Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 573: Thiên Chi Kiêu Nữ

Đoàn người đó đi đến gần, Đinh Ngọc Lạc liền từ chỗ ẩn nấp bước ra, vội chạy đến nghênh đón.

"Thì ra là người của nàng ấy, kỳ lạ thật, những lần trước dọc đường nghỉ ngơi, có trà quán, rượu tứ, lại có nông xá, dù đến bao nhiêu nơi phồn hoa đô thị, bất kể chỗ nào, nghỉ ngơi ra sao nàng ấy đều sớm có an bài, không gấp gáp bố trí người tiếp ứng, tại sao lần này lại vội vàng đến nơi sơn cốc hoang vu để đợi người đến, xem ra thật đã có biến cố".

Vĩnh Khánh chỉ ở đó suy đoán, giống như mình là người ngoài cuộc, như không phải mình là kẻ mà cả thiên hạ này đang truy lùng. Chỉ thấy Đinh Ngọc Lạc với đoàn người đó vội vàng nhỏ tiếng luận bàn với nhau, đang nhanh bước đi vào trong cốc.

Sánh vai với Đinh Ngọc Lạc đi vào san cốc là một người mặc hắc y, đang đi theo hướng chỉ của Đinh Ngọc Lạc về phía này, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn "Tống hoàng hậu" và "Kỳ vương". Vĩnh Khánh nhận ra đó là một nữ nhân, một thân huyền sam, nhưng làn da lại trắng như ngọc, nói đến dung mạo, nàng và Đinh Ngọc Lạc còn kém xa, nhưng Đinh Ngọc Lạc cũng có chút khí khái hào hùng, đường nét ngũ quan có phần đầy đặn hơn. Nhìn kỹ lại, huyền nữ này có đôi mắt quyến rũ, nữ tính vô cùng.

Nàng còn ít tuổi hơn Đinh Ngọc Lạc, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, Vĩnh Khánh cảm thấy có chút không tự nhiên. Đôi mắt của nàng ấy, ánh mắt sắc bén làm Vĩnh Khánh có cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư mình. Cảm giác này thật ra không rõ ràng lắm, nó không bị dễ dàng phát hiện ra. Nhưng đối với công chúa Vĩnh Khánh, nàng trước giờ ở thế thượng vị, nên mẫn cảm hơn người khác rất nhiều, ở vào địa vị của nàng, một thân phận cao quý, có người thể hiện thái độ với nàng dù chỉ là một chút nàng cũng nhận ra ngay.

"Nàng ta là ai cơ chứ? Chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho ta cảm thấy như bị dồn ép như vậy?". Công chúa Vĩnh Khánh cảm thấy thật kỳ lạ, không tự chủ được mà cố ưỡn ngực ra, nhưng trải qua đoạn đường dài chỉ còn chút sức lực nên động tác này không làm nàng phấn chấn lên được.

"Công chúa điện hạ!". Huyền nữ áo sam chắp tay cung kính làm lễ, sau đó đưa tay chỉ về phía một tảng đá lớn nói: "Mời ngồi!".

Dứt lời nàng liền nhẹ nhàng ngồi xuống trước ở một bên của phiến đá, đối diện với công chúa của một nước, mọi cử chỉ của nàng đều ung dung tự tại, không chút băn khoăn. Nàng chăm chú nhìn Vĩnh Khánh như có ý mời nàng ngồi xuống, nhẹ lắc đầu nói: "Chỉ tiếc rằng Tây Hạ vương một lòng một dạ chân thành, công chúa điện hạ dường như không hề tin tưởng ngài. Chúng ta đây cũng khổ tâm trù bị rất lâu, tất cả chỉ để giải cứu nhất gia điện hạ, bảo đảm an toàn cho điện hạ. Không ngờ đến cuối cùng lại bị người mà mình muốn cứu lừa gạt, quay lưng lại".

"Tử Du, thế là có ý gì vậy?". Đinh Ngọc Lạc hoàn toàn không biết nội tình, vừa nghe thấy lời Chiết Tử Du không khỏi giật mình.

Vĩnh Khánh trên mặt lộ vẻ điềm nhiên trái hẳn với cảnh ngộ mà nàng gặp phải bây giờ, cười an nhàn nói: "Ý của cô nương đây, ta sao lại không hiểu chứ?".

Chiết Tử Du khẽ thở dài: "Điện hạ, sự việc trong Sùng Hiếu am, hoàng đế và thái tử gặp nạn, tất cả đều bị trọng thương, nghĩ đến... ắt đều do một tay của điện hạ làm ra?".

Đinh Ngọc Lạc nghe thấy vậy giật mình kinh ngạc không thôi, nàng đã đến trước giờ hẹn, tới Cô Nhạn Lâm phía ngoài Sùng Hiếu am để chờ đón nhưng không hề biết tình hình trong am như thế nào, sau đó chỉ biết rằng quan gia cũng đến Sùng Hiếu am. Còn trong lúc chạy trốn, nàng đã đưa cả ba người Vĩnh Khánh đi theo đúng lộ tuyến đã định, nếu bị ngăn chở nàng chuyển hướng sang lộ tuyến đã định thứ hai. Vì hành động nhanh nhẹn, không những đi trước triều đình mà cả người mình cũng chỉ vừa mới liên hệ, nên tình hình trong cung không hề hay biết. Nay nghe những lời của Chiết Tử Du mới được biết, công chúa điện hạ nhỏ yếu đến trói gà không chặt này trước khi thoát thân lại có thể hành thích cả hoàng đế và thái tử, lại khiến họ bị thương nặng sao?

Tử Du nói tiếp: "Ta vẫn lấy làm lạ, công chúa nếu như muốn đưa nương nương đi cùng, muốn tìm một lý do thích hợp thuyết phục được nương nương rời cung cũng rất dễ dàng, không cần phải mượn cái cớ giúp hoàng tử gia phong vương tước, đây hoàn toàn làm cho sự tình càng thêm rắc rối. Lúc đầu còn nghĩ, điện hạ làm như vậy, thực tự trong lòng bất cam, không muốn ảnh hưởng đến sự tự tôn của huynh đệ hoàng thế, cuối cùng đến một vương tước cũng không có. Không ngờ, mưu kế của công chúa điện hạ lại thâm sâu đến thế. Tại hạ sau khi minh tường cơ sự càng khâm phục vạn phần".

Công chúa Vĩnh Khánh trầm lặng một chút, lẳng lặng gật đầu đáp: "Không sai, tất cả mọi việc đều là do ta sắp đặt. Đức Phương một khi được phong vương, trong hoàng thất ngoài hoàng đế và thái tử ra chỉ có tam thúc ở thành Trường An xá xôi cũng cùng hưởng tước vị thân vương với hoàng đệ. Nếu hoàng đế và thái tử bị hành thích cùng ngày đó, vậy Đức Phương sẽ là người kế vị duy nhất, triều thần văn võ bất kể công tư đều phải giúp ấu chúa đăng cơ. Hoàng vị này vốn thuộc về gia tộc ta, ta phải... Phải đòi lại nó!".

Bích Túc một lòng báo thù, nhưng kẻ thù của hắn lại thuộc thân phận tôn quý độc nhất, ngự tại thâm cung đại nội, cửa cao tường dày, ra vào đều bị hộ tống chặt chẽ, giới vệ nghiêm ngặt, hắn có võ công siêu phàm cũng khó mà có cơ hội được tiếp cận Triệu Quang Nghĩa. Còn Vĩnh Khánh công chúa lại luôn được gặp hoàng đế, nhưng không có khả năng để ra tay trả thù, vậy hai người kết hợp với nhau, thực cùng có lợi.

Trước tiên Vĩnh Khánh thỏa hợp với Bích Túc, sau đó lấy việc để hoàng đệ mình xưng vương làm điều kiện, sai khiến Cao viên ngoại dùng những lực lượng trong Kế Tự đường triển khai việc này. Khả năng của Trịnh gia trong triều có hạn, nhưng lại trung thành tuyệt đối với tiên hoàng, quan ái tới dòng dõi hoàng tộc kế tự, chỉ cần có người cổ động, họ sẽ đứng lên chống lại. Vậy nên một đám quần thần đứng đầu là Tông Thái Phó bắt đầu bẩm tấu xin phong vương tước cho thái tử Đức Phương, Trịnh gia đồng thời loan tin tạo dư luận bên ngoài, gây áp lực cho triều đình.

Chỉ cần hoàng đế và thái tử bị ám sát vong thân cùng ngày đó, tên thích khách được giả trang thành một ni cô, việc này có liên quan tới vị chủ nhân Sùng Hiếu Am nàng hay không không quan trọng, một thiên hạ ổn định, là có lợi cho tất cả. Khắp bá quan văn võ, nữ công khanh quyền chắc đều hiểu rằng nên lựa chọn lập trường nào. Tốt nhất nên phản ứng giống như thời khắc phụ hoàng nàng lâm trung.

Tuy nhiên, tính mệnh thiên tử dù cũng mỏng manh như người bình thường, thì cả trăm ngàn năm qua có rất ít bậc đế vương vong mạng dưới tay kẻ phụ nhu lão nhược. Chỉ cần nắm bắt được cơ hội, kẻ thất phu cũng có thể đoạt được cả thiên hạ. Nhưng Bích Túc lại không phải người may mắn, kế hoạch rốt cuộc lại thất bại.

Đinh Ngọc Lạc nghe xong thực thay đổi cách nhìn với Vĩnh Khánh công chúa. Chiết Tử Du lại thở dài nói: "Từ Biện Lương đi ra, cửu thành tứ môn, thủy bộ yếu đạo, chúng ta đều đã bài bố nghi binh, tất cả các lộ tuyến đã được sắp xếp bắt đầu từ hơn một năm trước, mỗi lộ tuyến thoát thân đều là thật, cũng là giả. Cứ tùy cơ ứng biến, dựa theo tốc độ truy bắt của triều đình mà thay đổi. Chúng ta đã điều động nhân lực vật lực lớn, đã từng tập duyệt trốn chạy đến năm lần, cũng đã làm đến mức chu tất hoàn thiện. Nhưng, ba ngày trước ta phát hiện ra, rất nhiều yếu đạo còn có một thế lực khác, họ bố trí người ngựa khắp nơi, hành tung giống hệt như chúng ta".

Vĩnh Khánh công chúa chỉ cười, trông nụ cười của nàng mang chút đắc ý. Đúng vậy, nàng chỉ là một tiểu công chúa được nuôi dưỡng bao bọc trong thâm cung, bất rành thế sự, bất thông thế tình, nhưng giờ đột nhiên nàng từ một tiểu công chúa vô tự lự biến thành một nữ nhân mang nặng huyết hải thâm thù. Cha mất, hoàng huynh đã chết, nương nương u sầu nơi thâm cung, thể nhược đa bệnh, hoàng đệ lại nhỏ tuổi, trọng trách bảo vệ gia đình người thân, báo thù trả hận đều đè nặng lên đôi vai non nớt của nàng, nàng có thể gánh vác được chăng?

Nhưng cô nhi quả mẫu nàng đi tới bước đường này mà vẫn có kẻ muốn lợi dụng họ. Việc mà nàng có thể làm là lợi dụng lại chính kẻ muốn lợi dụng mình, ví như với Bích Túc, với Cao viên ngoại hay cả với Đinh Ngọc Lạc cũng vậy. Chỉ là lợi dụng lẫn nhau, giờ cũng coi như nàng đã thành công. Nếu như vị huyền nữ áo sam trước mặt nàng đây có thể khẳng định nắm chắc mười phần sẽ cứu thoát tử mẫu nàng khỏi nguy nan, như vậy bây giờ lại cộng thêm lực lượng của Kế Tự đường, thực thực giả giả, nghi binh tăng thêm gấp đôi, hy vọng không phải cũng tăng lên gấp bội sao? Hai thế lực hợp lại, nhưng cũng trở thành trò đùa trong tay nàng, nàng không đắc ý sao được?

Chiết Tử Du nói tiếp: "Vì vậy, sau khi phát hiện điều khác lạ, qua một phen truy xét, cuối cùng ta cũng đoán định được, công chúa điện hạ thực không tin tưởng chúng ta. Nàng đã tiếp tục tìm nhờ một thế lực khác, dùng kế di hoa tiếp mộc, định dùng chúng ta làm thế thân. Tuy nhiên, nếu nàng giao cho chúng ta một vị hoàng hậu giả, Kỳ vương giả, vậy thì lại dễ dàng rồi. Dù sao những người tận mắt nhìn thấy họ lại rất ít, chính nàng mới là kẻ dễ bị phát hiện. Ta thực khâm phục nàng, vì gia đình mình lại có thể không tiếc thân mình".

Chiết Tử Du khống phải đang chế nhạo nàng, vẻ mặt Từ Du thật lộ ra sự tôn kính. Thực ra nàng cũng giống như Vĩnh Khánh, từng trải qua nguy nan khổ sở như vậy, nếm trải nỗi đau giống Vĩnh Khánh. Đó là đồng bào thủ túc của nàng, là người thân ruột thịt, vì người thân, nàng cũng có thể hy sinh bản thân mình. Tuy chỉ là một nữ nhi, nhưng nàng cũng là một phần trong gia đình, trước giờ chưa từng nghĩ rằng nữ nhi là kẻ yếu đuối, cả khi người thân gặp hoạn nạn vẫn an phận thủ thường, giữ trọn vẻ yếu đuối, mà phó thác mệnh trời!

Chỉ cần có thể tranh lấy, dù là hy sinh thân mình, nàng cũng muốn cố gắng tranh đoạt, tất cả vì người thân ruột thịt, chỉ cần một tấm khăn trùm lên, nữ thân cũng giống hệt như đấng nam nhi.

"Ta chỉ cảm thấy lạ là...". Tử Du nhìn vào vị công chúa gầy yếu nói: "Lúc đầu, để tìm kiếm cơ hội nơi Dương Hạo, người cầu trợ hắn chính là nàng, vì cớ gì giờ nàng lại không tin tưởng Dương Hạo nữa? Ta cảm thấy rất lạ lùng, nàng rốt cuộc là làm thế nào? Một vị công chúa nơi cung điện, rồi thành một ni cô sơn cước suốt ngày thanh đăng cổ phật, nàng lại có thể tìm được ở đâu một người võ công cao cường, đả thương được cả một hoàng đế võ công thâm hậu trước bao nhiêu cấm vệ quân, đánh cho thái tử phải mê man bất tỉnh? Nàng làm thế nào để thực hiện được kế ngư nhật hỗn châu thật giả lẫn lộn này?".

Vĩnh Khánh công chúa không ngờ đến cả mưu kế bối hoa tiếp mộc cũng nhanh chóng bị người con gái hắc y này phát hiện ra, ánh mắt không khỏi kinh ngạc, nhưng nàng cũng không phủ nhận, đã ba ngày trôi qua, giờ có kể lại kế hoạch cho những kẻ bị mắc lừa này cũng không sao. Không ảnh hưởng gì tới đại cục.

Vĩnh Khánh thở dài. Thản nhiên nói: "Ta tin tưởng Dương Hạo sao? Sao ta phải tin tưởng Dương Hạo? Không sai, ta đã từng tìm kiếm cơ hội thoát thân nơi hắn, còn danh chính ngôn thuận trợ giúp hắn nắm giữ binh quyền Tây Bắc, nhưng trước giờ không hề muốn giúp hắn làm hoàng đế. Khi hắn nắm binh quyền, hắn không lợi dụng huyết chiến khởi binh thảo phạt nghịch tặc mà lại tự lập quốc, là thiên tử, ngươi muốn ta tin tưởng hắn thế nào đây?

Đương kim thánh thượng thân chinh Hán quốc, Dương Hạo cũng đi. Hắn trợ giúp thánh thượng diệt Hán quốc, lĩnh thưởng hai mươi vạn mũi tên, điều quân trở về tiêu diệt Lý Quang Duệ, còn hoàng huynh ta chết không minh bạch nơi tiền phương. Từ đầu đến cuối, mỗi một hành động của hắn có thực là hành vi của một trung thần? Hắn tự lập quốc, phản bội lại Tống quốc, nhưng lại dốc hết sức lực giải cứu chúng ta, ngươi từng gặp một trung thần như vậy chưa? Hắn chẳng qua là chỉ muốn lợi dụng ta, giống như đương kim thánh thượng lợi dụng danh nghĩa Chiết gia thỉnh viện để đánh lại Chiết gia. Dương Hạo! Ngươi muốn dùng cô nhi quả mẫu ta như con rối trong tay ngươi, làm con tin, lọi dụng chúng ta để hiệu triệu thiên hạ có phải không? Ngươi không phải muốn cứu chúng ta, cũng không phải giúp ta báo thù. Ngươi muốn lợi dụng ta để mưu đồ cơ nghiệp giang sơn phải không!".

Đinh Ngọc Lạc tức giận đến mức toàn thân phát run: "Chúng ta... Chúng ta nỗ lực hơn một năm nay, tốn biết bao tâm huyết, cô có biết không? Nhị ca ta phái những người thân tín nhất, những tâm phúc đến chỉ để cứu thoát các người, để khỏi phụ công điện hạ ngày xưa chiếu cố chi ân. Để lệnh tôn nàng vị anh tài minh quân tránh khỏi bất trí diệt tự. Nỗi khổ tâm đó của huynh ấy, ngươi... Ngươi lại...".

Chiết Tử Du giơ tay ngăn cản Đinh Ngọc Lạc, nàng cũng thấy không bằng lòng với những lời nói của Vĩnh Khánh công chúa, hoàn toàn tin tưởng với dụng tâm của Dương Hạo, Dương Hạo bỏ biết bao công sức, lao tâm khổ tứ để đổi lại được sự hoài nghi của người khác, nàng cũng thấy không công bằng cho Dương Hạo. Nhưng nàng không vì thế mà phẫn nộ với Vĩnh Khánh, nàng là một người cực kỳ thông minh, vậy nên rất thấu hiểu tâm tư của Vĩnh Khánh. Chỉ cần có chút trí óc, đều không thể không thừa nhận rằng lý do mà Vĩnh Khánh nghi ngờ Dương Hạo là hoàn toàn chính xác. Nếu nàng hay Đinh Ngọc Lạc ở vào địa vị của Vĩnh Khánh, đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nàng là hồng nhan tri kỷ của Dương Hạo, Ngọc Lạc lại là tiểu muội của Dương Hạo, Vĩnh Khánh công chúa đương nhiên không thể yêu cầu người khắp thiên hạ nhìn nhận con người hắn bằng cách nhìn của Chiết Tử Du nàng và tiểu muội của Dương Hạo. Vĩnh Khánh công chúa và Dương Hạo chỉ gặp mặt mấy lần, nói chuyện luận bàn quá lắm chỉ hai ba câu, sao có thể bảo nàng tin tưởng Dương Hạo tuyệt đối khi hắn tự mình xưng đế như vậy? Coi nàng là kẻ xuẩn ngốc sao?

Vĩnh Khánh nàng chỉ là cho rằng Dương Hạo có ý đồ bất hảo nên cũng tương kế tựu kế với Dương Hạo. Nếu đổi lại là mình, tuyệt đối sẽ không đơn giản lợi dụng hắn làm một phen xong việc, nàng nhất định sẽ kiếm diệu kế tuyệt mưu, làm cho hắn hoàn toàn bị kéo xuống nước, làm cho hắn loay hoay khả sở, khiến hắn trả giá đắt!

Chiết nhị cô nương... Đối với những kẻ đắc tội với mình lại không dễ dàng bỏ qua, tiểu nữ này lại không hề độ lượng chút nào.

"Còn thế lực khác muốn lợi dụng chúng ta lại hoàn toàn khác, họ có lực lượng hùng mạnh, nhưng họ muốn đoạt được nhiều tài lộc và quyền lợi. Đương nhiên không thể tách rời cô nhi quả mẫu vốn yếu nhược như chúng ta. Triệu gia đang thống hiệu triệu lực chính là lực lượng của ta. Họ muốn có được quyền lợi phú quý đương nhiên không thể rời khỏi danh phận chính thống của tự tôn hoàng thất Triệu gia ta được. Ta không mượn sự trợ giúp của họ, lẽ nào đi cầu tên Dương Hạo giống như muốn cùng hổ mưu đa sao?

Ta vốn không muốn nghĩ tới Dương Hạo, nhưng nếu việc hành thích hoàng đế không thành, không còn cách nào thoát thân, sẽ rơi vào bước đường vạn kiếp bất phục, cho nên... Ta quyết định tiệp nhận "ý tốt" của Dương Hạo, để mẫu hậu và hoàng đệ ta có thể an toàn chạy thoát. Ta để các người đào một thông đạo bí mật từ Cô Nhạn Lâm vào thiền phòng, sau khi bí đạo khẩu phong tử. Ta lại để thế lực khác muốn hợp tác với ta đào thêm một thông đạo khác thông với bí đạo này.

Ngươi đoán không sai, vị nương nương và Kỳ vương kia đều là giả, chỉ là hai kẻ thế thân, tuy tử mẫu ta thân cô thế cô nhưng ít nhất cũng có thể điều khiển được một số tiểu thái giám và cung nhân cũ trong cung. Họ đã nấp sẵn trong mật động mặc y phục của mẫu hậu và hoàng đệ, chỉ đợi tử mẫu ta đến để thay thế. Bất kể là các người hay thế lực kia, đều không thể nhận ra được mẫu hậu và Kỳ vương, đương nhiên mọi việc đều do ta bài bố. Bây giờ, họ có lẽ đã cao chạy xa bay, các ngươi biết rồi thì có thể làm gì được chứ?".

Chiết Tử Du nhẹ nhàng nói: "Công chúa có biết hay không, hoàng đế chỉ cần ra lệnh, có thể điều động cả một lực lượng lớn mạnh như thế nào không?".

"Các người cũng không phải ung dung mà tháo chạy đúng không? Tuy nói dọc đường vội vàng, đó là do cấp bách, nhưng cũng chưa gặp phải nhiều trở ngại".

Chiết Tử Du cười nói: "Chúng ta đã chuẩn bị hơn một năm trời mới có thể đi đường bình an như vậy, ngươi cho rằng không cần chuẩn bị chu đáo. Kẻ nào, thế lực nào cũng có thể dễ dàng chạy thoát sao? Thiên tử chỉ cần hạ lệnh, thì tức là thiên la địa võng, mọi đạo lộ đều sẽ bị phong tỏa, mưa gió khó lọt, có cho ngươi thêm cánh cũng khó mà thoát được. Tất cả các châu thành, lực lượng quan quân đông đảo được huy động, cả bách tính Đại Tống ai ai cũng là tai mắt, là tình báo của họ, một chút động tĩnh hay dấu vết nào cũng đừng hòng lọt khỏi sự giám sát của họ".

"Vậy thực quá tốt". Vĩnh Khánh không chút bối rối, nhẹ nhàng đáp: "Dọc đường đi, khi dừng chân tạm nghỉ, ta đã để lại dấu vết, hy vọng lực lượng mà thiên tử tức giận phái đi lần theo được. Đúng là có thể vô khổng bất nhập, thế nên họ sẽ chú ý đến và đuổi theo ta. Như vậy mẫu hậu và hoàng đệ ta sẽ được an toàn".

Chiết Tử Du không hề tức giận, lẳng lặng nhìn Vĩnh Khánh nói: "Phương cách triều đình truyền tin, không chỉ là nhờ khoái mã, huống chi trên đường đi, chúng ta sẽ không chỉ đi đường tắt. Cứ tiếp tục đi về phía trước, hết thảy thủy bộ đạo lộ đều bị phong tỏa, chúng ta cứ tiến về phía trước, không thể dễ dàng như này nữa". Truyện được copy tại TruyệnFULL.com

Vĩnh Khánh đáp: "Không sao cả, chạy thoát cũng tốt không thoát được cũng chẳng hề gìf ta muốn gây trở ngại, việc ta có thể làm đều đã làm được rồi, giờ chỉ còn biết nghe theo mệnh trời thôi".

"Nhưng ta không muốn mặc cho thiên mệnh!". Chiết Tử Du khom lưng đứng dậy, nhẹ phủi bụi đất sau người, cười một cách yếu ớt: "Nếu công chúa chịu an phận giao lại nương nương và Kỳ vương cho Sùng Hiếu am, thì chúng ta có thể ung dung mà tháo chạy. Cho dù công chúa chủ trương thích sát hoàng đế, sau khi hành động thì cơ hội mà ta có thể tháo chạy được vẫn có đến tám mươi phần trăm. Nhưng đáng tiếc, công chúa không nên tự vi cầu ổn thỏa, tự chủ động bài bố tận lưỡng thủ chuẩn bị.

Bất kể là chúng ta hay là thế lực mà công chúa nàng hợp tác đều không thẳng thắn nói ra mục đích của chính mình, mọi yếu đạo đông tây nam bắc khả hành đều có trong kế hoạch. Yếu đạo lại chỉ có vài lộ, hai bên bất thân tình như vậy cũng đều quan tâm tới mấy yếu đạo này. Kết quả là, không những không thể lẳng lặng nắm chắc các yếu đạo mà còn sẽ đánh rắn động cỏ". Vĩnh Khánh công chúa đột nhiên biến sắc: "Nhưng lời này của ngươi là có ý gì?".

Chiết Tử Du nói với Ngọc Lạc: "Ngọc Lạc tỷ tỷ, tỷ hãy tiếp tục dẫn người tây hành, hai người giả nương nương và Kỳ vương này cứ bố trí đi xuống, còn công chúa giao cho muội, ba người sẽ thành không còn ai, như thế tỷ mới có thể ung dung trở về tây".

Mặt Đinh Ngọc Lạc biến sắc hỏi: "Vậy muội làm thế nào?".

Chiết Tử Du cười đáp: "Không cần phải lo lắng, muội còn có một con đường cuối cùng, vốn là lộ không muốn đi, bây giờ đành phải đi đường này vậy. Nương nương, công chúa và Kỳ vương nay chỉ còn mỗi một người... Khả năng bị phát hiện cũng là rất nhỏ, tỷ yên tâm, nếu không chắc chắn thì muội đã đi cùng với tỷ, lẽ nào lại đi mạo hiểm với tiểu công chúa không biết trời cao đất dày này".

Vĩnh Khánh tức đến đỏ cả mặt. Quát lên: "Các ngươi bài bố đi bài bố lại, tựa như không cần hỏi ý kiến của ta vậy!".

Đinh Ngọc Lạc đáp: "Từ Du, muội cũng nghe thấy rồi, cô ta dọc đường để lại dấu hiệu, rõ ràng là muốn hy sinh, bản thân lại muốn bảo vệ nương nương và Kỳ vương an toàn thoát thân, muội đem theo cô ta...".

"Yên tâm, sau khi phát hiện có điều khác thường, muội lập tức hủy bỏ mọi chuẩn bị đã dự liệu tại các yếu đạo, tránh việc bại lộ toàn bộ lực lượng của chúng ta, chỉ để Trúc Vận và tiểu Nga đi thăm dò nơi chốn của nương nương và Kỳ vương. Mục đích của chúng ta chỉ là cứu họ khỏi Biện Lương, nếu họ có thể tự tìm được sinh lộ, ta càng đỡ tốn công sức".

Chiết Tử Du liếc nhìn Vĩnh Khánh công chúa, vẻ lạnh lùng kiêu kỳ hơn cả kiêu nữ thiên hạ, nàng chỉ nói một câu: "Bây giờ, muội đang đợi tin báo của họ. Công chúa điện hạ đã đạt được mục đích dẫn dụ mầm họa phía đông tới, muội nghĩ... Cô ta cũng không muốn chết một cách ngu xuẩn trước khi được biết liệu mẫu hậu và hoàng đệ mình có được an toàn hay không".

Vĩnh Khánh nghe xong, quả nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất