tin tức thủ quân ở trong thành chứ?"
Tiếu Đắc Lợi dù sao cũng là thương nhân, giỏi quan sát, vừa nghe thấy Dương Hạo hỏi vậy, vội nói: "Đại nguyên soái chắc chắn bỏ qua cho vợ chồng ta, đại ơn này sẽ báo, không biết đại nguyên soái muốn biết tin gì, Tiêu mỗ nếu như biết, sẽ nói với ngài".
Dương Hạo mặt giãn ra nói: "Trong thành giờ còn dư bao nhiêu binh mã? Giờ người nào làm chủ việc thủ thành? Còn nữa, vị trí đóng quân là hình gì, không biết những tin này ngươi có biết hay không?"
Tiếu Đắc Lợi nghĩ một lát, chần chừ nói: "Nghe nói trong thành binh mã khi mà xuất ra quân chủ lực vây thành theo lệnh của đại nguyên soái lần đầu, tổn thất về binh sẽ không nhỏ, và hao tổn ấy không dưới ba bốn ngàn quân, ta cũng chỉ nghe nói có vậy, còn không biết cụ thể ra sao".
Dương Hạo trong bụng biết rõ, nghe hắn nói không phải là nói dối, nên gật đầu.
Tiếu Đắc Lợi lại nói tiếp: "Mấy ngày nay quân thủ trong thành bị thương vong, số người chết cũng không dưới vạn người, giờ quân chính trong thành chỉ còn dư dưới hai vạn quân mà thôi, song họ đang đi bắt dân đinh khắp thành, những người này vốn hiểu chút võ nghệ, và cũng hiểu thuật chiến trận, dùng để làm quân thủ thành cũng dư dả, giờ mỗi hộ tóm lấy một trai đinh, tập hợp lại thì cũng có đến ba vạn tân quân, phân ra khắp đầu thành, một chính quân kèm một phụ quân, nếu như có thương vong, còn có thể gọi nhập ngũ, binh lực, sợ là không thiếu, lương thảo trong thành thì vô số, lại có thể dùng nhân lực, Khánh Vương mạnh vô cùng nên không sợ, tự cho rằng tướng quân suy sụp nguyên nhân là như vậy".
Dương Hạo giật mình: "Trong thành còn có bao nhiêu hộ dân nữa?"
Hắn cũng biết dân chúng lúc này phần lớn là tập trung một chỗ, một hộ thực ra không phải theo kiểu kết cấu gia đình một đôi vợ chồng một đứa con như bây giờ, mà giờ mỗi hộ trong thành rút ra một trai đinh, và con số ấy lên đến ba vạn binh mã, những nhân vật giàu có và có quyền thế thì có thể dâng vàng bạc, cho thấy trong thành ít nhất còn có ba vạn hộ. còn nhớ đội quân Mông cổ bào thạch vô số, có thể chinh quán chiến, nhưng họ tấn công một tòa thành cô độc mà dùng thời gian là sáu năm, cuối cùng vẫn là Lữ Văn Hoán chủ động đầu hàng, lúc này mới chiếm được thành, nhưng có thể thấy nếu trong thành binh lực dồi dào, lương thực không phải lo, thì thủ thành lại đắc kỳ pháp thì phải biết là lợi hại thế nào, hắn không có đội binh lực dồi dào như đại quân Mông Cổ, như thế có đánh, sợ là thành Ngân Châu chưa đổ thì hắn đã đổ trước rồi.
"Ha ha ha, phu nhân bình thân, mau mau bình thân, không cần đa lễ".
Triệu Quang Nghĩa nói rồi vội chạy đến đỡ, Tiểu Chu Hậu vội thối lui một bước, khẽ đứng dậy.
Triệu Quang Nghĩa thăm dò Tiểu Chu Hậu một lát, hai mắt hắn sáng lên. Hắn đã không động lòng thì thôi, một khi mà động lòng rồi thì có nghĩa hắn đã ngắm được người phụ nữ trước mặt mình, ôi thật là…Nhìn nhất cử nhất động của nàng, ánh mắt uyển chuyển, thậm chí là bộ dáng vội vàng thối lui của nàng, một cái nhíu mày cũng khiến cho người ta lao đao.
Triệu Quang Nghĩa định đỡ song không thành, hắn nhìn bộ dáng yểu điệu của Tiểu Chu Hậu, mắt chợt sáng lên, mỉm cười hỏi: "Trịnh quốc phu nhân không phải sợ hãi, hôm nay kỳ thực chính là Trẫm yêu cầu gặp nàng".
Tiểu Chu Hậu mặt không chút biểu cảm, vội nói: "Quan Gia, thần thiếp xin bái kiến".
"Được lắm!"
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười bước vào, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng, làn da trắng trẻo láng mịn, hắn muốn tiến sát vuốt ve. Thực giống như hắn hồi còn trẻ lần đầu đưa mỹ nữ vào phòng, trái tim hắn lúc này cũng dao động và có cảm giác thèm khát hệt như lúc ấy. Triệu Quang Nghĩa thấy mình bị kích động, không kìm chế được bật cười: "Giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, phu nhân xinh đẹp cũng không phải là chưa trải qua, hôm nay sao lại như vậy chứ? Đúng rồi, là danh vọng và thân phận cô ấy, mỹ nhân trong thiên hạ đều vậy, nhưng có vài mỹ nhân giống như cô ấy, sẽ càng kích thích đàn ông muốn chinh phục cho bằng được?"
Triệu Quang Nghĩa cố kìm chế dục vọng của mình, ôn nhu nói: "Phu nhân có thẻ biết Trẫm tại sao lại gọi nàng đến không?"
Tiểu Chu Hậu nghe giọng nói của hắn mập mờ, liền nâng cao cảnh giác, nhưng nghĩ hắn là Đế vương một nước, thân phận vô cùng cao quý, thanh danh xưa nay cũng rất tốt, chắc sẽ không có cử chỉ của tên hôn quân, lúc này mới chắp tay, nhỏ nhẹ nói: "Thần thiếp ngu muội, thần thiếp không biết".
"Ồ, nếu như phu nhân ngu muội, thì thiên hạ này có người con gái nào thông minh được nữa chứ?"
Ánh mắt Triệu Quang Nghĩa dần dần không che dấu được dục vọng, mỉm cười nói: "Tiểu Chu Hậu Nam quốc, thông minh xinh đẹp, thiên hạ ai không biết chứ, Trẫm ngưỡng mộ phu nhân đã lâu, trước đây, Trẫm là Nam nha phủ doãn, không tiện qua lại với phu nhân, giờ thì…ha ha…"
"Bệ hạ…"
Tiểu Chu Hậu thông minh cỡ nào, nghe đến đây đã biết có gì không ổn, không khỏi hoảng sợ ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm ý vẻ khẩn cầu. Ánh mắt trong vắt như làn thu thủy quyến rũ vô ngần, thêm nữa là khuôn mặt non nớt, nhìn mắt Triệu Quang Nghĩa chỉ thấy vẻ bị mê hoặc.
Hắn không chịu nổi tiến thêm một bước, ngón tay run run nâng cằm Tiểu Chu Hậu lên, cười dâm dê nói: "Phu nhân à, nếu Trẫm có thể cùng với phu nhân khi ăn nghe nhạc, khi đứng được sờ bả vai, khi ngồi được xoa mông nàng, đêm đêm lưu luyến bên nhau, ngày ngày ân ái, thì trên thế gian này có gì hoan lạc hơn".
"Bệ hạ…"
Tiểu Chu Hậu sợ hãi mặt trắng bệch, vội vàng thối lui nói: "Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, là tấm gương cho thiên hạ, thần thiếp…là phu nhân Lý Dục Lũng tây quận công mà".
Triệu Quang Nghĩa mỉm cười tới sát hơn nói: "Phân thế có thể đổi, cảnh ngộ cũng có thể cảm biến mà.
Trẫm nghe nói Lũng tây quận công lãng phí vô độ, nàng còn muốn dựa vào đó sao, đến quần thần cũng đến tận cửa đòi nợ, hắn có thể lo cho nàng ăn ngon mặc đẹp không? Có cho nàng châu báu ngọc quý không? Có đem lại mỹ phẩm cho nàng không? Haiz! Người con gái xinh đẹp như nàng, nếu như ăn ngon mặc đẹp, thì thật là tội lỗi, nàng không muốn thay đổi vận mệnh của mình sao?"
Tiểu Chu Hậu đã chạm phải bức bình phong, không còn đường thối lui nữa, hai tay nàng đưa lên che trước ngực, sợ hãi nói: "Thần thiếp là vợ của hàng thần, Bệ hạ là quân phu, chuyện hoang đường đó, Bệ hạ sao có thể làm chứ?"
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả nói: "Hoang đường? Chu công dâng tỉ cơ làm thiếp, Đường Thái Tông dâng Tiêu Hậu làm phi, Hoàng huynh dâng Hoa Nhị phu nhân làm tần, có gì mà không thể chứ? Nào có gì tổn hại đến thanh danh nào? Trẫm là cộng chúa thiên hạ, ai dám nói ra nói vào? Hoang đường ư? Khi việc đã thành, xem xem còn gì là hoang đường nữa không?"
Tiểu Chu Hậu bị hắn châm chọc rưng rưng nước mắt, vừa xấu hổ, nàng đã chịu nhục nhã như vậy, vội đẩy mạnh Triệu Quang Nghĩa, chạy nhanh ra ngoài, Triệu Quang Nghĩa giơ tay ra chặn lại "ba ba" một tiếng, triều phục bị hắn xé rách, vì nắng gắt cuối thu, quần áo triều phục không nhiều, Triệu Quang Nghĩa nhìn thấy áo lót của nàng, dục hỏa càng nổi lên, bước lên phía trước, hai tay giữ chặt lấy nàng, Tiểu Chu Hậu sợ hãi, quần áo trên người đã tuột mất nửa, chỉ còn thừa lại quần lót trắng quấn quanh.
"Cứu!"
Tiếng hét hoảng sợ của Tiểu Chu Hậu, cơ thể trần truồng, khó có thể gặp người, cuống quýt chạy trốn, vớ vội lấy bộ quần áo cung trang trên giá, quần lót trắng không thể ôm lấy cơ thể mềm mại, cơ thể trắng ngần lộ ra, da thịt tươi nhuận, đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến người ta nhìn cả ngày không chán, chạy trốn như con thiêu thân, đôi mông trắng hồng Triệu Quang Nghĩa trở nên thú tính, chỉ cảm thấy mở cờ trong bụng, miệng lưỡi khô, hắn đuổi theo… xem tại TruyenFull.com
Tiểu Lục, ngày mai ngươi tiếp tục thả diều ở Thượng Phong đầu, cố gắng truyền đơn vào trong thành".
"Vâng, nhưng…đại ca, cái này có dụng được không ạ?"
Đương nhiên là được rồi, bỏ bao nhiêu sức lực ra đấy, thành phần thủ quân trong thành rất phức tạp, giờ nguyên thủ quân Ngân Châu, theo tin tình báo mà Tiếu Đắc Lợi nói ta có thể thấy, họ vốn không được Khánh Vương coi trọng, hơn nữa bị binh Khiết Đan ức hiếp, sớm đã oán hận, họ phải đầu quân vào Khánh Vương vì họ còn có gia quyến trong thành, song sẽ không hàng Khánh Vương, bọn họ vốn không hề trung thành với Khánh Vương, chúng ta ngoài tấn công bằng lực, trong dùng kế tấn công bằng lòng người, họ tất sẽ dao động thôi.
Ngoài binh mã Khiết Đan, còn có quân chủ lực là thanh niên trai tráng trong thành chiêu mộ được, những người này càng không trung thành với Khánh Vương, chỉ là bị bức bách mà binh đao thôi, cũng có thể lôi kéo được, lát nữa ta đến chỗ Da Luật Tà Chẩn một chuyến, bảo hắn viết vài chữ Khiết Đan rồi truyền đến cho quân Khiết Đan trong thành, chỉ cần người không chết, họ cũng chưa chắc là bền chắc như thép được".
"Vâng ạ, nhưng…trong số đó có vài thứ viết truyền đơn bừa bãi, ai không nhìn hiểu được.
Dương Hạo mỉm cười nói: "Ngươi chớ hỏi nhiều, mấy truyền đơn này ngươi chỉ cần phát đi, đại ca tự có diệu kế".
"Tuân lệnh!"
"Mộc chỉ huy, Kha đoàn luyện, hai người vẫn làm theo cách của mấy ngày nay, chỉ đánh nghi binh, giảm thiểu thương vong, chỉ mượn cơ hội diễn binh, tập luyện thuật công thành, hiểu chưa?"
"Tuân lệnh!"
Lúc này có một tên tiểu hiệu chạy tới run rẩy nói: "Tiết soái, người Ngân Châu đến rồi".
"Gọi vào!"
Được một lúc thì thấy một dáng người gầy, dáng mạo xấu xí, mắt tam giác, quai hàm nhô xương ra, mặt vàng nghệ đi vào trong lều, thấy Dương Hạo hắn khom người thi lễ, giọng khàn khàn nói: "Ti chức phụng lệnh ngày đêm đuổi tới đây, chờ đợi sự dặn dò của tiết soái".
Dương Hạo chau mày, nói với hai bên: "Các người lui ra!"
Đám thuộc hạ lui ra ngoài, Dương Hạo đặt tấm bản đồ xuống, đứng dậy nói: "Ngươi theo ta đến đây".
Lều của Dương Hạo lều nối tiếp lều, phía trước là nơi bàn bạc quân cơ đại sự, sau khi vén rèm lên, thì vào nơi nghỉ ngơi của hắn, Dương Hạo dẫn gã này vào trong hậu phòng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhíu mày hỏi: "Sao lại chỉ có mình ngươi đến?"
Gã đó lắp bắp nói: "Khởi bẩm đại soái, đại soái tấn công Ngân Châu, Phi Vũ cũng bôn ba khắp nơi, Hạ Châu, Ngân Châu và các nơi khác đều cần thăm dò, người thì có hạn, có võ nghệ cao cường, người phù hợp với yêu cầu đại nhân có hạn, thuộc hạ chỉ có một mình, song lại là người phù hợp với yêu cầu của đại soái".
Dương Hạo thầm nghĩ: "Người không thể tướng mạo, người trên giang hồ dị sĩ thật nhiều, đại ca nếu chỉ phái mình hắn đến, chắc chắn là cũng rất tín nhiệm".
Dương Hạo đổi sắc mặt, hòa khí vỗ vai hắn, nói: "Được, ngươi đã nói vậy, bổn soái đương nhiên là tin rồi, hai năm nay bổn soái không thể về Trung Nguyên, Phi Vũ tuy là bổn soái sáng lập, mới vào có rất nhiều anh hùng hào kiệt, bổn soái cũng không hiểu rõ. Đến đây nào, ngồi đi, ta bàn bạc".
Dương Hạo vẫy hắn ngồi trên giường, gã ngày nhìn đông nhìn tây, như có gì không tự nhiên lắm, Dương Hạo chỉ nói hắn ngồi cùng với thượng quan, cho nên trong lòng thấp thỏm, hắn có ý bị lung lạc, đương nhiên càng thân thiết, bèn nói: "Bổn soái có một chuyện quan trọng, muốn ngươi ẩn vào thành Ngân Châu làm, nếu việc này làm tốt, bổn soái sẽ đoạt châu dễ như trở bàn tay.
Ngươi vừa đến, cũng thấy tình hình của thành, có thể nắm chắc phần mười lẻn vào được thành không?"
Người đó nói: "Tòa thành to như vậy, phòng thủ lại nghiêm mật, chắc có lỗ hổng, mười người trăm người khó vào thành, thuộc hạ chỉ có một mình nếu lẻn vào,không phải là chuyện quá khó, song không biết đại soái muốn thuộc hạ làm gì? Lẽ nào…lẽ nào là hành thích Khánh Vương?"
Dương Hạo cười ha ha nói: "Có ngươi mới nghĩ vậy, sợ ngươi không làm nổi thôi. Nếu thành Ngân Châu ta có thể vào được, phủ viện lạc Khánh Vương có hạn, ngươi muốn lẻn vào cũng khó, nào đâu có chuyện dễ dàng cho ngươi hành thích? Nếu như bảo ngươi lẻn vào trại ta hành thích bổn soái, ngươi có làm được không?"
Mắt hắn sáng lên, sợ hãi nói: "Thế thuộc hạ tối nay thử xem".
Dương Hạo dở khóc dở cười, Đinh Thừa Tông phái đến người nào thế này hả trời? Thực thiếu trí tưởng tượng, hắn vội giữ chặt lại, nói: "Được rồi, được rồi, không cần thử, ta cần ngươi vào thành, không phải là muốn ngươi đi giết người, mà là đi thực hiện kế sách".
"Thực hiện kế sách?"
"Đúng vậy, kế ly gián! Ngươi đưa tai lại đây, bổn soái nói cho ngươi rõ".
Gã đó mặt vàng vọt chần chừ giây lát rồi ghé tai về phía Dương Hạo, Dương Hạo bèn thì thầm to nhỏ gì đó vào tai hắn, nói được vài câu, mắt Dương Hạo bỗng nhìn chằm chằm vào má hắn, thấy má hắn trắng nõn hoàn toàn khác với màu da, mắt không khỏi nghi hoặc, hắn vội khịt khịt cái mũi, hình như hắn ngửi được mùi hương, sự nghi ngờ càng rõ rệt, giọng nói ngày càng nhỏ, gã mặt vàng ấy không nghe thấy gì càng ghé sát tai vào và thúc giục: "Đại soái nói gì vậy? Thuộc hạ nghe không…ôi!"
Hắn chưa nói hết câu bỗng giật mình kêu lên một tiếng, bàn tay thô to của Dương Hạo đã giữ chặt lấy cổ hắn, lớn tiếng quát: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Gã mặt vàng ngây người ra, người giãy dụa, hắn khẽ quay đầu lại, mắt tam giác của hắn sáng lên và khẽ cười, lộ vẻ đắc ý vô cùng, rồi trở nên xảo quyệt nói: "Hì hì, ngươi giờ mới phát hiện ra sao? Nếu người ta lúc nãy muốn giết ngươi, ngươi nói xem ta có làm được không, tiết soái đại nhân…"
***
Tiểu Chu Hậu cầm lấy quần áo, chạy trốn Triệu Quang Nghĩa vào góc bình phong.
Triệu Quang Nghĩa vui mừng, chỉ thấy mỹ nữ như đang trêu đùa mình, và như vậy chỉ tổn làm trỗi dậy cái bản năng vốn có của người đàn ông trong lòng hắn, nó hừng hực tiến tới Tiểu Chu Hậu, dù sao đi nữa thì đây cũng là thâm cung của hắn, như vậy Tiểu Chu Hậu có chạy đằng trời, không có lệnh của hắn thì không một ai dám đến xía mũi vào làm gì, hắn cởi bỏ áo khoác ngoài, đuổi theo Tiểu Chu Hậu, thỉnh thoảng hắn còn phun ra vài câu dâm tục, Tiểu Chu Hậu trong lòng chỉ có một mình Lý Dục, mà Lý Dục viết thơ từ thì miễn chê, bình thường nói chuyện cũng thêm thơ ca hoa lá cành vào, ngay cả chuyện giường chiếu cũng rất lãng mạn như thi như họa, như vậy thì nàng sao có thể chấp nhận được một Triệu Quang Nghĩa hung hãn, cố kỵ thế này, những lời nói thô tục mà cũng nói được, nàng bịt tai lại, chạy loạn lên như con chuột, biết mình không còn chỗ nào chạy được, sợ dừng lại lại bị hắn xông đến lăng nhục, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Triệu Quang Nghĩa chơi trò rượt đuổi thấm mệt, hắn dừng lại thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, Triệu Quang Nghĩa đứng thẳng dậy, cố gắng kiềm chế lại cơn dục vọng, nói: "Nữ Anh, nàng không cần trốn nữa, nàng nên biết, Trẫm muốn có nàng thì nhất định sẽ đoạt được nàng, trên dưới người trong nhà nàng đều nằm trong tay ta, Trẫm chỉ cần lệnh một câu thôi, sống là sống mà chết là chết, nàng có chốn cả đời được không?"
Tiểu Chu Hậu tức giận nói: "Thần thiếp thà chết cũng không chịu sự làm nhục của bệ hạ".
Triệu Quang Nghĩa cười nham hiểm, nói: "Nhưng Trẫm không để nàng chết!" Rồi hắn đột nhiên bước nhanh đến, Tiểu Chu Hậu vừa dừng nói, vừa mặc quần áo lại, Triệu Quang Nghĩa bỗng đánh tới, Tiểu Chu Hậu trốn không kịp, cánh tay đã bị hắn ôm chặt lấy, Tiểu Chu Hậu sợ hãi kêu lên, năm ngón tay cào vào mặt Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy tay nàng, còn tay kia sờ luôn vào ngực nàng, lần mò xuống dưới.
Hắn dâm dục bùng cháy, cầm chặt lấy hai tay Tiểu Chu Hậu, đang lúc cúi người xuống liếm láp bộ ngực của nàng thì có một tiếng ngoài điện, hắn quát: "Cái gì vậy hả, ai dám ngăn cản?"
"Bệ hạ, bệ hạ, ngài không được như vậy, Quan Gia nghiêm dụ".
"Cút ngay, ngươi thì hiểu gì, lẽ nào ta cũng không là được? Khi nào ta phải gặp cha ta, phải cho các ngươi bẩm này nọ?"
"Bệ hạ, hôm nay không như hôm qua, Quan Gia là đương kim thánh thượng, bệ hạ…ôi, ngăn Hoàng tử lại, mau ngăn lại…"
"Đức Sùng? Đứa trẻ này lại làm loạn cái gì vậy?" Triệu Quang Nghĩa vừa nghe thấy vậy, dục khoái mất tiêu, vội bỏ người Tiểu Chu Hậu ra, Tiểu Chu Hậu vội vàng chạy nhanh mặc cung trang vào.
Triệu Quang Nghĩa mau chóng ra Hồi Xuân điện, thấy tấn chức nội thị đô tri cố chặn ngang lấy Triệu Đức Sùng, hai tiểu hoàng môn bên cạnh giữ chặt lấy vai nó, khiến Triệu Đức Sùng cười toe toét, Triệu Quang Nghĩa không khỏi nổi giận, lớn tiếng quát: "Đức Sùng, thân là hoàng tử, không biết thể diện, ở chỗ này làm loạn chuyện gì vậy hả?"
******
Dương Hạo nhìn cái tấm không có gì nổi bật đó, đáng khinh, quyến rũ, mặt khẽ cười, rồi bỗng cười vui vẻ nói: "Hóa ra là cô?"
"Đương nhiên là tôi rồi".
Gã mặt vàng cũng cười: "Phải dấu tung tích, chuyện đêm vào nhà người ta ngoài Trúc Vận ra thì còn có ai là thích hợp nữa đây? Ngươi cho rằng Phi Vũ một tên mật thám có thể đột nhập doanh trại địch vào lúc nửa đêm? Tên đó ta đang huấn luyện, chưa đầy thời gian hai năm, đến chút da lông cũng không học được, thì có thể làm được chuyện gì to tát?"
Cô vừa nói vừa giải thích cặn kẽ thêm, điệu bộ, cử chỉ khi nói như khóe mắt, chóp mũi, chiếc miệng. Tuy da thịt vẫn thô ráp, song nét tinh nghịch vẫn lộ ra, và không giống gì một nam nhi cả.
Dương Hạo lắc đầu nói: "Cô hóa trang thực quá sơ hở, cổ trắng trẻo chẳng có gì, đàn ông cũng có cổ nhỏ, nhưng màu sắc da mặt cô hoàn toàn khác với cái cổ, người lại còn có mùi thơm thoang thoảng, như vậy sao có thể giấu diếm được ta?"
Trúc Vận nhướn nhướn cái mũi nói: "Ta chỉ muốn tiện thể thử ngươi mà thôi, chứ không phải là muốn giấu diếm thân thế với ngươi, nếu không thì…"