Dưới tượng Phật có một thạch bàn rất bằng phẳng, lúc trước đám hoàng thất quý tộc đời Đường vẫn thường tế lễ long trọng ở đây, nhưng nay thạch bàn đó lại rộng rãi lạnh ngắt, ngay cả du khách cũng không có lấy một người. Vì hôm nay có mưa, mưa không lớn, nhưng liên miên không dứt như tơ kéo, nó lại làm cho người ta ưu sầu không vui nhất.
Hai bên đầu sân, mỗi bên có một chiếc xe hoa mỹ, một bạch y nhân và một hắc y nhân đang đứng yên lặng đối diện nhau, phía sau lưng họ, mỗi người có một nữ tử duyên dáng, đứng cầm chiếc ô bằng giấy dầu che cho họ. Chiếc ô che được đầu họ thì hơn một nửa người các mỹ nhân đều lộ ra dưới mưa, làm ướt đẫm y phục của họ, nhưng hai nữ tử lại không động đậy chút nào.
Hắc y nhân là Thôi Đại Lang, nữ tử đứng sau lưng che ô cho hắn là thị thiếp Thạch Ngữ Xương của hắn. Thạch cô nương lông mày như viễn sơn, mắt như nước mùa thu, mắt ngọc mày ngà. Nữ tử đứng đối diện nàng cũng là một kiều nữ xinh đẹp, khí chất không kém nàng chút nào, có điều, nam tử mặc công phục màu trắng đứng trước nàng lại kém xa Thôi Đại Lang về vẻ trẻ trung và to lớn. Đó là một lão giả tóc hoa râm, tuy khí độ ung dung, nhưng vẫn rất có tướng không giận mà phát uy, dù sao tuổi cũng đã lớn, đứng ở đó cũng không thể hiên ngang như Thôi Đại Lang.
Nhìn thân người phía sau của hai thị thiếp họ cũng có thể đoán được hai người này đã đứng nói chuyện khá lâu rồi, trong ánh mắt Thôi Đại Lang cũng đã có chút mệt mỏi.
"Trịnh bá, với thế lực lớn mạnh của Kế Tự đường ta, bất luận là làm chuyện gì cùng đều nên cầu yên ổn. Bá là tiền bối, tin rằng những đạo lý này bá còn hiểu hơn cháu, hy vọng Trịnh bá vẫn kịp thời thu tay lại".
Lão giả đối diện cười nói: "Ha ha ha, Đại Lang, cho dù cha cháu còn sống cũng không dám giáo huấn lão phu như vậy đâu, dù sao cháu cũng chỉ là con nghé mới sinh thôi".
"Cháu không phải đang giáo huấn tiền bối, chỉ là khuyên giải thôi, có nghe hay không là do Trịnh bá". Thôi Đại Lang cũng cười lạnh lùng: "Triệu Quang Mỹ trong triều đình đã hoàn toàn mất đi căn cơ, cũng không có tư cách hiệu triệu thiên hạ, không chống đỡ nổi với một trận đấu, hoàn toàn không đáng để nâng đỡ trợ giúp. Trịnh bá, vãn bối xin khuyên bá một câu cuối cùng, hãy sớm thu tay lại đi".
Lão giả cơ hồ như muốn nói ra, người mà hắn muốn nâng đỡ thật sự chính là hoàng tử của tiên đế Triệu Đức Phương, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn được, chỉ mỉm cười nói: "Lão phu phải ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, ta muốn làm gì, làm như thế nào cũng không cần cháu phải chỉ điểm".
Thôi Đại Lang gật đầu, quay người đi, vừa đi vừa nói: "Thất tông ngũ tính đồng khí liên chi, Trịnh gia có nạn, Thôi gia cháu sẽ không ngồi nhìn, chỉ muốn cho tiền bối biết, vãn bối đã nhận được tin, quan gia đã phát giác ra hành động của Triệu Quang Mỹ ở Trường An, e rằng rất nhanh sẽ có hành động gây bất lợi cho Tề Vương. Trịnh bá, bá hãy tự thu xếp nhé".
Lông mày lão giả run lên, ánh mắt vốn ôn thuận bình thản đột nhiên sắc nhọn như kiếm. Nhưng Thôi Đại Lang vẫn chỉ quay lưng về phía hắn, hoàn toàn không quay đầu lại. Hắn bước thẳng lên xe, Thạch cô nương thu ô lại và vào xe, buông mành xe xuống, phu xe quất roi, ngựa liền phi thẳng về phía trước.
Trên khuôn mặt lão giả là vẻ lo lắng bất định, hắn đứng dưới đại Phật, một hồi lâu không nhúc nhích.
"Lão gia...". Mỹ nữ đứng phía sau khẽ gọi, lão gia ngẩn ra một hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Lời này của hắn... Là có ý gì? Lẽ nào Triệu Quang Nghĩa thật sự đã phát giác ra? Cục diện Trường An vẫn chưa thể hoàn toàn nắm trong tay. Nếu như thật sự, thì...".
Sắc mặt lão giả dần tái xanh đi, mỹ nữ bên cạnh thấy vậy cũng không dám nói nữa, chỉ lăng lặng đứng một bên.
"Sẽ không đâu, chúng ta làm việc vô cùng cẩn thận, triều đình sao có thể phát hiện...". Lão giả chưa nói hết câu, cơ thể đột nhiên chấn động, xoay người bước đi. Mỹ nhân bên cạnh vội vàng một tay cầm ô, một tay túm tà váy chạy đuổi theo. Lão giả cất bước lên xe, ngồi vào chỗ của mình, không thèm phủi bọt nước trên áo, liền liên tiếp ra lệnh: "Mau, mau, lập tức về thành".
Chiếc xe vừa động, mỹ nhân vừa mới vào xe chưa kịp ngồi vào chỗ liền lảo đảo, ngã vào lòng hắn, lập tức nàng ngồi ngay ngắn sang một bên, có chút lo lắng nói: "Lão gia, bên Trường An đã đầu tư rất lớn, sẽ không... Sẽ không xảy ra chuyện chứ?". Bạn đang xem tại
TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Lão giả rất lo lắng, cau mày lại, hơi vuốt râu nói: "Về thành, nếu như có tin tức thì bên Biện Lương sẽ lập tức đến, bất kể như thế nào cũng phải thông báo cho Hồ Hỉ Nhi trước, bảo hắn tăng cường phòng bị ở bên đó".
Lão giả vừa nói đến đây thì trong màn mưa phùn dày đặc đột nhiên có một kỵ mã xuất hiện, xung quanh xe ngựa có thị vệ, vừa mới dừng ngựa ở phía trước, lại phát hiện ra đó là người của phủ mình, phu xe vội ghìm ngựa lại, người đó vội vã phi tới bên cạnh xe, thấp giọng nói mấy câu qua cửa sổ xe, rồi trình thư tín lên. Lão giả nắm chặt thư tín trong tay, ngồi dựa vào thành xe, sắc mặt hết sức đáng sợ, mỹ nhân lo lắng nói: "Lão gia...".
Lão giả từ từ nghiến hàm răng lại, phát ra một câu nói: "Triều đình đã phát giác ra sự bất thường, hạ chiếu bắt Tề Vương tiến kinh, đầy Triệu Phổ đến Viễn châu. Triệu Quang Nghĩa... Động thủ rồi". Mỹ nhân cũng lộ ra vẻ lo lắng hơn: "Lão gia...". Lão giả cắn răng mím môi nói: "Thôi gia đáng chết! Dám làm hỏng chuyện tốt của ta".
Mỹ nhân bên cạnh liền nói: "Lão gia, chắc không phải là do Thôi gia làm chứ. Nếu triều đình phát hiện phía sau Triệu Quang Mỹ là có sự tồn tại của Kế Tự đường ta thì đối với Thôi Đại Lang cũng không có lợi ích gì...".
"Ha ha ha...". Lão giả cười lạnh nói: "Nàng không nghe Thôi Đại Lang nói sao, tiên cầu tuệ, tái cầu tiến. Kế Tự đường từ đầu năm đã bước tới một triều đại khác rồi, vấn đề nội bộ càng lúc càng nhiều, Đường gia không phục sự điều động, Trịnh gia ta lại hành động riêng. Nếu như có thể mượn tay triều đình, làm đại thương nguyên khí hai nhà ta, thì đối với Thôi gia hắn chỉ có lợi, làm gì có hại?".
Mỹ nhân nói: "Lão gia, phải chăng là hành động của Thôi thị hay không thì sau này có cơ hội sẽ tra xét tìm chứng cứ, việc cấp bách bây giờ chính là Trường An. Cục diện Trường An vừa mới mở ra, chúng ta bây giờ vẫn chưa nắm chắc có đủ lực lượng để công khai làm địch với triều đình. Nếu triều đình đã phát giác ra thì nên dứt khoát vứt bỏ Triệu Quang Mỹ, đưa người của chúng ta lập tức tản đi. Nếu không thì...".
"Không!". Lão giả ngồi thẳng người, nghiêm nghị nói: "Bên công chúa đã chuẩn bị động rồi, với sự hợp lực của Tề Vương và hoàng tử, lại có sự phối hơp của chúng ta cùng mấy vạn đại quân thì tuy không thể tiến vào đánh lấy Trung Nguyên, nhưng dựa vào địa thế Quan Trung tự thủ vẫn có thể làm được. Chỉ cần Quan Trung đứng vững chân thì lão phu sẽ có cách thuyết phục Thượng Ba Thiên xuất đầu tương trợ".
Hắn cười lạnh lùng, nói: "Triều đình bây giờ đã trợ giúp Lý Kế Quân, Dạ Lạc Hột và Thượng Ba Thiên phân quyền, sớm đã làm cho hắn bất mãn, lão phu đã đầu tư cho hắn cực đại. Bây giờ... Là lúc lấy lại cả vốn lẫn lãi".
Tiểu mỹ nhân thở dài nói: "Lão gia, nguy hiểm như thế thần thiếp luôn cảm thấy không ổn. Nhiều năm như vậy Trịnh gia ta đều nhẫn nhịn được, bây giờ hà tất phải nóng vội nhất thời".
Lão giả trầm mặt xuống, nói: "Trịnh gia chúng ta vốn đặt chân ở đông nam. Sự bại vong liên tục của Mân Hán làm cho Trịnh gia ta đại thương nguyên khí. Cho đến khi muốn dời về Trung Nguyên thì cả Trung Nguyên đã bị người ta thâu tóm hết, mắt thấy Tống Quốc nhất thống thiên hạ, dù thế nào cũng sẽ có quốc vận một, hai trăm năm. Nếu như vậy, thì Ẩn tông của chúng ta sẽ trở thành Ẩn tông vĩnh viễn, không có ngày được lộ diện. Giống như đại tộc thế gia của chúng ta, muốn tồn tại tiếp, phải như thuyền chạy ngược dòng, không tiến mà lùi. Sự lớn mạnh của cả Kế Tự đường không đại biểu cho sự lớn mạnh của Trịnh gia ta. Lúc này tuy khó khăn, nhưng thiên hạ mới định, lòng người chưa ổn, chúng ta cũng chỉ có cơ hội này thôi, nếu như đợi tứ hải thái bình thì... Ha ha ha!".
Mỹ nhân không nói nữa, lão giả thò đầu ra khỏi cửa sổ, trầm giọng ra lệnh: "Bên Biện Lương vẫn làm theo kế hoạch cũ, dốc toàn lực giúp công chúa, hoàng tử thoát thân. Thông báo cho Trường An, tập kết tất cả sương quân đã trung thành với Tề Vương và nhân mã của Đồng Vũ, lập tức hành động".
*
* *
Trong phủ đồng bình sự Triệu Đức Phương là một không khí bận rộn, người người vui sướng, hân hoan. Hôm nay hoàng tử Đức phương sắp được phong thân vương rồi. Ở hậu trạch, trong phòng ngủ Triệu Đức Phương lại yên tĩnh nhưng ấm áp.
Triệu Đức Phương, một đứa trẻ mười sáu tuổi đã sắp thành người lớn rồi, so với tỷ tỷ Vĩnh Khánh đã cao hơn một chút, chỉ là dung nhan vẫn có chút non nớt.
Bộ y phục rất phức tạp, trong ngoài tới năm chiếc, bên ngoài còn mặc theo ba bốn lớp bào, trang phục này là để chuẩn bị cho lễ ban phong long trọng. Bên ngoài có rất nhiều nội thị, cung nữ đang bận rộn, chỉ còn Vĩnh Khánh giúp đệ đệ của mình chuẩn bị ăn mặc. Lúc này, nàng không phải là một người xuất gia tứ đại giai không nữa, chỉ là một người tỷ tỷ cốt nhục tình thâm.
"Đức Phương, đã đọc thuộc "Khai bảo thông lễ" rồi chứ? Đến lúc đó đừng đọc sai đấy".
"Ừm!". Triệu Đức Phương đứng đó, mặc cho tỷ tỷ mình sửa soạn, chỉ đáp lên một tiếng lo lắng.
Vĩnh Khánh giúp nó đeo ngọc bội vào, dịu dàng nhắc nhở: "Hoàng đế sẽ cừ hành lễ sắc phong ở điện Văn Đức, sắc phong chia thành hai bộ phận, đầu tiên là người ta sẽ dâng sách thư lên, sẽ do tể tướng tuyên đọc, đệ phải chú ý nghe, sau đó hoàng đế sẽ giao cho đệ ấn tỷ. Sau khi thụ phong, đệ sẽ dùng ấn tỷ đóng dấu lên sách thư, nội thị sẽ dẫn đệ lui ra, ở cửa thánh điện đệ phái bái một lần, sau đó trong cung sẽ có người đưa đệ về phủ".
"Vâng".
"Sau khi trở về, nơi đây sẽ trở thành vương phủ rồi, đệ cất sách thư và ấn tỷ rồi đi nghỉ ngơi một chút, sau buổi chiều đệ phải nhập cung, dùng lễ để tạ ơn hoàng thúc phụ. Nhớ kỹ, sách thư ấn tỷ đệ đều phải mang theo người, không được để trong phủ. Khi quay lại cung, đệ phải nói theo những gì tỷ tỷ đã dạy. Quan gia ban cho đệ vương tước này chẳng qua chỉ là để cho người trong thiên hạ đều tán thưởng hắn là người hòa thiện, hậu đãi con cháu tiên đế, cho nên tất sẽ để đệ đến Sùng Hiếu am, những chuyện còn lại giao hết cho tỷ tỷ, từ đầu đến cuối đệ đều không biết gì cả. Hiểu chưa?".